188. TỶ MUỘI GẶP LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad


Từ khi Chương Hàm rời Cố gia thì gặp lại Trương Kỳ một lần duy nhất trong ngày thêm trang, sau đó mấy tháng chỉ có thể dựa vào lời người khác mà xác định cuộc sống của nhau như thế nào. Mặc dù sớm biết bản tính Chương Hàm  cứng cỏi, nhưng khi nghe được một loạt thủ đoạn lôi đình của nàng ở phủ Triệu Vương, Trương Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng bội phục. Hiện giờ nàng và Cố Ngọc theo Vương phu nhân học quản gia, nhưng nhiều lắm chỉ là đụng tới những việc lông gà vỏ tỏi, dù vậy vẫn thường cảm thấy khó giải quyết, trong khi Chương Hàm phải một mình đảm đương hết thảy!

Khi ở chính phòng Ninh An Các biết được Chương Hàm đưa tới thiệp mời gặp mặt, Trương Kỳ không khỏi cảm thấy vui mừng khôn xiết, càng khiến cho nàng vui hơn chính là Thái phu nhân đã đồng ý ngay. Hôm nay ngồi xe ra khỏi cửa phủ Võ Ninh Hầu đã lâu chưa từng ra, nàng nhịn không được nắm chặt khăn trong tay rồi hít một hơi thật sâu.

Mặc dù hiện giờ bên người Trương Kỳ đã có thêm hai nha hoàn, nhưng hôm nay cùng theo ra vẫn là Ninh Hương. So sánh với năm đó đi theo nàng vào kinh, hiện giờ phụ mẫu Ninh Hương được quản lý điền trang hồi môn của Cố phu nhân, chính mình cũng là đại a đầu đắc lực nhất trước mặt Trương Kỳ, nói thế nào thì cũng khác xa lúc xưa nên lòng trung thành cũng tăng theo.Thấy Trương Kỳ kích động như vậy, Ninh Hương bèn cười nói: “Đại tiểu thư, nhoáng cái cũng đã hơn nửa năm, cuối cùng ngài lại có thể gặp mặt Hàm cô nương. . . À không, là Triệu Vương Thế tử phi.”

“Thật sự cứ như nằm mơ.” Trương Kỳ nhẹ nhàng thở dài, dựa lưng vào đệm mềm nhỏ giọng nói: “Nàng đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở mới có thể đi được đến ngày hôm nay. Chỉ ngóng trông sau này hết thảy đều trôi chảy như vậy thì tốt quá.”

“Nhất định đấy ạ, Thế tử phi đã có tin vui, chờ đến cuối năm ngài mãn tang, Thái phu nhân chắc chắn sẽ làm chủ hôn sự cho ngài.” Hiện giờ Ninh Hương đã biết tình cảm giữa Trương Kỳ và Cố Minh, đương nhiên cũng ngóng trông Chương Hàm được viên mãn thì tiểu thư nhà mình cũng có thể viên mãn. Thấy Trương Kỳ lộ ra một chút ngơ ngẩn, Ninh Hương vội đổi đề tài: “Nếu Thế tử phi biết lần này Tứ thiếu gia lập công lớn, nhất định cũng sẽ cao hứng vô cùng.”

“Ừ, ngươi nói đúng. Người gặp việc vui thì tâm tình cũng sảng khoái hơn.”

Lời vừa ra khỏi miệng Trương Kỳ mới phát hiện mình nói hớ. Cố Minh lập công thì người được lợi nhất chính là mình, theo lý thì đâu liên quan gì đến Chương Hàm. Vì thế, nàng lập tức đỏ mặt siết chặt khăn lần nữa, thôi không còn hé răng. Cũng không biết xe ngựa đi bao lâu, đột nhiên nàng nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô, theo sát là tiếng ngựa hí và tiếng quát mắng, cả người suýt nữa mất thăng bằng chúi về phía trước. Cũng may Ninh Hương phản ứng mau, một tay giữ chặt tay vịn, một tay nắm chặt lấy nàng. Đến khi xe dừng lại thì hai người cũng đã ngồi ổn, Ninh Hương lập tức dịch người về phía trước vén lên màn xe lạnh giọng quát: “Đây là chuyện gì thế?”

