Q1-Chương 10: Hoá ra tên hắn là Minh Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thanh âm trong trẻo lành lạnh vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người thiếu niên. Thiếu niên này là người nào mà có khí thế mạnh như vậy?

Tần Ly không nghĩ hắn sẽ giúp mình, bởi hàn khí quanh người hắn tựa như ngăn cách hắn ra khỏi mọi thứ xung quanh, loại người này nàng hiểu, cho dù có người chết trước mặt hắn, hắn vẫn sẽ giữ một bộ mặt lạnh băng như thế. Nhưng nàng càng không thể ngờ thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này đã đạt tới cánh giới Huyền linh tôn! Theo như Tần Ly biết, huyền linh sư mạnh nhất Đông đại lục cũng chỉ vừa đạt tới cảnh giới Huyền linh tôn đỉnh phong, người đó chính là viện trưởng học viện Nguyệt Diệu ở kinh thành.

"Thiếu niên này không phải người của Đông đại lục! Đông đại lục linh khí thiếu thốn, đơn thuần tu luyện không có khả năng đạt đến cảnh giới Huyền linh tôn ở tuổi này. Trừ khi hắn có được không gian bán thần khí, nhưng ở Đông đại lục, tuyệt đối không có người có thể rèn ra thần khí. Hơn nữa, hơi thở trên người tiểu tử này vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời nhân gia không nhớ ra!" Khuynh Nhan trầm giọng nói.

Trong lòng Tần Ly sớm đã đoán được, hắn đến Đông đại lục này có mục đích gì? Chẳng lẽ cũng là vì Sinh mệnh chi tinh sao?

Mấy võ sư Nguyễn gia nhìn thấy linh quang màu lam, trong lòng vô cùng căng thẳng, thiếu niên này không phải người mà bọn họ có thể đối phó, nếu cứng rắn đối đầu, sợ là mang kết cục giống mẫu thân của Nguyễn Kiến Hào.

Nam nhân đứng cạnh phụ nhân lúc này sắc mặt âm trầm. Dù sao hắn cũng không xúc động như phụ nhân kia, tuy rằng trong lòng vô cùng hận Tần Ly. Lại nói, hiện tại mẫu thân của con hắn đã chết, hắn càng nuốt không được bụng tức này. Nhưng có người che chở tiểu tiện nhân kia, xem ra hôm nay hắn không báo thù được.

"Ai nha, các ngươi còn đứng đó làm chi? Thiếu chủ nhà ta đang cho các ngươi cơ hội để tự cứu lấy mạng mình, chẳng lẽ các ngươi muốn mang kết cục giống như người đàn bà đanh đá kia sao?" Lão giả ngồi đối diện thiếu niên vuốt vuốt râu làm ra bộ mặt chân thành khuyên nhủ. Nghe như đang đứng về phía Nguyễn gia mà lo lắng, nhưng lời nói thực tế lại có thể khiến người tức chết mà không đền mạng.

"Tần Ly, tốt nhất là ngươi nên hi vong luôn có người bảo vệ ngươi! Chúng ta đi!" Nam nhân vung tay áo, mang theo một đám võ sư rời đi, hôm nay hắn ghi nhớ món nợ này, trở về thương lượng cùng phụ thân một chút, thân phận thiếu niên này không hề đơn giản.

"Cảm tạ!" Tần Ly nhẹ giọng cảm tạ thiếu niên.

Tuy rằng nàng cố kỵ thân phận của hắn, cũng không thăm dò nguyên nhân hắn cứu nàng, nhưng hắn đã cứu nàng là sự thật. Nếu hôm nay nàng mượn sức mạnh của Khuynh Nhan, toàn thân trở ra không là vấn đề gì to tác, nhưng nàng không muốn bại lộ quá nhiều năng lực của Khuynh Nhan, chỉ sợ khiến những kẻ có dị tâm chú ý.

"Nữ nhân, tên ngươi là Tần Ly?" Thanh âm lạnh băng của thiếu niên lại vang lên.

Tần Ly có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn gật đầu.

"Vị công tử này, xin hỏi ngươi là...?" Trong lòng Tần Nguyệt kích động, thiếu niên tuấn tú như thế lại ra tay vì Ly nhi nhà nàng, dù như thế nào cũng không thể để hắn đi như vậy.

"Minh Dạ."

"Minh công tử, đa tạ ngươi hôm nay đã trượng nghĩa cứu giúp, ta có thể mời ngươi đến Tần gia làm khách hay không?" Tần Nguyệt đề nghị.

"Được!"

Tần Ly bĩu môi, đúng là lời ít ý nhiều! Kỳ thực trong lòng nàng có chút tò mò, không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng vấn đề của Tần Nguyệt, dù nhìn thế nào, nàng cũng không thấy hắn là cái loại công tử ôn nhu hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc.

"Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không dẫn đường cho bản thiếu sao?" Minh Dạ đi đến cạnh Tần Ly, nói nhỏ bên tai nàng.

