35. MỆT MỎI HỒI PHỦ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Source convert from Wikidich

Lúc xưa khi truy phong cho Hứa Quốc Công, Vương Nguyên cũng nhận được Thánh sủng thâm hậu, nhi tử Vương Thành chưa mãn hai mươi bảy tháng tang phục đã được tập tước, từ đó vẫn luôn nhận được ân sủng không ngừng. Không ai có thể ngờ được phủ Lục An Hầu lại gặp phải tai họa bất trắc như vậy. Lúc Trần Dung và Trần Thiện Chiêu trước sau ra ngoài, theo sát là Thái phu nhân được người đỡ từ Triều Hoa Đường chậm rãi bước ra, các phu nhân cáo mệnh đang vội vã chuẩn bị về nhà không ít người nhìn lại. Thấy Thôi thị hình dung tiều tụy nắm tay Vương Quảng đi phía sau đưa tiễn, có người cuống quít quay đầu lại thúc giục người nhà đi mau, nhưng cũng có người quay lại thân mật hỏi thăm.

“Tri Vương điện hạ, Triệu Vương Thế tử, chuyện này rốt cuộc là . . .”

“Chư vị vẫn nên nhanh chóng trở về, miễn cho Đằng Xuân quay lại.”

Trần Thiện Chiêu chỉ cần một câu đã ngăn chặn hết thảy nghi vấn, một đoàn phu nhân cáo mệnh trang điểm đẹp đẽ quý giá vội vã cáo từ rời đi. Trần Thiện Chiêu xoay người lại, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Vương Quảng, gật đầu chào Thôi thị, chắp tay hướng về phía Trần Dung và Thái phu nhân cười khổ: “Hôm nay trong lúc tình thế cấp bách vãn bối đã lanh mồm lanh miệng, chỉ sợ Đằng Xuân sẽ đến trước mặt Hoàng gia gia cáo trạng. Thập thất thúc hãy đưa Thái phu nhân hồi phủ, cháu chạy nhanh trở về, miễn cho đến lúc Hoàng gia gia chất vấn lại tìm không thấy người.”

Nói tới đây, hắn liếc mắt về phía Chương Hàm một cái mỉm cười: “Phụ vương lần này xuất quân Bắc chinh, dưới trướng có không ít người của Quy Đức phủ. Nghe nói có mấy người lập kỳ công được Phụ vương thưởng thức, trong đó có một Bách hộ họ Triệu hộ tống Tam đệ vào kinh. Quy Đức là nơi 'địa linh nhân kiệt', nhất định sẽ không suy bại, Trương cô nương và Chương cô nương cứ việc yên tâm.”

Lời này tuy là hướng về phía hai người để nói, nhưng Chương Hàm đâu thể nào không nghe ra phần ẩn ý trong đó. Đặc biệt là Trần Thiện Chiêu cố ý nhắc tới Bách hộ họ Triệu, nàng liền biết ngay là Triệu Phá Quân. Nhưng còn chưa đợi nàng chân chính hiểu được dụng ý của vị Triệu Vương Thế tử khi nói lời này, đối phương đã xoay người rời đi. Nàng và Cố Ngọc Trương Kỳ cùng nhau nhún gối đưa tiễn, khi vừa đứng dậy thì thấy Trần Dung vẻ mặt ngưng trọng đột nhiên đi về phía nàng. Bừng tỉnh hiểu ra có lẽ Trần Dung muốn nói riêng vài lời với Thái phu nhân, nàng vội vàng lui về phía sau vài bước, sau đó cũng thấy Cố Ngọc không tình nguyện buông ra cánh tay bên kia của Thái phu nhân lùi lại, có lẽ nhận được ánh mắt ra hiệu của bà.

“Ngoại tổ mẫu, sự tình vô cùng nghiêm trọng, tôn nhi phải hồi cung tìm hiểu một chút tin tức, không thể đưa ngài hồi phủ.” Trần Dung đỡ Thái phu nhân vừa đi vừa nhẹ giọng nói, “Hôm nay Đằng Xuân tới đây thật kỳ quặc, sau khi ngài trở về ngàn vạn lần nhớ ước thúc người trong nhà đừng chạy ra bên ngoài. Nếu có tin tức gì, tôn nhi nhất định sẽ sai người . . .”

