46. CÁO MƯỢN OAI HÙM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Màn đêm buông xuống, kinh thành phá lệ lâm vào một mảnh yên tĩnh. Có lẽ bởi vì mấy ngày này xảy ra quá nhiều sự tình, có lẽ bởi vì sau khi có lệnh cấm đi lại ban đêm Ngũ Thành Binh Mã Tư tuần tra nghiêm ngặt gấp đôi so với lúc trước, cũng có lẽ bởi vì ít có người ngay trong thời điểm này mà đi ra ngoài vào buổi tối . . . do đó khi bảy tám hộ vệ vây quanh hai chiếc xe ngựa đi trên đường cái, dĩ nhiên tuần đinh của Binh Mã Tư liền chặn lại kiểm tra. Đợi đến lúc biết được biểu tiểu thư Cố gia đang có tâm trạng xấu nên trong người không khỏe muốn dọn đến tổ trạch an dưỡng, phó Chỉ huy dẫn đầu Binh Mã Tư rất cẩn thận, một đường hộ tống người tới tận nơi, chờ gõ cửa và bên trong mở ra, đoàn người hết thảy đều đi vào, đại môn đã đóng lại cẩn thận, phó Chỉ Huy vẫn ở bên ngoài đợi một lát rồi mới mang theo tuần đinh rời đi.

Tuy đã khuya nhưng Tống mụ mụ vẫn chưa ngủ, xiêm y chỉnh tề ra đón, tất bật chạy tới chạy lui chỉ tay năm ngón. Hành lý đều dỡ xuống, mụ ta sai bảo Anh Thảo Ninh Hương và Phương Thảo Bích Nhân thu dọn đồ đạc, sau đó mới tới đỡ Trương Kỳ và Chương Hàm, không để ý tới mấy hộ vệ trực tiếp trách cứ: “Làm gì mà trì hoãn cho tới tận bây giờ? Ta đã nói với hai người rồi, có thể ra được thì tới sớm một chút. Bây giờ đã nửa đêm, nếu không phải ta thức để chờ thì mọi người đã bị nhốt bên ngoài!”

Trương Kỳ cũng không biết vì sao đêm hôm khuya khoắt đột nhiên dọn ra khỏi Hầu phủ. Ban đêm vắng lặng ngồi xe tới đây, Chương Hàm cố kỵ bên ngoài đều là gia tướng nên cũng không tiện giải thích cho Trương Kỳ. Bởi vậy lúc này Trương Kỳ theo bản năng rụt lui, vừa muốn mở miệng nói câu làm phiền thì trên tay đã bị Chương Hàm nhéo một cái thật mạnh, sau đó liền nghe được thanh âm của Chương Hàm.

“Rốt cuộc Hầu phủ vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, dù sao chúng ta phải để ý đến tâm tình của Thái phu nhân, phải chờ từ từ để bẩm báo Thái phu nhân và Nhị phu nhân rồi mới có thể ra phủ . . . Thật sự làm khó Tống mụ mụ, dưỡng phụ đã rời kinh thành nhiều năm như vậy mà mụ mụ vẫn có thể tìm được tổ trạch này.”

Hiện giờ ra khỏi Hầu phủ nên Tống mụ mụ không cần nhìn trước ngó sau. Tuy có mấy gia tướng Cố gia cùng theo tới nhưng mụ ta đang thầm nghĩ, nếu Trương Kỳ và Chương Hàm rời đi lúc này khẳng định Thái phu nhân và Vương phu nhân sẽ có khúc mắc sâu hơn với hai nàng; vì thế cho dù người của phủ Võ Ninh Hầu có nghe thấy gì thì cũng không thành vấn đề, dù sao tám chín phần mười là Võ Ninh Hầu phải bị rơi đài.

Do đó nghe Chương Hàm nói như vậy, Tống mụ mụ lập tức lộ ra vẻ mỉa mai: “Đó là đương nhiên, đây là sản nghiệp của lão gia. Cho dù người khác tìm không thấy thì ta đương nhiên vẫn có thể tìm được! Người trông coi tổ trạch này đều có quê quán thuộc Trương gia, ta tới trước nên đã xem qua, phân phó bọn họ chỉnh đốn thu dọn từ trên xuống dưới một phen, nếu không hiện giờ sao có thể vô ở được? Nhà này đã lâu không ai trụ lại, trong phòng trống bốc mùi ẩm mốc rất nồng, hai vị tạm chấp nhận trụ đỡ một buổi tối, ngày mai sẽ dọn dẹp đàng hoàng hơn! Đây là Trương gia tổ trạch, sau này đương nhiên phải dựa theo quy củ của Trương gia. Ngày mai ta sẽ dạy dỗ lại đám nha đầu một chút!”

