Chương 17 🌱 Một chút động tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Yang Hy.

Trì Yếm về đến nhà, mới vào cửa đã phát hiện có chỗ không thích hợp.

Trì Nhất Minh bị trói trên cây trong sân, miệng bịt kín đang vẫy vùng trong sự tuyệt vọng, đôi mắt oán hận như sắp ứa ra máu.

Đặng Ngọc Liên hùng hổ đi ra khỏi phòng kho chỗ bọn họ ở: "Tên nhóc thối tha, mày dám giấu tiền hả." Trong tay bà ta cầm mấy tờ mười đồng, mồm mắng chửi Trì Yếm.

Triệu Nam ngồi ở trong sân cười hề hề xem náo nhiệt, vừa thấy Trì Yếm trở lại, cô ta cất cao giọng nói: "Mẹ! Trì Yếm về rồi kìa."

Gió tháng chín quạnh quẽ, màn trời tối đen, thiếu niên lạnh lùng nhìn Đặng Ngọc Liên.

Đặng Ngọc Liên nhét tiền vào trong túi, bị anh nhìn đến nỗi run rẩy. Trong lòng Đặng Ngọc Liên cũng rất buồn bực. Tên nhóc ranh này ở nhà ăn không đủ no, mấy năm nay lại cao lên không ít, biết đâu chừng ở bên ngoài đã ăn đồ ăn ngon.

Từ khi Trì Yếm đi làm đã không đưa cho trong nhà một đồng nào, Đặng Ngọc Liên mắng anh, anh cũng xem như không có gì, mỗi lần đều chỉ lạnh lùng kêu bà ta đến đòi Văn Lôi.

Nhưng đó là "Văn Lôi" đấy, là tên cầm dao đâm người! Đặng Ngọc Liên nào dám đòi tiền hắn ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta quyết định không đóng học phí sơ trung cho Trì Nhất Minh, thế này thì Trì Yếm sẽ phải lấy tiền ra thôi! Nhưng không ngờ hai tên nhóc này lại tự mình đi đóng học phí.

Đặng Ngọc Liên tức điên người, được thôi! Đã dám giấu tiền thì bà ta cũng dám nhân lúc Trì Yếm chưa về mà bắt chồng trói Trì Nhất Minh lại.

Trì Nhất Minh vẫn chỉ là một cậu nhóc choai choai mười ba tuổi, cao khoảng 1m60, làm sao có thể là đối thủ của hai vợ chồng bà ta.

Đặng Ngọc Liên tìm hết cả phòng, tổng cộng tìm được 50 đồng, bà ta tức giận mắng chửi Trì Yếm.

Lúc này nhìn thấy anh, Đặng Ngọc Liên vừa định tiến lên thì Triệu Tùng Thạch từ phía sau đi tới, giữ lấy bà ta: "Được rồi, được rồi mà..."

Đặng Ngọc Liên ngẩng đầu, vừa thấy Trì Yếm cao to cũng có chút e ngại, bà ta hừ lạnh: "Dù sao thì từ hôm nay trở đi, không đưa tiền đừng mong tao cho tụi mày ăn cơm."

Bà ta túm lấy Triệu Nam đang xem náo nhiệt trong sân vào nhà chính.

Trì Nhất Minh thấy cánh tay Trì Yếm nổi gân xanh, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì, chỉ đi tới cởi dây trói cho cậu.

Trì Nhất Minh được tự do, cậu đấm một phát vào thân cây, ánh mắt mang theo sự thù hận sâu thấu trời.

Trì Yếm nói: "Thu dọn đi, mấy ngày nữa chúng ta dọn ra ngoài ở."

Trì Nhất Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu nhíu mày: "Anh, sao anh lại đột nhiên đồng ý vậy?"

Trước khi khai giảng sơ trung, Trì Yếm đưa sổ tiết kiệm cho cậu xem thoáng qua, Trì Nhất Minh vừa thấy còn tưởng là mình nhìn lầm, phía trên ghi 10400 đồng!

