162. HOÀNG TÔN TỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Vào hôm Triệu Vương khởi hành, thời gian tân hôn của Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu còn chưa đến mười ngày, hôn sự của Chương Thịnh cũng tổ chức đơn giản. Chương Phong giữ thê tử và ấu tử tại kinh thành, dặn dò chờ sang năm qua mùa đông hãy về lại Bảo Định phủ, ngay cả một nhà Tống tú tài cũng giữ lại. Tống tú tài bất luận là đối với hôn sự đơn giản hay đối với sắp xếp nơi ăn chốn ở cho gia đình mình đều biểu hiện vui vẻ chấp nhận, không hề có nửa điểm do dự sảng khoái đáp ứng ngay.

Triệu Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời âm u rồi nhìn đoàn thân vệ bên kia chờ xuất phát, ánh mắt lướt về phía Chương Phong đã cáo biệt với Chương Hàm xong trở về đội ngũ, đột nhiên cũng không quay đầu lại nói với Trần Thiện Chiêu: “Đã nhiều ngày Đông Cung liên tiếp ban thưởng đồ vật cho Chương thị, từ hoa tươi cắm bình đến các loại tơ lụa, còn có đồ trang trí quý giá, cho thấy đã tốn công rất lớn, coi bộ không thoát khỏi sự bày mưu đặt kế của vị Thái tử Cửu thúc. Chương thị tuổi trẻ, có một số việc chưa chắc suy xét chu toàn, ngươi nhớ rõ chỉ dẫn nó nhiều hơn.”

Trần Thiện Chiêu đương nhiên biết phụ thân có ngụ ý gì, khẽ cười nói: “Lời dạy của phụ vương nhi tử hiểu rõ. Tuy nhiên nàng không phải loại thiên kim đại gia chẳng rành thế sự, chút thủ đoạn này còn chưa đến mức nhìn không ra. Mấy ngày nữa chỉ sợ nhi tử lại phải tiến cung đọc sách, sự vụ nội trạch đã giao cho nàng, xin phụ vương cứ yên tâm.”

Triệu Vương nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu tràn đầy tin tưởng, còn cách đó xa hơn là Trần Thiện Duệ đang liên tục ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ, ông thản nhiên cười nói: “Nếu ngươi tin tưởng thê tử như vậy, ta cũng không có gì cần dặn dò. Ta giữ lại huynh trưởng của nó để thống lĩnh thân vệ trong phủ, vậy cũng tiện dùng hơn. Ngoài ra Tứ đệ ngươi mới vào cung học hành, quy củ lễ nghi tất nhiên chưa quen thuộc, ngươi hãy để mắt đến nó. Còn nữa . . .”

Ngừng lại một chút, Triệu Vương mới hạ giọng thật thấp nói nhanh: “Hãy quan tâm ngự thể nhiều hơn.”

“Vâng, nhi tử sẽ để tâm.”

Sau khi phân phó một tràng cho trưởng tử, Triệu Vương mới vẫy tay kêu Trần Thiện Duệ tiến đến, lại dặn dò thêm một hồi. Thấy Trần Thiện Gia tự mình dắt tọa kỵ của ông lại đây, Triệu Vương xoay người lưu loát nhảy lên lưng ngựa, dặn dò lần cuối cùng: “Huynh đệ các ngươi ở kinh thành học hành cho đàng hoàng, đừng chỉ biết nhớ mong ta và mẫu thân các ngươi. Tương lai vào thời điểm thượng kinh triều kiến, ta sẽ kiểm tra học vấn võ nghệ của các ngươi!”

“Cung tiễn phụ vương.”

Huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ song song khom mình hành lễ, Triệu Vương vung roi giục ngựa chạy đến cùng hội hợp với đội ngũ thân vệ. Chờ đến khi Trần Thiện Gia cũng lên ngựa, một đoàn vài trăm người mênh mông cuồn cuộn cuốn theo bụi trần mà đi. Biết nửa đường đội ngũ sẽ tập họp với đoàn binh tinh nhuệ hơn ngàn người hỗ trợ, bảo vệ an toàn không thành vấn đề, Trần Thiện Chiêu thẳng lưng xong bèn nói với Trần Thiện Duệ: “Canh giờ không còn sớm, trở về thôi!”

