51. TRỪNG TRỊ TỐNG MỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Cho dù không phải trói gô nhưng tay chân bị cột chặt lâu như vậy, lại qua một ngày một đêm không ăn uống, Tống mụ mụ đã chịu đựng tới cực hạn. Mỗi lần đến phiên Anh Thảo trông coi, mụ ta luôn dùng ánh mắt hoặc là cầu xin hoặc là uy hiếp, hy vọng Anh Thảo có thể cởi bỏ dây thừng. Khổ nỗi nha đầu kia lúc trước không dám làm trái lệnh mụ ta một chút nào thì hiện giờ không thèm liếc mắt nhìn mụ ta một cái. Thậm chí lúc mụ ta mót đến nỗi mặt mày đỏ bừng ư ư a a có ý cầu xin, Anh Thảo cũng không chút nào châm chước, để mặc mụ ta tiêu tiểu toàn bộ cứt đái trên người, chỉ bịt mũi thối lui một chút.

Mãi đến lúc chạng vạng Chương Hàm mới vào lại chính phòng, Anh Thảo thay đổi bộ mặt tươi cười nịnh nọt chạy ra đón. Chương Hàm không hỏi chuyện, chỉ xua xua tay cho Anh Thảo tránh sang một bên rồi nhìn Tống mụ mụ lần nữa. Không giống với buổi sáng khi nàng lại đây, lúc này ánh mắt Tống mụ mụ tuy vẫn oán độc nhưng mặt mày xám xịt hơn rất nhiều, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của nàng thậm chí bất an mà cử động đôi chân. Trong phòng xông lên một cỗ tanh tưởi khiến nàng nhíu mày.

“Ta nhớ rõ là bảo các ngươi trông giữ Tống mụ mụ cẩn thận, chứ đâu sai các ngươi giày vò mụ ta như vậy. Trong phòng bốc mùi thế này bộ dễ ngửi lắm sao, ngươi không nghĩ về sau sẽ có người vào trụ tại chính phòng à?”

Anh Thảo tự nghĩ mình có thân thích với Tống mụ mụ, lại loáng thoáng biết được chuyện lúc trước, hiện giờ lo sợ bị Chương Hàm lôi ra lỗi lầm nào đó rồi rơi vào kết cục giống mụ ta. Vừa nghe răn dạy lập tức sắc mặt trắng nhợt, cuống quít liên thanh thỉnh tội: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nghĩ thấu nên sơ sót, nô tỳ liền dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ!”

Thấy Chương Hàm hơi gật đầu rồi xoay người đi ngay, Anh Thảo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kêu Ninh Hương tiến vào. Cho dù đây không phải là công việc thoải mái gì, nhưng hai người đã chứng kiến thủ đoạn 'sấm rền gió cuốn' kiêm 'thần thông quảng đại' của Chương Hàm, đâu dám làm trái. Thương lượng xong, Ninh Hương đi tìm xiêm y của Tống mụ mụ, sau đó hai người nín thở lôi Tống mụ mụ vào nhà vệ sinh, lại không dám cởi dây thừng trói tay chân và miếng vải nhét trong miệng mụ ta. Hai người lột xuống phần váy ngoài và váy lót, qua loa cọ rửa một phen rồi thay váy sạch. Ninh Hương cuốn đồ dơ lại cầm ra ngoài vứt đi.

Anh Thảo giận dữ chỉ vào mặt Tống mụ mụ mắng: “Lát nữa còn muốn đi tiểu tiện thì rên lên một tiếng, đừng chỉ lo nằm chết chỗ đó! Nếu không phải tại ngươi, ta vẫn còn sống ở Quy Đức trải qua ngày lành bình bình an an, đâu thể nào tới kinh thành xa xôi tranh vũng nước đục! Cha nương ta bị ngươi mê hoặc ăn mỡ heo che tâm mới bắt ta phải làm theo lời ngươi nói! Ngươi khuyến khích chúng ta chỉ nghe theo ngươi đối nghịch với Đại tiểu thư và Hàm cô nương, khiến chúng ta suýt nữa bị phụ nhân đê tiện lòng lang dạ sói ngươi đây hại chết!”