Phải biết rằng năm 1999 ở thành phố R, thuê một căn phòng nhỏ chỉ tốn khoảng hai ba trăm đồng.

Lúc ấy Trì Nhất Minh hào hứng đòi dọn ra ngoài ở.

Trì Yếm nói: "Sống tạm ở đây đi, dành tiền cho em học cao trung với đại học."

Trì Nhất Minh ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao cũng đã nhẫn nhịn sống ở đây nhiều năm vậy rồi, Trì Yếm kiếm tiền không dễ gì, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Nhưng hôm nay Trì Yếm lại chủ động muốn dọn ra ngoài, Trì Nhất Minh vừa vui mừng vừa chần chừ.

Trì Yếm: "Đợi thêm hai ngày nữa anh tìm được phòng rồi dọn qua đó, chuyện tiền anh sẽ nghĩ cách."

"Anh, em cũng lớn rồi, có thể san sẻ với anh mà! Em cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền."

Trì Yếm cũng không phản bác, chỉ gật đầu.

Trên đường trở về, Trì Nhất Minh hỏi: "Anh, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, sao lại đột nhiên đồng ý dọn ra ngoài vậy?"

Cây du trong viện bị gió đầu thu thổi lắc lư, xuyên qua màn trời tối đen, Trì Yếm nhìn về phía nam đại viện.

Anh nhớ tới đôi mắt trong veo lại cố tình xa cách của cô gái nhỏ, đến chính anh cũng không nhận ra trong lòng mình đang khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi thấy Đặng Ngọc Liên lấy tiền của mình.

Rõ ràng dọn ra ngoài là một chuyện không hề lý trí, mỗi năm lại phải tốn thêm hơn một ngàn đồng. Nhưng ngay lúc này, anh chỉ quan tâm đến việc xua đi những cảm xúc bất chợt xuất hiện này, ngay cả việc lấy lại số tiền từ Đặng Ngọc Liên, anh cũng lười tốn sức, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Anh mím môi, lần đầu tiên cảm thấy chuyện Khương Tuệ trưởng thành còn đáng ghét hơn Lương Thiên Nhi rất nhiều.

Cô lùi về sau một bước làm trái tim anh cũng nghẹn lại.

Giữa tháng chín, Trì Yếm dẫn Trì Nhất Minh chuyển nhà. Thành phố R cũng không phải đô thị lớn phồn hoa, chỉ là một tiểu thành khá cũ kỹ. Anh thuê một căn phòng nhỏ ở hẻm Lý Tử với giá 280 đồng mỗi tháng.

Cảm giác tồn tại của bọn họ ở đại viện không lớn, hiện giờ rời đi cũng chỉ là tự thu dọn đồ đạc mà thôi.

Lúc Trì Nhất Minh dọn quần áo, một cái hộp ở trên cùng rơi xuống, lộ ra một đôi găng tay lông dê sạch sẽ nửa mới.

Cậu kinh ngạc nhướng mày, nhà bọn họ từ khi nào có đôi găng tay này?

Trì Yếm nhíu mày, đi tới nhặt nó lên rồi bỏ vào túi hành lý của mình. Trì Yếm không nói gì cả, trong mắt Trì Nhất Minh hiện lên chút suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng không hề hỏi lại.

Nhiều năm trôi qua như vậy, dù là cuộc sống hay tình yêu, bọn họ đều khá là độc lập.

Trì Yếm khiêng hành lý trên vai.

Trì Nhất Minh hỏi: "Không cần tạm biệt ai sao?"

"Không cần thiết."

Trì Nhất Minh nói: "Anh, người trong đại viện đều rất đáng ghét, nhưng Khương Tuệ cũng được, chúng ta tạm biệt cậu ấy đi."

Trì Nhất Minh thấy sắc mặt anh trai chợt lạnh đi, Trì Yếm nói: "Em đi đi, anh không đi."

Trì Nhất Minh đi đến phía nam đại viện, đặt hành lý xuống rồi kêu to: "Khương Tuệ!"

Trì Yếm đứng cách xa 20m, nghe thấy tiếng cũng nhịn không được mà nhìn lại.