Thấy Tứ đệ mặt mày ngơ ngẩn, Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Nếu tưởng niệm phụ vương và mẫu thân, sau này thường xuyên viết thư thăm hỏi là được.”

Lúc này Trần Thiện Duệ mới lập tức phục hồi tinh thần, có chút mất tự nhiên ừ một tiếng, sau đó đột nhiên hừ nhẹ: “Đại ca không cần an ủi đệ, đây đâu phải lần đầu tiên đệ rời nhà. Mấy lần phụ vương xuất quân chinh chiến, nếu không phải đệ thì cũng là Tam ca đi tiên phong, thường thường mười ngày nửa tháng đều một mình thâm nhập địch doanh. Kinh thành đâu thể so với chiến trường toàn quân địch bao vây, đệ còn chưa đến mức phải lo sợ!”

Thấy Trần Thiện Duệ xổ ra một tràng xong lập tức bước nhanh về phía tọa kỵ, tới gần liền nhảy lên lưng ngựa, mặc kệ người khác cứ vậy hung hăng thúc ngựa phóng đi nhanh như chớp, Trần Thiện Chiêu không khỏi hơi mỉm cười. Chờ đến khi hắn cúi đầu lên xe ngựa của mình, thấy Chương Hàm không nói hai lời lập tức đưa lò sưởi tay đến, hắn bật cười ấp trong tay rồi ngồi xuống, chợt trầm ngâm nói: “Tứ đệ không giống ta, ở kinh thành nơi chốn giảng quy củ, chỉ sợ sẽ rất khó chịu.”

“Khó chịu ai cũng sẽ có, chỉ xem đệ ấy có thể thích ứng hay không.”

Mặc dù Chương Hàm và Trần Thiện Duệ chỉ tiếp xúc vài lần, nhưng nàng thấy ngay cậu chàng này cực kỳ kiêu ngạo, đáp xong một câu bèn vén mành xe nhìn thoáng qua Đại ca bên kia đang chỉ huy một đám thân vệ. Sau khi buông mành xuống, nàng trầm ngâm nói: “Về phần Thái tử phi ban thưởng bao nhiêu thứ như vậy, phụ vương vừa rời khỏi chỉ sợ cũng sẽ đi bước tiếp theo.”

“Đã trải chăn xong cho phần diễn tập rồi, coi bộ vở tuồng đã đến lúc mở màn.”

Trần Thiện Chiêu thoải mái dễ chịu chôn người dưới lớp đệm chăn lông thú ấm áp, vốn định vươn tay kéo thê tử cùng nằm xuống mới phát hiện Chương Hàm đã sớm thay đổi vị trí, trong tay không biết khi nào nhiều thêm một quyển trương mục, hắn hết ý kiến rên rỉ: “Hiền thê đại nhân à, nàng không cần tranh thủ thời gian đến vậy chứ? Nếu biết sớm, mấy thứ này ta sẽ khiến cho lão Hạ đưa cho nàng chậm chút, đỡ phải để nàng ăn ngủ không yên.”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu móc chân lại đây, lập tức nhấc chân nhẹ nhàng dậm một cái lên chân chàng ta, sau đó thở dài nói, “Không bột đố gột nên hồ, không xem thì không biết chứ vừa kiểm tra đã bị dọa giật nảy mình. Nếu người khác mà biết phủ Triệu Vương hiện giờ lại thiếu tiền đến thế, lan truyền ra ngoài chẳng những bị chê cười mà còn đưa tới sự nghi kị. Cũng may có chàng nổi danh con mọt sách luôn vung tiền bó lớn bó nhỏ mua sách, có thể che lấp phần nào.”