“Vào thời điểm này, cho dù Điện hạ có tin tức gì cũng đừng mang ra bên ngoài!” Thái phu nhân ngắt lời Trần Dung, bóp cánh tay hắn thật mạnh nhẹ giọng nói, “Mặc kệ Hoàng Thượng có ý tưởng gì, có Điện hạ và Nương nương trong cung thì Cố gia tự nhiên sẽ không sao. Sau khi ta quay về liền thông báo cho hai phủ đóng cửa không ra, Điện hạ cứ việc yên tâm, bất luận thế nào Cố gia tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho Điện hạ!”

Tri Vương không tranh ngôi đại bảo, Cố gia cũng không trộn lẫn vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế, sự tình lần này chỉ cần thận trọng từ lời nói đến việc làm hẳn là có thể bình an vượt qua!

“Được, ngoại tổ mẫu bảo trọng!”

Khi tới đại môn, sớm đã có người đưa xe ngựa của Tri Vương chờ ngay phía trước. Tuy đây không phải xe ngựa theo lễ nghi chính thức của thân vương nhưng toàn thân đều sơn son, vẫn có thể thấy được sự khác biệt. Chờ đến khi Tri Vương lên xe rồi một đám thị vệ vây quanh rời đi, xe ngựa của phủ Võ Ninh Hầu mới lập tức chạy lại. Ngoại trừ những người trước đó cùng theo tới, Chương Hàm phát hiện vị quản sự trước đây đón nàng và Trương Kỳ vào kinh cũng có mặt, bên cạnh còn có một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi gương mặt tuấn lãng, nhìn có vài phần tương tự Cố Chấn nhưng oai hùng hơn nhiều.

“Lão tổ tông, mẫu thân ở nhà nghe nói phủ Lục An Hầu xảy chuyện, vừa lúc con nghỉ hưu mộc về nhà nên xung phong nhận việc mang theo Cố Tuyền tới đón lão tổ tông và ba vị muội muội.”

Hôm nay Thái phu nhân bị chấn kinh không nhẹ, hiện tại nghe được lời này trên mặt không khỏi lộ ra nét cười, sau đó liền giới thiệu cho Trương Kỳ và Chương Hàm: “Đây là Tứ ca Cố Minh của các con, hắn là Tán Kỵ Xá nhân của Huân vệ, luôn ở Ngự tiền hộ vệ, hiếm khi được nghỉ tắm gội trở về.”

Lúc này ở ngay đại môn của phủ Lục An Hầu, lại vừa trải qua biến cố lớn như vậy, dĩ nhiên không phải là nơi để phô bày lễ nghĩa, Chương Hàm chỉ theo Trương Kỳ chào một tiếng 'Tứ ca'. Chờ khi ba cô nương theo Thái phu nhân ngồi yên vị trong chiếc xe ngựa rộng rãi với màn xanh hoa văn đám mây, Cố Ngọc lập tức lên tiếng: “Vẫn là Tứ ca săn sóc, biết chúng ta gặp chuyện liền mang theo Cố quản sự lại đây đón. Lão tổ tông, mới vừa rồi con đã nói sai lời, lúc đó con không suy nghĩ cho thỏa đáng . . .”

“Được rồi, không cần nhắc tới nữa.” Thái phu nhân mệt mỏi ngắt lời Cố Ngọc, lệch người dựa nghiêng trên nệm híp mắt nói, “Để ta thanh tịnh một chút, có chuyện gì về nhà hãy nói.”

Thái phu nhân đã bảo như thế nên dọc đường về trong thùng xe không hề có một tiếng động. Chương Hàm thấy Cố Ngọc liên tiếp vén màn lên dường như đang cùng Cố Minh ở bên ngoài đưa mắt giao lưu, nàng làm như không thấy, một lòng nghĩ đến chuyện hôm nay Trần Thiện Chiêu che chở Vương Quảng. Cho dù huynh đệ Trần Thiện Chiêu đã từng giải vây cho nàng ở chùa Long Phúc nhưng chuyện hôm nay khác xa hôm đó, vị Triệu Vương Thế tử này rốt cuộc suy nghĩ thế nào? Còn nữa, y nhắc với mình trong quân Triệu Vương có nhiều người đến từ Quy Đức, chẳng lẽ đã biết cha huynh nàng đang ở trong quân? Như vậy, vụ lần trước nàng kêu Phương Thảo tiện thể nhắn Triệu Phá Quân hãy đề cập đến chuyện xảy ra ở chùa Long Phúc trước mặt Đông An Quận vương, có phải cũng bị lòi ra hay không?