Xa phu cuống quít mở cửa xe, thấy Ninh Hương thò người ra lập tức kinh sợ giải thích: “Ninh Hương cô nương, không biết từ chỗ nào có mấy tên ăn mày quần áo tả tơi phóng ra suýt va chạm xe ngựa, tiểu nhân chỉ có thể khẩn cấp dừng xe. . .”

Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ lên tiếng từ trong xe: “Có người nào bị thương tích hay không?”

“Hồi bẩm biểu tiểu thư, may mà tiểu nhân né tránh kịp thời, mấy thằng nhóc kia cũng phản ứng mau, hẳn là không có người bị thương. Tùy tùng Tề lão tứ dẫn một người đuổi theo hỏi cho ra nhẽ.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Kỳ không muốn hôm nay hiếm khi được ra phủ đi gặp Chương Hàm, nửa đường còn phải gây ra tử thương, thở phào một hơi nhẹ nhõm phân phó: “Một khi đã ổn rồi thì không cần hỏi cho ra nhẽ làm gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, hãy tiếp tục lên đường. Ninh Hương, ngươi cũng ngồi lại đi, chuyện này vốn không thể  trách bọn họ.”

Trương Kỳ đã nói như vậy, Ninh Hương dĩ nhiên không tiện phàn nàn gì nữa, chỉ trầm giọng dặn dò xa phu: “Nếu gặp phải chuyện như vậy, ít nhất nên hô lên nhắc nhở một tiếng! Vừa nãy nếu Đại tiểu thư bị té ngã, trở về ngươi phải bồi tội thế nào? Được rồi, đi thôi!”

Chờ đến khi Ninh Hương lùi về chỗ, tùy tùng xung quanh nghe xa phu hô to bèn một lần nữa xúm lại bên cạnh xe ngựa. Đoàn người dần dần đi xa, các bá tánh xem náo nhiệt cũng giải tán, trên đường lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt bình thường. Bên trong đám người lại có một đôi mắt nhìn chăm chú vào đoàn ngựa xe đang đi xa, sau một lúc lâu mới rời ánh mắt.

“Không phải là nha hoàn kia. . .”

Hãy vào ủng hộ tinh thần cho nhà bαcοm2 ở ɯattραd

Cửa lớn của phủ Triệu Vương xưa nay không dễ dàng mở, hai cửa bên hông Tây tiến Đông ra nhưng ngựa xe không qua được, lần này xe ngựa của Trương Kỳ đi vào từ góc Tây môn. Nàng e sợ vương phủ quy củ nhiều, hành động của mình nếu có gì sai lầm thì những hạ nhân sẽ bàn tán ảnh hưởng đến Chương Hàm, cho nên từ khi xe ngựa quẹo vào khu phố trước vương phủ, nàng liền buông mành xuống không quan sát xung quanh, đợi lúc xe ngựa đứng yên, nàng dẫm lên đồ kê chân xuống xe cũng phá lệ cẩn thận. Chờ khi đứng vững, vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra ngay Phương Thảo và Bích Nhân mình quen thuộc nhất đứng bên cạnh Thẩm cô cô, Trương Kỳ lập tức mỉm cười.

“Đại tiểu thư.”

Mặc dù hiện giờ Phương Thảo và Bích Nhân cũng là nha hoàn có máu mặt ở phủ Triệu Vương, nhưng lúc này vẫn song song ra đón nhún gối hành lễ. Trương Kỳ vội vàng mỗi tay một người kéo lên, thấy Thẩm cô cô cũng tiến đến vấn an, nàng còn trả lại nửa lễ, sau đó mới theo bọn họ vào nhị môn. Một đường đi vào, Thẩm cô cô mỉm cười giải thích: “Vốn dĩ nên chuẩn bị một cỗ kiệu nhỏ, nhưng mấy ngày trước Thế tử gia sai người đến kiểm tra tu sửa một lượt các xe kiệu sợ Thế tử phi cần ra cửa, cho nên chỉ có thể làm phiền Đại tiểu thư đi bộ vào. Tuy nhiên, đây là đường tắt gần nhất, sau này ngài lại đến, đường xá ra vào có thể càng quen thuộc hơn.”

