Chương 56 🌱 Bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yang Hy.

Ý thức được mình có ý nghĩ như vậy, mặt Khương Tuệ đỏ lên.

Trần Thục Quân ngạc nhiên nói: "Tuệ Tuệ, mặt cậu đỏ quá."

Khương Tuệ đưa tay che mặt lại: "Phải không? Có lẽ là do nóng."

Trần Thục Quân: "Cám ơn trời đất, chúng ta được giải phóng rồi."

Năm nay khoá huấn luyện quân sự bị hoãn lại vài ngày, trường học cho bọn học sinh nghỉ mấy ngày nóng bức, tuy là như vậy, nhưng do lúc trước huấn luyện quá độ nên một ít sinh viên có thể chất yếu vẫn bị ngã bệnh.

Vào tuần cuối cùng của tháng chín đại học R mới bắt đầu huấn luyện quân sự, huấn luyện viên cũng được thay đổi, người mới ưu tú kiên nghị lại hài hước, các học trưởng học tỷ đều rất ghen tị, bọn họ vốn đang vui sướng khi người gặp họa vì năm nay trời đặc biệt nóng, không nghĩ tới nhà trường lại đột nhiên có nhân tính, nỗi khổ của bọn họ, bọn học đệ học muội đều chưa từng trải qua.

Sau khoá huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu đi học, bầu không khí ở đại học R rất nhẹ nhàng, Khương Tuệ học khoa Báo chí, năm nhất cũng không tính là học quá nhiều.

Đối với Khương Tuệ mà nói, cuộc sống lại lần nữa trở về yên bình, thứ duy nhất thay đổi chính là từ sau ngày Trì Yếm nhúng tay can thiệp vào khoá huấn luyện quân sự, anh không còn tự mình đón đưa cô mỗi ngày nữa, ngược lại thuê một tài xế.

Anh tựa như đột nhiên ý thức được mình quá chú ý đến cô, như là có cái gì đó gây trở ngại đến việc anh đối tốt với cô, Trì Yếm lập tức lại quay về trạng thái trước kia.

Tháng 11 trời quang, lá cây bạch quả trong khuôn viên trường chuyển vàng, lúc cô đang đi với Trần Thục Quân thì phía sau có người kêu: "Khương Tuệ!"

Khương Tuệ không cần quay đầu cũng biết là ai.

Trần Thục Quân vui sướng khi người gặp họa mà cười nói: "Tấn Hi lại tới tìm cậu kìa."

Khương Tuệ rất đau đầu, dù tính cô tốt như vậy, nhưng lần này cũng không muốn quay đầu lại.

Tấn Hi là sinh viên năm hai khoa Quản lý Kinh tế và Xã hội, gia cảnh của hắn rất tốt, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên. Đại học R hiếm khi có sinh viên có tiền, Tấn Hi chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Cả trường không ai không biết, trong năm nhất ngắn ngủn kia, hắn đã thay mười ba cô bạn gái. Gần như mỗi người có hạn sử dụng trung bình là một tháng.

Tấn Hi tuy đào hoa, nhưng hắn hào phóng với bạn gái cũng là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, bởi vậy có không ít người nguyện ý làm bạn gái hắn.

Mọi người đều đang đoán, ai mới có thể chấm dứt câu ma chú bạn gái một tháng của Tấn Hi, kết quả hắn nhất kiến chung tình với Khương Tuệ.

Lúc trước Khương Tuệ phát tờ đơn giúp CLB Kịch, hiện giờ CLB đã "Kín người hết chỗ", Chủ nhiệm mừng rỡ không khép miệng được, nhưng người quá nhiều, cũng không thể nhận thêm thành viên mới.

Tấn Hi vốn nhận tờ đơn không chút để ý, nhưng khi thấy Khương Tuệ cười gật đầu với mình, đôi mắt lập tức đờ đẫn, sau đó vị nhị thế tổ này sống chết đều phải vào CLB Kịch, còn góp một số tiền lớn, Chủ nhiệm Tống Cần Cần phá cách để hắn vào, hắn liền quấn lấy Khương Tuệ.

