114. GIAO VIỆC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

"Khi ngươi từ Cảnh gia bị đưa đến Trương gia, đã ngây người ở đàng kia được mấy ngày?"

"Đã được . . ." Vãn Thu chần chờ bấm tay tính tính rồi mới ấp úng nói, "Tổng cộng không quá mười mấy ngày ạ."

"Hạ nhân ở Trương gia ngươi quen biết được mấy người?"

"Thật ra có thể gọi tên nói chuyện với tất cả đấy ạ." Vãn Thu thấy Chương Hàm có vẻ không tin bèn vội vàng giải thích, "Bất chợt bị đưa đến chỗ xa lạ, nô tỳ sợ gặp chuyện mà hai mắt bôi đen, hơn nữa Cảnh gia đã phân phó qua, cho nên nô tỳ cố gắng kết bạn trên dưới, không ít người đã nhận lợi ích từ nô tỳ. Hạ nhân Trương gia không nhiều lắm, dường như vừa gặp phải chuyện lớn gì đó nên coi bộ mọi người đều nơm nớp lo sợ."

Tuy nói sau khi phụ mẫu Ninh Hương tới đây có lẽ cũng sẽ tìm hiểu được những tin tức nàng muốn, nhưng rốt cuộc chắc hẳn bọn họ không lanh lợi bằng Vãn Thu. Chương Hàm vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng hiểu rõ quả nhiên Trương Xương Ung là loại chủ nhân khắc nghiệt với thủ đoạn thiếu tình cảm thì không cách gì khiến người trung thành với hắn, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: "Thư đồng hầu hạ bút mực trong thư phòng ngươi có quen biết không?"

"Vâng. Nghe nói lúc trước là do Trường Sinh và Vạn Phúc hầu hạ, sau đó Trường Sinh bị tống cổ đến phòng chất củi làm tạp dịch. Vạn Phúc lanh lợi nhưng lại là người nói nhiều, được nô tỳ tặng một túi tiền bèn than vãn với nô tỳ nỗi lo lắng hãi hùng khi đi theo lão gia." Vãn Thu nói tới đây đã có chút minh bạch dụng ý của Chương Hàm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều một câu.

Trường Sinh là nhi tử của Tống mụ mụ, bị xử lý là điều không tránh khỏi, còn may Trương Xương Ung vẫn dùng tên Vạn Phúc trong thư phòng là người cũ từ Quy Đức phủ! Thằng nhóc kia thật sự quá mức láu cá, thích tranh thủ lợi ích, khả năng tránh thoát xui xẻo vô cùng nhuần nhuyễn, sai khiến loại người này làm việc khá dễ dàng.

Chương Hàm thả lỏng tâm tình, chậm rãi nói: "Hôm nay Sở mụ mụ chắc hẳn sẽ đi một chuyến đến Trương gia. Lát nữa Đại tiểu thư sẽ đến xin phép Thái phu nhân cho ngươi đi theo Sở mụ mụ."

Mặc dù Vãn Thu không biết Chương Hàm và Trương Kỳ làm cách nào để đem được mình về đây từ chỗ Thái phu nhân; càng không biết Chương Hàm làm sao có thể chắc chắn sẽ phái được một nha hoàn vừa tiến vào Hầu phủ không bao lâu như mình lại được đi theo Sở mụ mụ một chuyến ra cửa, nhưng tuy rằng Vãn Thu không hề dò hỏi, lúc trước Bách Linh lại điều tra ra rất nhiều chuyện của Chương Hàm, biết vị này nổi tiếng nhất là người nói một không hai, cho nên Vãn Thu dĩ nhiên lập tức gật đầu tuân lệnh. Thế nhưng lời kế tiếp Chương Hàm nói ra khiến Vãn Thu sợ ngây người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Nghĩ đến ngươi cũng nên biết, ta có thể nhanh chóng điều ngươi lại đây là vì trước đó Anh Thảo hầu hạ tỷ tỷ mất tích vô duyên vô cớ. Buổi sáng hôm nay, tin tức được truyền đến là một nhà bọn họ mưu toan chạy trốn nhưng gặp đạo phỉ, một nhà bốn người đều bị giết. Tin tức này là thật hay giả không cần bàn đến, nhưng ta không ngại nói cho ngươi biết, trước đó Anh Thảo mạo danh mang vào một cây trâm đưa cho tỷ tỷ, rồi ngay ngày hôm qua vị dưỡng phụ của ta tới gặp Thái phu nhân, nói cây trâm kia năm đó là tín vật định ra hôn sự của tỷ tỷ và nhà Thái Thị lang. Kết quả ông ta bị tỷ tỷ vạch trần, chỉ sợ trước mắt không biết hối hận thế nào."