“Không gì đáng ngại.”

Trương Kỳ tuy nóng ruột muốn gặp Chương Hàm càng nhanh càng tốt, nhưng nghe giải thích như vậy tức khắc bình tĩnh lại, âm thầm vui mừng Trần Thiện Chiêu có thể săn sóc Chương Hàm chu đáo như vậy. Khi Thẩm cô cô nói sau này lại đến, nàng bỗng nhớ tới cuối năm sau mình đã xả tang, nếu được cơ hội xác thật có thể thường thường tới thăm, nghĩ đến đây trong lòng nàng càng thêm kích động. Chỉ đi một đoạn ngắn là tới  một chỗ quẹo, nàng vừa theo Thẩm cô cô tiến đến trước cửa nhỏ đột nhiên nghe tòa đại sảnh đối diện truyền đến một trận quát lớn, nhịn không được quay đầu lại liếc một cái, sau đó mới kinh ngạc phát hiện đây là nội vụ của vương phủ, vội vàng đuổi theo Thẩm cô cô đi về phía trước.

Thẩm cô cô cũng nghe được động tĩnh kia, thấy Trương Kỳ tuy không hỏi nhưng vẻ mặt thắc mắc, cô cô bèn cười giải thích: “Chỗ đó vốn là nơi Thế tử phi gặp các quản sự mụ mụ để phân phó công việc, hiện giờ Thế tử phi an tâm dưỡng thai, những việc này bèn giao cho Uyển Bình Quận Vương phi xử trí. Quận vương phi là người làm việc sấm rền gió cuốn, bầu không khí trên dưới nhờ vậy mà nghiêm túc hơn.”

Trương Kỳ cũng nghe nói qua về vị Uyển Bình Quận Vương phi xuất thân thiên kim hầu môn, giờ mới biết Chương Hàm đã giao ra tất cả quyền quản gia, trong lòng có chút lo âu. Đi dọc hành lang không biết bao lâu, Trương Kỳ thấy trước mặt là một đại sảnh tráng lệ, bất giác tim đập thình thịch. Quả nhiên, Thẩm cô cô nghiêng người chỉ tay về phía trước mỉm cười nói: “Đại tiểu thư, đã tới nơi rồi. Lúc xưa Thế tử gia thường thường ở thư phòng cho tiện, khi thành thân mới dọn đến đây. Mấy ngày trước tự nhiên nổi hứng bèn sửa lại tên cho ngôi viện này, gọi là Ngô Đồng Uyển.”

Trương Kỳ khẽ gật đầu, theo Thẩm cô cô vào đại sảnh. Từ khoảng sân to rộng vào thượng phòng, hiển nhiên Bích Nhân tự mình tiến lên vén mành, nàng hít một hơi thật sâu mới bước qua ngạch cửa đi vào. Vừa vô nhà ở, nàng chỉ thấy trong minh gian có bục cao đặt ghế chủ vị, hai bên là ghế dựa cho khách nhưng lại không có ai. Nàng hấp tấp bước nhanh theo Thẩm cô cô vào Đông phòng, cũng không để ý nhìn bảng tên treo cao ngay giữa minh gian và hai hàng câu đối hai bên. Cúi đầu đi vô, đập vào mắt Trương Kỳ là gấu váy Tương màu xanh hồ nước và đôi giày thêu xinh xắn, vừa ngẩng lên thì một gương mặt quen thuộc đã ở ngay trước mắt.

