50. LANG QUÂN NHƯ Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad
Source convert from Wikidich


Cố Minh đưa mắt nhìn theo đám người Cố Chấn lên ngựa nhanh chóng rời đi, đột nhiên nghe một tiếng kêu “Tứ ca” bèn ngạc nhiên quay đầu lại. Mãi đến khi thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng trước mặt, không đợi màn xe vén lên, hắn lập tức bừng tỉnh ngộ ra cười chua chát: “Hóa ra là Hàm muội muội. Nghe nói muội ra ngoài bốc thuốc cho Du muội muội, không ngờ vẫn để muội chứng kiến một màn mất mặt này.”

“Đâu có gì, muội cũng cố vội vàng trở về. May mà có Tứ ca ở đây, nếu không thật không biết nên giải quyết thế nào.”

“Không việc gì đáng lo đâu, Cố quản sự là phụ tá đắc lực mà cha coi trọng nhất, nếu y đã an bài thỏa đáng thì những gia tướng canh giữ sẽ không bao giờ cho Tam ca đi vào. Tam ca thật sự uống rượu đến mức đầu óc hồ đồ nên mới nổi điên mà đại náo một phen như vậy!” Nói tới đây, Cố Minh chắp tay chào, “Hôm nay vừa lúc ta được nghỉ phép, không tiện trì hoãn lâu lắm. Mọi chuyện đã ổn thỏa thì ta cũng nên trở về. Nhờ Hàm muội muội nhắc nhở Du muội muội bảo trọng thân thể nhiều hơn, không cần ưu tư quá nặng. Tổ mẫu và mẫu thân, còn có các huynh đệ tỷ muội và Công chúa đều thực nhớ mong muội ấy.”

“Vâng ạ.”

Cố Minh mang theo mấy tùy tùng lên ngựa rời đi, Chương Hàm nhìn theo bóng lưng thật uy nghi vững chãi hoàn toàn đối lập với Cố Chấn, càng thêm minh bạch vì sao Thái phu nhân sẽ làm ra lựa chọn như vậy. Phủ Uy Ninh Hầu ngoại trừ Hồ phu nhân nửa chết nửa sống và hai vị tiểu thư, còn lại chỉ có Cố Chấn tên bại gia tử; mà phủ Võ Ninh Hầu chẳng những có Cố Trường Phong chiến công hiển hách, ít nhất còn thêm hai nhi tử tiền đồ rạng rỡ, quả thật đáng giá đánh cuộc một keo!

“Cố Tứ thiếu gia thật là một người có trách nhiệm!” Phương Thảo cũng nhìn theo bóng lưng kia lẩm bẩm một câu, phát hiện Chương Hàm quay đầu nhìn mình bèn vội vàng bổ cứu, “Thân là đệ đệ, đối mặt với Tam thiếu gia là ca ca thì vốn dĩ đã bị yếu thế, hiện giờ Hầu gia lại còn bị hạ ngục, vậy mà Tứ thiếu gia vẫn có thể một bước không nhường Tam thiếu gia đã tập tước. Loại thần thái này thật hiếm có!”

“Ngươi nói không sai . . .”

Chương Hàm lẩm bẩm một câu, nghĩ đến Cố Minh thân là Huân vệ Tán Kỵ Xá nhân trong đội Ngự tiền hộ vệ; hiện giờ phụ thân bị hạ ngục nhưng chỉ phải nghỉ phép về nhà chứ không bị khai trừ, sau đó còn mang người ra cửa đích thân tới đây tặng đồ; trong khi đó Cố Chấn cho đến lúc này vẫn tự mãn khoe khoang, chạy đến nơi đây náo loạn ầm ĩ. Trong lòng nàng vốn dĩ chỉ tự tin ba phần vào quyết định của mình khi làm việc cho Thái phu nhân, hiện tại tức khắc biến thành năm phần.

“Hàm muội muội, cuối cùng muội đã trở lại!”

Trương Kỳ đứng ở nhị môn, thấy Chương Hàm và Phương Thảo tiến vào vội vội vàng vàng chạy ra đón, chộp tay Chương Hàm nói liên thanh: “Cố quản sự ra cửa, muội cũng không ở nhà, nếu không phải Tứ ca đúng lúc tới đây, ta cũng không biết phải ứng phó với tên kia thế nào! Mấy gia tướng vừa mới cố gắng ngăn chặn hắn thì một đám đều ăn roi ngựa, hắn thật quá kiêu ngạo ương ngạnh!”

