137. RỜI HẦU PHỦ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Hiện giờ trong Đông phủ có vị Vương phi tương lai và vị Thế tử phi tương lai, dĩ nhiên giống như liều thuốc an thần cho đại phòng Cố gia vốn đã lộ ra xu hướng suy tàn. Cho dù nữ nhi không được tứ hôn cho Tri Vương mình đã ngấp nghé từ lâu, nhưng Hồ phu nhân biết mình nên thỏa mãn. Mỗi khi Vương phu nhân lại đây thương nghị của hồi môn cho Cố Trừ, Hồ phu nhân dù yếu đến đâu cũng nhất định cố chống ngồi dậy nói chuyện. Nhưng khổ nỗi thân thể đã bệnh tật quá lâu, dần dà bắt đầu gắng không nổi. Cho nên hôm nay khi Vương phu nhân sang Đông phủ, vừa nói vài câu thăm hỏi xong bèn đè lại Hồ phu nhân hiếu thắng muốn tự đứng dậy, sau đó ngồi ghé xuống đầu giường.

"Đại tẩu, nương bảo ta tới nói với tẩu một tiếng -- nhà chúng ta có thể ra một vị Vương phi là sự kiện vĩ đại sau khi Trấn nhi cưới Công chúa, tất nhiên mọi người sẽ dốc hết toàn lực lo toan; vì thế sau này tẩu không cần nhọc lòng, an tâm dưỡng bệnh mới là điều quan trọng nhất." Nói tới đây, thấy ánh mắt Hồ phu nhân lập loè chứa đầy thâm ý, Vương phu nhân bổ sung, "Nếu tẩu thiệt tình suy nghĩ cho Trừ nhi, hãy dồn tinh lực vào việc khiến bản thân khỏe lại, đừng làm cho con bé bị trì hoãn."

Lời này vừa nói ra, vốn dĩ Hồ phu nhân còn muốn miễn cưỡng lý luận vài câu tức khắc trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu. Thấy vị Đại tẩu tranh cường háo thắng rốt cuộc bị thuyết phục, Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi cười cười.

"Mặt khác, hôm nay tới đây còn một việc nữa muốn thương lượng với tẩu. Hàm cô nương ở nhà chúng ta lâu như vậy, cho dù không có tình cảm thì coi như có duyên phận. Hiện giờ con bé sắp thành Thế tử phi, nhà chúng ta đâu thể chỉ nói một hai câu chúc mừng ngoài miệng là xong. Phụ huynh con bé đã trở lại, đặt mua một tòa nhà ở kinh thành, dâng tấu xin Hoàng Thượng cho phép đón con bé về cùng, lại tới cửa nói qua một lần, nương đã đáp ứng rồi. Ngoại trừ ba nha hoàn và các hòm xiểng từ Trương gia mang đến, nương còn chuẩn bị bốn rương xiêm y, hai hộp trang sức, hai rương dược liệu, một bộ đồ sứ Quân diêu mười hai món, còn thêm ít đồ cổ và vật dụng quý giá . . ."

Thấy Hồ phu nhân nhíu mày làm như không hiểu ý mình muốn nói gì, Vương phu nhân bèn nhấn mạnh: "Trong nhà Hàm nhi không quá dư dả, do đó nương muốn giúp một tay chuẩn bị của hồi môn cho con bé. Phải biết 'tiền bạc dễ có, đồ tốt khó được', vì thế nương đã lục tìm trong tài sản hồi môn của chính mình, những món trang sức và đồ sứ đều lấy từ đó mà ra."

Hồ phu nhân nghe Thái phu nhân muốn làm người tốt, trên mặt không lộ biểu cảm nhưng trong lòng lại khịt mũi chế nhạo. Nhưng ngay sau đó nghe được lời kế tiếp của Vương phu nhân khiến bà ta chấn động, giãy giụa muốn ngồi dậy.

"Trong cung Thục phi nương nương vừa đưa tới tin tức, sau khi Hàn Vương điện hạ đại hôn sẽ về Hàn Vương phủ ở đất phiên."

