47. BỘC LỘ SẮC BÉN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Đều là dãy phòng phía Đông nhưng dãy phòng ở tổ trạch Trương gia chỉ có hai gian, đồ vật bày biện không thể tinh xảo bằng ở phủ Võ Ninh Hầu nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp, ít nhất so với chính phòng phủ kín bụi bặm âm u ẩm ướt thì chỗ này mới có thể trụ lại. Phương Thảo và Bích Nhân đang vội vàng đổi chăn nệm trải giường chiếu, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Hai người họ được Trương gia mua tới hầu hạ Chương Hàm, dọc đường đi không biết bị Tống mụ mụ xét nét quở trách bao nhiêu lần, vừa đến Cố gia còn suýt nữa bị điều đi làm việc nặng nhọc, luôn nơm nớp lo sợ khó khăn lắm mới chờ được đến bây giờ. Chứng kiến Tống mụ mụ kiêu ngạo ương ngạnh như thế mà cũng bị rơi đài, hai người họ có thể nào không hứng chí? Lúc đặt ngay ngắn xong hai gối đầu, Phương Thảo đắc ý đưa mắt nhìn Bích Nhân.

“Ta nói đâu có sai, cô nương của chúng ta là người thông minh nhất trên đời!”

Bích Nhân đè ngực niệm Phật: “A di đà Phật, chỉ hy vọng từ đây Tống mụ mụ  không thể xoay người, nếu không tương lai như thế nào còn chưa nói trước được đâu!”

So sánh với Phương Thảo và Bích Nhân đang cao hứng phấn chấn, hai nha hoàn khác tâm tình phức tạp hơn nhiều. Có thể được Tống mụ mụ chọn tới hầu hạ Trương Kỳ thì đương nhiên bọn họ vốn phải cúi đầu nghe theo mụ ta, tuy trải qua vụ chùa Long Phúc bị Chương Hàm thu phục nhưng trong tiềm thức không khỏi có chút lo lắng đề phòng. Hiện giờ Chương Hàm mượn người từ Thái phu nhân bắt lấy Tống mụ mụ, Ninh Hương dĩ nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, bị phân công canh giữ Tống mụ mụ nửa đêm trước cũng không nhiều lời; tuy nhiên Anh Thảo biết được nội tình của vụ 'giấu trời qua biển thay mận đổi đào' lại vô cùng bất ổn -- nếu Tống mụ mụ xảy ra chuyện gì không hay, chẳng phải mình trở thành người duy nhất biết được bí mật của lão gia?

Bên trong vẫn còn dọn dẹp, Trương Kỳ đã mệt mỏi bèn ra giường La Hán ở gian ngoài tạm thời chợp mắt một lát. Chương Hàm ngồi bên cạnh đang đọc sách dưới ánh nến, chợt lơ đãng liếc Anh Thảo một cái mở miệng hỏi: “Sao nào, lo lắng Tống mụ mụ bị đổ thì tiếp theo sẽ đến phiên ngươi?”

Anh Thảo đang pha trà rùng mình, suýt nữa làm rơi cái nắp của chén trà xuống đất. Dù vậy, nắp vẫn va chạm với thân chén phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Anh Thảo luống cuống tay chân đặt chén trà trở lại vị trí cũ, sau đó xoay người bước nhanh đến trước người Chương Hàm quỳ bộp xuống: “Hàm cô nương . . .”

“Không cần phải nói gì cả. Lời nói không bằng hành động. Nếu ngươi muốn chúng ta tín nhiệm ngươi, từ nay về sau hãy chuẩn bị tinh thần tỉ mỉ làm việc. Tống mụ mụ là Tống mụ mụ, ngươi là ngươi; nếu không phải Tống mụ mụ một lần nữa phạm sai lầm làm chuyện ngu xuẩn thì cũng không đến mức lưu lạc đến nông nỗi này! Còn phần ngươi, chỉ cần ngươi không hai lòng thì Đại tiểu thư dĩ nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, mặc kệ có muốn cho ngươi của hồi môn hay không, nhưng chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự thỏa đáng. Nhưng nếu ngươi dám hai lòng . . . Tống mụ mụ  chính là tấm gương của ngươi!”

Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Chương Hàm tất nhiên nghiêm khắc, dù vậy Anh Thảo lại thở phào một hơi, vội dập đầu rồi mới đứng dậy đi làm việc. Lúc này, Trương Kỳ đang nhắm mắt đột nhiên mở hí nhìn nhìn, thấy Chương Hàm đang mỉm cười cúi đầu quan sát mình, cô nàng cao hứng vươn tay nắm lấy tay Chương Hàm, gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

-- -- Có một tỷ tỷ như vậy thật tốt . . . giống như một cây đại thụ vững chắc che mưa chắn gió cho nàng . . .

Chương Hàm vốn tưởng rằng chờ đến đi ngủ thì Trương Kỳ tất nhiên nhịn không được phải truy vấn nguyên do của việc chuyển nhà hôm nay, nhưng không ngờ Trương Kỳ lại không hỏi gì. Sau khi hai người lên giường thổi nến, nàng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trương Kỳ nêu lên bất cứ thắc mắc nào. An tĩnh nằm được một lúc thì bên người chỉ còn tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên Trương Kỳ đã ngủ mất rồi. Không chỉ như thế, người bên gối còn gắt gao ôm cánh tay nàng không chút nào muốn xa rời. Chương Hàm thoáng trở mình nghiêng người, tuy trong bóng tối thấy không rõ nét mặt Trương Kỳ, nàng vẫn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hiện giờ dần dần có chút thịt.

Ở Trương gia ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, cha huynh ít có âm tín, chỉ vào ngày lễ ngày tết mới có thể nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ, dưỡng mẫu nghiêm khắc khó có thể thân cận, Trương Du lại coi nàng như kẻ thù, chỉ có Trương Kỳ ngầm nói chuyện thân cận với nàng. Có lẽ trong tiềm thức, Chương Hàm đã sớm coi cô bé nhu nhược nhưng thiện lương này trở thành muội muội ruột thịt của mình.

Thật lâu sau, Chương Hàm mới nhẹ giọng thầm thì: “Hãy ngủ thật ngon, vạn sự đều đã có tỷ gánh vác!”

Mời vào nhà bacom2 ở wA,ttP,aD đọc truyện

Khi ở Ninh An Các, Thái phu nhân tuổi lớn nên buổi tối đi ngủ rất sớm, trời mờ sáng bà đã thức dậy, hơn nữa Chương Hàm ngủ rất nông, mỗi ngày buổi sáng nghe được tiếng hầu hạ rửa mặt chải đầu bên chính phòng nàng liền tỉnh, dần dần nàng còn thức dậy sớm hơn cả Thái phu nhân. Đêm nay cho dù đã thay đổi chỗ ở, gian ngoài lại an tĩnh, nhưng sáng sớm tinh mơ ngày kế tiếp nàng vẫn thức dậy giống canh giờ như trước. Thấy Trương Kỳ nằm bên cạnh không biết đã buông ra cánh tay mình từ khi nào, chăn chỉ đắp đến ngực, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, khóe miệng còn lộ vẻ tươi cười, Chương Hàm hơi mỉm cười, kéo chăn ngay ngắn cho Trương Kỳ, sau đó tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy đẩy màn ra.

Bên kia trên giường trực đêm không có nửa điểm động tĩnh, mơ hồ có thể thấy được Phương Thảo và Bích Nhân dựa sát vào nhau ngủ say sưa. Chương Hàm cân nhắc một lát cũng không muốn đánh thức bọn họ, nhẹ nhàng xuống giường mang giày rồi rón rén đốt lên một ngọn nến. Lấy xiêm y trên giá đứng trước gương to mặc vào từng cái, sau đó nàng ngồi xuống bàn trang điểm cầm lược gỗ đào chải tóc rồi dùng cây trâm bạc cắm vào búi tóc đơn giản, xong xuôi mới đi ra ngoài. Mở cửa thấy ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng, nàng đứng lặng một lát rồi đi về hướng chính phòng.

Nàng tới đẩy cửa, hai cánh cửa lại không mở được, chỉ phát ra thanh âm kẽo kẹt, bên trong liền truyền ra giọng nói: “Người nào?”

“Là ta.”

Hai cánh cửa được người hấp tấp kéo ra, lại là Anh Thảo hai mắt nhập nhèm tràn đầy tơ máu. Chương Hàm vào nhà, Anh Thảo vội vàng uốn gối nói vạn phúc, sau đó nhanh chóng giải thích: “Tống mụ mụ đã tỉnh, nô tỳ và Ninh Hương cũng chưa cởi trói hay gỡ xuống vải bịt mồm cho bà ta!”