“Cho nên mới nói, thanh danh thư ngốc của vi phu, ở rất nhiều thời điểm đều vô cùng hữu dụng.”

Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu dõng dạc tự khen, nhịn không được vươn tay chọc chọc vài cái trên má chàng ta, cười nhạo da mặt này thật dày, lại không ngờ bị anh chàng chộp được tay kéo xuống, hai người lập tức dựa sát vào nhau. Cảm giác được hơi thở nóng rực của phu quân bên tai, từ sau đêm tân hôn hai người vẫn chưa từng thân cận da thịt, Chương Hàm cảm thấy trên mặt bừng trên một trận lửa nóng, khó khăn lắm mới dịch được sang một bên, sửa lại tóc rối bên tai rồi lườm chàng ta một cái.

“Kiềm chế chút, nếu không xuống xe để người ta thấy chê cười!”

“Nếu cứ kiềm chế mãi, ta liền biến thành con mọt sách không cưới thê.” Mặc dù trong lòng cũng nghẹn một đoàn lửa nóng, nhưng Trần Thiện Chiêu làm sao không biết, mấy ngày qua uống ba lần dược mỗi ngày, hơn nữa điều dưỡng thoả đáng nên bất luận đứng lên hay nằm xuống thì cỗ choáng váng đầu óc gần như không còn. Tuy nhiên, thấy thê tử sát cạnh bên người mà chỉ có thể nhìn chứ không được đụng vào, cảm giác thật sự quá gian nan. Cho dù biết trước đây quyết định tự mình đi đón dâu là chính xác, cho dù biết lựa chọn dùng dược để động phòng là tất nhiên, thế nhưng hắn vẫn không khỏi có chút ảo não.

Xe ngựa dần dần đi dọc theo quan đạo về hướng Nam để vào kinh, xung quanh dòng người dòng xe dần dần gia tăng, mặc dù đằng trước đã có người hô mở đường cho xa giá của thế tử, nhưng tốc độ xe vẫn không tránh được dần dần chậm lại. Đột nhiên, Chương Hàm thấy xe đang đi chậm chợt dừng, ngẩn ra rồi lên tiếng hỏi: “Sao thế này?”

“Hồi bẩm Thế tử gia, Thế tử phi, buổi trưa hôm nay ở đê Thái Bình thi hành đại hình chém đầu, cho nên bá tánh vây xem đều đổ xô về con đường vào thành hướng này!” Tổng quản Hạ Dũng cũng tự mình tiễn đưa, lúc này đích thân mở cửa xe giải thích, có chút xấu hổ đỏ mặt phân trần, “Trước đó tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho điện hạ khởi hành, có điều lại quên tra hỏi việc này. Hiện giờ chỉ còn hai giải pháp: hoặc là quay đầu đi hướng Thần Sách môn, hoặc là ở chỗ này chờ chấm dứt buổi hành hình vào ban trưa. Tiểu nhân xin Thế tử gia và Thế tử phi bảo cho biết.”

Đê Thái Bình là loại địa phương nào đương nhiên Trần Thiện Chiêu biết rõ. Không đợi Chương Hàm mở miệng, hắn liền hỏi: “Hôm nay có bao nhiêu phạm nhân bị xử tội? Người bị chém là ai?”

“Chuyện này . . .” Ngoài xe Hạ Dũng do dự hồi lâu, cuối cùng mới thật cẩn thận nói, “Bị chém đầu lần này là đám thủ lĩnh phản nghịch điện hạ bắt được khi bình định Liêu Đông. Trong số đó, trên dưới Thư gia tổng cộng mười một người, còn đầu lĩnh theo bọn phản nghịch tổng cộng hai mươi ba người, tất cả là ba mươi bốn người.”

