Chương 39: Phúc lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tình hình là máy mình chưa sửa xong nữa, mong là nó không die ╯︿╰ (đang phải mượn máy để edit cho mấy bạn nè). Chương này ra lâu như vậy một phần là do máy mình còn phần khác là do cái phúc lợi ở bên dưới. Không hiểu sao một đứa FA như mình phải edit thứ này nữa (╯‵□′)╯︵┴─┴ . Dù sao thì cũng chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ, nợ nần nhiều quá đang cố trả nhưng để từ từ mấy bạn nhé o(>﹏<)o

Theo sự ấm lại của thời tiết thì không khí Tết cũng ngày một nồng đậm hơn, trên các con đường đều được treo lên chiếc đèn lồng màu đỏ, trong siêu thị cũng chất đầy các loại hàng Tết mang vỏ bọc màu đỏ rực.

Vu Đông vẫn luôn cảm thấy tổ tiên mình rất có trí tuệ, vì họ luôn có thể nhiệt tình trang trí cho những ngày Tết trong thời tiết đầy tuyết vào cuối năm như thế này.

"Chỉ mua bao nhiêu đây thôi sao?" Hạ Phong nhìn nhìn mấy món đồ trong giỏ mua hàng thì hơi lo âu hỏi.

Bởi vì muốn đi gặp ba mẹ vợ vào ngày Tết nên Hạ Phong vội vàng kéo Vu Đông vào siêu thị mua quà Tết.

"Yên tâm đi, ba em không có sở thích gì khác đâu, ông ấy chỉ thích hút thuốc, uống rượu thôi." Vu Đông nói xong thì chỉ chỉ Hạ Phong rồi dặn dò, "Chỉ có điều là anh không được học theo ba em đó."

"Nhưng dù vậy thì mấy món này cũng quá bình thường rồi đó, hay anh lấy thêm hai bình Mao Đài* nữa nhé." Hạ Phong rất không vừa ý với giá của mấy bình rượu mà Vu Đông đã chọn.

(*Mao Đài: một loại rượu có tiếng của TQ)

"Không cần đâu, anh mà mua Mao Đài về thì chắc chắn ba em sẽ cất đi đó. Thuốc lá cũng vậy, nếu mua quá mắc thì ông ấy sẽ lén mẹ em mang đi siêu thị để đổi thuốc lá rẻ hơn." Vu Đông biết rất rõ tính tình của ba mình.

"Vậy đây là lý do em chỉ lấy thuốc lá nhập khẩu thôi, bởi vì siêu thị nhỏ ở gần nhà em sẽ không chịu đổi loại thuốc lá này?" Hạ Phong vô tình phát hiện được suy nghĩ của Vu Đông.

"Thông minh!" Vu Đông khen ngợi.

"Vậy bác gái thì sao? Mấy hộp thuốc bổ này có ít quá không?" Hạ Phong chỉ chỉ mấy hộp thuốc bổ trong xe đẩy.

"Còn có quần áo nữa mà, em đã mua đủ rồi." Vu Đông trả lời.

"Emmua với anh mua sao mà giống nhau được chứ ? Anh nghe nói người lớn tuổi đều thích vàng cả, nếu không thì anh mua cho bác gái một chiếc vòng vàng được không?" Hạ Phong nhớ trên lầu một của trung tâm thương mại có mấy tiệm vàng.

"Anh nói đến đây thì em mới nhớ ra, mẹ em cũng thích vòng vàng lắm đó." Vu Đông nhớ kiếp trước mẹ cô rất ghen tị với chiếc vòng vàng của bác cô, nhưng cô nói muốn mua cho bà thì mẹ cô lại nói vòng vàng nhất định phải là quà con dâu mua cho mới được, vì vậy Vu Đông cũng chỉ có thể chiều theo ý mẹ mình.

"Vậy anh đi mua nhé?" Hạ Phong đang định đẩy xe đi vào tiệm vàng ngay.

"Anh gấp gáp làm gì chứ, em còn chưa nói xong nữa mà. Phong tục của bên em là vòng tay phải do con dâu mua cho mẹ chồng." Vu Đông kéo Hạ Phong lại.

"A? Còn có loại phong tục này nữa sao? Vậy anh đi mua một cái dây chuyền vàng được không?" Hạ Phong tiếp tục đề nghị.