Sắc mặt Chương Hàm tức khắc có chút kỳ quái: “Ủa, không phải Tứ biểu ca đã nói là chưa gặp qua tỷ hay sao?”

Trương Kỳ vừa nghe vậy trên mặt không khỏi đỏ bừng. Lôi kéo Chương Hàm một đường về tới nội viện của dãy phòng phía Đông, Trương Kỳ chỉ vào hai tay nải lớn trên giường, còn có hai hòm xiểng dưới đất nói: “Đây là đồ ngoại tổ mẫu và Nhị cữu mẫu kêu Tứ ca mang tới. Nói là tối hôm qua chúng ta đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị, cho nên hôm nay Tứ ca vừa về nhà liền lập tức kêu huynh ấy đưa đến. Trong bao phục là mấy bộ xiêm y mới làm cho chúng ta, hòm xiểng là chăn đệm màn mới còn có nhiều thứ linh tinh khác. Tứ ca nói hòm xiểng nặng trĩu, mấy nha hoàn không thể khuân nổi, lại không yên tâm người khác tiến nội viện, do đó tự mình khiêng đồ đưa vào . . . Có câu một nét bút không viết ra được hai chữ "Cố", vì sao tính tình Tam ca và Tứ ca lại khác nhau như trời và đất thế kia?”

Thấy Trương Kỳ kể lại một cách bực bội, Chương Hàm không khỏi khuyên giải vài câu. Trương Kỳ thực mau hòa hoãn, lại bắt đầu khen ngợi Cố Minh không dứt, Chương Hàm nhịn không được trêu ghẹo: “Vừa rồi Phương Thảo ở bên ngoài cũng thán phục Tứ ca là người khí khái có trách nhiệm. Nếu Cố gia thật sự có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn này, hai người thật ra rất xứng đôi.”

Vừa nghe xong là mặt mũi Trương Kỳ tức khắc đỏ bừng, đứng dậy tức muốn hộc máu gắt lên: “Bây giờ là lúc nào mà muội còn lôi ta ra chọc ghẹo, ta không nói chuyện với muội nữa!”

Vốn chỉ thuận miệng nói một câu vui đùa, thấy Trương Kỳ phản ứng lớn phất mành đi vào buồng trong, đầu tiên Chương Hàm ngạc nhiên một trận, sau đó nhịn không được mỉm cười. Lúc trước khi còn ở Trương gia tại Quy Đức phủ nha, Trương Kỳ luôn luôn vâng vâng dạ dạ, hận không thể tự biến bản thân thành người tàng hình. Hiện giờ sau khi ở kinh thành một thời gian, tính tình Trương Kỳ rốt cuộc có chút đổi mới, nếu không lúc ấy cũng không dám lớn mật làm rõ tâm ý ngay trước mặt Thái phu nhân. Ngay cả hôm nay trông cô nàng giống như tức giận nhưng thật ra là ngượng ngùng, cũng là lúc trước chưa từng có. Cho dù Chương Hàm vẫn chưa biết con đường mình đi sẽ hướng tới phương nào, nhưng vẫn cảm thấy một tia nhẹ nhàng thư thái.

Nghĩ ngợi một hồi, Chương Hàm đứng dậy theo vào phòng trong, thấy Trương Kỳ ngây người ngồi trước bàn trang điểm đưa lưng về phía mình, Chương Hàm đi đến trước mặt đặt hai tay lên vai Trương Kỳ, cười tủm tỉm hỏi: “Sao nào, vừa nãy bị ta nói trúng tâm sự? 'Nam nhân đương hôn, nữ nhân đương giá', không có gì ngượng ngùng, ta đâu phải người ngoài.”
("Nam nhân đương hôn, nữ nhân đương giá" đồng nghĩa với câu "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng")

“Tứ ca thật tốt lắm . . . Nhưng ta . . . nhưng ta không xứng với huynh ấy.” Trương Kỳ cắn môi, ngập ngừng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói tiếp, “Mỗi ngày buổi sáng thức dậy, ta đều cảm thấy cuộc sống hiện giờ như một giấc mộng, chỉ cần tỉnh mộng thì ta vẫn là đứa hèn mọn không có người nhìn trúng . . .”

