Quyển Bốn: PHƯỢNG HOÀNG TRONG LỬA 185. GẢ NỮ CƯỚI PHỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bà Còm in Wattpad
Converted by Leo Sing in Wikidich

Tháng chạp tháng giêng không nên gả nữ cưới phụ, vì thế hôn lễ hoàng gia đã tạm thời đình chỉ sau lễ thành hôn của Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và vài vị hoàng tử còn ở lại kinh thành, mãi đến tháng hai mới lục tục bắt đầu lại. Tuy nhiên, những người kế tiếp đều là các quận vương, lễ chế đương nhiên không long trọng như những người trước, nhưng đối với bá tánh mà nói, trường hợp náo nhiệt như vậy vẫn đủ để mọi người bàn tán say sưa hồi lâu.

Chờ đến tháng ba chính là ngày nhà Định Viễn Hầu đưa của hồi môn cho phủ Triệu Vương. Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ vẫn luôn đi theo Triệu Vương ra chiến trường, lần này ở lại kinh thành tuy có mang theo mấy chục thân vệ nhưng lại không quen biết mấy người trong kinh, khi đi thúc trang phải nhờ Trần Thiện Chiêu vận động trong đám con cháu tông thất, gom đủ tám người tới phủ Định Viễn Hầu. Đến ngày nghênh trang, trưởng huynh Trần Thiện Chiêu đích thân đứng ở cửa chính, nhìn một đoàn người mênh mông cuồn cuộn kéo lại đây, anh chàng nhịn không được phải nhướng mày.

Sính lễ dành cho hôn sự của quận vương không thể phong phú như của thân vương hoặc thế tử, tuy nhiên Trần Thiện Chiêu không muốn đệ đệ ruột bị thiệt thòi, vì thế sính lễ đưa tới cũng sáu mươi bốn gánh tương tự như sính lễ của mình, vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa đồ cổ tranh quý đều đủ cả. Thế nhưng hiện giờ nhìn của hồi môn được gánh qua, chỉ riêng phần gia cụ đi đầu mà đã không dưới mấy chục gánh.

Dưới mắt người đi đường, đội ngũ đưa trang kia ước chừng kéo dài hơn phân nửa con phố, dĩ nhiên đủ để mọi người tấm tắc bảo lạ. Trước đó kinh thành đã có hôn lễ của vài vị vương phi thế tử phi, trong số đó không thiếu thiên kim nhà công hầu, nhưng của hồi môn phô trương nhất thuộc về phủ Uy Ninh Hầu mà tổng cộng chỉ khoảng một trăm năm mươi gánh, lúc này phủ Định Viễn Hầu coi bộ phải lên tới hai ba trăm gánh không chừng?

Sáu mươi bốn gánh đồ gỗ gia cụ từ bàn dài đến bàn bát tiên, bàn để đàn, bàn tròn, tủ áo, giá sách, kệ bày đồ trang trí; sáu mươi bốn gánh dụng cụ bài trí từ bình cao đặt dưới đất, bình phong, đèn lưu li, gương to đến bình sứ trà cụ rượu cụ; hai mươi bốn gánh đồ làm đẹp từ giương lược đến son phấn; sáu mươi bốn gánh lăng la tơ lụa chăn màn xiêm y mành cửa, sáu mươi bốn gánh đồ trang sức đồ cổ, cuối cùng là từng khối gạch vàng đại biểu cho sản nghiệp thôn trang và cửa hàng, cùng với ma ma nha hoàn bà tử hồi môn, xa hoa phô trương không thể diễn tả.

Trần Thiện Chiêu đã ở kinh thành nhiều năm mà chưa từng thấy nhà ai gả nữ nhi tuyệt tác như vậy. Biết Định Viễn Hầu Vương Thành chỉ có một nữ nhi duy nhất, đến nay vẫn chưa hề có ý định nhận con nối dòng, Trần Thiện Chiêu cũng không cảm thấy kỳ quái bao nhiêu, vị Định Viễn Hầu kia thật sự thâm tình với thê tử duy nhất đã qua đời, cho nên coi nữ nhi duy nhất như trân bảo. Hơn nữa, hầu tước gả nữ nhi một cách khoa trương như vậy, không sợ bị người chê bai không biết tôn ti trật tự, các triều thần hơn phân nửa cũng sẽ không cho là đúng, vậy thì danh tiếng của vị tướng quân khôn ngoan trước đây sẽ bị suy yếu.