Nhìn thấy sắc mặt Vãn Thu còn sợ hãi hơn so với đêm qua tiến đến trần tình đầu nhập, Chương Hàm biết mình đã đâm thủng một tầng giấy cửa sổ tạo cho Vãn Thu áp lực lớn lao, vì thế tạm dừng hồi lâu rồi mới tiếp tục nói: "Cho nên hôm nay ngươi về lại Trương gia, Trương đại nhân bất cứ giá nào cũng phải gặp riêng ngươi để dò xét. Đến lúc đó ngươi liền nói bởi vì Anh Thảo chạy trốn, ngươi ở bên người hầu hạ Thái phu nhân rất tốt, Thái phu nhân tuy đuổi đi Bách Linh nhưng cảm thấy ngươi trầm ổn có khả năng, lại niệm tình cũ nên lần này phái ngươi đến bên người tỷ tỷ. Dĩ nhiên Trương Xương Ung sẽ không sinh nghi."

"Nhưng nếu Bách Linh vạch trần . . ."

"Ngươi cho rằng tối hôm qua Bách Linh bị đuổi trở về mà vẫn còn được ở Trương gia hay sao? Nhẹ thì bị trả về Cảnh gia, vị Cảnh đại nhân kia chắc chắn sẽ xử trí, nặng thì lập tức đưa đến thôn trang của Trương gia, tới đó chết sống thế nào đều không thể biết được!" Chương Hàm cố tình tăng thêm vài phần ngữ khí, thấy Vãn Thu vẫn khoanh tay đứng nhưng mặt mày lại trắng như tờ giấy, nàng bèn ôn hòa nói, "Ngươi và Bách Linh đều được đưa đến đây cùng một lúc, một người bị đuổi đi một người được giữ lại, đương nhiên chứng tỏ ngươi có năng lực. Vì thế Trương Xương Ung chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho ngươi, đến lúc đó, ngươi bèn lộ ra, nói Thái phu nhân rất bất mãn vì chuyện cây trâm bạc, đã gặp mặt bàn bạc với Cố quản sự. Tối hôm qua, khi Thái phu nhân nghe nói gác chuông bị sập, buổi sáng hôm nay còn phái người đi hỏi thăm, hạ nhân Hầu phủ đều nghị luận về vấn đề này."

Mặc dù Trương Xương Ung vừa đến kinh thành không bao lâu, nhưng hiện giờ nếu biết tỷ muội các nàng không giống khi xưa có thể tùy ý để hắn uốn nắn, chắc chắn sẽ phải đặt vài tai mắt ở Cố gia, những chuyện này đương nhiên đã có thể nghe được. Vì thế Chương Hàm bày mưu đặt kế để Vãn Thu đem mấy tin tức này tiết lộ cho Trương Xương Ung rồi đột nhiên dặn thêm: "Lúc ngươi gần đi còn làm như sực nhớ ra tiết lộ tiếp, bảo là trong lúc vô tình nghe lén được ta và tỷ tỷ nói chuyện, nói là khi dậy sớm bồi Thái phu nhân dùng cơm sáng, Thái phu nhân đã thở dài một tiếng nói cái gì mà 'danh bất chính tắc ngôn bất thuận', chuyện lớn gác chuông sập như vậy khó tránh khỏi có người đồn rằng ông trời cảnh báo, đổ lỗi đến đại sự của triều đình nên cũng không biết ai phải gánh tội thay."

Vãn Thu rốt cuộc đã từng là nha hoàn của phủ Lục An Hầu, lúc này nghe lời nói của Chương Hàm không khỏi hít hà một hơi. Mặc dù không rõ Chương Hàm vì sao lại muốn mình chuyển những lời này đến Trương Xương Ung, nhưng hiện giờ không chấp nhận được mình cứ băn khoăn mặt khác, cho nên trầm ngâm một rồi cuối cùng gật đầu.

"Thêm nữa, nếu ngươi đến Trương gia gặp được Vạn Phúc hầu hạ thư phòng, ngươi bèn kể bên Hầu phủ công việc rất thoải mái, Anh Thảo bình thường được cả một lượng bạc tiền tiêu vặt, không biết vì sao lại đi theo cha nàng ta làm ra loại chuyện này, thật sự là đầu óc hôn mê! Sau đó dùng danh nghĩa Đại tiểu thư tìm hiểu chút tin tức râu ria, nhớ rõ lộ ra cho hắn thấy rất nhiều lợi ích; ví dụ như nói Đại tiểu thư hiện giờ sống nhờ ở Hầu phủ, bên ngoài thiếu người, tương lai còn muốn có thêm một hai gã sai vặt làm chân chạy . . ."

