73. ĐỒNG MINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Câu hỏi đột ngột của Triệu Vương Thế tử khiến Chương Thịnh sửng sốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn lập tức sáng lên. Nếu có thể thuyết phục Triệu Vương Thế tử nhờ giúp đỡ, vậy thì Cố gia sẽ không dám giở trò, muội muội không cần cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, có thể thoải mái đi theo mẫu thân và đệ đệ đến Bảo Định phủ. Nghĩ đến đây, hắn vừa há mồm muốn nói vài lời thì mành đã bị người bên ngoài vén lên, tiến vào là Chương Hàm với vẻ mặt lạnh lùng.

"Làm phiền Thế tử quan tâm, chỉ có mẫu thân và đệ đệ dân nữ đi Bảo Định phủ, dân nữ còn phải ở phủ Võ Ninh Hầu thêm một thời gian, thứ nhất vì hiếu kỳ của dưỡng mẫu chưa qua, thứ hai dân nữ không yên tâm sức khỏe của Du tỷ tỷ."

"À, thì ra là thế!"

Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ phán một câu làm Chương Thịnh càng thêm khẩn trương, hắn gần như không cần nghĩ ngợi mở miệng: "Thế tử, ngài đừng nghe muội muội nói bừa, thật ra . . ."

"Đại ca, bên ngoài cha đang gọi ca kìa!"

Thấy ánh mắt Chương Hàm toát ra tia sáng sắc bén, Chương Thịnh sửng sốt ngây người, còn muốn mở miệng tranh thủ giúp đỡ nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn sợ sẽ khiến tình hình căng thẳng, dậm chân một cái rồi ra cửa. Triệu Phá Quân nhìn Chương Hàm xong lại nhìn Chương Thịnh, trong lòng không biết có chuyện gì xảy ra lập tức đuổi theo.

Lúc này, Chương Hàm mới nhún người hành lễ với Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia với vẻ mặt tò mò rồi nói câu khách sáo: "Gia huynh xưa nay tính tình rất tùy tiện, nếu sau này có chỗ thất lễ, xin Thế tử và Quận vương có thể khoan thứ một chút."

"Không có việc gì, ta ghét nhất những lễ nghi phiền phức!" Trần Thiện Gia chẳng hề để ý xua tay, thấy Đại ca trừng mắt lập tức xoay đầu lại vùi đầu ăn mì không nói thêm gì. Trần Thiện Chiêu ngẫm nghĩ đến lời nói vừa rồi của Chương Hàm, còn có vẻ mặt rõ ràng không cam lòng của Chương Thịnh, thêm vào những tin tức tình báo trong tay hắn, làm sao hắn còn không rõ chuyện gì xảy ra, bèn cười tủm tỉm: "Nếu như vậy, sau này ta và Chương cô nương còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."

Chương Hàm sực nhớ ra, cho dù Triệu Vương triều kiến đã kết thúc phải mang binh đi Liêu Đông, đoàn người Triệu Vương Phi cũng về lại Bảo Định phủ, nhưng thân là Thế tử thì Trần Thiện Chiêu phải tiếp tục lưu tại kinh thành làm con tin để Hoàng đế yên tâm. Trần Thiện Chiêu cũng giống nàng lẻ loi một mình chia lìa với người thân, kinh thành tuy rất nhiều những người được gọi là hoàng thân quốc thích, nhưng sao có thể so được với thân sinh phụ mẫu huynh đệ? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác 'đồng bệnh tương liên', nhưng tiếng lòng khác thường này vừa mới nhú lên đã bị nàng đè xuống tận đáy -- -- Vị này là long tử phượng tôn hậu duệ quý tộc, rốt cuộc tình cảnh đâu thể nào hoàn toàn giống nàng!

"Thế tử nói đùa."

