Chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ai có thể ngăn cản nổi bọn họ.

Cửu thiên thập giới đã bao nhiêu vạn năm chưa từng có hai Chuẩn Thánh, cũng đã bao nhiêu vạn năm chưa từng chứng kiến hai Chuẩn Thánh đấu pháp?

Hỏa Nhất chuẩn thánh đang đi săn bắt đám ma tộc mất thần trí ở tầng trời Thị Phi.

Đột nhiên, trong lòng hắn dao động, giật phắt nhìn lên bầu trời.

“Chuẩn Thánh đấu pháp? Hẳn là Dịch Chi Xuân và Sư Vô Cữu trực tiếp động thủ?” Hỏa Nhất chuẩn thánh liếc mắt nhìn đám ma tộc đang rêu rao, khẽ cười một tiếng, “Thật thú vị, mà đáng tiếc ta không thể đến quan sát.”

Hắn chỉ là một người không liên quan, cần gì phải cuốn vào bên trong thị phi?

Thiên Ma hoá hình, vốn vô tình vô tâm, nếu không phải bởi vì các ma tộc tầng trời Thị Phi vẫn còn có một chút tôn kính với hắn mà nơi đây lại mang theo hơi đèn nhang tình thì hắn cũng sẽ không ra tay.

Dù người bên trong tầng trời Thị Phi đều chết hết thì có làm sao?

Chỉ cần còn có sinh linh, còn có oán hận thì sẽ luôn có tiên thiên ma tộc không ngừng hoá hình, sẽ luôn có các tiên nhân yêu tộc rơi vào ma đạo.

Đây cũng là điểm Dịch Chi Xuân chân chính ước ao ở Hỏa Nhất.

Nếu thật sự có thể làm được cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không muốn, trái lại chẳng cần phiền não nhiều đến thế!

“Lên —— “

Chu Trường Dung trực tiếp mở Sổ Sinh Tử ra, ở bên cạnh hỗ trợ Sư Vô Cữu đấu pháp, chín quỷ tinh theo sát phía sau, cùng lúc bao quanh bốn phía Dịch Chi Xuân.

“Dùng nhiều địch ít? Cũng được.” Dịch Chi Xuân khá buồn cười nhìn chín quỷ tinh xung quanh, “Cũng để ta xem xem bản lĩnh của các ngươi.”

Dẫn đầu ra tay trước là Vương Bình Nhược.

Hắn dùng một thanh trường kiếm cực kỳ sắc bén, đảo mắt đã hóa ra vạn ngàn ánh kiếm bóng mờ, chúng chen chúc lít nha lít nhít xung quanh đạo trường. Đáng sợ nhất chính là, bên trong những ánh kiếm của hắn đều tích chứa nồng đậm kiếm ý, người trong đó nếu có hơi dị động thì sẽ rơi vào kết cục vạn kiếm xuyên tim.

“Chẳng ra sao.” Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, đầu ngón tay sinh ra một đóa hoa bồ công anh đơn giản.

“Phù —— “

Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng thổi một hơi, bồ công anh đột nhiên phân hoá, trực tiếp tan thành từng nhánh từng nhánh lông tơ bé nhỏ ở trước mặt mọi người, đảo mắt đã chui vào bên trong các ánh kiếm.

Vương Bình Nhược nhận ra kiếm ý mình rót vào bên trong thân kiếm giống như bị thứ gì đó hút đi một nửa, cơ thể trong nháy mắt trở nên không còn chút sức lực nào.

“Xem chiêu!” Chị em Phong Tiểu Lâu và Phong Tế Tế đánh ra chưởng pháp, Dịch Chi Xuân lại không hề né tránh, để mặc hai chị em bọn họ tấn công lên người mình.

“Công lực không đủ, ăn ý tạm được.” Dịch Chi Xuân chưởng bay hai chị em Phong thị trong chớp mắt, “Đây mới gọi là chưởng pháp!”

“Dịch Chi Xuân —— “

Diệp Vệ vụt kiếm ngang trời, khác nào kinh hồng.

[Kinh hồng: Hồng” chỉ chim nhạn, “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng”.]

“Tuy ta móc mắt của ngươi nhưng ta cũng đã trả lại ngươi một đôi. Mà sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mất mắt, ta giúp ngươi một tay, không cần phải tạ ơn.” Ngón tay Dịch Chi Xuân kẹp lấy kiếm của Diệp Vệ, nhẹ nhàng hất một cái, kiếm của Diệp Vệ lập tức gãy.

“Chỉ là một số chiêu trò nhỏ thôi.” Dịch Chi Xuân mỉm cười nhìn về phía Sư Vô Cữu, “Bây giờ chỉ mới là giai đoạn đầu, kỳ hạn ba ngày, các ngươi nắm cho chắc.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net