"Anh đừng chỉ suy nghĩ mấy vấn đề này nữa được không, em nghĩ tốt nhất anh nên tự hỏi xem làm thế nào để ba mẹ em chấp nhận anh thì hơn đó." Vu Đông cười nói, "Anh đừng quên em là đứa đã bỏ nhà theo trai, cuối cùng sau nửa năm trời thì lại mang về nhà một người đàn ông khác."

"Đây không phải là chuyện của em sao?" Hạ Phong hỏi.

"Nó vốn là chuyện của em, nhưng năm nay anh một hai đòi về với em mà, biết sao giờ chứ." Vu Đông buông tay, "Lúc đầu em tính năm nay về nhà sẽ tuyên bố là mình đã chia tay, sau đó năm tới lại mang anh về gặp ba mẹ em."

"Nếu vậy thì chuyện của anh với em sẽ bị dấu diếm cả một năm sao." Hạ Phong không muốn chút nào, "Anh sẽ đi nhận lỗi với em."

Vu Đông nhịn không được mà cười một cái, sau đó cô nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần đến chín giờ rồi, vì vậy nói với Hạ Phong: "Em phải đến đài phát thanh rồi."

"Em đi đi." Hạ Phong biết hôm nay Vu Đông phải thu âm một kỳ tiết mục nữa để phát sóng trong ngày Tết, hơn nữa hôm nay còn là ngày phát sóng trực tiếp cuối cùng của năm nữa nên phải đi từ sớm.

Vu Đông chạm nhẹ vào khóe môi của Hạ Phong một cái sau đó rời khỏi.

Hạ Phong nhìn theo bóng dáng của Vu Đông một lúc rồi mới đẩy chiếc xe đi vào một cửa hàng đồng hồ. Hắn đi lấy một cái đồng hồ đã đặt trước để làm quà đưa cho anh vợ.

Theo cách nói của Vu Đông thì người anh trai này của cô ấy trước khi kết hôn là một người ngốc bạch ngọt* còn sau khi kết hôn lại là một người đàn ông bị vợ quản. Chỉ có điều vấn đề ở đây là anh của Vu Đông vẫn chưa kết hôn đó, đây là loại suy luận được rút ra từ đâu chứ. Hạ Phong cười cười rồi mang cái đồng hồ bỏ vào chiếc xe đẩy.

(*ngốc bạch ngọt: ngốc nghếch, tiểu bạch, ngọt ngào, ý chỉ những người dễ thương, không tính toán, làm cho người khác có cảm giác ấm áp)

Cách sắp xếp bình thường của các cửa hàng trong trung tâm mua sắm là cửa hàng đồng hồ sẽ đặt ở bên cạnh cửa hàng trang sức, nên dĩ nhiên là Hạ Phong sẽ thấy được quầy trang sức một cách rõ ràng.

Hạ Phong nhìn chiếc tủ kính đầy món trang sức lóe sáng thì trong mắt lập tức hiện lên sự suy tư.

@@@

Lại đến 12 giờ đêm, Vu Đông quen cửa quen nẻo bước vào phòng phát sóng trực tiếp. Cô mở micro lên, xuyên qua căn phòng đầy các thiết bị điện tử, phảng phất như cô đã thấy được những khuôn mặt của người nghe đài trong mỗi góc của thành phố này vậy.

"Chào buổi tối tất cả mọi người, đây là đài phát thanh fm9666, chào mừng mọi người đang nghe tiết mục 'Đêm khuya mị ảnh' vào lúc 12 giờ đêm, tôi là dj Ngư Đống." Vu Đông mang tâm trạng sung sướng nói, "Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay Ngư Đống sẽ phát sóng trực tiếp cho mọi người, ở đây tôi sẽ chúc mọi người một năm mới vui vẻ trước nhé."

Trong một lúc thì trên khu tin nhắn đều là tin nhắn chúc Ngư Đống có một năm mới vui vẻ.

Vu Đông cười cười, tuy cô cảm thấy trong một bầu không khí sung sướng như vậy mà lại làm chuyện này thì không thích hợp cho lắm, nhưng Vu Đông vẫn cầm lá thư trước mặt cô lên: "Ở đầu tiết mục hôm nay, Ngư Đống muốn đọc cho mọi người nghe một lá thư do một bạn nghe đài gửi đến. Bức thư này không viết cho Ngư Đống mà là viết cho người yêu đã qua đời của vị người nghe này."

"Thật ra thì bức thư này không hợp để đọc vào lúc không khí vui vẻ như thế này cho lắm, nhưng Ngư Đống rất hy vọng mọi người có thể nghe một chút." Nói xong thì Vu Đông mở lá thư ra.

