Đêm 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:  ♪ Đậu ♪

Đêm 24.

Từ sau khi nhìn thấy câu nói ấy, Tiếu Triệt cảm thấy cả người mình không được đúng lắm. Máy tính còn chưa kịp cầm đã vội vàng rời khỏi tầng hầm. Thậm chí buổi chiều còn xách mông lên trường.

Cậu bắt đầu suy xét kĩ lại quan hệ của mình với Tuyết Thần trong khoảng thời gian này. Cảm giác của cậu dành cho hắn từ hoảng sợ thành buồn nôn, phản cảm, rồi chuyển thành hiếu kì, đau lòng, sau này, lại biến thành khát vọng mãnh liệt... Từ bao giờ mà cậu lại biến thành bộ dạng hiện tại?

A, rõ ràng là muốn từ hắn lấy được chân tướng, nhưng tại sao lại cứ ngồi nghe hắn kể chuyện xưa? Tại sao tặng hoa hồng trắng cho hắn? Vì cái gì luôn mơ thấy hắn? Tại sao lại có động chạm thân mật như vậy với hắn? Tại sao lại... Hôn hắn? Tại sao lại muốn biết tên hắn? Tại sao lại ganh ghét với "người tôi thích nhất" từ trong miệng hắn? Tại sao chỉ vì một câu nói yêu mình của hắn, cậu liền trở nên hồi hộp khẩn trương đến vậy?

Tiếu Triệt hoàn toàn nghĩ không ra.

Tối ăn cơm xong, cậu lại đi xuống phòng dưới tầng hầm. Lần này cậu lấy cớ là máy tính còn để dưới tầng hầm, cậu phải nạp pin cho nó.

Tiếu Triệt thì buồn bực đến sứt đầu mẻ trán, nhưng Tuyết Thần thì vẫn nhàn nhã tựa mây gió. Điều này làm Tiếu Triệt càng khó chịu hơn.

Cậu cắm sạc cho máy tính, mở nguồn lên.

Tuyết Thần rót cho cậu ly nước, ngồi ở bên cạnh.

Tuyết Thần mới vừa ngồi, chiếc giường chật hẹp hơi lún xuống. Tiếu Triệt lại ngửi thấy mùi hương kia. Cậu nuốt nước bọt, tim lại bắt đầu đập loạn.

Máy tính rốt cục khởi động xong, cậu nói: "Xem phim không?"

"Ừa." Tuyết Thần đáp ứng, "Tiểu Triệt, tâm trạng em không tốt hả?"

"Không."

"Tiểu Triệt."

"Đừng có gọi tui!" Tiếu Triệt buồn bực trong lòng nên khó tránh khỏi thái độ không được tốt, "Có mấy bộ phim nè, coi cái nào?"

"Xem bộ nào Tiểu Triệt thích xem ấy."

"Tôi xem hết rồi, vả lại tôi đang hỏi anh."

Tiếu Triệt cau mày nhìn Tuyết Thần, sau một giây, một bộ phận mềm mại, man mát chạm vào môi cậu. Cái cảm giác này thoáng xẹt qua rồi thôi. Tuyết Thần lại như không có chuyện gì, tiện tay chỉ chỉ một bộ phim: "Vậy thì cái này đi."

Tiếu Triệt chấp nhận, bắt đầu mở nó lên. Nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được.

Tuyết Thần an vị bên cạnh cậu. Loại mùi hương thơm mát kia cuồn cuộn không ngừng.

Lý trí của cậu như đang đi xiếc trên dây mà bấp bênh, tựa như lúc nào cũng có thể vì kích động mà đứt rời.

Chắc là Tuyết Thần phát hiện được cậu đang đứng ngồi không yên, nên nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Triệt không thích xem sao?"

Tiếu Triệt không biết phải nói gì, vài giây sau mới mở miệng: "Không xem nữa, tiếp tục kể chuyện cổ tích của anh đi."

Bởi vì truyện của Tuyết Thần rất ngột ngạt, loại không khí nặng nề ấy có thể kìm chế lại được tâm tư xao động của Tiếu Triệt.

"Ngày mai kể tiếp." Hiếm khi Tuyết Thần từ chối như này.

Nhưng tâm trạng của Tiếu Triệt đang khó chịu, không chịu nổi sự từ chối của hắn, nên lập tức thô bạo: "Bảo cậu kể thì cậu kể đi!"

"... Được rồi." Tuyết Thần nghe lời Tiếu Triệt.

Tập tranh vẽ để ngay gần hắn, nhưng lần này, hắn không có mở nó ra. Hắn cứ như vậy ngồi bên giường, mở to hai mắt nhìn Tiếu Triệt, tiếp tục kể chuyện, ý cười nhu hòa trên mặt biến mất: "Dọc theo đường đi, Tiểu Bạch Hùng gặp phải con yêu quái nào đều gào gừ gào gừ ăn sạch nó. Chóp chép, nhồm nhoàm, ực ực. Gấu ba ba không cách nào thừa nhận bản thân thất bại, hoặc, ông đã phát bệnh đến giai đoạn cuối, nên ông chỉ có thể nhìn thấy trên người Tiểu Bạch Hùng có bộ phận của thần tiên, rồi đem Tiểu Bạch Hùng cung phụng như thần linh, tin tưởng cậu chính là người thay thế cho thần linh. Mà gấu ba ba có thành thế nào cũng chẳng sao, Tiểu Bạch Hùng chẳng để tâm đến. Nó chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Hắc Hùng thôi."