Trương Kỳ cố nuốt xuống hai chữ 'thứ nữ', sau đó đột nhiên quay người nắm chặt tay Chương Hàm: “Lần đó khi Tứ ca đến phủ Lục An Hầu đón Thái phu nhân và chúng ta, về đến bên ngoài Ninh An Các thấy ta khẩn trương đến nỗi sắc mặt trắng bệch, huynh ấy liền lặng lẽ an ủi ta, nói 'trời sập cũng có người vóc dáng cao chống đỡ nên đừng sợ, Cố gia không phải phủ Lục An Hầu'. Vừa rồi huynh ấy lại trấn an ta bảo rằng hết thảy đều sẽ tốt, khuyên ta thanh thản ổn định ở chỗ này, đừng cảm thấy bị ấm ức . . .”

“Đây không phải rõ ràng rồi sao?” Chương Hàm cười vuốt ve gương mặt Trương Kỳ, dịu dàng khuyên, “Đừng ngốc nghếch suy nghĩ quá nhiều cái gì mà xứng đôi hay không. Tỷ hãy nhớ kỹ, chỉ cần không còn Tống mụ mụ, sau này lão gia không có khả năng tự 'vạch áo cho người xem lưng' phơi trần chuyện này, Anh Thảo không phải kẻ lắm miệng, chỉ cần bắt chẹt nó thì việc này sẽ vĩnh viễn được giấu kín mít! Nên nhớ bất kỳ thời khắc nào cũng phải ưỡn ngực đi tới, đừng bao giờ tự xem thường chính mình!”

“Tỷ tỷ . . .” Cho dù đã dặn bản thân phải quên đi xưng hô này, nhưng ngay bây giờ Trương Kỳ vẫn nhịn không được nắm chặt tay Chương Hàm thì thầm hai chữ kia. Mãi đến khi gian ngoài truyền đến tiếng đằng hắng nhẹ của Phương Thảo, Trương Kỳ mới cuống quít buông tay xoay người đi, dùng tay lau vội nước mắt trên mặt.

“Đại tiểu thư, Hàm cô nương, Cố quản sự đã trở lại.”

“Ta sẽ ra ngay.”

Chương Hàm cười vỗ vỗ bả vai Trương Kỳ rồi bước nhanh ra cửa. Chờ vào tới gian ngoài, vẻ mặt thoải mái của nàng liền biến mất không còn tăm tích. Nàng phân phó Bích Nhân ở chỗ này hầu hạ, sau đó kêu Phương Thảo: “Ngươi đi cùng ta gặp Cố quản sự.”

Bên ngoài nhị môn, Cố Tuyền đi tới đi lui, trên mặt vừa lo âu lại vừa phẫn nộ. Hắn không thể ngờ được, mình mới rời đi mà thật sự đã có người chạy đến nơi này gây phiền toái, hơn nữa không phải người nào khác lại chính là Uy Ninh Hầu Cố Chấn! Tuy Cố Tuyền không ở dưới trướng lão hầu gia Cố Trường Hưng, thế nhưng cũng biết đấy là một vị hào kiệt đỉnh thiên lập địa, vậy mà sinh ra một nhi tử không biết đại thể đến thế, đây không phải khiến người chế giễu hay sao? May mắn có Tứ thiếu gia Cố Minh đã chặn được người đuổi về, nhưng dù vậy cũng đã khiến đám người theo dõi ngôi nhà chứng kiến hết thảy. Hơn nữa, hôm nay toàn bộ kinh thành rõ ràng đề phòng nghiêm ngặt hơn nhiều so với ngày thường, cũng không biết Chương cô nương có thể làm xong sự tình được không.

“Cố quản sự.”

Nghe tiếng gọi, Cố Tuyền ngẩng đầu vừa thấy Chương Hàm mang theo Phương Thảo đi ra, hắn vội vàng dừng lại bước chân cung kính hành lễ. Tuy là đang đứng bên ngoài nhưng xung quanh đều có gia tướng canh chừng, hắn cảm thấy nói chuyện ở ngay đây so với vào trong phòng càng thỏa đáng hơn, vì thế sau khi thẳng lưng liền báo: “Gia cụ đồ dùng đều đã đặt mua đầy đủ, may mà tiệm bán gia cụ có những đồ đã làm sẵn, lát nữa họ sẽ đưa tới, ngoài ra còn một ít bàn ghế cần dùng cũng đã mua.”