Ngược lại hôm nay Chương Thịnh theo ra thấy một màn rêu rao phô trương như vậy, trong lòng không nhịn được phải rủa thầm. Cũng may trước đó quà cưới của muội muội coi như cũng nở mặt nở mày, bao nhiêu quý nhân thêm trang chứ nếu không sẽ có sự khác biệt quá lớn. Vị Uyển Bình Quận Vương phi kia chưa vào cửa mà của hồi môn đã rêu rao như thế, coi bộ không phải người dễ đối phó. Tuy nhiên, nghĩ đến hiện giờ Chương Hàm đã hoài thai, trong cung mỗi ngày đều có thái y đến bắt mạch, Chương Thịnh lại nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Chương gia bọn họ không phải danh môn vọng tộc gì, đâu có năng lực so độ phô trương với phủ Định Viễn Hầu!

Mặc dù phủ Triệu Vương coi như rộng rãi, nhưng sau khi hai ba trăm gánh của hồi môn đưa vào cửa, đồ gỗ gia cụ thì trước đó đã ước lượng kích cỡ xong rồi mới làm, nhưng các thứ khác lại không có khả năng tất cả đều bày ra, ngay cả nhà kho cũng không đủ chỗ chứa. Vương phủ phải khẩn cấp dọn dẹp hai dãy nhà phụ ở hai bên tân phòng, lúc này khó khăn lắm mới nhét được tất cả hòm xiểng vào. Chỉ là danh sách liệt kê của hồi môn mà đã thành một chồng giấy thật dày cầm trong tay nặng trĩu, càng không cần phải nói trong của hồi môn có ba mươi khoảnh ruộng bông vải, ba sản nghiệp ở kinh thành tổng cộng chín gian cửa hàng, cùng với ba nha hoàn, hai ma ma và tám hộ gia đinh.

Khi Chương Hàm nghe Phương Thảo thuật lại chuyện này, nàng hơi mỉm cười rồi lập tức nhìn ba nha hoàn trước mặt dặn dò: "Uyển Bình Quận Vương phi có nhiều của hồi môn vì nàng là thiên kim phủ Định Viễn Hầu. Hầu gia yêu thương nữ nhi duy nhất, làm phô trương như vậy không có gì đáng trách. Các ngươi nhớ không nên ra bên ngoài tranh cãi. Mặt khác, ngày mai là lễ nghênh thân, tuy nói Thục phi nương nương phái người của Trường Ninh Cung tới hỗ trợ, nhưng ba người các ngươi nhớ kỹ chia phiên nhau tuần tra trên dưới, không thể xảy ra bất kỳ sự cố gì!"

"Vâng ạ."

Chương Hàm biết ba nha hoàn bên người mình không có bất cứ thân bằng quyến thuộc gì ở kinh thành, sẽ không bị người khác xúi giục làm ra chuyện không khôn ngoan, cho nên dặn dò xong bèn vẫy tay cho lui. Tuy nhiên, chỉ có Phương Thảo và Bích Nhân rời phòng, Thu Vận lại không dịch bước, thậm chí làm lơ ánh mắt tò mò của Phương Thảo, tiến đến gần sửa sang lại gối kê lưng trên trường kỷ của Chương Hàm. Chờ khi xác định những người khác đều đã ra ngoài, Thu Vận mới nhỏ giọng thì thầm: "Thế tử phi, đêm giao thừa vụ gõ trống Đăng Văn kia. . ."

Thu Vận còn chưa nói xong, Chương Hàm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên tỉnh ngay. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Thu Vận lập tức cúi đầu nhẹ giọng báo: "Chương gia nhắn lời, trong nhóm thân vệ có người nghe được lời đồn, nói đó là dư nghiệt của phủ Hàn Quốc công lúc xưa cố ý làm ra. Tuy nói vụ đê Thái Bình gần như giết hết nghịch đảng, gia quyến đều phán lưu đày, nhưng nghe nói vẫn còn có cá lọt lưới, cho nên ngự sử trong triều có điều chỉ trích Triệu Vương điện hạ."

Chương Hàm nghe đến đó chỉ thản nhiên cười: "Hoàng Thượng chắc hẳn sẽ không để ý."

"Vâng, Thế tử phi đoán không sai." Thu Vận gật đầu rồi tiếp tục thuật lại: "Hoàng Thượng phán rằng, nếu muốn một lưới bắt hết vốn là chuyện rất khó, có vài tên hề nhảy nhót không ảnh hưởng đến đại cục. Tuy nhiên Hoàng thượng vẫn yêu cầu Ứng Thiên phủ và Giang Ninh huyện cùng với Ngũ Thành Binh Mã Tư tỉ mỉ thanh tra kinh thành. Nghe nói Ứng Thiên phủ Doãn. . . bị phạt bổng một năm."