Một lần hành hình giết hơn ba mươi người, vụ này với người lớn lên ở Quy Đức phủ như Chương Hàm thì quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trần Thiện Chiêu ở kinh thành lại thấy quen rồi. Cửa bên ngoài Tam pháp ti chính là do đương kim Hoàng đế thiết lập khi vừa lên ngôi, mà đê Thái Bình dọc theo hồ Huyền Vũ vẫn luôn là chỗ hành hình, mỗi kỳ thu quyết nơi đây chính là pháp trường nổi tiếng nhất kinh thành. Lúc trước khi Hoàng đế trị tội Hàn Quốc công, quan to hiển quý bị liên lụy vô cùng đông đảo, một ngày có cả trăm đầu người rơi xuống.
(Thu quyết: mùa thu xử trảm. Theo tục lệ ngày xưa, thời gian hành hình luôn là cuối mùa thu, trong khoảng từ tháng 10 đến tháng 12. Người xưa cho rằng bắt đầu từ mùa xuân là vạn vật sinh sôi nảy nở, không thích hợp giết người đổ máu, phải chờ đến cuối thu khi chuyển sang mùa đông lạnh lẽo ảm đạm chết chóc mới là lúc hành hình)

Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu liền lên tiếng phân phó: “Thay đổi tuyến đường, đi về hướng Thần Sách môn!”

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao. Bởi vì xa giá có người đi trước hô mở đường, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn lập tức dẫn tới sự chú ý của bá tánh vây xem hành hình, tin tức Triệu Vương Thế tử đang có mặt ở đây bỗng dưng truyền khắp chung quanh, giữa đám tử tù không ít người cũng nghe được bèn duỗi cổ nhìn về hướng quan đạo.

Trước đó bọn họ đều bị áp giải lại đây từ cửa bên ngoài thiên lao của Tam pháp ti, trước ngày chặt đầu còn có người báo cho bọn họ tin tức gia quyến được thoát chết. Không chỉ như thế, mấy tên quan cai ngục còn thêm mắm thêm muối thuật lại chuyện Triệu Vương Thế tử cầu tình.

Lần này người dẫn đầu của đám tử tù là bào đệ Thư Hội của Hàn Quốc công, hắn hít một hơi thật sâu, cười lạnh một tiếng rồi hướng về hai bên trái phải hô to: “Ngày hôm nay chờ chết còn có cơ hội hiếm hoi gặp được ân nhân cứu mạng hèn của nhà chúng ta. Thừa dịp này, chúng ta phải chân thành cảm tạ người bênh vực lẽ phải mới đúng!”

Mọi người đều biết hôm nay tất nhiên phải chết, ngay lúc này nghe được lời hô hào của Thư Hội lập tức truyền miệng cho nhau. Bất luận là hiểu rõ thâm ý của Thư Hội hay chỉ vì người nhà mình thoát được một mạng, tất cả đều đồng loạt rống lên. Trong chốc lát, thanh âm so le không đồng đều vang vọng, ngay cả Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm đang ở trong xe ngựa cũng nghe được rành mạch.

“Đa tạ Triệu Vương Thế tử cao thượng, kiếp sau tất nhiên hồi báo!”

“Đa tạ Triệu Vương Thế tử đã cứu người nhà một mạng!”

“Người tốt sẽ được báo đáp, cho dù chúng ta xuống dưới chín suối cũng sẽ nhớ ân tình của Triệu Vương Thế tử!”

Chương Hàm nhịn không được nắm chặt tay Trần Thiện Chiêu, thấy sắc mặt phu quân đột nhiên trầm xuống, nàng biết thời khắc này cho dù vương phủ phái người ra mặt đàn áp cũng uổng công mà thôi, chỉ khiến sự tình náo động càng lớn. Vì vậy nàng nheo mắt lên tiếng phân phó: “Hạ tổng quản, lấy thiệp của vương phủ đi pháp trường gặp quan viên Tam pháp ti giám hình, hãy nói phủ Triệu Vương không biết hôm nay nơi đây hành hình, cho nên xin làm phiền xua đuổi bá tánh vây xem để đoàn xe chúng ta có thể vào thành từ nơi này.”

