196. NẮM TAY ĐỒNG TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad


Dựa vào vòng tay vững chãi, Chương Hàm chỉ cảm thấy tận đáy lòng sinh ra một cảm giác bình yên khó tả. Lúc Chương Thịnh vừa khuyên nàng nên tiết lộ với phu quân, con tim nàng vẫn luôn giãy giụa, đấu tranh lâu như vậy nàng mới quyết tâm làm vì đứa bé. Ngay lúc này, lời nói có khí phách và giọng điệu chém đinh chặt sắt của Trần Thiện Chiêu thật giống một nguồn năng lượng ấm áp tiếp thêm sức mạnh cho nàng.

“Năm đó, em ở miếu Thành Hoàng gặp được nữ nhi Trương Du của dưỡng mẫu. . .”

Trần Thiện Chiêu nghe giọng kể chậm rãi trầm thấp của Chương Hàm, nghe chuyện khi nàng tám tuổi bị Cố phu nhân dùng quyền thế và những điều kiện không cách gì kháng cự để trao đổi mang nàng rời khỏi thân nhân; nghe kể về cuộc sống ăn nhờ ở đậu trong Trương gia, từ nhỏ đã được danh sư dạy cầm kỳ thư họa, học kinh, sử, tử, tập, học nữ công gia chánh, học xem sổ sách quản gia; nghe nàng tiết lộ tâm tư kín đáo thận trọng của nàng làm cách nào mà luyện thành. . . Nhưng khi nghe Chương Hàm nói đến ngày Cố phu nhân qua đời, hắn đột nhiên phát hiện toàn thân thê tử run rẩy, tức khắc hiểu rõ một ngày kia tất nhiên xảy ra sự tình kinh thiên động địa.

Hắn gần như siết chặt Chương Hàm vào lòng, dịu dàng nói: “Nếu sự việc thật đã khiến nàng chịu thương tổn rất lớn, vậy không cần nói nữa. Hàm nhi, ta tin tưởng nàng, càng tin tưởng ánh mắt chính mình. . .”

“Không, chuyện này ngoại trừ Kỳ muội muội thì không còn người khác biết được. . . Thậm chí ngay cả Kỳ muội muội cũng không biết em đã từng chính tai nghe được một màn kia. . . Trần Thiện Chiêu, nghe em nói hết, hãy nghe em nói hết được không?”

Nghe thanh âm Chương Hàm toát ra sự mềm yếu và cầu xin chưa bao giờ có, Trần Thiện Chiêu nhịn không được buông lỏng nàng ra một ít, thấy trong ánh mắt nàng đong đầy nỗi thương tâm và thống khổ khó diễn tả, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe tới vụ Tống mụ mụ giết chết Trịnh mụ mụ ngay vào ngày Cố phu nhân qua đời, lại nghe Chương Hàm thuật lại chính nàng phát hiện được mục đích Cố phu nhân nhận nuôi nàng, nghe lời Tống mụ mụ đắc ý tiết lộ về việc Trương Xương Ung mơ ước của hồi môn Cố phu nhân nắm trong tay, nghe kể về nỗi kinh hoàng của nàng lúc đó khó khăn lắm mới dùng cách hôn mê để đánh lừa Tống mụ mụ, mặc dù đã quá quen với những chuyện xấu xa thối nát trong hào môn thế gia, hắn vẫn không nhịn được hít hà một hơi, trong lòng loáng thoáng biết rằng, sự tình phát sinh kế tiếp chỉ sợ càng thêm kinh tâm động phách.

Tuy nhiên, có lẽ Chương Hàm đã bình tĩnh hơn, có lẽ từng màn từng màn phát sinh liên tiếp khiến người chóng mặt, lời tường thuật của Chương Hàm lúc này lại khác biệt hoàn toàn so với ngữ điệu khi mới bắt đầu -- có vẻ bình bình đạm đạm, nhưng trong sự bình đạm chất chứa sát khí khiến ánh mắt Trần Thiện Chiêu càng lúc càng ngưng trọng. Đặc biệt khi nghe Trương Xương Ung nổi lên thú tâm, Trương Kỳ xả thân ngăn trở, cha con Trương Xương Ung Trương Du tranh chấp rồi song song rơi xuống nước, hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đồng thời đột nhiên trong đầu lại nảy sinh một ý nghĩ.