Nghe lời giải thích vội vội vàng vàng, Chương Hàm hơi gật đầu, cũng không mở miệng nói gì chỉ lập tức đi tới Đông thứ gian. Tống mụ mụ quả nhiên đã tỉnh, nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu ngóng ra, nhận thấy là Chương Hàm liền mở to hai mắt nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy oán độc. Chương Hàm cũng không ở lâu, chỉ nhìn một cái rồi xoay người lập tức ra ngoài. Mãi đến khi Anh Thảo vội vàng theo ra, nàng mới đứng lại phân phó: “Trở về canh chừng tiếp đi, chờ ta đưa ra quyết định.”

Tổ trạch Trương gia nhìn qua giống như có tầng tầng lớp lớp phòng ở, thật ra chỉ có một khoảng hậu viện. Đại môn tiến vào vừa qua khỏi tường tranh là một cửa ngăn ở hướng Đông, qua khung cửa này thì hướng Nam là sảnh chờ, hướng Bắc là nghi môn. Vượt qua nghi môn, hướng Bắc là sảnh chờ năm gian bảy kèo, hai bên là hành lang tương thông. Đi tiếp về hướng Bắc sẽ qua cửa thuỳ hoa. Đây mới là khu hậu viện gồm ba gian chính phòng và hai dãy nhà phụ hai bên. Cuối cùng phía Đông của tòa nhà là một hoa viên nho nhỏ.

Nhiều năm bỏ trống, hiện giờ trong hậu viện chỉ có bảy người. Khi Chương Hàm một đường ra ngoài sân liền cảm thấy có chút vắng vẻ. Mãi đến khi kéo then cửa nghi môn đi ra ngoài, thấy Cố Tuyền mặc áo chẽn xám đang hăng hái luyện kiếm trong sân trước sảnh chờ thì nàng mới đứng lại. Cố Tuyền cầm trong tay thanh kiếm Long Tuyền dài ba thước múa vù vù dưới ánh sáng mờ nhạt của tia nắng ban mai. Thanh trường kiếm kia mới đầu còn có thể thấy được rõ ràng, dần dần hóa thành một đạo kiếm quang, chỉ thấy kiếm quang mà không thấy người. Mặc dù nàng đã đứng cách một khoảng xa mà vẫn cảm giác được một cỗ uy thế ập vào trước mặt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trường kiếm kia đột nhiên thu lại khí thế, Cố Tuyền liền trở tay cầm kiếm bước nhanh tới trước mặt nàng cúi đầu hành lễ.

“Chương cô nương.”

“Cố quản sự.” Chương Hàm vội vàng nhún người chào lại, thấy Cố Tuyền tiện tay cắm kiếm vào vỏ, nàng mới mở miệng hỏi, “Hôm qua chuyện Thái phu nhân phân phó, ta tính hôm nay sẽ đi làm, không biết Cố quản sự có gợi ý gì chăng?”

Hàng mày rậm của Cố Tuyền hơi nhướng lên, kính cẩn cúi đầu: “Thái phu nhân có lệnh, hết thảy đều nghe theo ý Chương cô nương. Nếu Chương cô nương muốn làm gì, tại hạ sẽ nghe lệnh hành sự.”

“Không dám nhận, chuyện bên ngoài ta có cái biết cái không, còn thỉnh Cố quản sự đề điểm nhiều hơn.” Nói tới đây, Chương Hàm mới lộ vẻ khó xử, “Chỉ là Tống mụ mụ đã tỉnh, rốt cuộc không thể cứ trói mụ ta như vậy, huống hồ còn phải ăn cơm uống nước . . . Kế tiếp xử trí thế nào ta lại thấy có chút bối rối.”

Ăn cơm uống nước chẳng những phải lấy ra vải bịt mồm, hơn nữa một người dù sao cũng phải ăn uống tiêu tiểu, những nhu cầu tự nhiên đó thật không tiện chút nào. Nghe được lời này, Cố Tuyền hơi nhíu mày, không cho là đúng mà nói: “Đêm qua khi trói lại tại hạ đã phân phó bọn họ có chừng mực một chút, không thể để người thoát ra nhưng cũng không thể khiến người bị chết, trói một ngày không ăn không uống không chết được đâu! Chờ đến khi mọi việc được lo liệu thỏa đáng, thỉnh biểu tiểu thư lấy luật lệ xử trí nô tỳ vơ đồ quý giá của gia chủ cuốn gói chạy trốn, ấn theo lệ trước kia xử lý tỷ muội Lưu thị vả miệng tám mươi cái, sau đó xem tình hình nên đưa đến Ứng Thiên phủ nha hay là đưa đến một điền trang xa xôi, việc này coi như kết thúc!"