Nghe câu trả lời thận trọng này, Trần Thiện Chiêu nở nụ cười: "Không phải nói đùa. Hơn nữa hiện giờ tên tuổi Chương cô nương thật không nhỏ, chỉ sợ cũng phải thường xuyên tiến cung, ngay cả một nơi to lớn như thế mà mọi người vẫn có thể tình cờ gặp mặt." Nhìn sắc mặt Chương Hàm lập tức biến đổi, Trần Thiện Chiêu cho ra một câu ý vị thâm trường, "Vì vậy, nếu cô nương hối hận vẫn còn kịp."

"Không có gì hối hận."

Chương Hàm thầm trấn an con tim, cố gắng lôi hết những cảm xúc lo được lo mất trong đầu đuổi ra ngoài. Người Cố gia vĩnh viễn coi trọng nhất chính là gia danh, đừng nhìn Thái phu nhân có vẻ thích nàng thậm chí không tiếc vì Cố Minh mà cầu hôn, nhưng tất cả những điều đó đều chỉ thành lập dưới tình huống nàng sẽ không thoát ly khỏi tầm khống chế của họ. Nếu nàng thật sự quyết định hành động cô độc, vậy thì người Cố gia chưa chắc sẽ không dùng biện pháp càng kịch liệt hơn. Không phải nàng đã sớm làm ra quyết định rồi sao? Chỉ cần phụ mẫu huynh đệ đều có thể bình bình an an, cho dù nàng phải một mình lưu lại kinh thành thì có đáng gì đâu?!

"Rất quyết đoán, rất quyết đoán!"

Từ miệng Trần Thiện Chiêu nhả ra sáu chữ, làm như không phát hiện Trần Thiện Gia quay đầu kinh ngạc nhìn hai người họ, hắn chậm rãi thản nhiên nói: "Một khi đã như vậy, tương lai nếu có tin tức gì, cô nương không ngại thông báo cho ta một tiếng. Phải biết rằng, ở kinh thành loại địa bàn này, lời đồn đãi đủ mọi kiểu vô cùng ồn ào huyên náo, duy nhất khiếm khuyết chính là tin tức thật sự chuẩn xác. Có đôi khi, một tin tức chính xác so với ngàn vàng còn trân quý hơn."

Ở phủ Võ Ninh Hầu mấy tháng, Chương Hàm đã cảm nhận được thật sâu nhận xét của Trần Thiện Chiêu xác thật vô cùng chí lý, ngay lúc này y đưa ra đề nghị một cách thẳng thắn như vậy cũng làm nàng thực sự không có cách gì cự tuyệt. Cha huynh được điều nhập vào đội hộ vệ của Triệu Vương, mẫu đệ đi theo Triệu Vương Phi tới Bảo Định phủ, có thể nói, Chương gia coi như đã bước lên thuyền của phủ Triệu Vương, nàng không còn con đường khác để lựa chọn. Vì thế, nàng gần như không trải qua quá nhiều suy xét liền gật đầu đồng ý ngay: "Được!"

Cho dù chỉ là một chữ thoát ra từ miệng cô nương tầm thường như nàng, nhưng không hiểu sao Trần Thiện Chiêu vẫn hết sức vừa lòng. Tuy nhiên Trần Thiện Gia lại có chút phẫn nộ, gần như không cần nghĩ ngợi mở miệng kêu lên: "Đại ca, huynh muốn bảo Chương cô nương dò hỏi tin tức phủ Võ Ninh Hầu cho huynh?"

"Dò hỏi? Sai rồi, ta chỉ nhờ Chương cô nương lưu tâm nghe ngóng một chút người khác nói chuyện, có gì quan trọng thì báo cho ta một tiếng." Trần Thiện Chiêu làm như đối đãi tiểu hài tử xoa đầu Trần Thiện Gia rồi cười tủm tỉm nói, "Đương nhiên, nếu ta nghe được tiếng gió gì trong cung tất nhiên cũng sẽ nói cho Chương cô nương biết. Loại trao đổi này gọi là hai bên hợp tác cùng có lợi."

"Cái gì 'hai bên hợp tác cùng có lợi', Đại ca thật sự quá quỷ biện!"