Giờ phút này hắn sắp đi tới, Trần Thục Quân nhớ tới lời đồn đãi kia, cười muốn sốc hông: "Tuệ Tuệ, hình như anh ta thật sự thích cậu."

Khương Tuệ mặt không cảm xúc.

Nhờ ơn Tấn Hi, hiện tại cô cũng là người nổi tiếng toàn trường rồi.

Tấn Hi vừa thấy cô, ngày hôm sau liền chia tay với bạn gái, bắt đầu theo đuổi Khương Tuệ, từ cuối tháng chín đến tháng mười một, thời gian hắn theo đuổi cô cũng đã vượt qua một tháng.

Toàn trường đều chấn kinh, muốn biết rốt cuộc ai lợi hại như vậy, có thể làm lãng tử biến thành si hán.

Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ vốn là xinh đẹp đến xôn xao, hơn nữa Tấn Hi lại giúp cô làm tuyên truyền, cô mới vào đại học đã bùng lửa.

Tấn Hi cao 180cm, trông cũng rất là không tồi, hắn chạy đến bên người Khương Tuệ, phía sau một đám thiếu niên ồn ào. Tấn Hi mắt điếc tai ngơ, đỏ mặt ân cần nói: "Tuệ Tuệ, anh giúp em cầm sách."

Khương Tuệ lắc đầu: "Không cần, chỉ có ba quyển, tôi có thể cầm được."

"Đè lên đỏ tay em thì không tốt đâu, vẫn là để anh cầm đi." Hắn mạnh mẽ lấy sách đi, như là ôm lấy trân bảo tuyệt thế, "Tuệ Tuệ, em khát nước không? Anh mua cho em uống."

Khương Tuệ thiếu chút nữa bùng nổ, cô nhẫn nhịn, rầu rĩ nói: "Không uống."

Tấn Hi nói: "Vậy em có thích cái này không?" Hắn lấy một cái lắc tay từ trong túi ra.

Trần Thục Quân trộm nhìn, oa, là kim cương.

Khương Tuệ lấy lại sách từ trong tay hắn, thấy Tấn Hi còn có ý định theo cô đi học, rốt cuộc cũng nhịn không được: "Tôi thật sự không thích anh, tôi có bạn trai rồi."

Tấn Hi "Ồ" một tiếng, có chút thương tâm, hắn thành khẩn nhìn cô: "Vậy thì chia tay với cậu ta, đừng nói đến yêu đương, dù là kết hôn cũng có thể ly hôn."

Khương Tuệ mím môi, có chút tuyệt vọng.

Đừng nói là Khương Tuệ, ngay cả Trần Thục Quân cũng bị tam quan của Tấn Hi làm cho chấn kinh. Kẹo mạch nha thật là đáng sợ, nhìn xem, đã ép cho Tuệ Tuệ nói dối để lừa hắn rồi.

Tấn Hi vẫn kiên định theo Khương Tuệ vào học.

Thấy các sinh viên năm nhất khoa Báo chí đều nhìn mình, hắn còn phong tao một chút: "Xin chào các học đệ học muội nha."

Phía dưới một đám phụt cười thành tiếng.

Ai cũng biết Tấn Hi là vì Khương Tuệ, cơ bản đã sắp cắm rễ ở khoa Báo chí rồi.

Giáo sư giảng bài trên bục, trong mắt hắn chỉ có Khương Tuệ.

Tất cả mọi người vốn đang suy đoán qua một tháng sẽ như thế nào, nhưng một tháng đã qua đi, vị thiếu gia này bị trúng độc quả thực không nhẹ.

Tấn Hi ngẩn người, bên cạnh là cô gái như tinh linh nước. Ánh mắt hắn chuyên chú đến kỳ lạ, đôi mắt cô sao có thể trong suốt sáng ngời như vậy, lông mi vì sao lại cong vút đến vậy, còn đôi môi mềm mại nữa, nhìn qua có vẻ vô tội lại đáng yêu.

