54. TÌNH THẾ NGHỊCH CHUYỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Phố Uy Vũ có hai nhà Hầu phủ đứng sát nhau, trước mắt đúng là một nhà vui một nhà sầu.

Phủ Uy Ninh Hầu từ khi lão Hầu gia Cố Trường Hưng qua đời, cho dù Cố Chấn tập tước nhưng dù sao cũng là tiểu bối không có chức vụ đứng đắn lại là thứ xuất, lúc xưa bọn hạ nhân tuy xu nịnh vô cùng nhưng cũng biết Cố Chấn ở Cố gia không có quyền lên tiếng. Hiện giờ ngay cả quyền thừa kế cũng bị thu hồi, hơn nữa chủ nhân còn bị đuổi về quê quán, từ trên xuống dưới phủ Uy Ninh Hầu không biết có bao nhiêu người hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Trong khi đó ở phủ Võ Ninh Hầu, với sự bình an trở về của Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, toàn phủ trên dưới đều tràn ngập không khí vui mừng. Lúc này bên trong chính phòng của Ninh An Các, Thái phu nhân nhìn nhi tử ngồi phía dưới bên trái, nỗi lo lắng ứ đọng trên mặt nhiều ngày qua hoàn toàn tan đi, lặng lẽ quan sát nhi tử trái phải một hồi dường như nhìn thế nào cũng không đủ, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi thật sâu.

"Đã hơn một năm không gặp, con lại gầy đi nhiều!"

"Đều do con làm việc không thoả đáng khiến nương nhọc lòng."

Cố Trấn cũng là người cao lớn cường tráng, so sánh với phụ thân Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong thì tuy cao bằng nhau nhưng lại không tráng kiện bằng. Hai cha con đứng chung một chỗ, khí thế của Cố Trấn lập tức kém xa. Cho dù chưa qua năm mươi nhưng vì thường xuất quân bên ngoài, trước đây lại trấn thủ ở Thiểm Tây nhiều năm, mái tóc Cố Trường Phong đã điểm bạc, trên trán có ba vết hằn thật sâu, tuy vậy ánh mắt vẫn sáng ngời. Cố Trường Phong nói xong câu này, nhìn trưởng tử trưởng tức ngồi đối diện, hơi cúi người: "Vì chuyện của ta mà làm Công chúa nhọc lòng như vậy, thật là tội lỗi."

"Xin cha đừng nói như vậy, tất cả đều là người một nhà, nếu ngài khách khí đến thế thì chẳng phải đã coi con là người ngoài?"

Công chúa Gia Hưng cười đáp, thấy Thái phu nhân vẫy tay kêu mình, nàng vội vàng đứng dậy tiến đến ngồi dựa vào Thái phu nhân, cầm chặt đôi tay già nua rồi mỉm cười nói tiếp: "Cha có thể bình an trở về, Cố gia chúng ta lại có thể thẳng lưng. Chẳng những lão tổ tông và nương đều vui sướng, một đám đệ đệ muội muội cũng thở phào nhẹ nhõm."

Cố Trấn vui vẻ nói đùa: "Vâng đúng thế, ngay cả Trân ca nhi dường như biết ngài đã trở lại, sáng nay thức dậy sớm hơn so với ngày thường. Vốn đang muốn ôm tới để ngài xem trưởng tôn, nhưng thằng nhóc này chẳng biết điều chút nào, cứ lúc này là ngủ mất rồi."

"Lão gia lần này vừa đi chính là lâu như vậy, ngay cả trưởng tôn giáng sinh cũng bỏ lỡ. Lát nữa phải cho Trân ca nhi phần quà gặp mặt thật lớn." Vương phu nhân nghe Cố Trấn hiếm khi nói giỡn cũng không nhịn được bèn trêu ghẹo, "Trong nhà từ trên xuống dưới đều đã tặng quà. Ngay cả Du nhi và Hàm nhi cũng tặng hai chiếc khóa trường mệnh xinh xinh. Lão gia nhớ đừng làm mất mặt."

Đột nhiên từ chiếu ngục âm u ẩm ướt của Cẩm Y Vệ về tới nhà, nghe lại giọng nói của lão mẫu thê tử nhi nữ, Cố Trường Phong cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng, không khỏi nở nụ cười: "Đâu thể quên được. Tuy nhiên, đã là trưởng tôn thì ta sẽ không cho đồ vàng bạc linh tinh gì đó. Lần này từ trong tay Thát Tử thu được không ít thứ tốt. Trong số đó có một roi ngựa thủ công tinh tế, trước tiên sẽ tặng cho hắn. Chờ đến khi hắn có thể điều khiển roi ngựa, ta liền tìm cho hắn một con ngựa thích hợp nhất!"