Trong nháy mắt, Trương Kỳ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không thốt lên được một chữ nào. Mãi đến khi Chương Hàm với bụng trước đã hơi mum múp mỉm cười đứng dậy tiến lên nắm lấy tay nàng, rốt cuộc Trương Kỳ mới bật ra một tiếng.

“Thế tử phi. . .”

“Chúng ta là hai tỷ muội, bỗng nhiên xưng hô khách sáo như vậy từ hồi nào?”

Chương Hàm khẽ gật đầu ra hiệu, thấy Thẩm cô cô hiểu ý mà lui ra ngoài, Phương Thảo và Bích Nhân tiến lên mời trà xong cũng kéo Ninh Hương rón rén lui ra. Mãi đến lúc này, nàng mới dịu dàng ngắm Trương Kỳ: “Hiện giờ nhìn muội có da có thịt hơn rồi, thân hình cũng đã cao lên. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ cao hơn ta rồi đấy. . .”

Lời còn chưa nói xong, nàng chỉ nghe một tiếng thì thầm 'tỷ tỷ', nhìn thấy đôi mắt Trương Kỳ lập tức đỏ ửng. Nàng vội vàng kéo Trương Kỳ đến ngồi xuống trên trường kỷ, móc khăn ra chậm chậm hai hàng nước mắt lăn xuống gò má Trương Kỳ, lên tiếng mắng yêu: “Được rồi, vừa gặp mặt đã khóc! Nhìn bộ dáng này của muội, ta thật sự phải lo lắng, chẳng lẽ ở Cố gia. . .”

“Không đâu, muội ở Cố gia tốt lắm!” Trương Kỳ vội vàng nuốt nước mắt xuống, cầm chặt tay Chương Hàm: “Chỉ là lâu lắm không gặp tỷ, hôm nay đột nhiên thấy mặt nên nhịn không được. . . Trước kia mỗi ngày ở bên nhau, hiện giờ chỉ có thể dựa vào nghe nói mới biết tỷ sống thế nào. Nhớ khi biết được tỷ xông vào cung gặp Hoàng Thượng vì Thế tử gia, trở về lại dùng thủ đoạn lôi đình xử lý thật nhiều người, muội thật sự lo cho tỷ quắn quéo ruột gan, cũng may tỷ đều vượt qua tất cả, còn có hài tử nữa chứ.”

Nói tới đây, Trương Kỳ nhịn không được vươn tay vuốt ve bụng Chương Hàm, mặt mày vô cùng hâm mộ. Đột nhiên cô nàng mới sực nhớ ra động tác này của mình quá đường đột, lập tức đỏ bừng mặt, cuống quít ngượng ngùng giải thích: “Muội chỉ là. . . chỉ là trước nay chưa thấy qua người có thai. . .”

“Không sao đâu.” Chương Hàm cầm tay Trương Kỳ đặt trên bụng mình, nhìn cô nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng khó có thể diễn tả, bèn cười nói: “Đứa nhỏ này nếu biết có một A di như muội, nhất định sẽ càng cao hứng.”

“Cảm ơn . . . Cảm ơn!” Trương Kỳ cảm động đến nỗi nói năng lộn xộn. Đột nhiên, cô nàng cảm thấy một cỗ xúc cảm rõ ràng truyền vào lòng bàn tay, tức khắc rụt tay lại lắp bắp: “Bé con. . . bé con động đậy!”

“Đã bắt đầu động đậy thật nhiều, mỗi lần Thế tử gia đều hưng phấn khoa tay múa chân. Hôm nay vừa lúc muội ở chỗ này bé liền động, chắc hẳn cũng biết có A di tới thăm.” Chương Hàm vuốt ve bụng mình, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Đứa nhỏ này khi thì an tĩnh, khi thì nghịch ngợm hiếu động, nhưng nói chung cũng không khiến ta chịu khổ gì cả.”

Nàng đang nói đến đó, bên ngoài đột nhiên truyền vào giọng Phương Thảo: “Thế tử phi, Uyển Bình Quận Vương phi tới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net