Hạ Dũng nghe vậy chấn động, vội mở miệng khuyên: "Thế tử phi, vẫn nên theo lời của Thế tử gia, thay đổi tuyến đường đi về hướng Thần Sách môn . . ."

"Thay đổi tuyến đường đi về hướng Thần Sách môn? Thanh âm vừa rồi Hạ tổng quản cũng nghe được, chúng ta chỉ trì hoãn trong chốc lát mà ngựa xe phía sau chắc hẳn dồn lại không biết bao nhiêu, còn có chỗ trống cho chúng ta thay đổi tuyến đường?" Một hồi lâu Chương Hàm vẫn không nghe Hạ Dũng bên ngoài đáp lời, đột nhiên vươn tay vén lên tấm mành bông thật dày, thấy ngay bộ dáng Hạ Dũng hiển nhiên không muốn nghe lệnh. Nàng nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Chương Thịnh đang đứng bên kia quan sát động tĩnh bên này.

Hít một hơi thật sâu, Chương Hàm đột nhiên cao giọng hô lên: "Chương Thịnh!"

Ở nhà theo gia lễ, hiện giờ đang ở bên ngoài, Chương Thịnh giục ngựa nhanh chóng chạy tới, lập tức xuống ngựa hành lễ: "Thế tử phi truyền triệu ti chức có gì phân phó?"

"Chương Chỉ huy cầm thiệp của ta đi vào pháp trường gặp quan viên Tam pháp ty giám hình!" Chương Hàm lập lại một lần lời phân phó Hạ Dũng lúc nãy, tiện tay đưa ra thiệp có tên họ và con dấu của Thế tử phi, sau đó tống thêm một tràng, "Hôm nay Thế tử gia ra khỏi thành tiễn phụ vương, bỗng dưng động phải vết thương cũ nên đang tĩnh dưỡng trong xe, lại không ngờ đụng phải sự tình không thể tưởng tượng như vậy! Ta muốn chuyển lời thỉnh giáo chư vị đại nhân, không biết luật lệ đối đãi tử tù thế nào mà bọn chúng có thể biết được chuyện Thế tử cầu tình? Hơn nữa, tử tù mưu phản rít gào trên pháp trường, từ cổ chí kim có bao giờ xảy ra hay chưa?"

Hạ Dũng mở miệng đang muốn lên tiếng, chỉ thấy Chương Thịnh hành lễ xong lập tức cầm thiệp lên ngựa phóng về phía đài cao của quan giám hình, nhất thời cảm thấy vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Nhưng lúc ông ta nhìn về phía Trần Thiện Chiêu, muốn xin Thế tử gia ngăn cản sự xúc động lỗ mãng của Thế tử phi, lại chỉ thấy Trần Thiện Chiêu sắc mặt xanh mét đột nhiên nhắm chặt mắt ui da một tiếng rồi cứ thế dựa vào lòng Chương Hàm.

Thấy Trần Thiện Chiêu hiểu rõ ý mình, trong lòng Chương Hàm dâng lên một trận uất nghẹn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Dũng một hồi, không nói câu nào bèn buông xuống mành bông nặng trĩu rồi ra lệnh: "Đóng cửa xe!"

Hạ Dũng quản lý phủ Triệu Vương trong kinh thành đã nhiều năm, ngay cả Trần Thiện Chiêu đối với ông ta cũng khách khách khí khí, đâu bao giờ chịu qua đãi ngộ như vậy, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng. Giằng co trong chốc lát, tiếng ồn ào của tử tù rốt cuộc hạ màn, sai dịch của Hình Bộ và Đại Lý Tự cuống quít tiến ra đuổi khai bá tánh vây xem, khó khăn lắm mới dẹp trống được một con đường. Chương Thịnh lại phóng ngựa như bay chạy về, khom lưng trước xe ngựa bẩm báo: "Hồi bẩm Thế tử phi, mọi chuyện đã làm xong."