Đầu Tần Ly đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này mới bao lớn, sao đã bày ra một bộ thành thục này? Đã biết tên của nàng rồi mà còn kêu nữ nhân này nữ nhân nọ, rất không hài lòng.

Nàng vốn không muốn làm theo lời hắn, lại thấy Tần Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, lại còn liên tục nháy mắt, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể đi phía trước dẫn đường, một hàng năm người đi về Tần gia.

"Thiếu chủ, ngài thật sự muốn tới Tần gia?" Lão giả bí mật truyền âm.

"Còn chưa biết rõ vị trí của Sinh mệnh chi tinh, không bằng đi xem Tần gia một chút. Ngươi không thấy nhìn nàng rất quen mắt sao? Nếu thật sự là Tần gia kia..."

"Tần gia? Ai u, trách không được, trí nhớ của ta thật là... xem ra ta cũng không còn bao nhiêu thời gian!"

Năm người vừa đi tới cửa Tần gia, Tần Nguyệt hô to với người gác cổng: "Nhanh, đi thông báo cho gia chủ gia gia, nói là có khách quý tới chơi."

Thời điểm mấy người tới đại sảnh, Tần Vinh Hải cùng vài vị trưởng lão đã ngồi chờ bên trong.

Vốn tưởng là đại nhân vật nào đó tới chơi, không ngờ lại là một thiếu niên, đại trưởng lão trừng mắt với Tần Nguyệt.

Tần Vinh Hải cũng không xem nhẹ thiếu niên này, không nói đến thiếu niên này cố ý thu liễm hơi thở, chỉ riêng khí chất cao quý kia cũng biết không tầm thường.

"Ly nhi, sao còn không giới thiệu hai vị khách quý này một chút?" Sau đó, ông ngồi lên vị trí của gia chủ, nâng tay hướng về phía ghế khách: "Hai vị, mời ngồi!"

Tần Ly còn chưa mở miệng, Tần Nguyệt đã giành nói: "Gia chủ gia gia, vị Minh công tử này vừa rồi đã cứu mạng của Ly nhi. Nguyễn gia kia thật không biết xấu hổ, khiêu khích Tần Ly không được, lại còn lấy nhiều khi ít, nhưng may nhờ Minh công tử chúng ta mới bình yên trở về, vị lão giả này đi cùng Minh công tử, chúng ta đến Chính Dương lâu dùng cơm thì gặp."

"Hả? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Vừa nghe đến lại là Nguyễn gia gây sự, ánh mắt của Tần Vinh Hải có chút thâm trầm.

Tần Giác bổ sung thêm: "Đều tại chúng ta, vốn muốn mang Ly nhi ra ngoài giải sầu, nhưng ai biết được lại gặp sự tình này. Ở phố Phú Dương, có mấy tên Nguyễn gia đùa giỡn Nguyệt nhi, Nguyễn Kiến Hào kia còn muốn bắt bạt Ly nhi, Ly nhi liền ra tay phế đi tay phải của hắn."

"Gia chủ gia gia, những người đó thật đáng giận, người đừng trách Ly nhi. Sau đó, phụ mẫu của Nguyễn Kiến Hào mang theo một đám võ sư nói là muốn mạng của Ly nhi, ta cùng Tần Giác đều vô cùng lo lắng, may mắn có Minh công tử ra tay giải vây." Tần Nguyệt sợ Tần Vinh Hải trách tội Ly nhi, nhanh chóng nói tình huống lúc ấy.

"Nói lại cẩn thận, giải vây như thế nào?" Trong lòng đại trưởng lão có dự cảm xấu, Nguyễn gia kia kiêu ngạo có tiếng, làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy?

"Mẫu thân Nguyễn Kiến Hào muốn giết Ly nhi, Minh công tử liền dùng một chiêu dập nát bà ta." Thanh âm Tần Nguyệt rất cao, trong lòng phi thường thống khoái.

"Cái gì? Giết?" Đại trưởng lão cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, nhiều võ sư như vậy mà lại để hắn giết người, hơn nữa còn là một chiêu đánh nát! Rốt cuộc là tới cảnh giới huyền linh sư nào rồi? Chẳng lẽ là Huyền linh tông?

Việc này khẳng định đã chọc giận Nguyễn gia, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, làm không tốt sẽ đem tai họa ngập đầu cho Tần gia. Thiếu niên này không thể chọc, nhưng Tần Ly không giống như vậy.

"Ai, Ly nhi, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Sắp đến ngày ước chiến, người còn đem về phiền phức lớn như thế, chọc giận Nguyễn gia? Không phải người muốn đem đại họa cho Tần gia sao?" Đại trưởng lão mang tư thái trưởng bối mà khiển trách Tần Ly.

"Người là do ta giết, tất nhiên sẽ không để người của Tần gia khó xử!" Minh Dạ chợt lạnh mặt xuống, không khí xung quanh như bị đông lại, khiến người ta không rét mà run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net