"Xin chào Ngư Đống, tôi là một người mẹ đơn thân. Người yêu của tôi đã bị bệnh và mất vào thời điểm này năm trước. Tôi đã từng hứa với anh ấy, sau khi anh ấy đi thì tôi sẽ không yêu người khác nữa, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng con trai của bọn tôi, làm cho con của chúng tôi lớn lên một cách khỏe mạnh. Nhưng... ít lâu sau tôi sẽ lấy một người đàn ông khác. Tôi đã không còn tư cách gì để đối mặt với người chồng đã mất của mình, tôi thực sự hy vọng anh ấy sẽ vào giấc mơ mà trách móc tôi, nhưng cuối cùng tôi đã không thể mơ thấy anh ấy nữa rồi. Anh ấy đang trách tôi ư? Trách tôi không chịu tuân thủ lời hứa của mình, trách tôi đã phản bội tình yêu của chúng tôi sao."

"Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy nhưng không biết có thể nói với ai bây giờ nữa. Nghe nói đêm khuya là lúc quỷ môn* sẽ mở, tôi hy vọng thông qua đài phát thanh này thì anh ấy có thể nghe được lời tôi muốn nói với anh ấy."


(*quỷ môn: cánh cửa, lối vào ra của ma, quỷ, con đường đi xuống âm phủ)

Vu Đông lật qua trang khác, trên trang giấy này đều là nước mắt đã khô, mà nội dung trong đó thì người nghe đã là người chồng đã mất của người viết lá thư này.

"Thân ái, em vẫn luôn hy vọng thời gian có thể dừng lại ở lúc đó, cho dù là lúc anh hấp hối thì em vẫn có thể cầm lấy tay anh, thấy được hình ảnh của em trong mắt anh, nhưng thời gian chưa bao giờ cho người ta quay đầu lại cả. Em đã từng nghe người ta nói một câu, nếu bạn yêu một người thì phải yêu tất cả mọi thứ của người đó, bao gồm nước mắt chảy ra vì người đó và cả những thương tổn mà người đó gây ra cho bạn."

"Nhưng, em lại là một con người bất tài, em không thể bảo vệ nổi gia đình này. Đợi đến lúc anh đi rồi thì em mới biết được anh đã bảo vệ em tốt đến thế. Sau khi tốt nghiệp đại học anh đã bảo vệ em dưới cánh chim của mình, em ấm áp, thoải mái, anh chịu mưa chịu gió. Nhưng bây giờ ngay cả một công việc thu ngân em cũng chẳng thể làm tốt được nữa."

"Mấy bữa trước, bảo bảo* bị bệnh nhưng tiền để làm phẫu thuật em cũng không có, em cầm tờ giấy nộp tiền rồi ngồi xổm trong hành lang của bệnh viện mà khóc. Em sợ hãi bao nhiêu thì càng nhớ anh bấy nhiêu."

(*bảo bảo: cách gọi thân mật với con mình, kiểu như con yêu, bé yêu...)

"Em thật sự đã không còn cách nào khác nên đành gọi điện thoại cho anh ta, chắc chắn anh đã biết anh ta là ai. Anh ta vội vàng chạy đến đây trong đêm tối, giúp em thanh toán tiền thuốc men, thu xếp ổn thỏa cho mẹ con chúng em. Anh ta cũng không yêu cầu điều gì quá đáng cả, nhưng trải qua chuyện này thì em biết mình không thể nuôi dưỡng con trai chúng ta một mình được."

"Anh biết anh ta thích em, nhưng em lại thích anh. Nhưng bây giờ anh đi rồi, anh ta vẫn còn độc thân."

"Em phát hiện ra mình chẳng những bất tài mà còn yếu đuối, hư vinh nữa, em hỏi anh ta còn thích em hay không? Nếu còn thích em thì em sẽ lấy anh ta."

"Lúc em hỏi câu này thì bầu trời Thượng Hải đang đổ mưa, là do anh đang tức giận phải không?"

"Tuần sau nữa, trước năm mới theo lịch âm thì em sẽ lấy anh ta, từ đây em sẽ trở thành vợ của một người đàn ông khác. Em đã hứa với anh là cả đời này em chỉ mặc áo cưới vì anh mà thôi nên em đã nói với anh ta là cả hai chỉ đi đăng kí kết hôn."