"Đâu còn biện pháp nào? Ai biểu Đại ca đệ không có uy dũng không người địch nổi như đệ, ta chỉ là con mọt sách tay trói gà không chặt, nếu đệ không để cho ta dùng ba tấc lưỡi này, đại ca đệ còn không phải bị người ta ăn tươi nuốt sống?" Nói tới đây, không đợi Đông An Quận vương phản bác, Triệu Vương Thế tử cười ranh mãnh đề nghị, "Hay là vậy, Tam đệ nguyện ý lưu lại làm bạn với ta giúp ta một tay? Đệ có nghe nói chưa, lần này Tần Vương Thế tử tiếp tục lưu lại kinh thành, Lạc Xuyên Quận vương cũng muốn ở lại làm bạn với hắn."

"Chuyện này . . ." Cho dù Trần Thiện Gia chán ngấy những quy củ lễ nghi phức tạp cùng với quan hệ nhân tế rắc rối trong kinh thành, nhưng biết Trần Thiện Chiêu cô độc ở đây lại nghe Đại ca nói chuyện có vẻ đáng thương vô cùng, gân xanh trên trán hắn dần dần bạo phát, cuối cùng nhịn không được nắm chặt tay tức muốn hộc máu đáp ứng: "Được, để đệ về phủ liền đi xin phép phụ vương và mẫu thân, lưu lại bồi Đại ca!"

Chương Hàm thấy hai huynh đệ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu, đột nhiên cảm thấy tâm tình nặng trĩu được buông lỏng, nhịn không được phụt ra một tiếng bật cười. Nàng vừa cười thì giống như cũng lây cho Trần Thiện Chiêu, hắn cũng lập tức cất tiếng cười to, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Trần Thiện Gia đang bực bội phẫn nộ, hắn mới ngưng cười vỗ thật mạnh bả vai đệ đệ.

"Đệ đệ tốt, sở trường của đệ không thể phát huy ở chốn kinh thành quỷ quyệt phức tạp này mà phải được dùng trên chiến trường! Đi theo phụ vương vung đao phi ngựa tung hoành sa trường mới là vị trí của đệ! Nhớ rõ phải giết cho thật nhiều địch nhân, vậy chính là đệ nhớ thương Đại ca này rồi!"

"Đại ca . . ."

"Thế tử, Quận vương."

Đúng lúc này, gian ngoài truyền đến giọng Chương Phong. Trần Thiện Chiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chương Hàm rồi cười lên tiếng: "Chương Phó Thiên hộ vào đi."

Chương Phong tiến vào, nhìn thấy một bàn tay Trần Thiện Chiêu đang ấn trên vai Trần Thiện Gia, mà vị Đông An Quận vương xưa nay nổi tiếng vô cùng võ dũng thì sắc mặt lại có chút thẹn thùng. Ông nhịn không được lại liếc về phía Chương Hàm, thấy nữ nhi khóe miệng tươi cười còn chưa thu hồi nhưng vẻ mặt lại có chút ngơ ngẩn, ông càng không rõ trong phòng vừa mới phát sinh chuyện gì. Tuy nhiên ông vừa thương lượng với Chương Thịnh và Triệu Phá Quân ở bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng tất cả đều cảm thấy nhất định phải nhân cơ hội này mà xin giúp đỡ đón Chương Hàm ra khỏi Cố gia.

Chương Phong còn chưa kịp mở miệng, Trần Thiện Chiêu đã vui vẻ ngồi xuống chặn đầu: "Chương Phó Thiên hộ, lệnh ái đã hạ quyết tâm muốn lưu lại Cố gia một thời gian. Các vị cũng không cần lo lắng, mẫu thân xưa nay rất quan tâm đến gia quyến của quân sĩ Triệu Vương. Đến lúc đó, ta sẽ thường xuyên phái người đến Cố gia thăm hỏi định kỳ."

Chương Phong không ngờ Trần Thiện Chiêu lại nói như vậy, tất cả những lời xin giúp dỡ đều bị chắn nơi cổ họng. Thấy Chương Hàm nhún gối cáo lui ra ngoài, ông nhịn không được mở miệng: "Thế tử . . ."