Giọng nói của cô cũng ngọt, thật sự là không có chỗ không tốt, nếu bây giờ cô chịu cho một chút phúc lợi, hắn thật sự chết bên người cô cũng đáng. Lần đâu tiên Tấn Hi cảm thấy, mấy cô bạn gái mà hắn quen trong hai mươi năm cuộc đời đều là vô nghĩa.

Một quyển sách đặt giữa hai người, Khương Tuệ chịu không nổi mà ngăn mặt hắn lại, ánh mắt của Tấn Hi nóng rực như vậy, cô cũng không phải mù mà không nhìn thấy.

Khương Tuệ có chút bất lực với tình huống hiện giờ, từ nhỏ đến lớn không phải không có người theo đuổi, nhưng mà người không biết xấu hổ cô chỉ mới gặp qua Trì Nhất Minh, hiện giờ có thêm một Tấn Hi với cái ánh mắt hận không thể liếm cô một cái kia, cô vừa sợ vừa giận.

Rất nhiều lần cô muốn nói chuyện này cho Trì Yếm, nhưng khi thấy ánh mắt lãnh đạm anh nhìn về phía mình, cô lại nói không nên lời.

Đôi khi Trì Yếm đặc biệt tốt với cô, có khi lại làm người ta không nắm bắt được.

Nhìn qua thì thân phận của anh là bạn trai cô, nhưng anh chưa bao giờ có hành động thân mật với cô. Trì Yếm đối với cô mà nói, càng giống phiếu cơm hơn bạn trai.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, cô nhận ra Trì Yếm bắt đầu xa cách mình. Lúc trước anh thường về nhà lúc bảy giờ mỗi ngày, hiện giờ lại thành không xác định được.

Cô có chút khổ sở ủy khuất, không rõ mình làm sai cái gì.

Gần đây Khương Tuệ rất hay nghĩ đến anh, mối tình đầu của cô, người đầu tiên cô thích, tính cách lạnh lẽo lại ngạo mạn, làm cô cực kỳ bất lực. Cô xấu hổ khi nói với anh là ở trường học có người vì thích cô mà dây dưa không ngừng.

Đôi mắt Khương Tuệ cay cay, một cái liếc mắt cũng không muốn cho Tấn Hi.

Tấn Hi có chút mất mát, đến tan học, đám anh em của hắn đều nhìn ra tâm tình của Tấn thiếu không tốt.

Tấn Hi nói: "Cô ấy nói đã có bạn trai rồi."

Cả đám nhìn nhau: "Giả đó, không có ai thấy hoa khôi khoa Báo chí ở gần người nào."

Tấn Hi: "Nhưng cô ấy cũng không thể dùng cái này gạt tao chứ."

Người nào đó nói: "Sao lại không thể, phụ nữ rất thích nói bừa, cô ấy chắc là muốn để cậu hết hy vọng đó. Nếu không Hi ca anh đi theo thử xem, tan học cô ấy về nhà hay là đi hẹn hò."

Tấn Hi do dự: "Làm vậy hình như không tốt lắm?" Hắn thật sự rất thích Khương Tuệ.

"Đi theo thì có sao, lỡ như là thật, cũng phải xem đối thủ là ai chứ."

Tấn Hi nghĩ cũng có lý, hắn ngược lại muốn xem ai có tiền còn si tình hơn mình. Nói làm liền làm, Tấn Hi lái xe đi theo, hắn thích Khương Tuệ lâu như vậy, đã sớm nhận ra chiếc xe đưa đón người ta.

Tấn Hi thấy xe lái vào hoa viên nhỏ, trong lòng liền vui vẻ, quả nhiên không có tan học hẹn hò gì đó, tiểu nữ thần ngoan ngoãn về nhà.

Khương Tuệ nói lời cảm ơn tài xế, không bao lâu liền thấy Tấn Hi mỉm cười tao nhã, hắn còn ôm một bó hoa hồng lớn, ánh mắt sáng quắc hận không thể nhét nó vào trong lòng cô.

Khương Tuệ: "..."

Cô không biết liệu Trì Yếm có trở về hay không, nhưng cô mơ hồ biết là không xong rồi.

...