Cho dù Chương Hàm hận Tống mụ mụ thâm sâu, nhưng lúc này nghe đối phương lạnh nhạt định ra sinh tử của một con người, nhớ đến trước đây khi Cố Tuyền nghênh đón nàng và Trương Kỳ vào kinh nói chuyện rất ôn hòa cung kính, nàng cảm thấy dường như đây là hai con người hoàn toàn khác nhau. Biết lúc này không phải thời điểm truy cứu vấn đề đó, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.

“Vậy còn một nhà Trương gia trông nom tòa viện này, Cố quản sự định xử trí thế nào?”

“Đôi phu thê kia là người thành thật, sau khi biết được tội trạng của Tống mụ mụ sợ tới mức co rúm lại, tình nguyện chỉ chứng. Tại hạ vẫn để bọn họ trông nom môn hộ. Hiện giờ cô nương đã thức dậy, tại hạ sẽ phân phó bọn họ làm cơm sáng. Chỉ là bọn họ chưa chắc có tay nghề nấu nướng, xin cô nương nói với biểu tiểu thư một tiếng, tạm thời nhẫn nại mấy ngày.”

“Vậy được.” Chương Hàm lại gật đầu, lúc này mới bàn đến chuyện chính yếu, “Việc Thái phu nhân giao thác rất là quan trọng, ta nghĩ tới nghĩ lui -- tối hôm qua chúng ta suốt đêm rời phủ, tuy dùng lý do tỷ tỷ phát bệnh muốn chuyển ra ngoài để lấy cớ, nhưng khó tránh khỏi trước cửa có người nhìn chằm chằm. Vì thế, ta muốn nhờ Cố quản sự hôm nay mang hai người ra ngoài một chuyến, đi đặt mua vài gia cụ bài trí và chút đồ lặt vặt, tốt nhất có thể đi lòng vòng trì hoãn càng lâu càng tốt.”

“Ý của Chương cô nương là . . .” Cố Tuyền thấy Chương Hàm hơi gật đầu, trong lòng lập tức minh bạch. Tuy có chút lo lắng nàng ở kinh thành 'trời xa đất lạ', nhưng nghĩ đến chính mình làm quản sự của Cố gia, người quen biết hắn quá nhiều, đích thân làm mồi là thích hợp nhất, nếu đi theo Chương Hàm ra ngoài thì rất bất tiện, vì thế trong lát liền đưa ra quyết đoán, “Cũng tốt, biểu tiểu thư cứ lưu lại trong nhà, tại hạ sẽ sai người tận tâm bảo hộ.”

“Đa tạ Cố quản sự. Mặt khác, trong kinh thành rốt cuộc ta không quen thuộc, trước mắt ta phải tìm một số lý do để lấy cớ ra ngoài, cho nên có một số việc muốn lãnh giáo Cố quản sự.”

“Không dám, xin Chương cô nương cứ việc hỏi.”

Hai người ở nhị môn thảo luận hồi lâu, một hỏi một đáp cũng mất khoảng hai khắc. Chờ đến khi Chương Hàm xoay người quay vào bên trong, Cố Tuyền đứng lặng một lát rồi đi về dãy nhà phía Tây của sảnh chờ, dùng chuôi kiếm đánh thức tất cả gia tướng tối hôm qua ngủ rất muộn hiện vẫn đang ngủ bù. Cố Tuyền tích lũy được uy tín rất cao ở phủ Võ Ninh Hầu, mấy gia tướng lăn long lóc bò dậy không dám rên một tiếng, chỉ có một cậu thanh niên nhỏ tuổi buộc miệng kêu 'ôi trời' rồi lập tức mím chặt môi.

“Hôm nay Liễu Nhị và Hứa Thất cùng ta ra cửa, những người khác lưu tại nơi này canh chừng tòa nhà. Tất cả đều nghe thật cẩn thận cho ta, ta mặc kệ đến lúc đó gặp được chuyện gì, không được phép thả ra bất cứ người nào cũng không được phép cho vào bất cứ người nào. Nếu không làm đúng sẽ xử bằng quân pháp!”

So sánh với gia pháp bản tử bằng tre, cây gậy quân pháp chu vi to bằng miệng chén dĩ nhiên càng làm cho người kinh sợ hơn. Mọi người đồng thanh đáp ứng vô cùng chỉnh tề: “Tiểu nhân tuân lệnh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net