Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể dùng chính mình hóa thành đại đạo cho bản thân tự tạo ra Ma Vực, chứng tỏ ma danh nhiều lắm của hắn tuyệt đối không phải khuếch đại.

“Giờ mới giống!” Tròng mắt Sư Vô Cữu liên tục xuất hiện ánh sáng, hỏa phượng trên pháp bào cảm ứng ma ra, thét dài một tiếng, vỗ cánh phát ra những ngọn lửa màu vàng, đốt cháy đám thi hài bạch cốt.

Hứa Ngạo hóa ra Ma Vực, Sư Vô Cữu cũng không kém bao nhiêu.

Hai loại đại đạo, hai loại uy lực đụng nhau, cho dù đang ở bên trong cảnh giới hư không, cũng đã kinh thiên động địa!

“Grào —— “

Phía bên trái Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện một con Tường Thụy Bạch Hổ, ngồi trên Bạch Hổ là một phật đà kim cương la hán tay cầm pháp trượng, gương mặt trợn trừng phẫn nộ, pháp trượng theo tiếng mà buông, tránh cũng không thể tránh khỏi.

Thì ra là Phật Tu La Hán Đạo!

La Hán Đạo và Bồ Tát Đạo khác nhau, La Hán chuyên tấn công, mà Bồ Tát chú trọng nhân quả. Nếu phải nói trong Phật môn, chỉ nói riêng về đấu pháp thì tất nhiên La Hán phiền phức hơn nhiều!

Đặc biệt là đạo thống phật gia chuyên khắc chế yêu tộc, chẳng biết có bao nhiêu La Hán công thành danh toại nổi tiếng nhờ việc hàng yêu phục ma. Nếu Sư Vô Cữu thật sự là yêu tộc, dính phải mấy đòn này chỉ sợ sẽ phải trọng thương nguyên khí.

Thế nhưng Sư Vô Cữu bây giờ không sợ.

Chưa từng nghe nói đại đạo thánh binh sợ hòa thượng bao giờ.

Một luồng thần quang rực rỡ lóe lên.

Trước khi pháp trượng La Hán đánh lên người Sư Vô Cữu đã bị pháp quang cản lại một nửa.

La Hán đảo mắt nhìn lại, có một khổng tước bên người Chu Trường Dung đang xòe đuôi, sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang!

Ngũ Sắc Thần Quang tùy thuộc vào thực lực của Khổng Thư và Chu Trường Dung, tuy không thể ngăn cản toàn bộ pháp trượng của La Hán, nhưng muốn ngăn cản một phần cũng không khó.

Ngũ Sắc Thần Quang vụn vỡ như bọt khí, mà Sư Vô Cữu chỉ cần một biến số thôi đã giết tới nơi, một cước đạp trúng La Hán Bạch Hổ, đá Bạch Hổ chia năm xẻ bảy, nó lập tức hóa thành hình xăm dán trên lưng La Hán.

Lúc này mọi người mới biết Chu Trường Dung nhìn như chỉ đến trình độ Đại La Kim Tiên, thế nhưng thủ đoạn lại không ít.

“Dùng khổng tước yêu tộc để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh, đúng là hiếm thấy!” Thái Sơn phủ quân liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu huyền cơ, càng cảm thấy Chu Trường Dung không đơn giản.

Quỷ Tinh Cửu Mệnh chính là bản lĩnh lợi hại nhất của đạo thống quỷ tu, mà ứng cử viên cho quỷ tinh vốn rất đặc thù, người thường có thể gặp được một đã là rất may mắn, đã thế còn phải khiến quỷ tinh cam tâm tình nguyện lại càng gian nan. Quỷ tinh có được tu vi và thần trí của bản thân khi còn sống, chắc chắn không phải hạng người hiền lành. Nếu quỷ tinh xuất hiện lòng phản bội, đối với quỷ tu chỉ họa vô phúc. Càng khỏi phải nói khổng tước là yêu tộc, sao có thể cam tâm để nhân tộc điều khiển.

Từ thời kỳ thượng cổ, thật ra đã từng có một quỷ tu nhận yêu tộc làm quỷ tinh, có thể nói rất oai phong lẫm liệt, nhưng điều đó làm cho yêu tộc tức giận không thôi, truy sát đến chết. Sau đó, không còn quỷ tu nào dám có ý đồ mưu ma chước quỷ bắt yêu tộc làm quỷ tinh nữa.

Tại đây có Yêu Hoàng Ngọc Sương, quỷ tinh yêu tộc thế nhưng không hề đến bái kiến, trái lại cùng Chu Trường Dung đối kháng với toàn bộ đại năng, có thể thấy Chu Trường Dung đã thu phục quỷ tinh yêu tộc đến độ ngoan ngoãn vâng lời.

Vì đủ vì loại nguyên nhân, trước kia Hoan Hỉ quỷ mẫu cũng đã từng thử mượn sức mạnh của Quỷ Tinh Cửu Mệnh để đi đến cảnh giới cao hơn, nhưng bất đắc dĩ thời gian tìm kiếm quỷ tinh quá dài quá lâu, chỉ có thể bỏ qua cầu việc khác.

Mà dường như Chu Trường Dung lại có cơ duyên đó!

Càng lúc càng có nhiều đại năng xông lên, lần này, cũng có người muốn bắt Chu Trường Dung trước. Vốn lúc đầu bọn họ còn định thả Chu Trường Dung đi, bây giờ thì lại thay đổi suy nghĩ.

Người này không giống người bình thường, Sư Vô Cữu rất coi trọng hắn!

Sư Vô Cữu chặn lại mấy người hướng về Chu Trường Dung mà đến, trong lòng rất giận dữ.

Hắn thấy Ngọc Sương đang ở bên cạnh điều dưỡng, đã điều dưỡng đến bước ngoặt tinh thần quan trọng. Con ngươi bích lục nhìn thẳng về phía Ngọc Sương, mơ hồ có công pháp lưu động, học theo giọng điệu của Sư Hoàn Chân trong kí ức nói, “Ngọc Sương, ngươi có còn nhớ Đế Lưu Tương bổn hoàng tặng ngươi lúc trước?”

Ngọc Sương đối diện với hai mắt của Sư Vô Cữu, tinh thần nhất thời lay động.

Sư Vô Cữu trước mắt dường như biến thành Thánh Yêu Hoàng bệ hạ đã từng cao cao tại thượng!

Nếu không được bệ hạ thương hại, thì sao sẽ có hắn? Đại ân của bệ hạ, hắn tất phải trả.

“Bệ hạ…” Ánh mắt Ngọc Sương mờ mịt, lẩm bẩm đáp.

“Tức là nhớ, còn không nhanh chóng giúp ta trợ trận, giết khỏi trùng vây?” Sư Vô Cữu mang ý tứ đầu độc rồi lại thẳng thừng khống chế Ngọc Sương!

Hắn vốn trông không khác gì Sư Hoàn Chân, lại cố ý dùng công pháp, tinh thần Ngọc Sương không yên, tất nhiên sẽ bị thừa trống mà vào!

Hơn nữa, hạt giống năm đó Sư Hoàn Chân gieo xuống, Sư Vô Cữu đến thay hắn hái trái cũng không phải không thể!

“Vâng, bệ hạ!” Sắc mặt Ngọc Sương biến đổi, nắm Bất Trực Kiếm trong tay, nháy mắt vọt tới trước mặt Chu Trường Dung, bảo vệ chặt chẽ.

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Đây là thời khắc để bản tọa tỏa sáng! Nhanh vỗ tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net