"Cha, nếu nói đến ngựa thì nhi tử đã tặng Trân ca nhi một con." Phía dưới Cố Minh đột nhiên mở miệng xen vào một câu, thấy Cố Trường Phong ngạc nhiên nhìn về phía mình, Cố Minh mỉm cười giải thích, "Là hôm thi bắn liễu vào Tết Đoan Ngọ của các Huân Vệ Tán Kỵ Xá nhân ở Ngự tiền, con giành giải nhất nên được thưởng. Con đã cố ý chọn ra một thớt ngựa non mới ba tháng tuổi từ trong Ngự Mã Giám."

Cố Trường Phong không có thời gian quản giáo nhi tử, lúc này nghe Cố Minh ở Ngự tiền được ban thưởng không khỏi tán dương gật gật đầu, nhưng chợt trầm giọng răn dạy: "Chớ tự mãn. Trong các Xá nhân cũng có nhiều người võ nghệ xuất chúng, ngươi cần phải thời thời khắc khắc tự mình tôi luyện, đừng khiến cho Cố gia mất mặt!"

"Con nha, đúng là đã quen với tác phong trong quân, ở bên ngoài giáo huấn cấp dưới, về đến nhà cũng phải giáo huấn nhi tử!"

Oán trách thì oán trách nhưng Thái phu nhân vẫn là ý cười đầy mặt. Ngoại trừ Cố Chung đi học xa nhà, tất cả nhi tử của Cố Trường Phong đều tụ tập đầy đủ, nhưng đại đa số không dám tùy tiện chen vào nói chuyện. Thái phu nhân cười đề nghị: "Mấy ngày này mọi người đều vất vả, thời khắc nào cũng phải lo lắng đề phòng, hiện giờ hãy giải tán trước đi. Tức phụ lão Nhị, buổi tối ở đại sảnh bày vài bàn gia yến, mọi người tập trung cùng náo nhiệt."

Vương phu nhân vội vàng đáp ứng. Cho đến khi Cố Trấn, Công chúa Gia Hưng và các tiểu bối đều lui xuống, lúc này Vương phu nhân mới mở miệng hỏi: "Buổi tối nếu là gia yến, có cần phái người đi đón Du nhi và Hàm nhi trở về không ạ?"

Nhắc tới việc này, Cố Trường Phong mới sực nhớ ra ngoại chất nữ, lập tức nhíu mày thật sâu: "Không phải sớm đã đem hai đứa từ Quy Đức về nuôi trong nhà hay sao? Lúc trước chuyện bên ngoài khiến cho mọi người 'thần hồn nát thần tính', hai đứa không phải đã dọn ra ngoài? Chẳng phải hai đứa cảm thấy khi đó Cố gia tràn ngập nguy cơ nên mới rời phủ đi trốn?"

Nghe vậy Thái phu nhân tức khắc đen mặt, Vương phu nhân nhỏ giọng giải thích: "Lão gia đừng hiểu lầm hai con bé kia, hai đứa đều rất tốt. Lúc trước khi tin tức truyền đến, từ trên xuống dưới đều loạn thành một đoàn, ma ma quản sự hai đứa mang tới lại còn 'lòng lang dạ sói' xúi giục hai đứa xin với nương muốn dọn ra, mụ ta thậm chí còn vơ vét đồ quý giá hồi Trương gia tổ trạch trước. Thế mà hai đứa lại ở trước mặt nương nói muốn lưu lại Cố gia cùng chúng ta cộng chung hoạn nạn."

"Lại có chuyện như vậy!" Cố Trường Phong vừa kinh vừa giận, sau đó lộ ra một tia dị sắc, nhìn Thái phu nhân nhẹ giọng hỏi, "Chương Hàm kia nương cảm thấy thế nào?"

"Đó là một cô nương thật tốt, muội muội con đã dạy được thực sự không tồi. Trong khoảng thời gian gần đây phát sinh quá nhiều sự tình, lát nữa để thê tử con thuật lại cho nghe."

Thái phu nhân do dự một lát, đang muốn đề cập đến chuyện mình sai Chương Hàm đi làm, bên ngoài truyền vào giọng Sở mụ mụ : "Lão tổ tông, lão gia, phu nhân, bên ngoài Cố Tuyền đã trở lại."