Đối với bọn quan viên thì phạt bổng chả đáng là bao, quan trọng nhất là vứt thể diện mà thôi. Chương Hàm mơ hồ nhớ lại lúc trước xảy ra vụ cháy cửa hàng của vương phủ ở phố Tam Sơn, cũng chính là thời điểm Trần Thiện Chiêu đang mừng sinh nhật, vị Ứng Thiên phủ Doãn này vì mừng đầy tháng cho nhi tử mà thật lâu không phái sai dịch tới, nàng không khỏi cảm thấy màn chỉ trích hiện giờ có thể coi như xong việc tính sổ. Trầm ngâm một lát, nàng đột nhiên hỏi: "Đại ca ta làm thế nào nhắn lời?"

"Hồi bẩm Thế tử phi, là Thẩm cô cô giao phó nô tỳ thường ra ngoại viện. Cô cô nói mình được Thế tử phi tin cậy để cô cô cai quản việc tuần tra nội viện, nếu cô cô tùy tiện đi ngoại viện, sau một thời gian sẽ khó tránh khỏi có người đồn đãi. Nô tỳ hầu hạ bên cạnh Thế tử phi, ngẫu nhiên đi gặp Chương gia đưa vài thứ, chỉ cần nói do Thế tử phi dặn dò thì không gây chú ý."

Chương Hàm nghe vậy gật đầu. Ngay cả mẫu thân vốn muốn lưu lại kinh thành chờ khi nàng sinh sản xong mới đi, nhưng nàng lo lắng thế cục kinh thành hay thay đổi trong nháy mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cố nén lòng khuyên mẫu thân và tiểu đệ Chương Sưởng về lại Bắc Bình, Đại tẩu và một nhà Tống tú tài cũng đi theo. Hiện giờ chỉ có một mình Đại ca ở lại kinh thành, nàng không thể không lo nhiều một ít. Vì thế, sau khi ngẫm nghĩ một lát nàng bèn dặn dò: "Cũng không cần qua lại quá nhiều. Mười ngày nửa tháng đi một lần là được. Nếu có tin tức quan trọng, Đại ca cứ việc đến nhị môn bẩm báo."

"Vâng, nô tỳ đã biết."

Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2

Hôm sau là ngày Trần Thiện Duệ đón dâu. Chương Hàm phụng chỉ an thai mặc kệ mọi việc, cho dù Hạ Dũng trước đây đối với nàng bằng mặt không bằng lòng, nhưng nhờ Thẩm cô cô và Đan ma ma khống chế chặt chẽ tình hình cả nhà ông ta nên Tổng quản Hạ Dũng hiện giờ cũng cúi đầu nghe theo, tuy nhiên hôm nay lại là ngày vui thành thân của tiểu thúc, nàng không thể cứ thảnh thơi nghỉ trong phòng mặc kệ vạn sự. Khi nàng ngồi kiệu đi một vòng khắp nơi tuần tra, đúng lúc ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng pháo đinh tai nhức óc. Hai nha hoàn hai bên cuống quít phân phó hạ kiệu, Phương Thảo vội vội vàng vàng chạy tới bịt kín tai nàng, Chương Hàm nhịn không được bật cười.

"Xem ra tân nương đã tới cửa. Đi thôi, đi sang tân phòng bên kia ngồi chờ!"

Tân phòng của Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ ở tận cùng của Tây lộ trong vương phủ, chính phòng năm gian, trái phải đều là sương phòng ba gian, cao rộng sáng ngời. Hơn nữa đã sớm được tu sửa quét vôi lại lần nữa, ngày hôm qua lại dọn tới đồ gỗ gia cụ và đồ trang trí trong của hồi môn, nhìn qua càng rực rỡ hẳn lên. Chương Hàm chào hỏi tất cả nữ quyến có mặt trong tân phòng xong rồi ngồi xuống. Không bao lâu, nàng nghe ngoài cửa truyền đến từng trận ồn ào hô tân nương tử tới. Chốc lát, một đôi tân hôn được người đón vào -- Trần Thiện Duệ mặc quan phục quận vương, mặt như quan ngọc oai hùng tuấn lãng, còn tân nương tử thì chỉ nhìn được dáng người yểu điệu, gương mặt đã bị khăn đỏ phủ kín.

