Q2-Chương 10: Linh đan tới tay, nguy cơ được giải trừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Tiêu nói nhỏ với hai người Tần Ly: "Trí linh tuy rằng không có thực thể, nhưng chúng nó cũng có nhược điểm. Đó chính là linh đan, không có linh đan chúng nó không những không thể tu luyện mà còn hồn siêu phách tán. Chỉ cần lấy được linh đan trong đầu bọn chúng là có thể tiêu diệt bọn chúng. Nhưng muốn lấy được thì không hề dễ dàng, các ngươi phải cẩn thận."

Phượng Tiêu vừa dứt lời, ánh mắt con cuồng sư cấp bảy chợt lóe linh quang, liền xông tới Phượng Tiêu. Sau khi huyền linh thú chết đi, nó không còn phải chịu uy áp của huyết mạch đặc thù nữa, cho nên dù Phượng Tiêu có cao hơn nó một bậc cũng chỉ có thể dựa vào bản sự của chính mình để giết nó.

Phượng Tiêu không dám chậm trễ chút nào, ngọn lửa màu vàng kiều diễm nhảy múa trên bài tay của hắn, ngọn lửa cực nóng như đang gào thét, nhanh chóng phóng về phía cuồng sư. Mặt khác, một con cuồng sư cấp năm muốn đánh lén Phượng Tiêu, thân ảnh của nó vô thanh vô thức xuất hiện phía sau lưng hắn, chỉ kịp để lại cái bóng ở vị trí ban đầu. Móng vuốt nó xé gió mà đánh vào lưng hắn.

"Phượng Tiêu, cẩn thận sau lưng." Tần Ly sợ hãi kêu thất thanh, Phượng Tiêu cũng không phải loại người ngu ngốc, lập tức tránh né.

Con cấp năm còn lại dường như không hề sốt ruột, cũng không vội tấn công Tần Ly và Tần Tiêu Vũ, nó quan sát từng động tác của hai người như đang ngắm nghía món đồ chơi của nó.

Chiến khí của Tần Tiêu Vũ mạnh mẽ bộc phát tạo thành một lớp ánh sáng màu vàng quanh quẩn toàn thân hắn. Tay của Tần Ly cũng đã bắt đầu nổi lửa, chuẩn bị công kích.

Ở bên kia, Phượng Tiêu cùng hai con cường sư không ngừng tranh đấu, khó mà phân được thắng bại, Toàn bộ thực vật xung quanh đều bị cháy đen. Lực phá hoại tương đối mạnh. Bên này, Tần Ly cũng bắt đầu sử dụng chiêu thức mà nàng lĩnh ngộ "Liệt Diễm Khiếu" để tiến hành công kích, một ngọn lửa xanh đỏ đan xen vọt ra ngoài.

Con cuồng sư cấp năm phát hiện linh lực tiềm tàng trong ngọn lửa đang không ngừng gào thét kia, thân mình hư ảo của nó lập tức tan biến trong không trung.

"Cẩn thận, chúng ta tựa lưng vào nhau, như vậy nó mới không thể đánh lén. Trí linh quả thật rất khó để đối phó, nhất định phải cẩn thận." Tần Ly lại nổi lên một ngọn lửa, sau đó nhắc nhở Tần Tiêu Vũ.

"Ngươi yên tâm, Ly nhi, cho dù liều mạng ta cũng phải bảo vệ ngươi." Tần Tiêu Vũ cam đoan.

"Bây giờ chúng ta là chiến hữu, không phải chủ tớ. Ta không muốn nghe những lời này lần thứ hai. Đường chúng ta đi còn rất dài, chúng ta nhất định không có việc gì." Tần Ly nhíu mày nói.

Tần Tiêu Vũ và Tần Ly quay lưng lại với nhau, lời nói của Tần Ly khiến lòng hắn cảm động vô cùng. Lúc này không ai nói gì cả, chỉ tập trung quan sát động tĩnh xung quanh.

Cuối cùng nó cũng xuất hiện, Tần Ly vừa ném ngọn lửa ra, nó lại biến mất. Cứ lặp đi lắp lại như thế vài lần, linh lực của Tần Ly cũng tiêu hao khá nhiều. Trên thân thể hai người bọn họ có không ít dấu cào, cấu của cuồng sư. Nhưng con cuồng sư vẫn lông tóc vô thương, vừa xuất hiện lại biến mất giống như đang đùa giỡn.

Như vậy mãi không phải là cách, nàng nhất định phải tiếp cận được nó. Tần Ly nói với Khuynh Nhan: "Khuynh Nhan, ngươi là linh hồn thể, tương đối mẫn cảm với năng lượng dao động, ngươi quan sát vị trí nói giúp ta."

"Được, nhân gia giúp ngươi quan sát nó." Khuynh Nhan trả lời.

"Tiêu Vũ, vũ kỹ của ngươi là Phượng Minh, dùng sóng âm công kích thử xem. Ta nói công kích ở đâu, ngươi lập tức xuất chiêu đánh tới chỗ đó."

Tần Tiêu Vũ nghe xong, lau máu tươi ở khóe miệng, trả lời: "Được, ngươi nói vị trí, ta sẽ phối hợp."

Khuynh Nhan cảm ứng có một luồng linh lực dao động, nói với Tần Ly: "Phía trên, bên trái."

Tần Ly lập tức lập lại với Tần Tiêu Vũ. Nàng cũng không dùng linh kỹ, mà lại lặng lẽ quan sát biến hóa của vị trí mà Khuynh Nhan chỉ điểm khi Tần Tiêu Vũ ra chiêu.