Thái phu nhân hơi sửng sốt, lập tức bảo: "Để hắn tiến vào!"

Cố Trường Phong xưa nay tin cậy Cố Tuyền nên không cảm thấy mẫu thân cho hắn vào hậu trạch có gì không ổn, nhưng không khỏi có chút ngạc nhiên. Vương phu nhân bèn ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Tin tức lão gia bị hạ chiếu ngục truyền đến đây vào buổi tối, nương sai khiến Cố quản sự hộ tống hai tỷ muội đi Trương gia tổ trạch, còn bảo thiếp phải chọn lựa kỹ càng mấy gia tướng theo qua."

Nghe ra có gì đó bí ẩn trong chuyện này, Cố Trường Phong nhịn không được liếc mắt quan sát mẫu thân một cái, thấy vẻ mặt Thái phu nhân vừa quan tâm vừa lo lắng, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ. Chỉ chốc lát sau, rèm cửa vừa động thì thấy Cố Tuyền một thân áo vải vào phòng, lập tức quỳ xuống dập đầu chào: "Thái phu nhân. Lão gia, phu nhân."

"Đứng lên nói chuyện." Cố Trường Phong nói. Thấy Cố Tuyền theo lời đứng dậy, ông ta đánh giá một lát rồi cười, "Lần này không mang theo ngươi bên người, ngay từ đầu vẫn còn chưa quen. Ngươi đừng quên huấn luyện ra mấy gia tướng giỏi giang, khi trở lại đánh giặc ta vẫn không thiếu được ngươi đâu!"

"Lão gia quá khen. Một thân bản lĩnh của thuộc hạ còn không phải đều do lão gia cầm tay dạy dỗ!" Cố Tuyền cúi đầu lên tiếng, sau đó liền bẩm báo, "Thái phu nhân, hôm nay thể theo lời phân phó của ngài, đã xử trí Tống Tâm Liên kia. Kế tiếp nên đưa đến điền trang hay đưa đến nha môn xử theo pháp luật, xin Thái phu nhân bảo cho biết. Ngoài ra, biết được tin tức lão gia bình an trở về, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đều thật vui mừng, hỏi có thể lập tức quay về hay không."

"Hãy đưa Tống Tâm Liên đến điền trang ở Trừ Châu. Đến đó rồi cứ chiếu theo tiền lệ xử trí là được." Thái phu nhân không để bụng phân phó một câu. Ngay sau đó liền nói, "Còn phần hai tỷ muội, đương nhiên phải đón trở về."

Mắt thấy Cố Tuyền đáp ứng một tiếng liền muốn cáo lui, Thái phu nhân đột nhiên gọi hắn lại hỏi: "Lúc trước chuyện ta kêu Hàm nhi đi làm, ngươi có biết là làm được hay chưa?"

"Hồi bẩm Thái phu nhân, trước cửa Trương gia tổ trạch vẫn luôn có mật thám Cẩm Y Vệ canh chừng, cho nên một ngày kia tiểu nhân mang theo hai gia tướng lấy cớ đi ra ngoài đặt mua gia cụ và các vật dụng cần thiết để dụ đi hai mật thám Cẩm Y Vệ, Hàm cô nương không đi theo mà chờ một chút mới ra cửa một mình. Chỉ là trong ngày hôm đó, Hàm cô nương trở về nói là trên đường khắp nơi có người canh gác, vì thế đã dùng một biện pháp khác."

Nói tới đây, Cố Tuyền ngừng lại một chút rồi lại bổ sung: "Đó chính là ngày hôm sau khi lão gia bị hạ ngục, thời điểm tiểu nhân dẫn dụ mấy mật thám có đi ngang qua vài phủ đệ của các vị công hầu bá và các thượng thư thị lang linh tinh của triều đình, nhìn thấy trước phủ nào cũng có quân sĩ canh chừng, đề phòng thật sự nghiêm ngặt."

"Đã biết, ngươi lui được rồi. À, hôm nay thì thôi hãy cho qua, Nhị lão gia vừa mới trở về vẫn còn mệt mỏi, ngày mai ngươi hãy dẫn người hộ tống hai tỷ muội quay lại!"

