Quyển 4 - Chương 38 Máu Đào Mờ Tối 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dàng nói, "Ta không cho phép các ngươi tàn sát người già yếu bệnh tật, nghe hiểu không?"

Bạch Tố Xa bình thản nhìn y, trong mắt phảng phất có ánh hào quang rực rỡ lóe lên, lại giống như từ đầu đến chân nàng đều lãnh đạm như cũ, "Nghe hiểu."

Đường Lệ Từ mỉm cười, "Rất tốt." Tay y chậm rãi buông thanh đao của Bạch Tố Xa, "Lần sau để cho ta nhìn thấy chuyện giống như hôm nay, ta gặp ai giết nấy, không tha cái mạng chó nào."

Bạch Tố Xa thu đao về, ánh mắt Phủ Thúy vừa kinh ngạc lại không cam lòng, không sao hiểu nổi một người lẽ nào thật sự có thể toàn trí toàn năng đến mức này sao? Đường Lệ Từ quay đầu, hờ hững nhìn Phủ Thúy, "Ngươi muốn chết phải không?"

Phủ Thúy nhổ ra một ngụm máu, "Lão tử liều mạng với ngươi!"

Gã lại nhảy lên một lần nữa, ba đao ba mươi ba thức lao về phía Đường Lệ Từ, Đường Lệ Từ phất tay áo, Phủ Thúy bay lên khỏi mặt đất đánh "đùng" một tiếng, lưng đụng vào một gốc đại thụ, máu tươi phun ào ào. Bạch Tố Xa thấy tình thế không ổn, bèn quát một tiếng "Rút lui!" rồi gấp rút lui về Vọng Đình Sơn Trang cùng với những thủ hạ còn sót lại. Cửa sơn trang đóng chặt, tựa như lớp ván mỏng manh kia thật sự ngăn được hung thần ngoài cửa.

Phủ Thúy không ngừng hộc máu, "Ngươi... thật sự... khụ khụ khụ..." Đường Lệ Từ buông ống tay áo, thản nhiên nhìn cánh cửa Vọng Đình Sơn Trang đóng chặt, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Phủ Thúy vừa hộc máu vừa cười, "Ha ha... Khụ khụ khụ... Với bản lãnh của ngươi, xông vào giết đến không còn manh giáp chẳng phải chuyện khó khăn gì, cớ sao ngươi không vào? Ngươi hoảng rồi à? Ha ha ha... Ngươi sợ Vọng Đình Sơn Trang là đầm rồng hang hổ, hàng người gì cũng có, ngươi sợ..."

Chợt nghe một tiếng "bộp" vang rền, tiếng cười của Phủ Thúy tắt lịm, há mồm lè lưỡi thành một gương mặt cười quỷ dị. Một thanh trường kiếm từ sau lưng Đường Lệ Từ bắn tới, xuyên qua ngực gã rồi ghim vào gốc đại thụ sau lưng.

Máu tươi văng lên, rơi xuống đất như bọt nước trở về biển cả, máu Phủ Thúy đã sớm chảy thành vũng trước mặt gã. Khi gã cất tiếng cười quái dị, Đường Lệ Từ khẽ nhấc chân phải, gót chân chạm vào chuôi một thanh trường kiếm, cứ thế giết Phủ Thúy.

Y thậm chí còn không thèm ngoảnh lại.

Xông vào ư?

Đường Lệ Từ nhìn Vọng Đình Sơn Trang bằng ánh mắt lạnh lẽo mà tràn đầy sát khí, lẳng lặng đứng yên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net