Trì Nhất Minh đang ở thời kỳ vỡ giọng cười nói: "Đừng có trốn nữa, tôi biết cậu ở nhà, nếu không ra đây tôi sẽ lấy hết quần áo cậu phơi trong sân đấy."

Một lúc lâu sau, bên cửa sổ mới có một cái đầu nhỏ do dự ló ra.

Mái tóc mềm mại của cô bé xuyên qua những tia nắng mỏng manh vàng óng, giống như một con vật nhỏ dễ thương.

Trì Nhất Minh cười khẩy: "Cậu đúng là ghét tôi nhỉ."

Khương Tuệ nhìn Trì Nhất Minh, phiền muộn nói, "Cậu có chuyện gì không?"

"Không có gì, sau này tôi với anh trai sẽ không sống ở đại viện này nữa. Nói với cậu một tiếng thôi."

Cô bé mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã lộ ra nụ cười. "Tạm biệt nhé."

Trì Nhất Minh nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bầm tím của cô, giận đến tím người.

Cậu nói: "Khương Tuệ, cậu phải tặng quà chuyển nhà cho tôi!"

Sở dĩ Khương Tuệ không nhớ rõ đoạn ký ức từ 9 đến 13 tuổi là vì trong trí nhớ của cô, hai anh em nhà họ Trì rời khỏi đại viện. Đối với bọn họ mà nói, sống ở bên ngoài thế nào cũng tốt hơn sống ở nhà họ Triệu.

Người này trong tương lai sẽ thăng tiến rất nhanh, gặp nước sẽ hóa thành rồng.

Bọn họ rời đi, tất nhiên Khương Tuệ rất vui. Lúc này cô cũng cực kỳ hào phóng: "Cậu muốn quà gì?"

Ánh mắt Trì Nhất Minh dừng trên đầu cô, bím tóc của cô bé được cột bằng sợi chun có hình thỏ con, trông vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà đòi dây buộc tóc của người ta kỳ lạ lắm, cậu cố nén cái cảm giác là lạ này xuống, thấy bông hoa duy nhất ở phía trước cửa sổ của cô, cậu hừ một tiếng: "Ngắt cái bông hoa xấu xí kia cho tôi đi!"

Bông hoa mà Khương Tuệ cẩn thận nuôi trồng, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đi nhanh đi!

Trì Nhất Minh cắn vào phần thịt trong khoang miệng mình, bị cô chọc tức đến nỗi bật cười. Làm bạn học hai năm tiểu học, hôm nay là ngày mà cô khẳng khái nhất.

Cậu hung dữ giật lấy đóa hoa, thuận tay còn đóng sầm cửa sổ lại.

"Ầm" một tiếng, một lúc sau mới truyền đến tiếng kêu buồn bực của Khương Tuệ. Cậu đóng cửa sổ, cửa kính suýt chút nữa đã đập vào mặt cô.

Đương nhiên, khuôn mặt nhỏ kia cũng không nhìn thấy nữa.

Trì Yếm từ xa nhìn thấy tất cả, thấy Trì Nhất Minh đi tới, anh mới dời ánh mắt đi.

Trì Nhất Minh ném hoa xuống đất, dùng sức nghiền nát nó: "Anh, anh nói đúng lắm, biết vậy đã đi luôn cho rồi." Cậu cười u ám, không hề có chút vui vẻ nào, "Người ta nghe thấy mình rời đi thì rất vui vẻ."

Trì Yếm nhìn bông hoa bị Trì Nhất Minh giẫm nát, nhàn nhạt nói: "Ừm."

Trì Yếm không muốn nói nữa, thời tiết tháng chín sáng sủa, túi hành lý che khuất vẻ mặt của anh. Sự bực mình đêm qua vẫn không tan đi, tâm tình anh cũng không tốt.

Trì Nhất Minh nói: "Em rất ghét cậu ấy, ghét luôn mọi người ở cái đại viện này. Anh à, còn anh thì sao?"