Thủy Dương thấy Trì Yếm đã xem đồng hồ lần thứ ba, trong lòng hắn cười đến đau sốc hông: "Ông chủ, vốn dĩ cũng không còn chuyện gì, anh muốn về nhà thì về đi. Khương Tuệ khẳng định là đã tan học rồi."

Trì Yếm bình tĩnh liếc hắn một cái: "Làm tốt chuyện của cậu đi."

Thủy Dương nói: "Nếu anh thật sự lo lắng như vậy, vì sao còn muốn tìm lão Hà đi đưa đón cô ấy?"

Trì Yếm cũng rất phiền lòng, chỉ mím môi không nói gì.

Gần đây anh nhận được vài tin tức về Lương Thiên Nhi từ trên đảo Hoành Hà, Tam gia thật ra không có ngược đãi cô ta, có ăn có uống, nhưng chính bản thân Lương Thiên Nhi mỗi ngày đều hoảng sợ.

Anh ở bên này mãi không có động tĩnh, Tam gia bắt đầu hoài nghi, Lương Thiên Nhi rốt cuộc có phải là người trong lòng Trì Yếm hay không.

Thậm chí Trì Yếm cũng ý thức được, anh nhịn không được mà muốn tới gần Khương Tuệ.

Thứ đầu tiên trên thế giới mà Trì Yếm học được, chính là nhẫn nại và khắc chế. Vì thế anh cố tình tìm một tài xế để đưa đón cô, cũng không còn về nhà đúng giờ nữa, rất nhiều lần trở về anh cũng không nói chuyện với cô.

Ánh sáng trong ánh mắt cô dần trở nên câu nệ lại chần chờ, trái tim Trì Yếm thắt chặt, cũng không biết ai là người khó chịu hơn.

Trì Yếm trầm giọng nói: "Về sau cô ấy cũng phải rời khỏi tôi, hiện tại giữ khoảng cách đối với cô ấy mà nói chính là an toàn nhất, cũng là chuyện tốt."

Thủy Dương nói: "Có cơ hội thì hãy thích đi, đôi khi nghĩ đến hậu quả mới làm người ta khó chịu."

Trì Yếm lãnh đạm liếc hắn một cái, nói: "Không đấu lại Tam gia, cô ấy phải làm sao đây?"

Thủy Dương cứng họng.

Nếu không có tiền không có thế, thậm chí bị chèn ép đến ăn không đủ no, có người phụ nữ nào còn nguyện ý ở cùng chứ?

Trì Yếm không muốn giành lấy một chốc vui thích mà làm hỏng cả đời cô.

Cô là ánh trăng sáng trong thời niên thiếu của anh, Trì Yếm có thể nhìn cô lớn lên đã là một chuyện đáng để vui mừng.

Cuộc trò chuyện này làm tâm tình Trì Yếm tối lại, anh cũng không ép mình phải làm việc nữa, quyết định hôm nay về nhà sớm một chút.

Lúc lái xe đến cổng nhà, anh mới phát hiện nhà mình có một vị khách không mời mà tới.

Tháng 11 có chút lạnh, cô gái mặc chiếc áo khoác màu cam, đang trừng lớn đôi mắt nhìn chàng trai trước mặt.

Chàng trai kia cũng tầm tuổi cô, chiếc áo khoác rách trong có vẻ rất thời thượng.

Mấu chốt là, hắn đang ôm một bó hoa.

Trì Yếm lạnh mặt.

Anh xoa xoa thái dương, thật sự là trường hợp làm người ta khó chịu.

Nhưng mà anh nhớ tới vừa rồi còn ở văn phòng đã nói với Thủy Dương, về sau cô cũng phải rời khỏi cuộc sống của anh. Hiện giờ cô đã có thể yêu đương.

Trì Yếm không thể đối tốt với Khương Tuệ, tất nhiên cũng không thể ngăn cản người khác tốt với cô.

Miễn là không gặp phải tên em trai biến thái của anh là được, nhưng chỉ cần là người bình thường, ai lại nỡ đối xử không tốt với cô.

Trì Yếm xuống xe, anh nghĩ dù sao cũng phải quen với trường hợp này, bằng không ngày nào đó trong tương lai sẽ rất khổ sở.