Lời này mang theo thị uy và cảnh cáo không chút nào che dấu, Trương Kỳ làm sao nghe không hiểu? Cô nàng nhịn không được chộp lấy cánh tay Chương Hàm, đang muốn miễn cưỡng nói một vài câu khách sáo thì đột nhiên thoáng thấy trên mặt Chương Hàm lộ ra tia cười lạnh lẽo.

“Tống mụ mụ nói đúng lắm, nhà này hẳn là phải dọn dẹp một chút, dạy dỗ lại quy củ . . . Cố quản sự!”

Chương Hàm cao giọng hô, một vị quản sự trẻ tuổi đưa lưng về phía hai người dường như đang phân phó gì đó cho mấy hộ vệ, nghe Chương Hàm kêu liền xoay người, động tác nhanh nhẹn "sét đánh không kịp bưng tai" nhào về hướng Tống mụ mụ. Đối mặt với biến cố bất thình lình này, Tống mụ mụ còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy sau gáy trúng một kích thật mạnh, lập tức bất tỉnh nhân sự đổ nhào xuống đất. Mãi đến lúc này Trương Kỳ mới bừng tỉnh, há mồm suýt kinh hô thì thấy Chương Hàm cầm chặt tay nàng quát một tiếng chói tai.

“Không được kêu la, nếu ai hô lên thì ngày mai ta liền đem bán!”

Phương Thảo và Bích Nhân dĩ nhiên không cần phải nói, Ninh Hương và Anh Thảo đều bị thu phục, lúc này đương nhiên sợ tới mức hoa dung thất sắc cố gắng nuốt xuống tiếng kinh hô đã suýt ra khỏi miệng. Cố Tuyền một tay xốc Tống mụ mụ ngồi lên, bàn tay kia vung lên ra hiệu, hai hộ vệ không nói một lời xông vào trong  khống chế hai hạ nhân của Trương gia. Chương Hàm hướng về phía Cố Tuyền gật đầu nói: “Làm phiền Cố quản sự, trước tiên hãy bịt miệng mụ ta rồi trói lại, mang mụ ta theo chúng ta vào bên trong.”

Lúc nãy hấp tấp rời Hầu phủ nên không chú ý, hiện giờ Trương Kỳ rốt cuộc mới nhận ra Cố Tuyền chính là vị quản sự trước đây đi trạm dịch ở Giang Đông tiếp đón các nàng, sau đó lại theo Cố Minh đi phủ Lục An Hầu. Còn Anh Thảo thì nương theo ánh đèn nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia một hồi lâu, nhớ tới động tác nhanh chóng quyết đoán mới vừa rồi, càng nhớ tới lời nói của Chương Hàm lúc trước 'Không biết ai có phúc phận cỡ nào mới có thể gả cho một nam nhân như vậy . . .'

Cố Tuyền vừa lên tiếng đáp ứng thì một hộ vệ vai hùm lưng gấu liền đi tới thuần thục dùng dây thừng trói lại Tống mụ mụ, lấy một miếng vải bố nhét chặt vào miệng mụ ta, sau đó mới nhẹ nhàng xách mụ ta giống như xách một cái tay nải đi theo phía sau đoàn người. Một đường đi qua nghi môn và nhị môn, mãi đến khi vào sân viện chính mới thấy hai bà tử rời Hầu phủ theo Tống mụ mụ có chút không tình nguyện ra đón, Chương Hàm nhìn lướt qua hai người rồi trầm giọng nói: “Tống mụ mụ thân là nô tỳ của Trương gia mà lại tự mình vơ vét đồ quý giá trốn thoát. Thái phu nhân ra lệnh cho Cố quản sự theo Đại tiểu thư và ta lại đây bắt người.”