“Làm phiền Cố quản sự.” Chuyện Thái phu nhân phân phó cho mình ngay cả Cố Tuyền cũng không biết, vì thế Chương Hàm trầm ngâm một lát, kêu Phương Thảo lui xa vài bước rồi nhỏ giọng nói, “Chuyện Thái phu nhân muốn làm, bởi vì trên đường chỗ nào cũng có không ít quan binh thủ vệ, ta đã dùng biện pháp khác.”

Đây là có ý gì?

Cho dù Cố Tuyền nghe vậy rất ngạc nhiên, nhưng tác phong làm việc xưa nay của hắn là "Những gì không nên hỏi thì không được hỏi nhiều", do đó hắn chỉ gật đầu rồi bước nhanh lui xuống. Phần Chương Hàm vốn muốn nói tiếp vụ gặp Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu nhưng Cố Tuyền đã vội đi rồi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này không nên nói ra càng tốt hơn, thế là thuận thể bèn ém nhẹm chuyện này. Vừa quay đầu lại thì thấy Phương Thảo trầm ngâm nhìn theo bóng dáng Cố Tuyền, Chương Hàm khẽ gắt: “Ngươi vừa mới tán dương Tứ ca có khí khái có trách nhiệm, lúc này lại nhìn chằm chằm Cố quản sự làm gì?”

“Không có không có ạ.” Phương Thảo cuống quít thu hồi ánh mắt, thấy Chương Hàm mặc kệ mình lập tức đi vào trong, Phương Thảo vội vàng xoay người đuổi theo ngượng ngùng giải thích, “Không phải Anh Thảo cứ nhớ thương vị Cố quản sự kia sao, lúc nãy nô tỳ mới có dịp nhìn gần. Nói chung ngoại trừ bộ dáng tuấn tú thì cũng có hai con mắt một cái miệng. Đêm qua nô tỳ cứ bị ám ảnh bởi bộ dáng Cố quản sự tát một cái khiến Tống mụ mụ bất tỉnh, cực kỳ đáng sợ! Không thể ngờ Anh Thảo hóa ra lại thích loại người lợi hại thế này, nếu thật phải gả cho lang quân như vậy, chỉ cần y lườm một cái thôi là đủ bị hù chết!”

“Ngươi nha . . .” Chương Hàm không nhịn được bật cười, dừng bước chân xoay người vươn ngón tay dí nhẹ lên trán Phương Thảo nhàn nhạt nói: “Đây cũng đâu có gì kỳ quái, nam nhân cường hãn một chút thì nữ nhân mới có thể cảm thấy tin cậy được!”

“Còn cô nương thì sao, cô nương cảm thấy cô gia tương lai phải như thế nào mới tốt?”

Thấy Phương Thảo đột nhiên hỏi nàng một câu thẳng thừng như vậy, Chương Hàm định nghiêm mặt mắng vài câu, nhưng ngẫm lại đây đều là chuyện chẳng thấy bóng dáng, nàng nhịn không được thở dài một tiếng: “Trên đời tám chín phần mười là gặp phải người không như ý, nếu muốn như thế nào liền ra thế đó thì tốt quá rồi. Hiện giờ tưởng tượng ít một chút, trong tương lai cũng có thể ít bị thất vọng . . .”

Nói xong lời này nàng không hề để ý tới Phương Thảo đang đứng ngơ ngẩn, một lần nữa chậm rãi đi vào trong. Nếu mấy năm qua nàng không bị Cố phu nhân giữ lại bên người, có lẽ hiện giờ ở tuổi này nàng đã đính hôn, đang chuẩn bị hỉ phục, chuẩn bị cho tương lai trải qua cuộc sống bình thường lo toan củi gạo mắm muối tương dấm trà, đang khát khao diện kiến vị lang quân chưa gặp mặt nhưng tất nhiên đã được cha nương tỉ mỉ chọn lựa . . . Thế mà hiện giờ nàng chỉ có thể làm chính mình trở nên càng có khả năng, càng hữu dụng, càng làm cho người khác cần nàng, chỉ có như vậy thì nàng mới không đến mức trở thành một quân cờ dễ dàng bị vứt bỏ!

Thậm chí chuyện hôm nay cũng chưa thể coi như hoàn thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net