92. CHỌN LỰA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad

Toàn bộ tâm trí của Thái phu nhân đều đặt trên hai gương mặt nha hoàn mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Mấy năm nay bà ít ra cửa, nếu là nha hoàn nhà khác chỉ sợ sớm đã quên, nhưng lần cuối cùng bà đến phủ Lục An Hầu làm khách, Lục An Hầu phu nhân Lữ thị mang theo nha hoàn tự mình nghênh đón, hơn nữa sau đó Đằng Xuân đột nhiên dẫn người đến bắt Lục An Hầu và chư đệ, suýt nữa phủ Võ Ninh Hầu cũng liên lụy vào, vì thế ấn tượng của Thái phu nhân khắc sâu hơn một ít. Nhưng vừa nghe Chương Hàm phân tích như vậy, bà lập tức ngộ ra ngay.

“Sở gia, ngươi ra ngoài nhìn xem bọn họ có giống Hàm nhi nhận xét hay không?”

Lời ít mà ý nhiều phân phó cho Sở mụ mụ một câu, Thái phu nhân ngồi yên không nói gì nữa. Cố Ngọc tức khắc cảm thấy đúng ra mình không nên trộn lẫn vào vụ rắc rối này, nghĩ tới mẫu thân răn dạy không nên xem thường Chương Hàm bèn càng hối hận hơn, vội vàng quay sang Chương Hàm giả lả làm dịu tình hình: “Ngay cả chi tiết như vậy mà muội cũng chú ý tới, còn nói không có mắt nhìn người? Trách không được ta cảm thấy bọn họ thoạt nhìn có chút quái đản, hoá ra vì được huấn luyện có bài bản.”

Chương Hàm biết lúc này không cần nói thêm gì nữa nên chỉ hơi mỉm cười với Cố Ngọc. Đợi không bao lâu, Sở mụ mụ lại trở về phòng, nhìn Chương Hàm một cái rồi báo cáo: “Thái phu nhân, Hàm cô nương nói không sai chút nào, tám người đứng dưới ánh mặt trời đều cúi đầu khoanh tay, tư thế đứng rất nghiêm chỉnh, bất luận biểu cảm gì đều như khắc ra từ một khuôn mẫu, thậm chí ánh mắt khóe miệng tư thái cũng giống nhau như đúc.”

Sở mụ mụ nghĩ đến năm xưa Thái phu nhân quản gia rất nghiêm khắc, hiện giờ Vương phu nhân quản gia cũng thế, phủ Võ Ninh Hầu vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, thế nhưng cho dù thời điểm triệu tập hạ nhân dạy bảo cũng không đòi hỏi phải có tư thế đồng loạt như vậy. Thấy vẻ mặt Thái phu nhân trầm ngâm, Sở mụ mụ lại bổ sung: “Vừa nãy Hàm cô nương nói cũng có lý, thà rằng mua tới tiểu nha đầu, hoặc tuyển trong đám người hầu vài nha đầu ngây ngô rồi từ từ dạy dỗ còn đáng tin cậy hơn so với những người kia. 'Chín quá hoá nẫu', dùng bọn họ nhìn như bớt việc nhưng khi sử dụng lại không biết như thế nào.”

Thái phu nhân đương nhiên không phải người lụy về tình cảm, không những Chương Hàm mà ngay cả Sở mụ mụ đều cho rằng 'chín quá hóa nẫu', trong lòng bà không khỏi nảy sinh nghi ngờ sâu sắc. Từ khi Lục An Hầu bị hạ ngục rồi bị ban chết đến nay chỉ mấy tháng, vậy thì đám nha hoàn vừa thành quan nô một thời gian ngắn, hơn nữa bán vào tay chủ nhân mới vừa được ba bốn tháng, trong khoảng thời gian đó bị huấn luyện thành như vậy cũng thật khó lường. Nghĩ đến đây bà liền phân phó: “Kêu Vãn Thu tiến vào, ta có lời hỏi nó.”

Vãn Thu vừa vào phòng, Thái phu nhân lập tức hỏi: “Lúc phu nhân nhà ngươi bị đày đi Liêu Đông, tình hình thế nào ngươi còn nhớ chứ?”