-- -- Hay là, hiện giờ vị Trương Đại tiểu thư  ở Cố gia. . .

Chương Hàm nhìn ra ánh mắt kinh nghi của Trần Thiện Chiêu, trầm mặc một lát rồi xác nhận: “Chàng đoán không sai, sự tình chính là như vậy. Sức khỏe Du tỷ tỷ vốn đã không tốt, mặc dù được cứu lên ngay nhưng không bao lâu liền qua đời. Trương Xương Ung biết Cố gia đã phái người tới đón, sợ sự tình đích nữ chết đuối bị tiết lộ thì Cố gia sẽ coi hắn như kẻ thù. Cho nên nghĩ ra kế sách di hoa tiếp mộc thay mận đổi đào. Lúc đó, vì em muốn gìn giữ trong sạch và tánh mạng của mình, đành chỉ có thể đánh cược một keo Trương Xương Ung coi trọng công danh lợi lộc hơn sắc đẹp. Vì thế mới có thể dùng cách "đi theo nhặt của rơi bổ khuyết thiếu sót" bồi Kỳ muội muội nhập kinh."

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Sự tình sau đó chàng đều đã biết, hơn nữa sau khi Trương Xương Ung được điều về kinh, hắn lại tính kế lợi dụng hôn sự của hai tỷ muội chúng em, tuy nhiên bị em bắt trúng cơ hội đuổi hắn ra kinh. Còn phần Tống mụ mụ, em lợi dụng sự tham lam vô sỉ của mụ ta đưa đến kết quả bị người Cố gia dùng gia pháp làm cho vừa câm vừa điếc, dù vậy mụ ta rốt cuộc vẫn còn sống. Lần này Cố Chấn lại là cá mặn xoay người trở về kinh, em lo lắng có người lợi dụng mụ ta, bèn sai Thẩm cô cô bày mưu đặt kế để Cố gia diệt cỏ tận gốc, kết quả. . . người lại không thấy đâu. Có lẽ mụ ta đã sớm chạy trốn, có lẽ bị người bắt đi làm bàn đạp, tóm lại mọi thứ đều có khả năng.”

Tình hình thực tế nàng luôn giấu sâu tận đáy lòng ngay cả phụ mẫu thân nhân cũng chưa từng thổ lộ, lúc này lại kể ra toàn bộ cho Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng ẩn ẩn trong lòng còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Dựa vào người Trần Thiện Chiêu, nàng thậm chí có thể nhận ra cả người chàng cứng đờ, đáy lòng biết chàng sau khi nghe sự thật sẽ hoàn toàn thấy rõ -- -- những thủ đoạn nàng dùng cứ nói là ứng biến cũng được, nhạy bén cũng thế, tất cả đều vì tự bảo vệ mình, thậm chí không tiếc vi phạm đạo nghĩa, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu hối hận.

Thay vì một ngày nào đó để cho người khác vạch trần mặt nạ của nàng trước mặt chàng, còn không bằng chính nàng thành thật nói ra, khiến chàng hiểu rõ nàng cũng không phải tốt đẹp như chàng tưởng tượng, cũng chẳng phải vì tỷ muội tình thâm mà có thể không màng tất cả, không hề giống một thiếu nữ thông tuệ kiên cường trọng tình cảm biết đại thể. Nàng thật sự chỉ là một nữ tử ích kỷ, ngày đó lần đầu tiên gặp chàng, sở dĩ ở trước mặt Trần Thiện Thông có gan liều chết tương bức, cùng lắm chỉ có một phần nhỏ là vì cứu Trương Kỳ, còn phần lớn là vì chính bản thân mà đánh một cuộc chiến tuyệt vọng!

“Chuyện này còn có ai biết?”

Nghe giọng nói lạnh cứng của Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm trầm mặc một lát rồi trả lời: “Người biết toàn bộ nội tình, ngoại trừ Trương Xương Ung thì còn Tống mụ mụ, ngay cả Kỳ muội muội cũng không biết Trịnh mụ mụ bị Tống mụ mụ giết chết, không biết Tống mụ mụ bởi vì được Trương Xương Ung sai sử bèn mơ ước một phần của hồi môn dưỡng mẫu giấu riêng. Tuy nói hiện giờ của hồi môn đều được Cố gia Thái phu nhân thu lại, nhưng dưỡng mẫu biết cách làm giàu, năm đó của hồi môn tăng lên gấp hai ba lần, Trương Xương Ung còn nắm trong tay số tiền không thua gì Cố gia . . .”