Tống mụ mụ trước nay đâu bao giờ để mắt tới tiểu nha đầu như Anh Thảo, lúc này thấy nó dám chỉ vào mũi mụ mà chửi rủa lên án mạnh mẽ, nghĩ đến nỗi khuất nhục mụ phải chịu, gân xanh trên trán toàn bộ nổi lên, muốn quát mắng nhưng miệng bị bịt kín mít, một chữ cũng phát không ra. Mụ muốn giãy giụa, nhưng gia tướng Cố gia thật biết cách thắt gút dây thừng, vô luận mụ vùng vẫy thế nào cũng không nới lỏng được, ngược lại cổ tay và mắt cá chân bị cọ xát trầy trụa. Giãy giụa hồi lâu rốt cuộc Tống mụ mụ đành phải ngưng lại, trong lòng mau chóng thầm tính toán về tình cảnh hiện giờ.

Tuy không ở Cố gia nhưng nơi này mụ đã sớm dự bị tốt, một nhà họ Trương trông coi tòa viện đã bị mụ thu phục, hai bà tử mang đến cũng là hạng người nhát gan sợ phiền phức, nhất nhất đều nghe lời mụ. Nếu không phải Chương Hàm ngoài dự đoán có thể chỉ huy gã Cố quản sự kia, mụ đâu thể nào rơi vào tình trạng này. Nhất định con nhãi ranh Chương Hàm kia đã dùng mỹ mạo mê hoặc gã Cố quản sự đến 'thất điên bát đảo', lúc này mới xúi giục được gã xuống tay với mụ. Nhưng dù gì mụ cũng là nha hoàn do Thái phu nhân đích thân lựa chọn để theo hầu Cố phu nhân, làm sao Chương Hàm lại có lá gan lớn như vậy?

Nghĩ đến đây, Tống mụ mụ nảy sinh một tia hy vọng, đem hết toàn lực ngẩng đầu lên nhìn Anh Thảo, ư ư a a phát ra một trận thanh âm. Thấy Anh Thảo chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, trong lòng mụ hận vô cùng. Nhưng hiện giờ chỉ có một xíu cơ hội này thôi, mụ kiệt lực vặn vẹo thân mình hy vọng Anh Thảo có thể minh bạch ý tứ của mụ mà kêu Chương Hàm tới. Tuy nhiên, uổng phí sức lực một hồi lâu mà Anh Thảo không thèm để ý một chút nào, Tống mụ mụ không khỏi xụi lơ.

Chẳng lẽ Tống mụ mụ mình đây thông minh một đời mà lại bị thua vào tay con nhãi ranh Chương Hàm? Không có khả năng, không có khả năng! Trong tay mụ còn cất giấu khế đất của tám trăm mẫu điền trang Cố phu nhân đặt mua ở vùng ngoại ô của phủ Khai Phong, chỉ riêng điền sản này sẽ khiến mụ cơm áo không lo cả đời, huống chi mụ còn nắm trong tay bí mật lớn như vậy, nhược điểm này đủ khả năng khiến cả nhà được vinh hoa phú quý. Chỉ cần diệt trừ Chương Hàm, gả Trương Kỳ cho Uy Ninh Hầu, mụ ta đi theo làm ma ma quản sự, có nhược điểm của Trương Kỳ trong tay, sớm muộn gì toàn bộ hậu viện phủ Uy Ninh Hầu đều có thể biến thành thiên hạ riêng của mụ!

Tống mụ mụ nghĩ đến đây hai mắt tỏa sáng, nhưng ngay sau đó cảm giác khô khốc trong miệng đã nhắc nhở mụ, thời khắc này không phải là lúc tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp. Nếu không tìm được biện pháp thoát khỏi căn phòng này, làm sao còn có cơ hội nói đến cuộc sống mai sau? Vừa lúc Ninh Hương vào phòng thay ca cho Anh Thảo, Tống mụ mụ lại nảy sinh một tia kỳ vọng, chờ Anh Thảo vừa rời đi, mụ liền liều mạng trườn lên phía trước.