"Sao có thể?" Hồ phu nhân túm chặt tay Vương phu nhân hấp tấp nói, "Trước đây khi Hoàng Thái Tử chưa nhập chủ Đông Cung, chẳng phải cùng Anh Vương và mấy hoàng tử khác đều chưa từng về đất phiên?"

"Trước khác nay khác." Khi Vương phu nhân biết được tin tức này cũng bị chấn động, nhưng so sánh với sự hoảng loạn của Hồ phu nhân là đương sự, Vương phu nhân thật sự trấn định hơn nhiều, nhẹ nhàng tránh thoát tay Vương phu nhân hạ giọng nói, "Tuy Hàn Vương điện hạ không thân thiết với Triệu Vương Thế tử bằng Tri Vương điện hạ, nhưng đất phiên Hàn Vương điện hạ phải đi chính là Cam Túc vô cùng xa xôi, nếu lỡ gặp phải chuyện gì thì chỉ có Triệu Vương là phiên vương mạnh nhất của Bắc địa mới có thể chiếu ứng. Chỉ chút tài vật là có thể bán cho người cái giao tình, đại tẩu hẳn nhìn ra được lợi hại trong đó."

Lúc trước vì sao Huệ phi muốn sính Chương Hàm làm vương phi cho Hàn Vương? Còn không phải bởi vì phụ huynh Chương gia đều ở dưới trướng Triệu Vương, nghe nói còn được Triệu Vương tin cậy, mà nhi tử của Huệ phi phải về đất phiên ở phía Bắc, dĩ nhiên hy vọng Triệu Vương có thể chiếu ứng. Hiện giờ tuy tính toán của Huệ phi thất bại, nhưng nếu Hồ phu nhân có thể thay nữ nhi làm tốt hơn, Huệ phi nhận ra tầm quan trọng của sự quen biết giữa thông gia sẽ càng coi trọng tức nhi Cố Trừ hơn.

Rốt cuộc Hồ phu nhân đã trải qua kinh nghiệm nhiều năm làm chủ mẫu, lập tức 'chém đinh chặt sắt' nói: "Được, ta cũng đưa hai hộp trang sức, hai rương vải vóc, một bộ sứ Việt diêu men xanh. Khi đến ngày thêm trang, ta lại trợ giúp nàng một phen."

Mời vào ω∆ttp∆∂ thăm nhà bacom2

Từ khi cha huynh tới cửa lần nữa, Chương Hàm biết thời gian mình phải ngốc tại Cố gia coi bộ không còn lâu. Tuy vô số lần nàng muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng hiện giờ thật sự đến lúc đi thì nàng ngoại trừ không nỡ xa Trương Kỳ còn thẫn thờ một cách khác thường. Cửa son Hầu phủ khiến nàng mất đi không ít tự do nhưng cũng để nàng thu được không ít lợi ích. Công tâm mà xét, Cố gia chỉ có huynh muội Cố Chấn Cố Phất là cà chớn, còn đám người Thái phu nhân mặc dù lợi dụng nàng nhưng vẫn không phải loại người vắt chanh bỏ vỏ tàn nhẫn vô tình. Nếu không, nàng đã sớm trở thành một đống xương khô chứ đâu được như ngày hôm nay.

Khi Chương Phong và Chương Thịnh tự mình tới cửa đón về, nàng từ chỗ Thái phu nhân trở lại trong phòng, ôm Trương Kỳ đang khóc đến mức không thể ngăn được, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nàng dặn dò: "Nha đầu ngốc, sau này không thể khóc vậy nữa. Nam nhi không dễ rơi lệ nhưng nước mắt nữ nhi cũng rất quý giá, có đôi khi nghiến nát răng vẫn phải cố nuốt xuống bụng, nếu chỉ biết khóc thì không giải quyết được bất luận vấn đề gì. Ta không ở đây, hết thảy muội phải dựa vào chính mình. Dốc hết sức khiến Thái phu nhân thương yêu muội, dốc hết sức làm Võ Ninh Hầu phu nhân coi trọng muội. Nếu ta đoán không lầm, Tam tỷ tỷ sắp bắt đầu học quản gia, muội hãy làm nũng với Thái phu nhân xin bà để muội cùng được học để rèn luyện. Muội không cần vượt qua Tam tỷ tỷ, chỉ cần thể hiện chính mình cũng có khả năng, từ đó có thể khiến Võ Ninh Hầu phu nhân đổi mới ấn tượng về muội . . ."