"Em nghĩ sau khi em chết chắc là sẽ không thấy được anh đâu. Vì anh thì đang ở thiên đàng mà em lại ở địa ngục. Nhưng cho dù là ở trong địa ngục thì cũng tốt hơn là thấy được ánh mắt thất vọng và đau lòng của anh."

"Em nói những điều này chỉ là muốn cho anh biết, em chính là một người phụ nữ yếu đuối, bất tài lại hư vinh như vậy thôi. Nếu có kiếp sau... em hy vọng anh sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn em."

Vu Đông đọc xong cả bức thư, cô nhìn tờ giấy tràn đầy nước mắt đã thấm khô thì phảng phất như đang đối diện với người phụ nữ đang đau lòng muốn chết đó.

Vu Đông buông tờ giấy xuống rồi há miệng thở dốc nhưng vẫn nói tiếp: "Tôi không biết chủ nhân của bức thư này có đang nghe đài lúc này hay không. Và tôi cũng càng không biết đã có người nào nói cho bạn chưa, nhưng tôi muốn nói với bạn..."

"Đi kết hôn đi, đây không phải là lỗi của bạn."

"Đi nhận lấy một tình yêu khác đi, đây không phải là lỗi của bạn."

"Nếu có một ngày bạn yêu người đàn ông luôn ở bên cạnh này thì đây cũng không phải là lỗi của bạn."

"Nếu nói tình yêu là thứ không thể khinh nhờn, thì không chỉ là tình yêu giữa bạn và người chồng đã mất mà còn có anh ta. Bạn đã mất đi một người rồi, không nên vì người này mà lại phụ lòng một người khác nữa."

"Dũng cảm đi về phía trước đi, bạn chưa làm gì sai cả."

Lúc Vu Đông đọc xong lá thư thì trong khu tin nhắn đã có vô số tin nhắn được gửi đến, có người nói người phụ nữ này chỉ thích hư vinh, nhưng cũng có người cổ vũ cô ấy hãy dũng cảm mà bắt đầu một cuộc sống mới. Và cũng có người tỏ vẻ thông cảm cho cuộc sống khó khăn của một người mẹ đơn thân.

Mà ở trong một căn phòng cho thuê ở Thượng Hải, một người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm chặt một bức ảnh rồi khóc tức tưởi.

"Mẹ ơi, mẹ đang khóc sao?" Đứa con trai bốn tuổi của người phụ nữ trẻ bỗng nhiên xuất hiện ở phòng khách.

"Bảo bảo, sao con dậy rồi?" Người phụ nữ lau khô nước mắt rồi bắt mình lộ ra vẻ tươi cười.

"Con dậy đi vệ sinh." Đứa bé mắc quá nên tỉnh lại.

"Mẹ mang con đi." Người phụ nữ buông bức ảnh xuống rồi bước đến cầm lấy tay đứa bé.

Đứa bé cúi người lại gần, thấy được nước mắt của người mẹ nơi khóe mắt thì hơi buồn rầu rồi ngẩng đầu nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, bảo bảo sẽ bảo vệ mẹ mà."

Người phụ nữ cuối cùng cũng nhịn không được, cô ngồi xổm xuống rồi kéo đứa bé vào người mình, ôm chặt đứa bé rồi khóc trong im lặng.

"Đừng khóc nữa, đừng khóc, mẹ ngoan lắm." Đứa bé vụng về an ủi mẹ mình.

@@@

Vu Đông và Vũ ca chúc nhau năm mới vui vẻ rồi mới lái xe về nhà. Lúc Vu Đông về đến dưới lầu khu nhà thì mới phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng nên cô nghĩ chắc là Hạ Phong vẫn chưa ngủ.

Vu Đông mang theo sự vui vẻ mà bước vào thang máy, mở cửa, quả nhiên thấy được Hạ Phong mặc áo lông cừu đang ngồi sau chiếc bàn kế bên ban công.

Vu Đông vừa cởi áo khoác ra vừa hỏi: "Sao anh chưa ngủ nữa?"

"Anh đang đợi em đó!" Hạ Phong đứng lên đi đến trước mặt Vu Đông.

"Sao anh vẫn còn mang giày da thế?" Vu Đông thấy Hạ Phong mặc áo lông cừu, quần tây vào buổi tối, trên chân còn mang một đôi giày da mới tinh thì nghi hoặc nói, "Anh cũng mới về nhà thôi sao?"

Hạ Phong cười cười, bước qua rồi cầm lấy tay Vu Đông, kéo cô đến giữa phòng khách.