Vãn Thu không đề phòng Thái phu nhân gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng chuyện này, sửng sốt một lúc thì trên mặt mới chậm rãi lộ ra biểu cảm bi ai, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hồi bẩm Thái phu nhân, ngày phu nhân khởi hành cũng là ngày chúng nô tỳ bị kéo đi bán. Hôm đó phu nhân vẫn luôn mong chờ người mẫu gia xuất hiện, nhưng từ đầu đến cuối Lữ gia không ai lộ mặt, chỉ có thái phu nhân dẫn theo Tứ thiếu gia tới tiễn đưa. Nô tỳ đau khổ cầu xin mấy đại nhân Cẩm Y Vệ, hy vọng có thể theo phu nhân cùng đi Liêu Đông, nhưng những người đó không chịu châm chước chút nào. Lúc gần đi phu nhân có nói với thái phu nhân, thật ra lúc đầu đã định tự sát theo hầu hạ Hầu gia dưới suối vàng nhưng lại sợ mẫu gia bị hạch tội, hiện giờ xem ra còn không bằng chết sạch sẽ không biết gì nữa vẫn hơn. Thái phu nhân nắm tay phu nhân nói xin lỗi, hai người ôm nhau khóc sụt sùi.”

Trong ấn tượng Thái phu nhân, Lữ thị là người giỏi giang khéo ăn nói, hiện tại nghe Vãn Thu kể lại tình cảnh trước khi bị lưu đày, nghĩ đến đôi bà mẫu tức nhi -- một người lập tức mất đi ba nhi tử nhưng tốt xấu gì còn có một tiểu nhi tử làm bạn dưới gối, một người mất đi trượng phu đồng thời phải bước lên con đường lưu đày càng thêm gian nan, bà nhịn không được lại thất thần một lần nữa. Thật lâu sau, Thái phu nhân mới hỏi: “Nói như thế, sau đó ngươi đã bị Cảnh gia mua đi?”

“Vâng ạ.” Vãn Thu cung kính gật đầu rồi mới cúi xuống đáp, “May mà nô tỳ và Thu Linh đều được Cảnh gia mua đi, nô tỳ được sửa tên là Vãn Thu, Thu Linh sửa lại thành Bách Linh.”

“Vậy ngươi làm công việc gì ở Cảnh gia?”

“Nhân khẩu ở Cảnh gia không nhiều lắm, nô tỳ chỉ may vá linh tinh ở phòng kim chỉ; Bách Linh được đưa đến nhà ấm trồng hoa cho Vi phu nhân, chăm sóc hoa cỏ trong viện của thái thái. Chúng nô tỳ đều không phải nha hoàn hầu hạ cận thân.”

Mặc dù Thái phu nhân vừa nghe Vãn Thu đề cập đến tình cảnh của Lục An Hầu phu nhân Lữ thị và Thái phu nhân Thôi thị làm bà hết sức xúc động, nhưng ngay lúc này nghe Vãn Thu nói hai nô tỳ cũ bị mua vào Cảnh gia một người làm may vá, một người chăm sóc hoa cỏ, đều không phải nha hoàn hầu hạ cận thân, trong lòng Thái phu nhân lại tái sinh điểm khả nghi. Nhưng người đã đưa tới, bà hơi suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Nếu như thế, ngươi và Bách Linh lưu lại đi!”

“Đa tạ Thái phu nhân!”

Trong số tám nha hoàn chỉ giữ Vãn Thu và Bách Linh, Thái phu nhân phân phó trả hết sáu người còn lại trở về. Nhưng bà không phái hai nha hoàn kia đến bên người Trương Kỳ, chỉ sai Sở mụ mụ dẫn người theo Cố Ngọc về gặp Vương phu nhân. Chờ đến khi Vãn Thu và Bách Linh mặt mày kinh ngạc theo lời rời đi, Thái phu nhân thở dài một hơi.

“Lão tổ tông . . .”

“Biết vì sao ta muốn lưu lại hai nha đầu kia không?”

Thấy Trương Kỳ lắc đầu, Thái phu nhân nhìn về phía Chương Hàm, thấy Chương Hàm cũng nhíu mày lắc đầu, bà chỉ nhàn nhạt nói: “Không rõ thì thôi, các con về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nhưng Trương Kỳ trở về phòng vẫn không thể nào ức chế điểm khả nghi trong lòng, cô nàng cho hết tất cả nha hoàn ra ngoài canh chừng rồi trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc trong hồ lô của Thái phu nhân chứa gì thế, ta thật sự hồ đồ!”

“Đừng nhìn ta, ta cũng hồ đồ giống tỷ!” Trong đầu rối nùi một cục, Chương Hàm không muốn phí tâm tư giải thích những thắc mắc của Trương Kỳ, lắc đầu nói xong thấy bộ dạng nhụt chí của Trương Kỳ bèn cười dặn dò, “Dù sao hai nha hoàn kia tạm thời sẽ không tới làm phiền tỷ, vậy trước tiên đừng động tới vấn đề này nữa. Về Ninh Hương và Anh Thảo, tỷ hãy chú ý lôi kéo một chút, đặc biệt là Ninh Hương, tỷ đừng ngại hứa hẹn sau này sẽ cho một nhà của nó làm thị tỳ hồi môn.”