"Tốt, tiến về phía cửa bên, hồi vương phủ!"

Cửa xe đóng lại, Trần Thiện Chiêu nhíu mày gọi: "Hàm nhi!"

Cảm giác được Trần Thiện Chiêu đang lo lắng nên chộp lấy tay mình siết chặt, Chương Hàm một bước cũng không nhường, nhìn phu quân nói: "Nếu có người muốn dùng chuyện này gây sóng gió, thiếp tuyệt đối không cho bọn họ thực hiện kế hoạch! Cho dù trên lưng Thế tử phi thiếp đây phải gánh tội danh ương ngạnh cuồng vọng, thiếp cũng không để bụng!"

Trong ánh mắt tò mò cùng những lời nghị luận sôi nổi của vô số bá tánh vây xem bốn phía, đoàn xe của phủ Triệu Vương mau chóng thông qua đê Thái Bình, không bao lâu liền vào cửa bên. Trong xe Chương Hàm vẫn luôn cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt sáng ngời có thần của Trần Thiện Chiêu, hồi lâu mới mở miệng: "Đợi trở về vương phủ, chàng về phòng trước nghỉ tạm, thiếp phải vào cung gặp Hoàng Thượng!"

Từ khi Chương Hàm bày ra thái độ một bước không nhường, Trần Thiện Chiêu cũng đã hiểu rõ quyết tâm của nàng. Biết nàng cũng là người bướng bỉnh, ngoại trừ trói lại chứ tất nhiên không thể khuyên ngăn, hắn thở dài một hơi rồi cười khổ: "Ta có thể nói không đồng ý sao? Được rồi, nàng tiến cung một chuyến cũng tốt. Chuyện lần này nếu nhẹ nhàng cho qua thật không biết sẽ đưa tới bao nhiêu nghị luận. Tuy nhiên, vụ trước đó nàng mới trách ta quá xúc động lỗ mãng, chính nàng ngàn vạn lần phải cẩn thận."

"Chàng yên tâm." Chương Hàm nhận thấy Trần Thiện Chiêu nắm chặt cổ tay của mình, hơi mỉm cười rồi nói một cách 'chém đinh chặt sắt', "Bất luận trước đây chàng bởi vì lý do gì mà tiến gián, rốt cuộc vẫn là làm chuyện tốt. Kẻ muốn hắt thùng nước bẩn lên người chàng thật là bụng dạ khó lường. Nếu em để bọn chúng được như nguyện, em còn mặt mũi nào đối diện với phụ vương hôm nay vừa mới khởi hành rời kinh?"

[Còn mặt mũi nào đối diện với chàng đã làm bao nhiêu chuyện vì em?]

Mặc dù câu sau nàng không nói rõ, nhưng làm sao Trần Thiện Chiêu lại không hiểu? Đối mặt với ánh mắt trong sáng mà sắc bén của thê tử, rốt cuộc khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra nụ cười, "Vậy hết thảy đều nhờ vào nàng."

Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2

Đông Noãn các trong Càn Thanh Cung từ lúc bắt đầu mùa đông vẫn luôn đốt địa long thật ấm áp. Mặc dù thời tiết Giang Nam không rét lạnh khắc nghiệt như Bắc địa, nhưng Hoàng đế thời trẻ đánh Đông dẹp Bắc, chân và lưng bị đau phong thấp nên mỗi khi đến mùa đông đều ẩn ẩn đau, vì thế trong Đông Noãn các thậm chí còn đặt thêm vài chậu than. Hoàng đế ngồi ở án thư, không chút cẩu thả phê duyệt một chồng tấu chương cao ngất, khi thì cau mày tư duy, khi thì trầm ngâm cân nhắc, khi thì múa bút thành văn. Xung quanh không ít cung nữ thái giám đứng hầu nhưng một xíu tiếng động cũng không có. Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, bên ngoài truyền vào giọng Lý Trung.

"Bẩm Hoàng Thượng, Triệu Vương Thế tử phi cầu kiến!"