Tròng mắt Trì Yếm đen nhánh, anh im lặng. Anh cũng muốn nói theo em trai, nói mình cũng ghét Khương Tuệ. Nhưng cái chữ đó chỉ đảo quanh trong lòng mà không thể nói thành lời.

Dù cho trong lòng rõ ràng cũng có chút tức giận.

Trì Yếm nghĩ, dù sao cũng đi rồi, mặc kệ sau này cô biến thành người thế nào, cuộc sống của bọn họ sẽ không giao nhau nữa.

Đối với chuyện bọn họ rời đi, Đặng Ngọc Liên tức giận cả một thời gian dài.

"Vất vả lắm mới nuôi hai tên nhóc ranh kia đến khi có thể kiếm tiền, thế mà chúng nó lại dám chạy đi mất!"

Nhưng kêu bà ta đi bắt người, bà ta lại không dám.

Trì Yếm không phải là một đứa trẻ, nắm đấm của anh có thể khiến người ta lùi bước. Đặng Ngọc Liên chỉ có thể mắng Triệu Tùng Thạch cho hả giận, ông im lặng không nói gì.

Những người tốt bụng cũng chỉ trích bọn họ không tử tế, mấy năm nay đối xử tệ bạc với hai đứa nhỏ thế nào mọi người đều thấy rõ như ban ngày.

Nhưng ai mắng thắng được Đặng Ngọc Liên chứ? Họ thường lắc đầu thở dài rồi nói "Người đàn bà đanh đá", sau đó không nhắc đến việc này nữa.

Cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì.

Khoảng thời gian này Khương Tuệ rất vui vẻ.

Cô đang học sơ nhất (lớp 7), giáo viên cực kỳ hòa ái, Trần Thục Quân ngồi cùng bàn vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hơn nữa lớp của bọn họ ở lầu ba, còn Trì Nhất Minh ở lầu hai. Cô thường không gặp cậu ta ở trường, điều này làm cô cực kỳ vui vẻ.

Rất nhiều người khi có thể trở về, đều muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên xuất sắc hơn. Nhưng đến một ngày thật sự quay về quá khứ mới biết được có những thứ nghĩ rất dễ mà làm lại khó.

Nhớ số xổ số hay xu hướng thị trường chứng khoán chỉ là một suy nghĩ khá viển vông chỉ có trong những quyển sảng văn mà thôi.

Có thể trở về, trải qua một tuổi thơ êm đềm và ở bên cạnh những người thân, việc này đối với Khương Tuệ mà nói thì đã mãn nguyện lắm rồi.

Khoảng thời gian này, gió nhẹ trời cũng xanh, không khí trong tiểu thành không có khói bụi xe ô tô, hoa nở rực rỡ, bọn nhỏ cũng chưa cầm điện thoại chơi suốt ngày.

Không có Olympic Toán, chỉ có những bài học trên máy tính đơn giản, còn có âm thanh lảnh lót lướt qua các phím đàn của giáo viên âm nhạc.

Mùa đông đến, thành phố R có tuyết rơi, thời gian cũng trở nên thong thả hơn.

Đến cuối tháng 12, Khương Tuệ vẫn kiên trì mỗi ngày đều tập giữ thăng bằng.

Gần đây cô đang phát triển, cô cảm thấy ngực có chút nhạy cảm. Diện mạo thiếu nữ và cơ thể lả lướt đang chậm rãi xảy ra biến đổi, cô bắt đầu mặc nội y, ở sau cổ thắt một chiếc nơ nhỏ màu trắng.

Nhưng có hôm tan học trời mưa, trên mặt đất trơn trượt, cô lại bị ngã một cú. Lần này tương đối nghiêm trọng, nửa bên mặt bị cục đá nhọn quẹt qua, còn trên người thì không có vấn đề gì.

Khương Thủy Sinh vô cùng lo lắng, lúc bác sĩ khử trùng cho cô còn khen ngợi vài câu: "Cô bé kiên cường thật đấy, không hề khóc chút nào cả."