Mời vào nhà bacom2 ở [email protected]@d ủng hộ

Chương Hàm giao việc cho Vãn Thu xong, chờ đến khi Vãn Thu đã lui ra bèn nhìn về phía Trương Kỳ vẻ mặt trầm ngâm, khẽ cười nói: "Kế tiếp phải nhờ tỷ đi đến chính phòng một chuyến."

Ban đầu Trương Kỳ nghe chuyện chỉ cảm thấy tâm trí mơ màng hồ đồ, nhưng cô nàng theo Chương Hàm hồi lâu đã 'kéo tơ lột kén', loáng thoáng cảm thấy được điểm mấu chốt. Cô nàng không đợi Chương Hàm giải thích liền đứng lên nói: "Có phải ta sẽ ở trước mặt lão tổ tông dùng chuyện hôm qua làm lời dẫn, nói rằng không muốn để phụ thân đứng ngồi không yên, nên định cho Vãn Thu trở về một chuyến để khiến phụ thân an tâm?"

"Chính là ý này." Chương Hàm khen ngợi gật đầu, chợt trịnh trọng dặn dò "Ở trước mặt Thái phu nhân, tỷ nhớ rõ phải biểu hiện tâm tình phức tạp một chút, kể cho Thái phu nhân nghe vụ đệ đệ của Vãn Thu, làm ra vẻ tỷ biết chắc sẽ thu phục được Vãn Thu khi lưu nàng ta bên cạnh tỷ. Thế nào Thái phu nhân cũng sẽ sai người đi điều tra tình hình nhà Vãn Thu, vậy thì chúng ta càng yên tâm mà dùng người."

"Muội không tin tưởng Vãn Thu?" Trương Kỳ hồi hộp, gắt gao chộp lấy tay Chương Hàm, "Vậy vì sao hôm nay còn muốn nàng ta đi Trương gia?"

"Thứ nhất là kế hoãn binh. Thứ hai cũng cần một cái cớ để hạ nhân Trương gia biết, đi theo Đại tiểu thư được đối đãi tốt hơn nhiều so với đi theo lão gia khắc nghiệt thiếu tình cảm. Thứ ba là chúng ta cần tìm cách nắm giữ nhược điểm của lão ta! Yên tâm, những gì ta phân phó cho Vãn Thu, nó cũng sẽ không phân biệt được câu nào thật câu nào giả, cho dù dám bán đứng chúng ta cũng không có gì quan trọng. Tỷ cũng nghe được rồi, thậm chí cả việc Sở mụ mụ đi đón phụ mẫu Ninh Hương ta cũng không nói ra."

Hơn nữa, nàng cũng muốn nghĩ cách lấy về những đồ đạc của mình để lại Quy Đức phủ mà Trương Xương Ung đang thu giữ! Lúc trước khi xuất phát từ biệt viện Trương gia ở Quy Đức, hòm xiểng trong phủ nha của nàng có không ít nội y thậm chí cả đồ thêu may do nàng làm, không có biện pháp mang theo nên chắc hẳn đều rơi vào tay Trương Xương Ung!

Trương Kỳ đi xin phép Thái phu nhân cực kỳ thuận lợi. Vừa qua giờ Tỵ, Vãn Thu liền theo Sở mụ mụ cùng xuất phát, chờ tới sau giờ Ngọ đoàn người mới trở về. Khi Ninh Hương biết được phụ mẫu của mình đều được đón về Hầu phủ, kích động đến nỗi khóc òa vì vui mừng, quỳ sụp dưới đất liên tục dập đầu cho Trương Kỳ và Chương Hàm phải bị Phương Thảo kéo lên, thế nhưng Ninh Hương vẫn rơi lệ đầy mặt, chỉ biết liên thanh nói: "Đại tiểu thư, Hàm cô nương, đời này cho dù nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân đức . . ."

"Làm trâu làm ngựa gì đó thì không cần nhắc lại, chỉ cần ngươi có thể toàn tâm toàn ý, tương lai dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi. Cha nương ngươi hiện giờ được an trí ở phía sau hẻm trong căn nhà thứ ba hướng Đông, ngươi đến đó gặp mặt bọn họ đi."

Đuổi đi Ninh Hương, Trương Kỳ gấp không chờ nổi cũng cho tất cả nha hoàn lui xuống rồi hỏi Vãn Thu: "Hôm nay ngươi trở về có gặp cha ta hay không? Ông ấy có nói gì không?"