“Ta không phải hỏi nàng chuyện này, ta muốn hỏi nàng ngoại trừ những người có liên quan trực tiếp, phụ mẫu huynh đệ nàng. . . còn Triệu Phá Quân có biết việc này hay không?”

Chương Hàm nghe vậy tức khắc ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lạnh như băng tuyết, tim nàng lập tức ảm đạm, lí nhí nói: “Cha nương Đại ca đều không biết. Tuy cha là người ổn trọng, nhưng gặp loại sự tình này khẳng định nhịn không được, Đại ca càng không cần phải nói, từ nhỏ tính tình luôn rất hung hăng. Hai người họ biết được từ chỗ Triệu đại ca, em chỉ kể sơ qua cho Triệu đại ca về việc Trương Xương Ung dùng tánh mạng của nương và đệ đệ uy hiếp em đi theo Kỳ muội muội nhập kinh thay hắn mưu cầu điều chức. . .”

“Sau đó Triệu đại ca của nàng cũng thuật lại cho ta y nguyên như vậy!”

Thanh âm Trần Thiện Chiêu vừa trầm thấp vừa nghẹn ứ, qua một hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Thật khờ. . .”

Thật lâu sau mới nghe được hai chữ như vậy, Chương Hàm bật cười tự mỉa rồi nhẹ giọng nói: “Không sai, làm như vậy thì một ngày nào đó giấy không thể gói được lửa, chỉ vì nhất thời hy vọng có thể may mắn thoát thân cùng với người nhà, xác thật em ngốc vô cùng. . .”

“Ý ta muốn nói là vụ nàng giấu tất cả trong bụng, chỉ nghĩ một mình tự giải quyết, cho tới bây giờ mới nói với ta! Phải nhớ rằng, nàng đã không còn là dưỡng nữ của Trương gia, nàng chính là Triệu Vương Thế tử phi, là thê tử của Trần Thiện Chiêu!”

Trần Thiện Chiêu nhìn thẳng vào mắt Chương Hàm, thấy trên mặt nàng tràn đầy kinh ngạc cùng khó có thể tin, hắn bất giác nở nụ cười: “Nàng cho rằng lúc trước vì sao ta đã động tâm với nàng? Cái gì mà trọng tình cảm hiểu đại thể, cái gì mà thông tuệ nhạy bén kiên cường, cái gì mà mỹ mạo mới có thể được xem trọng? Nhưng đấy đều là những thứ người ngoài coi trọng mà không phải là điều ta để ý! Ta chỉ khâm phục nàng ở trong hoàn cảnh hiểm ác vẫn có thể bất khuất không phục, có thể tranh đấu, càng biết cách làm thế nào để tranh đấu! Nàng có biết hay không, khi ta nhập kinh chỉ mới mười hai tuổi, Hoàng gia gia biết năm đó ta đã từng bị thích khách bắn lầm nên sức khỏe không tốt, vì thế bèn cưng chiều ta hơn một ít, kết quả bỗng nhiên đưa tới bao nhiêu đả kích ngấm ngầm hay công khai không đếm được. Có mấy lần không phải bệnh nặng gì mà vì bị người ám toán gây ra.”

Nhìn Chương Hàm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, Trần Thiện Chiêu không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên gò má mịn màng của nàng, tiện đà nhàn nhạt nói tiếp: “Trước khi vào kinh, mẫu thân đã từng dặn ta tốt nhất nên giả bộ dốt nát, ở Văn Hoa Điện nghe giảng cũng vậy, thi cử cũng thế, đều không cần tranh đua với ai. Thế nhưng sau vài lần lăn lộn ta liền nhận ra, đơn thuần không tranh đua cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy ta yếu đuối dễ bắt nạt, từ đó cũng xem nhẹ phụ vương và mẫu thân. Vì thế dần dần, trong đám hoàng tôn cứ mỗi lần thi văn, tất nhiên ta đều lấy hạng nhất; cứ mỗi lần gặp được những chuyện bất bình gần ngay trước mắt, tất nhiên ta sẽ tới trước mặt Hoàng gia gia can gián hoặc đấu tranh cho công bằng. Mà những người bị ta tiện thể mang theo, cho dù chỉ là một thư đồng không đáng nhắc đến, cũng vì ta mà chết vài người.”