Đột ngột nghe báo như vậy, Hoàng đế ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Ngài cầm bút son do dự một lát rồi hỏi: "Chính là cô gái hôm đó đến đây cùng thằng bé ngốc kia?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, cũng chỉ có một Triệu Vương Thế tử phi."

"Có nói là vì chuyện gì không?"

"Nô tài hỏi qua, nhưng Triệu Vương Thế tử phi không chịu nói."

Hoàng đế càng thêm kinh ngạc, lúc này mới phân phó tuyên triệu, trong lòng chuyển qua vô số suy đoán. Nhưng chờ đến khi Chương Hàm một thân quan phục thế tử phi tiến vào, hành lễ xong trịnh trọng trình bày toàn bộ câu chuyện, rốt cuộc đã quét sạch hoàn toàn sự khó chịu vừa mới phát sinh của Hoàng đế. Nhưng chỉ trong chốc lát, trong lòng Hoàng đế chợt bùng lên một cỗ phẫn nộ càng sâu khiến ngài phải đứng bật dậy.

"Hoàng Thượng, thiếp biết thể theo ấn chế không được tùy tiện quấy rầy Thiên nhan. Thật ra hôm nay Thế tử gia cùng thiếp ra ngoài thành tiễn phụ vương, không khéo khi trở về lại đúng lúc gặp phải cuộc hành hình trên đê Thái Bình, giết chết chính là những kẻ trước đó mưu phản ở Liêu Đông. Đoàn xe bị bá tánh vây xem chắn đường, vốn muốn thay đổi lộ tuyến, nhưng ai ngờ những tên tử tù kia lại ở trước mặt mọi người hô to cảm kích Thế tử gia cứu giúp gia quyến rồi ân tình gì đó. Thế tử gia hôm nay ra khỏi thành, ở vùng ngoại ô nhiễm chút gió lạnh, trên người vốn không khoẻ, nghe được những lời kia liền giận đến nỗi gần như hôn mê bất tỉnh."

Mặc dù Hoàng đế đứng trên tòa cao chưa làm ra bất luận phản ứng gì, nhưng Chương Hàm có thể cảm giác rành mạch trước mặt có một cỗ áp lực thật lớn ập đến. Nàng chỉ đơn giản lại dập đầu rồi trầm giọng nói tiếp: "Thiếp thấy Thế tử gia bởi vì chuyện này mà khó thở sức khỏe không ổn, bèn phân phó người cầm thiệp của thiếp đi gặp quan viên Tam pháp ty giám hình trên pháp trường hôm nay, chất vấn vì sao phạm nhân chờ chết lại biết được chuyện Thế tử gia cầu tình, muốn hỏi có bao giờ từng xảy ra chuyện để tử tù rít gào trên pháp trường, cũng ra lệnh bọn họ cưỡng chế đuổi đi bá tánh vây xem cho đoàn xe vào thành trước. Thiếp biết thân là một giới nữ lưu, không nên lỗ mãng can thiệp vào đại sự như vậy. Vì thế sau khi đưa Thế tử gia về dàn xếp ổn định trong phủ, thiếp không thể không cả gan tiến cung cầu kiến, tự mình bẩm báo Hoàng Thượng."

Hoàng đế trên lưng ngựa thu phục giang sơn rồi thống trị thiên hạ hơn hai mươi năm, đương nhiên biết chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản như vậy. Thấy phía dưới Chương Hàm quỳ thẳng tắp, tuy khoanh tay cúi đầu nhưng trong ánh mắt có thể thấy được rõ ràng sự quyết tâm bằng bất cứ giá nào, nghĩ đến đúng là Trần Thiện Chiêu lộ ra tiếng gió nên ngài mới chọn Chương Hàm làm Thế tử phi, ngài nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống.

"Việc này trẫm đã biết."

Hoàng đế đang châm chước nên nói như thế nào, bên ngoài lại truyền đến giọng Lý Trung: "Bẩm Hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net