"Có gặp ạ. Trước đó những gì Hàm cô nương phân phó nô tỳ nói lại thì nô tỳ đều bẩm báo lão gia. Ban đầu sắc mặt lão gia rất âm u, nghe nói Thái phu nhân tự mình đi gặp Cố quản sự, lão gia còn thì thầm mắng vài câu gì đó; nhưng khi nghe nói nô tỳ có thể lưu lại bên người Đại tiểu thư, sắc mặt lão gia mới khá hơn một chút. Sau đó, lão gia biết được Thái phu nhân than vãn về vụ gác chuông bị sập, lão gia trầm ngâm một hồi lâu, cũng không hỏi thêm liền đuổi nô tỳ lui xuống."

Nói tới đây, Vãn Thu ngừng lại một chút, thấy sắc mặt Chương Hàm và Trương Kỳ không có gì phật lòng, lúc này mới tiếp tục kể: "Mặt khác, bởi vì Sở mụ mụ đi nói chuyện với phụ mẫu của Ninh Hương, nô tỳ cũng tán dóc vài câu với các hạ nhân của Trương gia. Biết Anh Thảo được tiền tiêu vặt cao như vậy mà còn bỏ chạy, những người đó đều vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Còn Vạn Phúc thì không chờ nô tỳ nói chuyện với hắn, hắn đã chạy tới bắt chuyện với nô tỳ, hỏi dò xem Đại tiểu thư có phải vẫn cần người hay không? Hắn khoe hắn tuổi trẻ sức lực nhiều, còn biết được mấy chữ, lại là người từ Quy Đức đến nên sai sử càng tiện hơn so với người Cố gia, còn nói hắn không giống người một nhà của Anh Thảo lòng tham không đáy, nhất định sẽ trung thành và tận tâm làm việc nhanh nhẹn. Hắn còn nói muốn tìm hắn hỗ trợ điều gì, chỉ cần nhắn một tiếng cho người gác cửa sau ở phủ nha là được."

Trước đó Vãn Thu không hề biết lần này đi theo Sở mụ mụ là đến đón phụ mẫu của Ninh Hương. Nhớ lại lúc nãy khi hạ nhân của Trương gia nghe được tin tức này, gần như tất cả đều hâm mộ đến đỏ mắt, Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng càng sinh ra vài phần kỳ diệu. Ninh Hương mới theo Trương Kỳ không bao lâu, cũng không thấy lập được công lao gì, vậy mà cha nương ở Trương gia chỉ chịu chút đau khổ đã được đón về đây. Nếu mình vừa trung thành vừa có khả năng, vậy thì chắc chắn sẽ không đến mức sống khổ sở giống như lúc trước, thời thời khắc khắc đều lo lắng mất đi tánh mạng!

Chương Hàm nghe Vãn Thu thuật lại không khỏi trầm tư. Vạn Phúc nói ra lời này . . . chẳng lẽ đã biết vụ người một nhà Anh Thảo đều "Chết", cho nên muốn đổi chủ? Nếu như vậy, sự tình kia lên kế hoạch càng dễ dàng hơn nhiều!

Chương Hàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, biết Trương Xương Ung sinh ra là được hưởng cẩm y ngọc thực, lại có tính tình tự phụ ngoan độc bẩm sinh, căn bản sẽ không để ý đến những hạ nhân hèn mọn, cho nên nàng muốn thọc vào chỗ trống này để tìm cơ hội. Nàng hơi gật đầu rồi trầm tư nói: "Như vậy, nếu ngươi ở chỗ này là người mới vẫn chưa quen, ngươi vừa đưa phụ mẫu của Ninh Hương trở về, đơn giản hãy nhận bọn họ làm kết nghĩa, ngày sau đi lại cũng tiện hơn. Đúng rồi, cha Ninh Hương chắc còn chưa khỏi hẳn, ngươi mang một lọ kim sang dược sang đó, nói là ta thưởng cho ông ấy!"

Chuyện phụ mẫu Ninh Hương tiến vào Hầu phủ chỉ dấy lên một chút bàn tán trong đám hạ nhân của Cố gia, cũng không khiến gợn sóng quá lớn. Thế nhưng buổi tối hôm nay, hai tin tức khác được truyền vào trong phủ lại khiến toàn phủ bị chấn động mạnh.

-- -- Liêu Đông báo tin, Phó soái Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong đánh bại phản quân, chém đầu bốn trăm tên giặc!

-- -- Một vị ngôn quan của Đô Sát Viện dâng tấu, lấy chủ đề đêm qua mưa sa gió giật sấm sét ầm ầm làm gác chuông bị sập, tố cáo mười bốn điều vi phạm trong vụ hiến tế, sau đó quy thẳng trách nhiệm cho Lễ Bộ Thượng thư và hai vị Thị lang kết đảng không hợp pháp -- -- trời biết ba vị xui xẻo này cũng vừa mới lên nhậm chức mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net