Không đợi Tống mụ mụ tới gần, Ninh Hương nhanh nhẹn lui vài bước về phía sau rồi nhíu mày lạnh lùng nói: “Tống mụ mụ, đã đến lúc này tự ngươi phải thanh tỉnh một chút, đừng liên luỵ người khác! Một mình ngươi ăn sung mặc sướng, chỗ tốt đều một mình ngươi hưởng, hai chúng ta biến thành kẻ gánh tội thay, trên đời nào có chuyện gì tiện lợi như vậy? Ta không nên hồ đồ mà không kính trọng Đại tiểu thư theo lễ chủ tớ, ngược lại cái gì cũng nghe theo ngươi, kết quả suýt nữa xông ra tai họa ngập trời! May mắn Đại tiểu thư khoan dung, Hàm cô nương cũng thưởng phạt phân minh, bằng không ta thật phải liều mạng chết chung với ngươi! Ngươi cút xa ta ra, chớ chọc ta phát hỏa, ta cũng không phải Anh Thảo không dám đụng vào ngươi. Ta và ngươi không thân không thích, cho dù có đánh ngươi thì Đại tiểu thư cũng không trách tội ta!”

Phản . . . phản, hai nha đầu này đều làm phản thật rồi!

Tống mụ mụ tức giận muốn nổ phổi, nếu lúc này có thể nói chuyện, tất nhiên mụ sẽ lên án mạnh mẽ hai nha đầu chỉ lo thấy lợi trước mắt mà không nghĩ đến người nhà đang bị kẹp chặt trong tay ai, dám hỗn láo với mụ như vậy. Nhưng ngay lúc này, bụng của mụ kêu rột rột từng đợt làm mụ lập tức nhớ ra cả một ngày một đêm chưa ăn gì, sắc mặt xanh mét lập tức hóa thành tươi cười lấy lòng. Nghe tiếng sôi bụng của Tống mụ mụ, Ninh Hương sửng sốt xong đột nhiên hướng ra bên ngoài kêu một tiếng.

“Anh Thảo, ngươi đi báo cho Đại tiểu thư và Hàm cô nương một tiếng, Tống mụ mụ một ngày một đêm không ăn gì, phải làm sao bây giờ?”

Nghe kêu Anh Thảo xốc mành tiến vào, thấy Tống mụ mụ liên tục gật đầu đầy mặt van xin, Anh Thảo hơi chần chờ một chút rồi gật đầu bảo Ninh Hương: “Được rồi, để ta đi hỏi xem sao. Mới vừa rồi Hàm cô nương nói không thể giày vò mụ, có lẽ sẽ phát thiện tâm. Nếu chúng ta hiểu lầm không làm theo thì lát nữa không chừng sẽ bị ăn một bữa răn dạy không cần trả tiền.”

Thấy Anh Thảo rời phòng, Tống mụ mụ thở phào một hơi. Tuy nhiên chưa tới một khắc sau thì Anh Thảo đã quay lại, vẻ mặt rất tức giận, liếc xéo Ninh Hương rồi nói: “Đại tiểu thư bảo rằng Tống mụ mụ đã quên chuyện lúc trước rồi sao? Chính mụ đã từng nói, đói bụng vài ngày rồi từ từ ăn lại từng chút thì vẫn không sao, hơn nữa mụ mới chỉ một ngày một đêm không ăn gì! Người khác chịu đựng được vài ngày thì không có đạo lý gì mà mụ chịu đựng không nổi, cứ nhịn tiếp đi!”

Anh Thảo chẳng thèm liếc mắt một cái nhìn Tống mụ mụ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lập tức quay đầu ra khỏi phòng.

Vào ngay trang nhà bacom2 ở w,Att,P,ad nhé

Trong dãy phòng phía Đông, Trương Kỳ vừa mới xúc động đoạt trước Chương Hàm phân phó cho Anh Thảo, sau đó liền có chút hối hận. Chờ Phương Thảo và Bích Nhân đi xuống phòng bếp nhìn xem tình hình cơm chiều, cô nàng nhịn không được ngập ngừng hỏi: “Ta . . . có phải thật quá đáng hay không?”

“Có gì là quá đáng, lúc trước mụ ta coi chúng ta thành thịt cá trên thớt, tại sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? Vừa rồi tỷ thật nói đúng y như những gì ta định nói!” Thấy Trương Kỳ như trút được gánh nặng, Chương Hàm hơi mỉm cười, “Đây là thiên lí tuần hoàn báo ứng phải chịu!”