Thấy hai bà tử chấn động mặt mày không thể tin tưởng, rõ ràng cực kỳ hoảng sợ, Chương Hàm đưa mắt ra hiệu cho Cố Tuyền. Khi hộ vệ xách Tống mụ mụ tiến lên vứt trên mặt đất như ném một bao rác, hai bà tử lập tức tin ngay, mặt mày xám ngoét như tro. Lúc này Chương Hàm mới hỏi: “Tống mụ mụ ở gian phòng nào?”

Hai bà tử tuy không lập tức chỉ ra nhưng ánh mắt nhìn về phía dãy phòng phía Đông đã bán đứng bọn họ. Chương Hàm cũng không nhiều lời, kéo Trương Kỳ đi về hướng dãy phòng phía Đông. Tiến vào nhà ở, nàng thấy bên trong đồ nội thất bằng gỗ đều sơn bóng loáng, quanh phòng không dính một chút bụi, bên cạnh chiếc giường sát mé phía Tây còn có một gương pha lê to cực kỳ quý trọng. Chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, Chương Hàm quay đầu liếc nhìn hai bà tử đang run bần bật, sau đó lôi kéo Trương Kỳ ngây thơ mờ mịt ra khỏi dãy phòng phía Đông.

Nhưng khi vào chính viện phía Bắc thì tình trạng khác nhau rất lớn. Cho dù chính viện có ba gian dĩ nhiên càng cao rộng hơn so với dãy phòng phía Đông chỉ có hai gian, bên trong cũng treo chút tranh chữ, nhưng khắp nơi đều là bụi bặm phủ đầy. Vừa từ gian chính vào Tây thứ gian, đập vào mắt là chiếc giường Bạt Bộ khảm xà cừ đã loang lổ tróc sơn, thậm chí màn treo cũng đã vàng ố. Chương Hàm buông tay Trương Kỳ đi đến trước giường, nhẹ nhàng sờ đệm chăn một cái liền phát hiện bàn tay ẩm ướt nhớp nháp, nàng vỗ vỗ tay rồi từ từ xoay người lại.

Tiếng vỗ tay trong căn phòng trống trải nghe có vẻ phá lệ chói tai. Hai bà tử nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Tuyền theo sát phía sau Chương Hàm và Trương Kỳ, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lòng bàn tay thậm chí còn mướt mồ hôi. Lúc này Chương Hàm mới thản nhiên cười khẩy: “Không ngờ Tống mụ mụ thật sự to gan như vậy, dám để Đại tiểu thư trụ lại chỗ này!”

“Hàm cô nương, không phải như thế, vừa mới đến nên chỉ kịp thu dọn hai gian dãy phòng phía Đông kia thôi . . .”

“Ta hỏi chuyện ngươi sao? Lúc trước khi các ngươi ở Quy Đức phủ nha, trước mặt dưỡng mẫu chẳng lẽ cũng giữ quy củ như vậy?” Chương Hàm đột nhiên trừng to mắt, lạnh giọng hô, “Cố quản sự, vả miệng cho ta!”

Lời này vừa nói ra, Cố Tuyền lập tức bước tới phất tay vung ra một cái tát thật mạnh, lực đạo lớn đến nỗi khiến bà tử kia té nhào xuống đất. Một bà tử còn lại sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, hai đầu gối mềm nhũn cuống quít quỳ rạp xuống đất, không dám nói một câu nào.

Lúc này, Chương Hàm mới lại nắm tay Trương Kỳ, cười lạnh một tiếng: “Không ngờ Tống mụ mụ hầu hạ dưỡng mẫu nhiều năm như vậy, hiện giờ thấy tỷ tỷ và ta hai cô nương đơn độc vào kinh thì lại tồn tâm tư ti tiện đến thế. Nếu không nhờ Thái phu nhân phái Cố quản sự đi theo chúng ta tới đây, sợ là mụ ta chẳng những leo lên đầu lên cổ chúng ta, không chừng còn dám đem chúng ta đi bán! Hai người các ngươi theo mụ ta ra phủ, ít nhất là cùng tội!”