"Chương Phó Thiên hộ, có một số việc không phải dễ dàng như ông nghĩ đâu." Trần Thiện Chiêu liếc xéo một cái về phía Trần Thiện Gia đang nhìn theo bóng dáng Chương Hàm, cười một cách thâm ý, "Đặc biệt dưới tình huống có người tốt bụng nhưng lại làm chuyện xấu. Ông cũng không cần nhụt chí, phải biết tương lai còn dài, đừng nên so đo được mất vào ngay lúc này. Hãy nhớ rằng, khi không thể cùng người nhà đoàn viên thì người khó chịu nhất vốn chính là lệnh ái."

Chương Phong bị lời này của Trần Thiện Chiêu làm cho sửng sốt, nhưng thực mau ước chừng đã hiểu rõ sự tình. Ông có nghe nói Trần Thiện Chiêu cũng chỉ mười hai tuổi đã phải một mình vào kinh đến Văn Hoa Điện học hành, cùng lắm mỗi dịp Tết khi thân vương triều kiến thì mới gặp mặt phụ mẫu, coi bộ vị Thế tử này xác thật có thể hiểu được một chút tâm tình Chương Hàm như thế nào. Dù vậy, làm một người phụ thân mà phải ném nữ nhi thân sinh vào hang hùm ổ sói, ông vẫn cứ cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi.

"Thế tử . . . nhưng tiểu nữ chỉ là một cô nương, ti chức thật sự không yên tâm."

"Nếu các vị đều là người của phủ Triệu Vương, vậy nàng cũng thuộc về phủ Triệu Vương, vì thế không cần lo lắng!"

Truyện được edit bởi Bà Còm ở Wattpad

Hôm nay được cha huynh đón về, Chương Hàm vốn dự tính nhân dịp này trần tình với người nhà về những suy nghĩ của mình, nhưng không ngờ huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia tới nhà, Trần Thiện Chiêu còn chủ động đưa ra điều kiện trao đổi. Mặc dù nàng vẫn luôn cảm giác không thể nắm bắt được tư duy của vị Triệu Vương Thế tử này, nhưng đúng dịp có được một sự viện trợ cường lực như vậy ở kinh thành thì không thể nghi ngờ sẽ giúp đỡ nàng thật nhiều, cho nên nàng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Trở lại phòng bếp thất thần không bao lâu thì phụ thân Chương Phong bước vào.

"Phương Thảo, Bích Nhân, các ngươi ra ngoài trước."

Thấy Phương Thảo và Bích Nhân vội vàng rửa tay lánh ra ngoài, Chương Phong mới mang vẻ mặt phức tạp tiến đến. Khi cách Chương Hàm một bước chân, ông thấy thê tử cũng mặt mày khẩn trương lại gần, ông dừng bước thở dài một hơi rầu rĩ nói: "Nha đầu, nếu con đã hạ quyết tâm thì cha không miễn cưỡng được. Từ nhỏ lúc nào con cũng rất mạnh mẽ, đây là tính tốt, nhưng nếu gặp chuyện vẫn luôn cậy mạnh thì lại không được. Con phải nhớ, nếu không có con thì cho dù toàn gia chúng ta thăng tiến rất nhanh cũng không thể nào vui được, chúng ta thà rằng không cần!"

Lưu thị lúc này mới hiểu rõ ý tứ của trượng phu, con tim như bị dao cắt. Bà gắt gao nắm lấy bàn tay Chương Hàm, thanh âm run rẩy: "Hàm nhi, con . . ."

Thấy mẫu thân chỉ thốt ra được ba chữ này rồi nói không nên lời, Chương Hàm nhịn không được vòng tay ôm chặt lấy mẫu thân. Đối mặt với một màn này, Chương Phong nhịn không được quay người đi, phát hiện không biết khi nào Chương Thịnh dắt tay Chương Sưởng đang đứng ở cửa, một lớn một nhỏ đều là vẻ mặt ngơ ngẩn. Chương Thịnh hung hăng siết chặt nắm tay, đột nhiên đấm một quyền thật mạnh vào vách tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net