"Vậy đã nhìn thấy chưa?"

"Tiểu Hắc Hùng đã lớn hơn trước rồi. Em ấy đẹp trai, tính cách đáng yêu, rất được hoan nghênh. Em ấy ở trong một căn phòng rộng rãi, vui vẻ đến trường, có rất nhiều bạn bè, cũng có nhiều thú vui lắm. Tiểu Bạch Hùng rất vui, bởi vì cuộc sống của Tiểu Hắc Hùng tốt đến vậy. Tiểu Bạch Hùng hy vọng, cho dù có không tìm được thuốc giải, thì vẫn có thể cố gắng chung sống được với Tiểu Hắc Hùng."

Tuyết Thần kể tới đây, hai mắt có chút trống rỗng chậm rãi nhìn về phía Tiếu Triệt, trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì: "Nhưng mà, Tiểu Hắc Hùng đã không còn nhớ rõ nữa rồi."

Dường như có một đòn búa tạ nện vào đầu Tiếu Triệt, đau đớn đến không thở được.

Mà cậu hoàn toàn không biết đây rốt cục là vì sao.

Cậu mơ hồ có loại dự cảm không tốt. Cậu nhất định phải lập tức ngăn Tuyết Thần kể tiếp. Bằng không... Bằng không...

"Hôm nay chỉ tới đây thôi!" Tiếu Triệt đột nhiên nói.

Giọng Tuyết Thần lại giống như âm thanh của chuông báo thức bị hỏng, không hề khống chế được mà bùng nổ: "Không chỉ vậy, Tiểu Hắc Hùng còn e ngại nó, cảm thấy nó rất buồn nôn. Nhưng không sao cả, hai con gấu vốn sinh đôi mà, điều Tiểu Hắc Hùng thích nhất, chẳng phải là Tiểu Bạch Hùng sao? Tiểu Hắc Hùng cũng từng nói, nguyện vọng của em ấy giống với Tiểu Bạch Hùng, muốn được ở cạnh Tiểu Bạch Hùng, không phải sao?"

Tiếu Triệt nhìn ánh mắt trống rỗng của Tuyết Thần, tựa hồ như bị cuốn vào đại dương mênh mông. Mặt biển sáng ngời càng ngày càng lùi xa, vừa cúi đầu nhìn, phía dưới, đều là vực sâu vô tận.

Sau đó, Tuyết Thần nở nụ cười, cười đến đặc biệt rạng rỡ: "Thật ra, gấu mẹ từng đem một cái gương đến cho Tiểu Bạch Hùng soi, để cho nó nhìn bộ dạng của bản thân bây giờ ra sao. Tiểu Bạch Hùng vừa nhìn, liền hiểu rõ. Tiểu Bạch Hùng làm sao lại quên mất, mình đã không còn là Tiểu Bạch Hùng lúc trước nữa rồi, giờ nó chỉ là một con quái vậy không thể ra ánh sáng, một con quái vật chỉ cần nhìn thấy động vật sống liền gào gừ muốn ăn! Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực..."

"Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực."

"Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực."

"Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực..."

...

Âm thanh mô phỏng ấy giống như thần chú, không ngừng vang bên tai Tiếu Triệt, càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói tai.

Tiếu Triệt cảm thấy nghẹt thở. Cậu đã không còn có thể phân biệt bản thân đang ở đâu. Quanh thân đều là nước biển lạnh lẽo, dưỡng khí không ngừng trôi theo bọt biển trôi xa... Có một bàn tay lạnh lẽo như băng nắm chặt lấy mắt cá chân cậu, không ngừng kéo cậu xuống vực sâu đen kịt, đầy rẫy chết chóc —

Tuyết Thần.

Thiếu niên vẫn như cũ cười đến hiền hòa đứng lên, hai mắt có hơi mông lung, còn mang theo nét ngây thơ.

Hắn bước từng bước một hướng về Tiếu Triệt, dáng người thanh nhã, khí chất bất cần.

Tiếu Triệt lùi dần về phía sau, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn. Đây không phải thở dốc vì tình dục, mà bởi vì thiếu dưỡng khí cùng hoảng sợ mà thành.

Thiếu niên mỉm cười, giọng nói vẫn mềm mại ôn nhu như cũ: "Mỗi ngày, quái vật đều nuốt một sinh mệnh nhỏ bé yếu đuối, một con quái vật đáng sợ như thế, ai mà chẳng khiếp đảm nhỉ? Kể cả Tiểu Hắc Hùng đã từng là người thích nó nhất, cũng sẽ khiếp sợ đúng không?"

Tiếu Triệt hoảng sợ giẫm lên cái gì đó, lòng bàn chân trơn trượt, ngã rầm xuống mặt sàn.