Lời này vừa nói xong thì bà tử không bị đánh ngay lập tức dập đầu như giã tỏi, cụng xuống đất cho tới khi cái trán sưng đỏ mới khóc nức nở van xin: “Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất định không dám! Đây đều là Tống mụ mụ tự chủ trương. Lúc vừa tới nô tỳ cũng tính thu dọn chính viện đàng hoàng nhưng Tống mụ mụ cản lại, nô tỳ không dám làm trái ý bà ấy. Lúc trước khi Tống mụ mụ chọn lựa chúng nô tỳ đi theo vào kinh đã nói qua, nếu chúng nô tỳ dám không nghe lời bà ấy thì người nhà ở Quy Đức sẽ không được sống tốt . . .”

Bà tử này vừa dứt lời thì bà tử vừa bị đánh cũng vội vàng dập đầu liên tiếp, vừa dập đầu vừa liên thanh van nài: “Nô tỳ đáng chết, Đại tiểu thư và Hàm cô nương tha mạng! Chúng nô tỳ đều là Tống mụ mụ nói cái gì thì nghe cái đó, lúc trước bà ấy hầu hạ phu nhân, hiện giờ lại là cánh tay đắc lực của lão gia, chúng nô tỳ sợ bà ấy làm khó dễ, còn phải liên luỵ người nhà! Hiện giờ Tống mụ mụ đã bị bắt, chúng nô tỳ đương nhiên sẽ hoàn toàn nghe theo Đại tiểu thư và Hàm cô nương!”

Cố Tuyền tuy chỉ ba mươi tuổi nhưng lại là lão nhân ở Cố gia. Lúc trước Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong từ Mông Nguyên đoạt lại phụ nữ và hài tử bị bắt đi đã mang theo hắn trở về, kể từ đó hắn vẫn luôn đi theo bên người Cố Trường Phong, mười sáu tuổi đã bắt đầu ra chiến trường. Lần này sở dĩ Cố Tuyền không đi theo quân cũng vì Cố Trường Phong lo lắng cho người nhà, để lại Cố Tuyền mà ông ta tín nhiệm nhất. Tuy Cố Tuyền đã gặp qua tỷ muội Chương Hàm Trương Kỳ hai lần, nhưng tối nay chứng kiến Chương Hàm đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu hắn bắt lấy Tống mụ mụ, sau đó lại bức hai bà tử phải xin tha nguyện trung thành, Cố Tuyền nhớ tới lúc nãy Thái phu nhân đã phân phó khi ra tới đây mọi việc phải nghe theo Chương Hàm, hắn nhịn không được lại quan sát Chương Hàm thêm vài lần.

Trách không được Thái phu nhân dám phó thác chuyện quan trọng cho cô nương này đi làm!

“Nói miệng không có bằng chứng, các ngươi muốn tỏ lòng trung thành thì hãy kể ra tất cả tội trạng của Tống mụ mụ cho người viết xuống, sau đó ấn dấu tay ký tên!” Chương Hàm mỉm cười, nói xong liền hướng về phía Cố Tuyền gật đầu, “Làm phiền Cố quản sự dẫn bọn họ đi ghi lời khai! Tối nay hai tỷ muội chúng ta sẽ ở dãy phòng phía Đông. Còn phần Tống mụ mụ cứ nhốt ở nơi này là xong!”

“Được! Chỉ là nếu nhốt Tống mụ mụ ở nơi này thì không tiện phái người đến hậu trạch canh giữ . . .”

“Không có việc gì, cứ trói chặt tay chân mụ ta, bịt miệng mụ ta lại, chẳng lẽ mụ ta còn có thể chạy đến nơi nào? Chỗ này rốt cuộc vẫn là nội trạch, lát nữa ta sẽ phân phó bốn nha hoàn thay phiên canh chừng.”

Chờ đến khi Cố Tuyền đáp ứng áp giải hai bà tử hành lễ lui ra, không bao lâu hộ vệ lưng hùm vai gấu xách vào Tống mụ mụ vẫn đang bất tỉnh nhân sự thảy vào phòng rồi mới cáo lui rời đi, Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Ánh mắt nàng quét qua Ninh Hương Anh Thảo đứng im như ve sầu mùa đông, còn có Phương Thảo Bích Nhân nghẹn họng nhìn trân trối, Trương Kỳ thì ngây ra như phỗng, khối đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng Chương Hàm rốt cuộc rơi xuống đất.

Vào kinh lâu như vậy, hôm nay mới xem như 'cáo mượn oai hùm' trút giận một phen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net