Khử trùng bằng cồn rất đau, thật ra trong lòng bác sĩ cũng lo lắng cô sẽ để lại sẹo. Bác sĩ dùng băng gạc che nửa bên mặt của Khương Tuệ lại, dặn dò cô không được chạm vào. Bên mặt trái của cô băng bó, còn bên mặt phải thì bầm tím, trông thực sự rất đáng thương.

Khương Tuệ an ủi ba: "Bệnh của con sắp khỏi rồi, lần này là do không chú ý thôi ạ. Qua mùa đông này thì sẽ ổn thôi, con không sao đâu."

Thấy trong ánh mắt con gái dạt dào ý cười, Khương Thủy Sinh cũng thả lỏng, đây là chuyện ngoài ý muốn, chứng minh Khương Tuệ đã tốt lên rồi. Diện mạo xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, để lại sẹo hay không cũng không sao, cô khỏe mạnh vui vẻ là được.

Đến tết, Khương Tuệ đến nhà Khương Tuyết, nhìn pháo hoa ở nơi xa, cô chợt bừng tỉnh, thì ra đã trở về hơn ba năm rồi.

Sự thay đổi lớn nhất là hai thiếu niên nhà họ Trì ở phía bắc đại viện.

Khương Tuệ chống cằm ngẫm nghĩ, mấy năm nữa thôi, bọn họ đều sẽ là những nhân vật không tầm thường.

...

Trì Yếm đẩy cửa ra, cánh tay còn đang chảy máu.

Trì Nhất Minh hoảng sợ: "Anh, anh làm sao vậy?"

Ánh mắt Trì Yếm tối đen, anh lắc đầu.

"Chúng ta đến bệnh viện đi!"

Trì Yếm cau mày, kéo dải băng rồi cởi quần áo ra. Rõ ràng bên ngoài tuyết đang rơi, nhưng anh lại đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Trì Yếm giải thích ngắn gọn: "Có một vụ tai nạn. Ai đó gọi cho ông chủ Văn kêu dẫn người đến sửa xe, kết quả là bị trả thù. Ông chủ Văn lúc trẻ đã đắc tội quá nhiều người, anh ấy bị thương còn nghiêm trọng hơn."

Trì Nhất Minh ngồi xuống, lông mày nhíu chặt. Trì Yếm nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng cậu biết, nếu trả thù trắng trợn như vậy, có thể trở về chắc chắn là không hề dễ dàng.

Có thể thấy được Văn Lôi đã phản kháng, Trì Yếm cũng ra tay.

Cậu đoán không sai, Trì Yếm đoạt côn, kéo Văn Lôi và Đới Hữu Vi chạy ra ngoài.

Trì Nhất Minh nói: "Anh à, anh không nên quan tâm đến hắn ta, gặp tình huống thế này, Văn Lôi chỉ có chút ơn với anh, không đáng để anh liều mạng vì hắn như vậy."

Môi Trì Yếm tái nhợt, anh lắc đầu: "Không sao, anh tự có tính toán." Ánh mắt anh sâu xa, ẩn lộ ra một chút ánh sáng.

Ba ngày sau, Trì Yếm xách táo tới thăm Văn Lôi, hắn thở dài: "Chuyện này, anh rất xin lỗi chú với Hữu Vi. Anh sẽ không mở tiệm sửa xe nữa, anh đã tiết kiệm được chút tiền, quyết định sẽ về quê rồi. Anh để lại một ít cho chú với Hữu Vi, sau này chú cũng bảo trọng nhé."

Trì Yếm gật đầu.

"Về sau có kế hoạch gì không?"

Văn Lôi vốn tưởng rằng Trì Yếm sẽ lắc đầu nói không, nhưng mà thiếu niên im lặng một chút rồi mở miệng: "Anh có thể giới thiệu giúp tôi không, tôi muốn đến làm cho ông chủ Đoạn."

Văn Lôi kinh ngạc nhìn anh.

Đoạn Thiên Hải là người làm ăn nổi tiếng ở thành phố R, thật ra Văn Lôi với Đoạn Thiên Hải cũng không quá thân, ông ta thuộc tầng lớp như vậy, về cơ bản Đoạn Thiên Hải sẽ không lui tới với hắn.