Nghe Chương Hàm dặn dò những điều vô cùng quan trọng đối với mình, nắm chặt một chút thời gian cuối cùng chỉ dẫn mình hướng đi trong tương lai, Trương Kỳ ngừng nức nở, dùng khăn chậm chậm đôi mắt đỏ bừng, dụng tâm nhớ kỹ những lời dạy bảo trân quý. Đến cuối cùng khi Chương Hàm nói xong, cô nàng đột nhiên khuỵu gối quỳ xuống.

"Muội làm gì vậy?"

"Tỷ tỷ, đa tạ tỷ những năm gần đây luôn quan tâm chăm sóc giúp đỡ muội, đời này muội sẽ không bao giờ quên ơn!"

Thấy Trương Kỳ dập đầu một cái thật mạnh, Chương Hàm sửng sốt cuống quít duỗi tay túm cô nàng lên. Nghĩ lại sự tình phát sinh hôm Cố phu nhân qua đời, nàng nhịn không được một tay kéo Trương Kỳ vào lòng, nước mắt cũng rào rạt rơi xuống.

"Được, đừng khóc nữa, cũng đừng quỳ lạy như vậy! Muội càng làm thế khiến lòng ta càng khó chịu. Muội yên tâm, cho dù ta đi rồi vẫn không bao giờ bỏ mặc muội không lo. Ta chỉ có huynh đệ không có muội muội, vẫn luôn coi muội trở thành ruột thịt." Nói tới đây, nàng hít một hơi thật sâu, từng câu từng chữ nhỏ giọng nói, "Nhớ kỹ, mặc kệ là khi nào, mặc kệ gặp được chuyện gì, chính muội nhất định phải kiên cường!"

"Vâng!"

Chương Hàm mang đôi mắt sưng như quả đào bước chậm ra nhị môn của Cố gia. Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cửa thùy hoa khắc hoa văn phúc lộc thọ đang rộng mở, Cố Ngọc đỡ Vương phu nhân vẫn còn đứng đó, thấy nàng quay đầu lại bèn cười gật gật đầu, Trương Kỳ ngơ ngác vẫy tay, Vương phu nhân giữ nụ cười bình thản. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng khom người thi lễ rồi nhấc váy chui vào thùng xe. Thẩm cô cô cũng lên theo, màn xe buông xuống, cửa xe đóng lại, nàng lập tức xụi lơ dựa vào người Thẩm cô cô.

Thẩm cô cô đã lăn lộn nhiều năm trong cung, dĩ nhiên hiểu biết thâm sâu đạo lý đối nhân xử thế, lúc này thấy Chương Hàm luôn hành sự ổn trọng đột nhiên thất thố, làm sao không thầm hiểu rõ, để Chương Hàm tùy ý dựa vào mà không nói gì. Mãi đến khi xe ngựa chạy được không biết bao lâu, Chương Hàm mới ngồi thẳng người, Thẩm cô cô nhẹ giọng hỏi: "Trong lòng cô nương không dễ chịu?"

"Thật không dễ chịu . . . Dù sao cũng là tỷ muội bao nhiêu năm . . ." Chương Hàm tự lẩm bẩm một mình rồi cười khổ, "Chỉ hy vọng cô nàng có thể đạt được những gì mong muốn."

"Cô nương yên tâm, phần tâm ý của cô nương nhất định sẽ bảo vệ Trương Đại tiểu thư cả đời."

Cuối cùng thì xe ngựa dừng lại, Chương Hàm nghe tiếng hô rối rít của Chương Thịnh bên ngoài: "Muội muội, đã tới rồi, mau xuống nhìn xem chúng ta sắp xếp thế nào?"