Anh cực lực khống chế biểu tình lãnh đạm, đi ngang qua bên người bọn họ.

Anh nghĩ với thân phận của mình, theo lý thì càng giống một người anh trai hơn.

Anh về nhà, làm hai người đang cãi cọ đều ngây ra.

Khương Tuệ mở to hai mắt nhìn anh, sợ hãi, đôi mắt như nai con, ngay sau đó xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Tấn Hi chần chờ nhìn Trì Yếm, người này là gì của Khương Tuệ?

Sẽ không phải là bạn trai chứ, thấy một màn này, nếu là bạn trai thì đã sớm nổi giận rồi.

Trên mặt người đàn ông mặc tây trang có một vết sẹo rất nhạt, ánh mắt nghiêm túc lại trầm lãnh, cả người thoạt nhìn rất có khí thế.

Anh không nhìn bọn họ, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Tấn Hi hỏi: "Khương Tuệ, đây là anh trai của em sao?"

Bàn tay đang mở cửa của Trì Yếm nắm thật chặt.

Khương Tuệ thấy Trì Yếm thờ ở nhìn một màn như vậy, cô có chút ủy khuất, không rõ vì cái gì mà đôi mắt cay cay.

Trì Yếm mở cửa ra, chuẩn bị đi vào.

Khương Tuệ cũng không biết lấy dũng khí từ đâu.

Bàn tay nhỏ giữ chặt vạt áo anh.

Người đàn ông quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt: "Làm sao vậy?" Anh không thể mãi can thiệp vào cuộc sống của cô, rốt cuộc thì thứ anh có thể cho không nhiều lắm.

Đôi mắt to của cô ướt đẫm: "Trì Yếm, anh nói với anh ta, anh là gì của em đi."

Trì Yếm nhìn cô.

Trong không khí nhất thời có chút an tĩnh, Trì Yếm liếc mắt nhìn Tấn Hi một cái.

Tấn Hi không biết vì cái gì mà có chút khẩn trương.

Trì Yếm khẽ nhíu mày, tới nay lâu như vậy, anh ở cùng một chỗ với cô chỉ là vì muốn trốn tránh Tam gia, quan hệ của bọn họ chưa bao giờ rõ ràng.

Những lời này như là lửa làm bỏng cháy trái tim anh, làm anh cũng nhịn không được mà sinh ra chút bồn chồn.

Trì Yếm nói: "Em hy vọng tôi là gì của em?" Anh có thể là ai đây? Anh dám sao, anh cũng xứng sao? Dù anh nói, cô sẽ nguyện ý sao?

Cô có thể cam tâm tình nguyện ở cùng anh bao lâu? Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ hiện tại chính là Khương Thủy Sinh đang bệnh nặng.

Ánh mắt lãnh đạm thậm chí có chút hung dữ của người đàn ông làm Khương Tuệ tỉnh táo lại một chút.

Cô đỏ mắt, cực kỳ khổ sở cúi đầu xuống.

Chưa được bao lâu, có phải anh đã không thích cô nữa không?

Trì Yếm thấy cô cúi đầu không nhìn mình, lửa giận trong lòng lại biến thành bực bội.

Bàn tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo anh cũng buông ra, rũ xuống.

Trong lòng Trì Yếm đau xót, thế cho nên lúc làm chuyện này, anh căn bản không quá tỉnh táo.

Anh cau mày, giữ đầu Khương Tuệ, mở cửa rồi đẩy cô vào trong phòng, phịch một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tấn Hi không nhìn thấy Khương Tuệ, đành phải cười gượng: "Là anh trai của Tuệ Tuệ sao? Xin chào."

Trì Yếm quay đầu lại đối diện với đôi mắt của Tấn Hi, anh cao hơn Tấn Hi khoảng mười cm, anh đi tới làm Tấn Hi có cảm giác vô cùng áp bách, Tấn Hi nghe thấy anh lạnh lùng mở miệng: "Bạn học của Tuệ Tuệ đúng không, tôi là bạn trai của cô ấy."

Nghe rõ chưa? Thật mẹ nó chứ anh trai, anh chỉ muốn làm bạn trai của cô thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net