Chờ đến khi Cố Tuyền rời khỏi, Thái phu nhân thở dài một tiếng, thấy Cố Trường Phong sắc mặt ngưng trọng nhìn mình, bà mới mở miệng giải thích: "Con cũng nên biết, lần này con được thả ra nhưng Chấn nhi nhà lão Đại lại bị thu hồi quyền thừa kế còn bị khiển trách, yêu cầu lập tức rời kinh về quê. Trước đó ta đã suy nghĩ, nếu con có thể bảo toàn thì Cố gia ít nhất có người chống đỡ, nhưng nếu con có chuyện gì không hay xảy ra, với tính tình ích kỷ trong mắt lại không có ai của Chấn nhi, thế nào cũng khiến toàn bộ Cố gia sụp đổ! Cho nên, ta vốn tính toán kêu Chương Hàm cầm tín vật của ta đi gặp Đô Sát Viện Hữu phó Đô Ngự sử Lưu đại nhân, nhìn xem có thể nhờ ông ta hỗ trợ hay không."

"Nương, cho dù Lưu đại nhân có giao tình với nhà chúng ta, nhưng trong thời điểm đấy . . ."

"Ta không phải muốn ông ta bênh vực con, chỉ muốn nhờ ông ta tìm mấy Ngự sử không liên quan kêu bọn họ buộc tội Chấn nhi. Dù sao chuyện xấu của nó làm không ít, chỉ cần vơ một cái là ra cả đống lớn, căn bản không phải oan uổng gì! Chờ đến khi thanh thế phản đối Uy Ninh Hầu tăng cao, ta nhờ ông ta lại cho người buộc tội Cố gia chúng ta cấu kết với hoàng tử nhìn trộm ngôi vị Hoàng đế. Một bên là sự thật một bên là khói mù, ta muốn đánh cược vào sự tin tưởng của Hoàng Thượng đối với Cố gia để nghịch chuyển tình thế, liên tiếp chuốc dược mạnh như thế ngược lại có thể thoát vây!"

Nghe được kế hoạch này, đừng nói là Vương phu nhân sắc mặt trắng bệch, ngay cả Cố Trường Phong cũng giật nảy mình. Hồi lâu, Cố Trường Phong mới chua xót nói: "Nương, vụ này ngài thật sự quá sức mạo hiểm . . . Hơn nữa phó thác một vấn đề nghiêm trọng như vậy cho một cô nương . . ."

"Ta không còn biện pháp nào, chỉ còn cách 'đập nồi dìm thuyền' muốn 'chữa ngựa chết thành như ngựa sống'. Nhưng hiện giờ con đã được thả, hơn nữa theo như hướng đi của nhóm Ngự sử mấy ngày hôm trước, có lẽ con bé đã thật sự tìm cách làm được." Thái phu nhân thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che dấu, "Nhưng nếu thật sự con bé có thể thành công, ta lại lo lắng không biết con bé có đánh rơi nhược điểm gì cho người ta nắm lấy hay không, hiện giờ trong lòng vô cùng bất ổn . . . Đúng rồi, lão Nhị, Hoàng Thượng đã sai Tri Vương đưa con trở về, có tin tức gì không?"

Cố Trường Phong đang thầm nghĩ đại sự như thế nếu sau này bị tiết lộ thì hậu hoạn vô cùng, hiện giờ phụ tử Chương gia lại không ở trong tay mình; nếu muốn an tâm về lâu về dài thì chỉ có người chết mới không biết nói chuyện. Nhưng ngay lúc này không tiện nói rõ ra, hắn không khỏi hạ quyết tâm phải tỉ mỉ hỏi Vương phu nhân trong khoảng thời gian hắn không ở phủ, hai tỷ muội kia đến tột cùng còn gặp chuyện gì. Nhưng Thái phu nhân đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Cố Trường Phong nhất thời do dự hồi lâu.

"Nương, bên ngoài có lời đồn đãi nói thuộc hạ cũ của Hàn Quốc Công tụ tập tại Liêu Đông, lấy cớ 'Quân thượng bất nghĩa' để tạo phản, nghe nói còn mượn sức từ người Nữ Chân. Ngay lúc này Khoa Nhĩ Thấm ở Đông Bắc cũng ngo ngoe rục rịch. Đây là tin tức con tìm hiểu được khi chưa đến kinh thành, vấn đề này bị phong tỏa vô cùng chặt chẽ, nghĩ đến có lẽ cả ba huynh đệ Lục An Hầu đều bị xử tử cũng vì liên quan tới vụ này. Rốt cuộc năm đó nhà họ Vương can hệ không ít với Hàn Quốc Công."

Nói tới đây, trên mặt Cố Trường Phong tràn đầy lo lắng, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Vị trí trong Đông Cung đã bỏ trống lâu quá rồi, nói không chừng hiện giờ Hoàng Thượng có những động tác như vậy cũng vì muốn lập Thái Tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net