“Cái gì thị tỳ hồi môn, muội chỉ biết giễu cợt ta!” Trương Kỳ dậm chân rời khỏi phòng.

Chương Hàm đi đến giường La Hán, nhìn quân phục còn chưa may xong đang bày trên đó, suy nghĩ một chút bèn ngồi xuống cầm lấy kim chỉ -- -- hiện giờ, đây là con đường tốt nhất để nàng truyền nhận tin tức bên ngoài.

Thị thiếp của Cảnh Khoan là nữ nhi nhà nhũ mẫu của Đằng Xuân, lại còn trùng hợp chết ngay trước lúc Đằng Xuân bị xử trảm, đủ có thể thấy Cảnh Khoan và Đằng Xuân đã từng có chút liên hệ không minh bạch, vì thế mới có thể mua được nhiều nô tỳ của những nhà có thế lực khi xưa, nói không chừng không chỉ là hai tỳ nữ của phủ Lục An Hầu và sáu nha hoàn kia mà còn nhiều hơn thế nữa. Nếu có thể huấn luyện thành bộ dáng chỉnh tề như vậy, đều khiến những nha hoàn kia phải răm rắp cúi đầu nghe theo, vậy thì không phải chỉ để giải trí. Có lẽ người sau màn cảm thấy nếu Thái phu nhân là người nhớ tình xưa, nói không chừng đây là cơ hội chôn vài cái đinh vào Cố gia, nhưng nếu sự tình không phải đơn giản như vậy?

Chương Hàm nghĩ đến mức đầu cũng đau, rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn quân bào trong tay.

Bà còm biên tập đăng tại wattpad

Mấy ngày sau, Chương Hàm đưa một bộ quân bào mới may xong đến phủ Triệu Vương cũng không khiến nổi lên bất kỳ gợn sóng gì. Lại mụ mụ đi đưa đồ trở về còn mang theo hai hộp điểm tâm, nói là trước đó khi Đan ma ma tới đưa vải nhận được một hộp bánh táo, phủ Triệu Vương liền đáp lễ hai hộp bánh hạch đào.

Nếu so với chân chạy đến phủ khác thì ban thưởng như vậy thật sự ít ỏi, thế nhưng Thái phu nhân lại nhoẻn miệng cười, sai người thưởng xa phu và bà tử đi cùng một trăm văn tiền. Thấy hai hộp bánh giống nhau như đúc, Thái phu nhân phân phó để lại một hộp cho Chương Hàm và Trương Kỳ, một hộp khác thì kêu Lại mụ mụ phân thưởng cho bọn nha đầu.

Lúc này cầm một hộp bánh về phòng, Chương Hàm có chút do dự. Ông tướng kia sẽ không bỡn cợt đến mức trực tiếp giấu thư trong bánh hạch đào chứ nhỉ? Dựa theo thủ đoạn giấu thư của chàng ta lúc trước, khả năng này cũng không phải không thể xảy ra!

Chẳng qua suy đoán kia vừa nổi lên trong đầu, Chương Hàm liền nghĩ đến một hộp bánh khác được Lại mụ mụ phân phát cho các nha hoàn. Nhớ lại hai hộp giống nhau như đúc, tâm tư Trần Thiện Chiêu cho dù có trăm biến vạn biến cũng chưa chắc có thể biết trước hộp nào sẽ tới tay nàng. Vì thế Chương Hàm áp xuống nỗi chờ mong, đưa hộp bánh cho mấy nha hoàn trong phòng chia nhau. Khi gọi người lại đây, nàng mới phát hiện Phương Thảo lại không thấy đâu, hỏi Anh Thảo Ninh Hương lại hỏi Bích Nhân nhưng không ai biết cả.

Chờ đến khi Phương Thảo trở về, Chương Hàm hỏi ngay: “Ngươi chạy đi đâu?”

“Nô tỳ ra cửa sau đi một vòng, tán gẫu với vài vị mụ mụ thẩm thẩm trong chốc lát, sau đó mua một cặp đê đồng và ít quả mơ tươi cho cô nương và Đại tiểu thư nếm thử.”
(Đê đồng: là đồ chụp đầu ngón tay bằng đồng hay kim loại dùng khi thêu may để bảo vệ đầu ngón tay khỏi bị kim châm. Thường sẽ đeo cái đê ở ngón cái của tay phải để nhấn đầu kim cho mũi kim xuyên vào vải nhanh hơn.)