Trì Yếm không có bằng cấp, chỉ biết sửa xe lắp ráp xe, theo lý thì không thể làm cấp dưới cho Đoạn Thiên Hải.

Nhưng Trì Yếm cứu hắn một mạng, Văn Lôi là người có nghĩa khí, yêu cầu này tất nhiên sẽ làm.

Văn Lôi trầm tư trong chốc lát rồi nói: "Chú chờ một thời gian, đầu xuân anh sẽ nghĩ cách cho chú."

Trì Yếm đứng lên, cúi đầu thật sâu.

Văn Lôi nhìn, trong lòng thở dài. Tên nhóc này... nhìn thì im im thế nhưng tâm tư cũng không cạn. Chỉ sợ trận mưa to năm ngoái, nó đi sửa xe cho Đoạn Thiên Hải là đã đoán trước được ngày này rồi.

Trì Yếm có can đảm lại vững vàng, người như vậy, nhiều năm sau, sợ là Đoạn Thiên Hải cũng không bằng anh.

Sau đầu xuân, Văn Lôi thật sự nói được làm được, hắn tốn rất nhiều công sức để giới thiệu cho Trì Yếm.

Đoạn Thiên Hải đã hẹn gặp anh trong căn nhà ở thành phố R.

"Cậu là... người trẻ tuổi lúc trước giúp tôi sửa xe đúng không?"

Trì Yếm gật đầu.

Đoạn Thiên Hải cười: "Cũng có duyên thật đấy, tôi nghe ông chủ của các cậu nói cậu không tồi đâu." Ông dừng một chút, đánh giá cậu thiếu niên cao cao một phen, "Nhưng tôi là dân buôn bán, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, không biết rằng..."

Trì Yếm bình tĩnh mở miệng: "Tôi hiểu về xe, cũng vẫn luôn tự học tiếng Anh, xin chú cho tôi một cơ hội."

Đoạn Thiên Hải nói: "Nhưng tôi buôn bán trang phục."

Trì Yếm biết năm trước Đoạn Thiên Hải kêu mình có việc thì đến tìm hắn là điều không thể tin, dù sao người làm ăn rất biết cách lưu lại ấn tượng tốt với người ta, huống chi là tên Đoạn Thiên Hải gian xảo này.

Trì Yếm đã đoán trước được, bởi vậy tuy tiếc nhưng cũng không thất vọng, anh lễ phép gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Đoạn Thiên Hải có chút coi trọng sự bình tĩnh của anh: "Chờ đã... Thật ra tôi có một việc vặt, cũng không biết cậu có bằng lòng hay không. Lương tháng 5000, thế nào?"

Đôi đồng tử của Trì Yếm hơi co rụt lại.

...

Mùa xuân tháng ba, Trì Yếm dừng xe lại, mở cửa cho một cô gái mặc váy xanh lá bước ra.

Cô gái phiền chán đẩy anh rồi hét to: "Tôi nói tôi không muốn đi học, loại trường thế này tôi không muốn đi! Anh cút ngay cho tôi!"

"Tiểu thư Đoạn Linh, mời cô xuống xe." Trì Yếm vẫn nhìn thẳng, nhàn nhạt nói.

Đoạn Linh nói: "Tôi không xuống đấy, anh làm gì được tôi?"

"Không làm gì cả, tôi sẽ ở đây với cô."

Đoạn Linh cười lạnh một tiếng: "Anh đúng là con chó ngoan của cha tôi."

Trì Yếm giật giật khóe miệng, trong mắt không gợn sóng.

Đoạn Linh biết cậu con trai này không dễ chọc, cho nên cuối cùng Đoạn Thiên Hải mới chọn anh. Cô ta kéo khẩu trang của mình, trước khi xuống xe còn hung hăng đạp anh một cái: "Cút đi!"

Trì Yếm không nhúc nhích.