Đêm nay, Trương Kỳ lại không giống tối hôm qua vừa ngã đầu liền ngủ mất. Cùng Chương Hàm đắp chung tấm chăn, nàng trầm mặc hồi lâu đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Có phải vì trước đó chúng ta tỏ rõ nỗi lòng với lão tổ tông nói là muốn lưu lại, lão tổ tông cảm thấy Tống mụ mụ chẳng những xúi giục hai chủ tử chúng ta rời đi, bản thân lại còn thu thập hết đồ quý giá đi trước, nên mới sai Cố quản sự theo đến đây để sửa trị Tống mụ mụ?”

“Xem ra hiện giờ tỷ thật tiến rất xa. Không sai, tỷ nói đúng hơn phân nửa.”

“Vậy còn phân nửa kia là gì?”

“Còn một nửa kia là vì Thái phu nhân muốn ta đi làm một chuyện. Ta lại lo lắng nơi này Tống mụ mụ sẽ gây khó dễ, cho nên Thái phu nhân mới phái Cố quản sự và mấy gia tướng lại đây, cho phép ta có thể lập tức xử trí Tống mụ mụ, miễn cho bị cản chân cản tay không làm xong việc.” Nói tới đây, Chương Hàm dùng ngón tay đặt lên môi Trương Kỳ nói từng câu từng chữ, “Đừng hỏi là chuyện gì, tỷ không biết sẽ tốt hơn.”

“Ta không biết sẽ tốt . . . Chẳng lẽ muội làm việc này sẽ gặp nguy hiểm?”

“Hiện giờ Cố gia đang nghiêng ngả trong phong ba bão táp như vậy, cho dù chúng ta ngốc ở trong phủ cũng chưa chắc có thể an ổn, huống chi chúng ta vốn ở trong hoàn cảnh nào, còn sợ nguy hiểm hay sao?” Chương Hàm thản nhiên cười, kéo chăn lên đắp lại ngay ngắn cho Trương Kỳ rồi buồn bã nói, “Đã có câu 'Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên', chuyện ta có thể làm được đều đã làm, kết quả sau đó chỉ đành trông cậy vào ông trời.”

Mấy ngày kế tiếp Chương Hàm và Trương Kỳ vẫn luôn không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà thêu thùa may vá luyện chữ đọc sách, còn Cố Tuyền thì cứ cách ngày lại đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Lúc ban đầu nghe nói Ngự sử đồng loạt buộc tội Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, tội danh gì cũng có, nhưng dần dần mở rộng phạm vi, nhưng chuyện xấu của Uy Ninh Hầu Cố Chấn đều bị người lôi ra. Ngay sau đó lại có Ngự sử buộc tội Cố gia cấu kết với hoàng tử kết bè kết cánh nhìn trộm ngôi vị hoàng đế. Tất cả tin tức này Chương Hàm nghe qua rồi thôi, không hề kể lại cho Trương Kỳ biết một câu nào.

Còn Tống mụ mụ bị đói bụng suốt ba ngày, rốt cuộc được rót cho một chén cháo. Anh Thảo ở kế bên bưng chén cho uống, chờ mụ ta nuốt xong đang muốn mở miệng nói chuyện thì Anh Thảo không thèm phân trần cứ thế nhét miếng giẻ vào miệng của mụ. Cứ một hai ngày lại cho ăn chút xíu như thế, chỉ hơn mười ngày là Tống mụ mụ chẳng còn một tia sức lực nào; đừng nói đến chuyện kêu to hét lớn, ngay cả thở dốc cũng không còn hơi. Mụ không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu ngày như vậy, rốt cuộc bị người lôi ra bên ngoài dưới ánh mặt trời.

Khi Tống mụ mụ  nhìn thấy Chương Hàm và Trương Kỳ mặt như băng sương sóng vai đứng ở nơi đó, lập tức bản năng nhận thấy tình hình không ổn. Khổ nỗi lúc này hai gia tướng chặt chẽ đè xuống bả vai mụ ta, hơn nữa miếng giẻ trong miệng vẫn chưa bị lấy ra, mụ không thể động đậy cũng không thể kêu to, chỉ có thể trơ mắt nhìn một gia tướng cầm thanh trúc vả miệng đến trước mặt.

Lúc này, Tống mụ mụ mới nghe giọng nói lạnh như băng của Cố quản sự cất lên: “Thái phu nhân có lệnh, Tống Tâm Liên bụng dạ khó lường, dùng thế lực bắt ép chủ nhân, quét sạch tài vật, vả miệng tám mươi cái!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net