"Ba ba." Tiếng của phượng hoàng vang lên mang theo sóng âm công kích về phía linh lực dao động. Cuồng sư cấp năm đang che dấu thân hình, chuẩn bị công kích nhưng lại bị sóng âm đánh tan kế hoạch, bắt buộc phải hiện hình.

Sau khi nắm bắt được những vị trí của Cuồng sư, Tần Ly cũng bắt đầu dùng linh kỹ, hợp sức cùng Tần Tiêu Vũ tiêu hao năng lượng của nó, làm cho tốc độ của nó càng ngày càng giảm, thân hình cũng ngày càng mờ nhạt.

"Tốt, quả nhiên hữu dụng! Ngươi yểm trợ ta, ta vòng ngược phía sau đánh lén nó." Tần Ly nói xong, chờ cuồng sư hiện hình, lệnh cho Tần Tiêu Vũ đánh lạc hướng nó, còn nàng thì phóng đến phía sau cuồng sư, nhằm lấy linh đan trong đầu nó ra.

Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Tần Ly bổ nhào về phía trước, tay phải nắm gắt gao linh đan màu đỏ, linh đan không ngừng xoay tròn, cuồng sư nổi giận gầm lên một tiếng bắt đầu giãy dụa. Tần Ly cảm giác lục phủ ngũ tạng của nàng bị đảo lộn nhưng nàng vẫn ngoan cố nhất quyết không buông tay.

"Ly nhi, mau buông tay, nếu còn như vậy ngươi sẽ chết mất." Tần Tiêu Vũ thấy cả người Tần Ly đẫm máu, lo lắng la lớn.

Một chút nữa, kiên trì một chút nữa! Tần Ly tự nhủ, trong tay nắm gắt gao linh đan.

Đến khi ý thức nàng bắt đầu mơ hồ, cuồng sư cấp năm rống to một tiếng, thân mình biến thành hư vô. Nàng... thành công rồi, rốt cuộc nàng cũng thành công rồi. Tần Ly nắm linh đan trong tay, rồi nàng lâm vào hôn mê.

Đến khi nàng tỉnh lại, cảm giác đau đớn giống như bị lửa đốt, cử động một chút cũng khó khăn vô cùng.

Nàng miễn cưỡng mở mắt, cảnh vật mông lung dần trở nên rõ ràng, ngay lập tức nàng thấy hai ánh mắt lo lắng đang nhìn chằm chằm mình.

"Ngươi tỉnh? Không phải ta đã nói rồi sao? Hai người các ngươi chỉ cần kéo dài thời gian là được rồi, ngươi liều cái mạng như vậy để là gì?" Sau khi giải quyết hai con cuồng sư, hắn liền thấy cả người Tần Ly đầy máu rồi ngã gục xuống đất ngất đi.

Tần Ly vừa mới tỉnh liền nghe thấy tiếng rống của Phượng Tiêu, nàng bất đắc dĩ bĩu môi: "Ta dù sao cũng đang bị thương, ngươi không thể tỏ ta đồng tình một chút được sao?" Giọng nói khàn khàn, suy yếu vô cùng, nhưng giọng điệu lại thoải mái hơn nhiều.

"Đồng tình? Ta không có cái thứ đó. Lần sau còn không nghe lời ta, chết cũng đáng!" Phượng Tiêu tuy ngoài miệng vẫn mắng xối xả, nhưng tay lại đưa nước đến bên miệng Tần Ly.

"Ly nhi, trên người ngươi còn Nguyên Linh đan không? Mau ăn một viên, vừa rồi nhờ có Phượng Tiêu vận chuyển linh lực cho ngươi ngươi mới tỉnh nhanh như vậy." Tần Tiêu Vũ thân thiết nhìn Tần Ly.

Tần Ly cũng biết thương thế của nàng không nhẹ, lập tức lấy ra một viên Nguyên Linh đan ăn vào. Đến khi hết dược hiệu, tuy rằng không hoàn toàn hồi phục, nhưng đã không còn đau đơn như lúc nãy.

"Tiểu Ly Ly, lần này ngươi thực sự rất lỗ mãng, hồi nãy nhìn thấy ngươi như vậy, nhân gia xem nữa là bị hù chết. May mà người kia độ linh lực cho ngươi, nếu không ngươi sẽ biến mất giống như con cuồng sư kia." Khuynh Nhan bất đắc dĩ nói.

"Thực xin lỗi đã làm cho các người lo lắng. Phượng TIêu, cảm ơn ngươi." Tần Ly giương mắt nhìn Phượng Tiêu đang giận dỗi bên kia.

"Không cầm cảm ơn ta không phải người rộng lượng, nếu ngươi tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, ta lập tức ném một phát cho ngươi ra khỏi Sâm Lâm này." Ngoài miệng Phượng Tiêu nói vậy nhưng ngữ khí đã buông lỏng rất nhiều.

"Được, nếu ta còn có lần sau, ngươi cứ trực tiếp ném ta ra ngoài." Tần Ly cười lấy lòng.

"Hừ, ngươi bị thương quá nặng, chúng ta cũng không thể đi tiếp. Nới này có ba trí linh thánh thú, vậy thì sẽ không có trí linh khác ở, là nơi khá an toàn. Mặt khác, linh đan của trí linh có thể trợ giúp ngươi tu luyện, ngươi luyện hóa chúng sẽ có lợi thúc đẩy tăng tu vi." Phượng Tiêu nói xong, đem hai linh đan của mình cho Tần Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net