Trên mặt sàn xi măng có trải một tấm thảm hoa tối màu, mùi hương tràn ra, tựa như dưới lớp thảm ấy ẩn giấu toàn máu tươi.

Trong giọng nói thiếu niên xen lẫn lo lắng: "Tiểu Triệt, em sao vậy? Em sợ gì sao?"

Tuy hắn hỏi vậy, nhưng hoàn toàn không có ý định đến nâng Tiếu Triệt dậy. Hắn ngồi xổm bên người Tiếu Triệt, dùng cặp mắt bễ nghễ lạnh lùng nhìn thẳng cậu. Ánh mắt như vậy, với ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn chằm chằm Tiếu Triệt hoàn toàn giống nhau, đó là ánh mắt của con nhện đỏ nhìn chằm chằm con mồi của mình, không chút tình cảm, lạnh lẽo đến cùng cực.

Ánh nến trong phòng lay động kịch liệt, ngay cả màn hình máy tính cũng không ổn định mà lấp lóe.

Tiếu Triệt tựa hồ lại nhìn thấy cái bóng đáng sợ trên vách tường như tối hôm nào.

Vào giây phút này, cậu, lại như trở về với năm 10 tuổi.

Con mèo rít gào sau tấm cửa gỗ, bản thân sợ đến ngã ra đất, trên tay toàn là máu tươi.

A... Không đúng... Vào lúc ấy...

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra một hình ảnh, một hình ảnh mà cậu đã lãng quên.

Cửa phòng mở rộng, trông bóng tối, đứa trẻ toàn thân trắng bệch, trên người mặc bộ đồ ngủ ngồi xổm sau cửa, miệng nó đầy máu, trong tay cầm lấy con mèo đáng thương kia.

Nó ngửa đầu nhìn cậu, cặp mắt lam tím trợn tròn lên. Nó hỏi: "Tiểu Triệt, em sợ anh sao?"

Tiếu Triệt vẫn đang đắm chìm trong hồi ức chưa tỉnh lại, thì cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo thấu xương chậm rãi lướt qua gò má mình.

Tiếu Triệt ngay cả mắt cũng không dám trợn lên. Cậu cảm giác được một luồng hơi thở tức giận phảng phất.

Thanh âm thiếu niên vẫn mang theo ý cười: "Nhưng Tiểu Triệt à, em, vẫn thích anh chứ?"

Ngón tay chậm rãi từ gò má Tiếu Triệt trượt xuống, lướt qua cằm, tới cần cổ yếu ớt, lồng ngực phập phồng, cuối cùng là bụng dưới cậu.

Rõ ràng đang hoảng sợ như vậy, nhưng Tiếu Triệt vẫn vô thức xuất hiện dục vọng!

Hương vị thơm ngát phân tán.

Tiếu Triệt muốn rống to, nhưng yết hầu như bị chặn lại, nên âm thanh phát ra như tiếng muỗi kêu: "Đừng chạm vào tôi!"

Thiếu niên mắt điếc tai ngơ, vẫn ôn hòa xoa xoa Tiếu Triệt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Triệt, lẽ nào em không thích hương vị của anh?"

Ngón tay trắng bệch của hắn chậm rãi từ phần eo Tiếu Trượt tiến vào quần cậu, kề sát vào làn da hướng lên trên. Ngón tay hắn lướt đến đâu, nơi đó liền bắt đầu run run, trở nên mất cảm giác, sau đó, lại trở nên hừng hực, giống như bị tiêm độc dược vào. Một bàn tay khác của thiếu niên lướt lên môi Tiếu Triệt, từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, rồi cổ tay.

Cánh tay kề sát vào môi Tiếu Triệt lộ ra mạch gân xanh, dường như đang dẫn dụ cậu cắn đứt mạch máu, hấp thụ chất dinh dưỡng từ đó: "Em không phải rất vừa ý sao? Máu của anh ấy."

Dục vọng căn bản không chịu sự khống chế của cơ thể, âm thanh thở dốc của Tiếu Triệt dần nhuốm mùi tình dục.

Nhưng lý trí cậu vẫn làm ra bước chống cự cuối cùng: "Cút ngay..."

Bàn tay thiếu niên dời đi, nhưng hắn lại như tiểu động vật nằm nhoài trên người Tiếu Triệt, dùng cặp mắt mang theo tơ máu nhìn chằm chặp Tiếu Triệt. Mặt hai người gần trong gang tấc, Tiếu Triệt thậm chí có thể cảm giác được sợi tóc của thiếu niên đang ma sát trên cổ mình.

Giọng thiếu niên khá trầm thấp, thong thả, như thần chú từng câu từng chữ khắc vào tâm can Tiếu Triệt: "Còn chưa phát hiện sao? Em đã sớm bị anh đồng hóa rồi, bé con. Em đã không còn có thể chạy thoát rồi."

Nhưng vào lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra.

Một cơn gió ùa vào, tiếp đó, là tiếng hét chói tai của phụ nữ. Là tiếng hét chói tai của mẹ.

Bị phát hiện.

— To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net