"Anh muốn làm gì vậy?" Bỗng nhiên Vu Đông cảm thấy không khí trong phòng không thích hợp cho lắm.

"Em đứng đó, đừng nhúc nhích!" Hạ Phong đi đến chỗ công tắc rồi tắt đèn trong phòng khách, trong chốc lát sau thì căn phòng khách sáng ngời chỉ còn lại ánh đèn màu vàng mờ nhạt, mông lung của chiếc đèn nhỏ trên bàn sách mà thôi.

Hạ Phong lại về trước mặt Vu Đông, hai tay cầm đôi tay của Vu Đông, đôi mắt thâm tình nói: "Trước lúc đi gặp ba mẹ em thì anh có một chuyện muốn hỏi em."

"Cái gì?" Vu Đông bị ánh mắt của Hạ Phong làm cho đỏ mặt.

Hạ Phong cười một cái rồi từ từ hạ người xuống, tay phải lấy chiếc nhẫn đã cất kĩ dưới bàn trà ra, Hạ Phong mang theo sự chờ đợi nhìn lên Vu Đông: "Em có bằng lòng lấy anh không?"

"Em..." Vu Đông lập tức ngây ngốc, cô không biết mình nên nói gì nữa.

"Thực xin lỗi, anh không có chuẩn bị hoa tươi và ánh nến." Hạ Phong giơ nhẫn với biểu tình cực kì nghiêm túc, "Nhưng anh hy vọng em có thể bằng lòng lấy anh."

"Vâng!" Vu Đông gật đầu một cái thật mạnh.

Vu Đông vốn tưởng là đời này cô sẽ không có được khoảnh khắc như vậy nên giờ phút này đôi mắt cô đã tràn ngập nước mắt.

Hạ Phong cười cầm lấy tay của Vu Đông, hắn đem chiếc nhẫn bạch kim mang kiểu dáng giản dị và tự nhiên xỏ vào ngón tay của Vu Đông, sau đó hai người kích động mà ôm lấy nhau.

Buổi cầu hôn này không có hoa hồng, không có ánh nến, không có kinh hỉ và cũng không có kim cương lấp lánh tỏa sáng tượng trưng cho tình yêu.

Nhưng Vu Đông lại cảm thấy, đây là hình dạng nguyên bản nhất của hôn nhân, em sẽ không vì lãng mạn và kinh hỉ mà lấy anh, cũng sẽ không vì kim cương lóng lánh mà lấy anh, em chỉ đơn giản là muốn sống cùng với anh từ nay về sau mà thôi.

Chẳng sợ mỗi một ngày đều bình bình đạm đạm, không có gì mới mẻ nhưng em chỉ mong có thể bình an vui vẻ sống với anh cả đời này.

Phảng phất mọi thứ đều đến một cách cực kỳ tự nhiên, khi Vu Đông bị Hạ Phong ôm ngang rồi đặt xuống chiếc giường trong phòng ngủ thì Vu Đông chỉ ngửa đầu lên dùng sức hôn trả Hạ Phong.

Vu Đông cảm giác được quần áo trên người mình đang bị một đôi tay dịu dàng nhưng vội vàng cởi ra từng cái từng cái, cho đến khi làn da bóng loáng của cô đụng tới chiếc khăn trải giường lạnh băng thì cô mới tỉnh táo lại đôi chút.

"Hạ Phong..." Lúc này hai má Vu Đông đã đỏ bừng lên, đôi mắt tràn ngập sự quyến rũ.

"Ừm ~~" Hạ Phong vùi đầu gặm cắn cổ của Vu Đông một cách nhẹ nhàng.

Một thứ cảm giác kỳ diệu truyền từ xương sống đến đại não của cô, Vu Đông khó nhịn mà cong lưng lên, chiếc cổ thon dài và trắng nõn cong lên một độ cung thật đẹp.

Vu Đông nắm chặt chiếc khăn trải giường ở dưới thân mình, cô cảm thấy không có chỗ mượn lực nên cuối cùng phải dùng đôi tay tràn đầy mồ hôi ôm sát vào Hạ Phong đang đè trên người cô, hai người vốn đã sát nhau thì càng sát hơn.

Đôi tay khô ráo của Hạ Phong phảng phất mang theo dòng diện, đi từ phần lưng của Vu Đông, rồi đến eo rồi lại hung hăng kiềm chế lại.

Mưa rền gió dữ mang theo Vu Đông chìm vào cảnh đẹp trong mơ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net