Giơ lên đôi tay thon dài mịn màng giống tay phụ nữ, Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười cúi đầu ngắm nghía một phen, sau đó cười khẩy một tiếng: “Nàng cho rằng, ta thật sự là một con mọt sách hay sao? Trên tay ta mặc dù không tự mình khiến cho dính máu, nhưng người chết trong đôi tay này nhất định nhiều hơn so với nàng tưởng tượng! Vì vậy. . .”

Chàng kéo dài giọng, hít một hơi thật sâu rồi nói từng câu từng chữ: “Một người lương thiện đạo đức giả như ta, chưa từng bao giờ nghĩ tới muốn cưới một thê tử giống như sen trắng không nhiễm nước bùn, giữ bên người một đóa sen tinh khiết mà không yêu!”

Giọng nói của chàng chợt trở nên dịu dàng, chăm chú nhìn gương mặt Chương Hàm gần trong gang tấc, lộ ra nụ cười tao nhã giống xưa khác biệt với vẻ lạnh lùng gai góc lúc nãy: “Cho dù không muốn nhưng ta đâu cách gì lựa chọn xuất thân, vì thế, ít nhất ta muốn tìm một người bạn đời có thể nắm tay ta cùng nhau vượt qua bao nhiêu con đường nguy hiểm. Ông trời rủ lòng thương cho phép ta tìm được rồi, sao ta lại có thể để ý mấy chuyện quá khứ vặt vãnh không đáng kể của nàng? Nếu xét lại, chúng ta thật đúng là ứng với câu cầu phúc Hoàng gia gia ban tặng -- -- chính là 'Duyên trời tác hợp'!”

Nghe những lời xuất phát từ nội tâm, bất giác Chương Hàm đã rơi lệ đầy mặt. Khi bàn tay kia duỗi lại đây nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng, nàng nhịn không được nắm chặt bàn tay đó rồi áp vào ngực. Mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với chàng, nhưng thời khắc này dường như chỉ cần như vậy mới có thể truyền tải con tim đầy ngập cảm kích và ấm áp của nàng cho chàng. Khi Trần Thiện Chiêu cúi người xuống, nàng chủ động rướn sát lên, dán đôi môi đầy đặn nóng bỏng vào đôi môi lạnh giá của chàng. Cái gì mà Trương Xương Ung, cái gì mà Cố Chấn, cái gì mà Tống mụ mụ, cái gì mà quá khứ có lẽ sẽ bị người chọc thủng, hết thảy đều bị nàng ném qua sau đầu.

Nàng chỉ biết, ngay lúc này tại nơi đây, có một người hoàn toàn không thèm để ý đến quá khứ của nàng, có một người nguyện ý tiếp nhận hết thảy con người nàng vô điều kiện, vậy là đã quá đủ rồi!

Cũng không biết qua bao lâu, hai thân hình gần như dính sát vào nhau mới dần dần tách ra. Trần Thiện Chiêu nhìn gương mặt Chương Hàm đã tan đi khói mù, lộ ra nụ cười luôn có thể làm mình an tâm thả lỏng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, quấn vài sợi tóc mái vào đầu ngón tay, sau đó mới dùng giọng điệu lạnh lùng lúc nãy lên tiếng: “Khiến cho một người phụ thân đang ngóng trông hài tử sinh hạ tức giận, ta sẽ làm cho bọn họ trải nghiệm hậu quả nghiêm trọng không ai nhận nổi! Nàng cứ an tâm dưỡng thai, bất kỳ chuyện gì khác đều không cần xen vào! Bọn họ thật cho rằng Thế tử ta đây trở thành quả hồng mềm để bọn họ mặc sức bóp nát hay sao?”

Vốn dĩ còn tưởng rằng cứ chậm rãi lên kế hoạch, hiện giờ xem ra, dù sao sau khi hài tử xuất thế vẫn cứ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vậy thì còn chờ gì nữa mà không bộc lộ mũi nhọn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net