Chương Hàm đang ăn nhờ ở đậu tại Hầu phủ, người nhà không ở bên cạnh, các nha hoàn cũng không thể tùy tiện ra cửa, thân ở loại tình hình này nên cho dù là Thái phu nhân hay Vương phu nhân dĩ nhiên sẽ không quá mức đề phòng Chương Hàm. Có đôi khi Phương Thảo và Bích Nhân ở trong sân tìm các tiểu nha đầu trò chuyện, hoặc khi nhàn rỗi có thể ra sau phủ mua chút kim chỉ, hay qua cửa sau tán chuyện với các bà tử bên kia. Khoảng thời gian ban đầu còn có người nhìn chằm chằm, nhưng hiện giờ mấy tháng qua đi, hơn nữa phố sau Hầu phủ đều do Cố Tuyền đích thân sàng lọc một lượt, dần dà cũng không ai quá chú ý đến hai nha hoàn của nàng.

Chương Hàm đương nhiên thầm hiểu rõ ràng, hai nha hoàn đều bất an trong lòng muốn giúp đỡ nàng, cho nên tuy răn dạy bọn họ không cần nóng vội nhưng nàng chẳng ngăn cản bọn họ làm gì. Rốt cuộc nàng đâu có khả năng tự mình ra ngoài tìm hiểu.

Phương Thảo nghe Bích Nhân nói được chia điểm tâm lập tức mặt mày hớn hở. Chờ những người khác ra khỏi phòng, Phương Thảo vội đi tới bên cạnh Chương Hàm nhẹ giọng báo: “Cô nương, lúc nô tỳ đi mua đê đồng, một người bán trái cây ân cần mời chào. Nô tỳ không để ý tùy tiện hỏi giá, nhưng sau lại cảm thấy có chút không thích hợp . . . Cô nương biết đó là ai không? Chính là Triệu Bách hộ! Nếu không phải công tử nhắc tới chuyện phá tổ chim thì nô tỳ quả thực không thể tin được, gần như là hai người hoàn toàn khác hẳn.”

Chương Hàm nhớ tới trong bức thư Trần Thiện Chiêu đã đánh giá Triệu Phá Quân quan tâm sẽ bị loạn, lúc này nàng không biết chuyện giả trang là Triệu Phá Quân tự chủ trương hay do Trần Thiện Chiêu sai phái, nhất thời vô cùng kinh ngạc. Nhưng nàng thực mau lấy lại bình tĩnh hỏi Phương Thảo: “Huynh ấy có nhắn gì không?”

Phương Thảo gật đầu, ghé sát tai Chương Hàm thì thầm: “Triệu Bách hộ nói phía Bắc đưa tới tin tức, chỉ là Thế tử không nói ra nên vẫn chưa biết rốt cuộc là tin gì. Ngoài ra, công tử còn nói Cố quản sự vẫn luôn lặng lẽ theo dõi Trương lão gia, cho nên công tử không dám tới quá gần. Còn có, lão gia và vị Đại Lý Tự Thiếu khanh tên Cảnh Khoan lui tới thường xuyên, nhưng không biết được cụ thể trao đổi vấn đề gì. Trước đó nhân lực công tử quen dùng đều đi Bắc chinh, do vậy không cách gì điều tra ra được.”

Cho dù nàng rất cảm kích Triệu Phá Quân mạo hiểm thông báo, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, Chương Hàm vẫn trầm giọng phân phó: “Ngươi cầm mớ quả mơ này ra ngoài quăng lên xe của huynh ấy, ồn ào mắng rằng quả mơ này quá chua không thể ăn được rồi đuổi huynh ấy đi. Hãy nhân cơ hội lén nhắn cho huynh ấy không cần tự chủ trương như vậy, đừng quên hiện giờ huynh ấy đang là thuộc hạ của phủ Triệu Vương! Triệu gia chỉ có độc đinh là huynh ấy, nếu bởi vì ta mà xảy ra chuyện gì sơ xuất, món nợ tình nghĩa này ta không cách gì gánh nổi!”

Nàng không phải không cảm kích lòng tốt kia, nhưng ở kinh thành quyền quý san sát, Triệu Phá Quân tuy là người của phủ Triệu Vương nhưng ở dưới mắt người khác chỉ là một nhân vật bé nhỏ, tội gì vì nàng mà đẩy chính mình vào hiểm địa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net