Dù cho Đoạn Linh dùng khẩu trang che nửa mặt, nhưng phần trán và đôi mắt nhỏ lộ ra bên ngoài cũng không hề ưa nhìn.

Nhìn Đoạn Linh đi vào sơ trung Ánh Dương, Trì Yếm cất bước đi theo.

Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở lại trường học một lần nữa bằng cách này.

Vợ trước của Đoạn Thiên Hải để lại một đứa con gái với ngoại hình dị dạng, sau này Đoạn Thiên Hải không thể có con nữa, vì thế đứa con gái duy nhất này trở thành tiểu tâm can của ông ta. Năm ngoái trời mưa to, Đoạn Thiên Hải gấp gáp muốn trở về là vì đi thăm Đoạn Linh.

Chẳng qua lúc Đoạn Linh học ở trường quý tộc thường xuyên bị cười nhạo, Đoạn Thiên Hải liền thay đổi ý định, đưa Đoạn Linh đến trường bình thường. Người ở đây mà dám bắt nạt con gái của ông thì có thể dạy dỗ lại một trận! Như vậy Đoạn Linh có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Tuổi Trì Yếm không lớn, vừa hay có thể "học cùng", hơn nữa anh biết lái xe, Trì Yếm có thể chăm coi toàn bộ cuộc sống ở trường của Đoạn Linh.

Trì Yếm không phản đối, đi theo Đoạn Linh, anh có thể đọc sách ở nhà họ Đoạn, có thể lái xe, mỗi tháng có tiền lương 5000. Quan trọng nhất chính là... anh có thể tạm thời về trường đi học.

Trì Yếm và Đoạn Linh mười sáu tuổi học sơ tam (lớp 9).

Trì Yếm đi vào trường, cành liễu mảnh khẽ đung đưa trong gió, anh hơi nghiêng đầu thì liền nhìn thấy cô. Cô đang học thể dục, bị một cô bé khác kéo tay chạy.

"Khương Tuệ nhanh lên nhanh lên, tập hợp muộn rồi."

"Trần Thục Quân, chậm một chút, tớ chạy không nổi."

Nửa năm trôi qua, Trì Yếm vốn tưởng rằng loại tình cảm thời niên thiếu này sẽ như chuồn chuồn lướt nước, sẽ dần dần mà phai nhạt đi. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Khương Tuệ, anh vẫn nhớ rõ cái cảm giác buồn đau không thoải mái trong tim.

Rõ ràng khuôn mặt của Khương Tuệ đã chật vật hơn so với lúc anh rời đi, nhưng anh lại chỉ nhớ rõ lúc cô ló đầu ra, hai bím tóc nhỏ với sợi chun thỏ con đáng yêu, nụ cười sáng ngời tươi đẹp.

Lúc này, Khương Tuệ vô cùng vui vẻ, tạo nên một khung cảnh khiến người ta hận đến đau lòng. Cô có cuộc sống hạnh phúc như vậy, chắc hẳn đã quên mất Trì Yếm là ai.

Tựa như đôi mắt của cô có ánh nắng, có cỏ xanh, tuyết mùa đông và lá mùa thu, thậm chí cả lúc cô nhíu mày chán ghét Trì Nhất Minh, nhưng vẫn không có anh. Tại sao anh vẫn để ý đến như vậy?

Đoạn Linh đang đi ở phía trước quay đầu lại, chỉ thấy anh vẫn đang đờ người ra đó, mặt không cảm xúc đứng trên con đường mòn.

Đoạn Linh: "Anh nhìn cái gì đó! Còn không mau đuổi theo!"

Trì Yếm quay đầu lại, đi tới khu dạy học.

Đoạn Linh "hừ" lạnh một tiếng, biểu cảm chán ghét bộc lộ ra ngoài.

Cô ta nhìn theo ánh mắt của anh, sân thể dục rất náo nhiệt, một đám học sinh giải tán chạy về lớp học.

Bọn họ đều dạt dào tuổi trẻ.

Cũng không biết Trì Yếm đang nhìn ai.

(Beta lại ngày 29-03-2022)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net