Nàng nghĩ đến mức đau cả đầu nhưng vẫn chưa tìm được một đáp án vừa lòng. Bên ngoài truyền vào thanh âm quen thuộc, biết đã tới phủ Võ Ninh Hầu, nàng đang định là người thứ nhất xuống xe đỡ Thái phu nhân. Bên ngoài mở ra cửa xe, màn xe lập tức được kéo cao lên, theo sát là thanh âm quen thuộc của Vương phu nhân.

“Nương!”

Lúc này Thái phu nhân mới bừng tỉnh, thấy Vương phu nhân mặt mày lo âu, bà liền mắng yêu: “Không có việc gì đâu, ta chưa già đến nông nỗi phải để con ra tận cửa đón vào. Hàm nhi, đỡ ta một phen!”

Vương phu nhân thấy Thái phu nhân không sai tôn nữ Cố Ngọc, cũng không sai ngoại tôn nữ Trương Kỳ mà chỉ kêu Chương Hàm tới đỡ, tức khắc có chút kinh ngạc. Chờ Chương Hàm nâng váy dẫm lên bàn đạp xe bước xuống, lại đưa tay đỡ Thái phu nhân, Vương phu nhân liền thuận thế tiến lên đỡ tay bên kia của bà. Đám người vững vàng xuống xe xong cả rồi, Vương phu nhân quan sát mọi người từ trên xuống dưới đánh giá một lần, lúc này mới đè ngực thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Đều do con không tốt, nếu hôm nay bồi nương ra ngoài thì đỡ hơn rồi, cố tình lại là ba cô nương không rành thế sự, chỉ sợ đều bị kinh hãi?”

“Cho dù có kiến thức rộng rãi, đối mặt với trường hợp hôm nay cũng không khá hơn được chút nào đâu.”

Thái phu nhân lắc đầu nhàn nhạt nói một câu, sau đó không nói gì nữa. Vương phu nhân thấy thế cũng không dám nói nhiều, một đường đưa mọi người đi theo sau Thái phu nhân. Mấy người cũng chưa chú ý tới Trương Kỳ không hiểu sao tụt lại phía sau với Cố Minh.

Chờ đến khi đưa Thái phu nhân vào Đông thứ gian chính phòng của Ninh An Các, Vương phu nhân đang muốn tự mình hầu hạ Thái phu nhân thay y phục, Thái phu nhân liền lên tiếng: “Hiện giờ nhiều chuyện hết sức, con không cần chỉ lo cho ta, trước tiên lo liệu tốt mọi chuyện trong nhà mới là đúng đắn. Hãy truyền lời xuống, ngoại trừ phải đi mua đồ, nếu không cần thiết thì mọi người không được rời phủ. Đặc biệt là Chấn nhi, con phân phó người chú ý từng bước của hắn cho ta. Nếu hắn dám rời nhà một bước, chân nào đi ra ngoài thì cứ đánh gãy chân đó! Tức phụ nhà lão Đại nếu đã bệnh như vậy, trong Đông phủ kêu Đại a đầu ra mặt đi quản, cần phải không thể lộ mặt một chút nào!”

Vương phu nhân liên thanh đáp ứng, sau đó nhìn Cố Ngọc nói: “Ngọc nhi, nếu như thế, con ở chỗ này bồi lão tổ tông . . .”

“Không cần, hôm nay con bé đã bị kinh hách không nhẹ, để nó trở về phòng nghỉ ngơi cho đàng hoàng!” Thái phu nhân quyết đoán phân phó, thấy Trương Kỳ mặt mày cũng không giấu được vẻ kinh hoàng, bà lại thở dài nói, “Du nhi cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi, thân thể mới khỏe hơn một chút, đừng để bệnh hoạn tái phát. Hàm nhi lưu lại bồi ta ngồi trong chốc lát.”

Nghe Thái phu nhân chỉ cần lưu lại Chương Hàm, Vương phu nhân đáy lòng càng thêm hồ nghi, nhưng rốt cuộc không dám làm trái, đáp ứng một tiếng liền kéo Cố Ngọc rời đi. Hai mẫu nhi mới vừa rời phòng cũng đã thấy Trương Kỳ mang theo hai nha hoàn ra cửa, hai bên khẽ gật đầu chào nhau, Trương Kỳ về lại dãy phòng phía Đông. Lúc này, Vương phu nhân mới kéo Cố Ngọc bước nhanh ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi viện mới trầm giọng hỏi: “Lúc nãy Cẩm Y Vệ đến phủ Lục An Hầu bắt người, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cố Ngọc nghĩ đến biểu hiện ngốc đầu ngốc não của mình khi đó, trong lòng có chút hốt hoảng nhưng lập tức hừ nhẹ một tiếng: “Còn không phải do Lục An Hầu Thái phu nhân sao, nhà mình xảy chuyện còn muốn tìm lão tổ tông che chở, hoang mang rối loạn vọt vào phòng khách cầu lão tổ tông cứu ấu tử nhà bà ta. Kết quả Triệu Vương Thế tử quá độ thiện tâm, ở trước mặt Đằng Xuân bảo hộ mẫu tử bọn họ, sau đó Tri Vương điện hạ cũng quát lớn vài câu đuổi Đằng Xuân đi.”