Thẩm cô cô vội cuốn màn xe mở cửa rồi nhảy xuống trước, sau đó đưa tay đỡ Chương Hàm. Chương Hàm nhìn ngắm xung quanh mới phát hiện mình không phải dừng lại ngoài ngõ trước cửa mà ở ngay nhị môn. Phía sau xe ngựa là bức tường tranh cao lớn chắn ngang, trên tường gạch khắc một chữ phúc thật to, trông vừa sạch sẽ vừa vui vẻ lại vừa khí thế.

Tuy cảm thấy tốt nhưng nàng cũng không để ý tới huynh trưởng đang xun xoe như giới thiệu bảo bối, đỡ tay Thẩm cô cô bước vào nhị môn. Đập vào mắt là ngôi nhà ngói đen năm gian nằm chễm chệ ở mặt bắc của khoảnh sân thứ hai, hai dãy phòng Đông Tây đều là ba gian được nối với chính phòng bằng hành lang gấp khúc trông rất vuông vức chỉnh tề. Bước qua cửa nhỏ bên phải ở hướng Bắc là khoảnh sân thứ ba với phòng ốc nhỏ hơn -- phía Bắc là chính phòng ba gian, sương phòng Đông Tây đều chỉ hai gian, khoảng sân ở giữa được bố trí thành hoa viên nho nhỏ, góc Đông Bắc dựng một giàn nho. Trong hoa viên là con đường mòn trải sỏi, hiện giờ đã là giữa tháng tám, tuy khó gặp cảnh tượng muôn hồng nghìn tía tranh kỳ khoe sắc, nhưng từng cụm phù dung hồng nhạt nở rộ vẫn cho người cảm giác vui vẻ thoải mái.

Thấy Chương Hàm ngắm Đông xem Tây trên mặt tràn đầy nụ cười kinh hỉ, Chương Thịnh cứ mãi lo lắng muội muội không thích rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Chương Hàm quay lại hỏi hoa cỏ trong vườn từ đâu mà tới, anh chàng cười toe toét nói: "Ai mà biết, đều do một tay Triệu Phá Quân sắp xếp. Hôm nay ta muốn giữ hắn lại chơi, hắn khen ngược, chuồn mất nhanh hơn bất kỳ ai!"

Chương Hàm hơi sửng sốt, không biết nên nói gì cho phải. Đúng lúc này, gian ngoài đột nhiên truyền đến giọng kêu lão gia, thấy một cậu nhóc bước nhanh tiến vào đến bên cạnh Chương Phong nói gì đó, Chương Phong nghe xong vội vàng ra ngoài, Chương Thịnh lặng lẽ cười: "Không thể ngờ có một ngày cha cũng được người xưng 'lão gia'!"

Nhìn theo bóng dáng cậu nhóc kia, Chương Hàm trầm ngâm hỏi: "Đấy cũng là người do Triệu đại ca an bài?"

"Không phải, đó là đệ đệ của một chiến hữu đã hy sinh. Tuy triều đình có trợ cấp nhưng nhà nó nhân khẩu nhiều nên định bán nó đi. Cha bèn thu nhận đến giúp đỡ chúng ta, mỗi tháng cho nhà nó năm trăm văn tiền, nhà nó đương nhiên ngàn chịu vạn chịu." Chương Thịnh nói tới đây chợt thở dài, "Trường hợp như thế còn rất nhiều, cha nói nên tận lực chiếu ứng bọn họ. Cho dù chỉ để họ làm chút việc ở ngoại viện, vậy vẫn tốt hơn nhiều so với mướn người ngoài không biết gốc gác. Hơn nữa thằng bé tuổi còn nhỏ, không sợ có tâm tư lắt léo."

Đang nói chuyện thì Chương Phong đã vội vàng quay lại, vẻ mặt toát ra vài phần do dự và bất đắc dĩ: "Hàm nhi, Cố gia lại gởi thêm mấy chiếc xe tới, nói là quà tặng của Thái phu nhân cùng Uy Ninh Hầu phu nhân Võ Ninh Hầu phu nhân và các tiểu thư. Lúc nãy sợ con uyển chuyển cự tuyệt nên bây giờ mới phái xe đuổi theo, là do Cố quản sự đích thân đưa tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net