Sau khi hành lễ thiên địa xong, đôi tân hôn được vây quanh đưa vào tân phòng. Chương Hàm thân là trưởng tẩu, đương nhiên cũng bị đám người Công chúa Gia Hưng đến xem náo nhiệt lôi kéo, không thể không đứng dậy theo qua. Vào ngày thành hôn của nàng, Trần Thiện Chiêu lấy cớ có thương tích trong người cưỡng chế đám người xem náo nhiệt ra khỏi tân phòng, nhưng hôm nay Trần Thiện Duệ không thể dùng cớ như thế. Hắn cũng không ngại có người xung quanh vây xem, cầm đòn cân ổn định vững chắc nhấc khăn hỉ lên trước mặt mọi người. Gương mặt tân nương tử dưới mũ phượng không bôi son trét phấn thật dày như những tân nương khác, chỉ kẻ mày nhạt và thoa lớp phấn mỏng, dưới ánh nến đỏ rực càng tôn lên vẻ diễm lệ.

"Ôi trời, hai huynh đệ nhà Tam ca đều là đứa có phúc, nương tử của Thiện Duệ cũng là mỹ nhân hiếm có!"

Cô cô Công chúa Gia Hưng cười khen một câu, thấy tân nương chỉ hơi hơi gật đầu chào mà không nói lời nào, biết nàng ngại ngùng giữ quy củ, Công chúa bèn quay lại xua tay bảo những người khác: "Đã được xem mặt tân nương rồi, chúng ta phải trả lại sự yên tĩnh cho người ta để bọn họ còn làm lễ hợp cẩn. Vài ngày sau chờ Thiện Duệ đi khắp nơi chào họ hàng, còn sợ không có thời gian ngắm tân nương tử sao?"

Chương Hàm thấy người khác đều bị Công chúa Gia Hưng dùng dăm ba câu đuổi đi, nàng bèn thừa dịp ít người vẫy tay kêu Trần Thiện Duệ lại cười nói: "Tứ đệ, bên ngoài nhiều khách khứa, đệ phải uống xã giao một vòng không biết bao lâu, ta sẽ sai người chuẩn bị cho Tứ đệ muội một ít điểm tâm, nếu không cứ ngồi chờ thật chẳng dễ chịu."

"Đa tạ Đại tẩu, ta biết rồi."

Từ đêm giao thừa biết được Chương Hàm vừa nhập môn mấy tháng đã có tin vui, bất luận là nam hay nữ đều là tằng tôn đầu tiên của Hoàng đế, Trần Thiện Duệ mỗi khi nhớ tới không khỏi cảm thấy vận khí của vị đại tẩu này thật sự quá tốt. Nhưng hiện giờ mình cũng cưới được một vị thê tử với thân thế dung mạo và của hồi môn đều là nhất đẳng. Nhìn theo Chương Hàm ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Lăng, vẻ mặt tức khắc dịu lại. Sau khi uống rượu hợp cẩn, dùng sủi cảo và mì, hắn cũng không vội đứng dậy ra ngoài tiếp đón khách khứa, chỉ ôn hòa hỏi: "Bên ngoài khách nhiều, nếu mệt mỏi nàng cứ thay y phục nghỉ ngơi chờ ta."

"Không có việc gì, ta đâu phải dạng người mảnh mai, trong chốc lát vẫn chịu đựng được."

Trần Thiện Duệ cứ ba ngày hai bữa lui tới phủ Định Viễn Hầu, tuy dựa theo lễ chế hôn phu hôn thê không được gặp nhau, nhưng toàn bộ phủ Định Viễn Hầu ai dám lắm miệng, hai người đừng nói gặp nhau, ngay cả tán chuyện trao đổi võ nghệ cũng thật không ít, đương nhiên không có những thẹn thùng lạ lẫm giống phu thê khác trong đêm tân hôn. Thấy Trần Thiện Duệ gật đầu định đi, Vương Lăng đột nhiên hô khoan đã, cũng không để ý tới người khác đang nhắc nhở Quận vương phi không thể xuống giường, lập tức đứng dậy, móc trong ngực ra một thứ rồi cẩn thận cột trên cổ tay Trần Thiện Duệ.

"Đây là. . ."

"Tuy nói đây là ở vương phủ, nhưng để phòng ngừa chuyện không may, Quận vương ra vào cũng không thể để cổ tay trần. Đây là bao cổ tay ta sai người đặc chế, không phải kim loại sắt thép gì, cho dù gặp phải kẻ đê tiện vô sỉ như Lạc Xuyên Quận vương dùng nam châm gì đó, cũng không sợ phải chịu ảnh hưởng." Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút rồi nói từng câu từng chữ, "Dựa vào võ nghệ của Quận vương, có thêm cái này hộ thân thì xuất nhập không cần phải lo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net