“Con nói cái gì?” Vương phu nhân tuy đã phái người tìm hiểu nhưng chỉ biết được chuyện ngoài lề có Cẩm Y Vệ đến bắt người, còn bên trong thật sự đã xảy ra vấn đề gì thì đâu thể nào dò hỏi được. Lúc này bà lập tức nắm chặt tay nữ nhi nói, “Trước tiên cùng nương trở về phòng, đem những chuyện này kể lại thật rõ ràng!”

Vương phu nhân kéo Cố Ngọc về phòng, bên này Thái phu nhân cởi xiêm y dùng để mặc gặp khách, thay vào áo mặc trong nhà, rửa mặt chải đầu xong thì cho lui toàn bộ người hầu hạ, sai Sở mụ mụ ra bên ngoài tuần tra, kêu Lại mụ mụ đi giúp đỡ Vương phu nhân, để Lục Bình và Bạch Chỉ trông cửa, lúc này mới ra dấu cho Chương Hàm đến trước mặt.

“Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ con nhắc nhở ta.”

“Chỉ là tiểu nữ nhất thời lanh mồm lanh miệng, thật ra cho dù tiểu nữ không nói thì Thái phu nhân cũng sẽ nhớ tới.”

“Con không cần khiêm tốn, loại chuyện này phản ứng mau một chút là có thể tránh khỏi gây nên sai lầm lớn, rốt cuộc cũng nhờ con cảnh giác.” Thái phu nhân ngừng lại một chút rồi nói, “Đầu tiên là kết hợp ứng đối với Nương nương trong cung, sau đó là vụ ở chùa Long Phúc, hôm nay là phủ Lục An Hầu, mấy năm qua dưỡng mẫu của con thật không thương con vô ích.”

Lúc Chương Hàm ngồi trên xe đã từng nghĩ đến Thái phu nhân sẽ nhận xét như vậy, cho nên trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu nói: “Người xưa đã dạy 'Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo', dưỡng mẫu chỉ có một nữ nhi duy nhất là tỷ tỷ, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì thì tiểu nữ nhất quyết không thể để tỷ tỷ chịu uất ức, cũng không thể để tỷ tỷ rơi vào nguy nan! Dưỡng mẫu xuất thân Cố thị, tỷ tỷ và tiểu nữ hiện giờ nhờ Cố gia bao che, đương nhiên phải tận lực phân ưu với Cố gia.”
("Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo" nghĩa là "Nhận ơn bằng giọt nước, nhưng phải coi như bằng suối tuôn mạnh mẽ mà đáp đền". Câu này muốn dạy chúng ta cho dù nhận một chút ân huệ nhỏ nhưng phải báo đáp gấp bội)

“Tốt, tốt lắm!”

Thái phu nhân lộ ra nụ cười tán thưởng, gật đầu nói: “Chuyện của cha huynh con ta sẽ đích thân nói với lão Nhị, nhất định nghĩ cách cho người một nhà của con đoàn viên!”

Một nha đầu thông tuệ như vậy có thể dùng được sẽ là cánh tay đắc lực, thế mà nữ nhi của mình đầu óc không phóng khoáng chỉ biết nghĩ ra chủ ý cái gì mà bồi dắng, còn không nghĩ được thấu triệt như ngoại tôn nữ! Muốn thật sự cho hai nữ nhi cùng hầu một phu quân, vậy thì nam nhân nào lại thèm để ý đến Trương Du với tính cách và dung mạo tầm thường? Ngay cả Tri Vương, tuy hôm nay nói chuyện với Trương Du nhưng thực chất cũng là vì lưu tâm đến Chương Hàm, người vượt xa biểu muội ruột thịt! Chương Hàm có tính tình cương liệt lại nhạy bén như vậy, ngay từ đầu có lẽ còn nhớ thương ân tình cẩn thận tuân thủ bổn phận, nhưng qua một thời gian sau chẳng lẽ vẫn luôn chịu dưới cơ người khác?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net