Q2-Chương 4: Tính tình ngày càng phúc hắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Ly bị tiếng hét của hai người dọa đến phát hoảng, không cần phải khoa trương như vậy? Nàng bĩu môi.

Nguyệt Diệu Hinh đang chiếu cố những người bị thương, nàng chợt nghe tiếng hô của hai người, cũng cả kinh, lập tức bỏ dở việc chăm sóc, nhanh chóng chạy sang. "Tiểu Ly, ngươi, ngươi thật sự đã trở thành tứ phẩm luyện dược sư sao?"

"Giờ không phải là thời điểm nói chuyện này! Con Bích Lân Xà kia đâu?" Mỗi lần nàng không muốn đề cập đến một vấn đề nào đó, Tần Ly sẽ chọn cách nói lảng sang chuyện khác.

"Nhắc đến mới nhớ chuyện này cũng thật kỳ quái, trung bộ này tuy cũng có huyền linh thú cấp cao qua lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là bát cấp hay cửu cấp huyền linh thú, tại sao lại bất ngờ xuất hiện huyền linh huyễn thú, không những thế cấp lại cao như vậy? Hơn nữa chúng ta cũng không có kinh động nó, nó ra ngoài liền đuổi theo công kích chúng ta, không còn cách nào khác, ta đành phải dùng huyền linh phù chú mà lão sư cho mới có thể giết chết nó, thi thể nó ở bên kia." Nguyệt Diệu Thần chỉ tay vào gốc cổ thụ phía sau đội ngũ.

Tần Ly nghe vậy, trong lòng cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Vì thế cất bước đi một vòng đến từng đội viên để quan sát, cuối cùng nàng ngửi được một cỗ hương thơm lạ lùng trên người Lôi Ngạo San.

"Hinh nhi tỷ, ngươi đến đây." Tần Ly gọi Nguyệt Diệu Hinh đến cạnh mình, lấy đan dược mà nàng đã luyện chế tốt lúc ở phụ cận trung bộ, nói nhỏ vào tai nàng: "Ngươi đem này Giải Độc đan này phân phát cho bọn họ, những người không trúng độc thì dùng Nguyên Linh đan. Riêng Lôi Ngạo San thì ngươi cho nàng .........."

Nguyệt Diệu Hinh cầm lấy đan dược, gật gật đầu, nàng dựa theo Tần Ly phân phó mà phát đan dược cho mọi người. Cuối cùng, đến Lôi Ngạo San, sau khi nàng cho Lôi Ngạo San dùng đan dược, thì phát hiện trên người nàng có một chùm hai quả Bích Linh Quả.

"Tiểu Ly, ca ca, các người nhìn xem!" Nguyệt Diệu Hinh đưa Bích Linh Quả đến trước mặt bọn Tần Ly.

"Đây là?" Hàn Hi Bạch cùng Nguyệt Diệu Thần không phải luyện dược sư cho nên chỉ biết vài loại thảo dược quen thuộc, còn những thảo dược cao cấp và vài loại linh quả thì bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

"Đây là Bích Linh Quả, Bích Lân Xà luôn thủ hộ những linh quả này. Nơi nào có Bích Linh Quả, thì nơi đó sẽ có Bích Lân Xà, đây là lí do vì sao nơi này xuất hiện huyền linh huyễn thú cấp cao. Về phần vì sao nó điên cuồng công kích các ngươi, là vì có người trong các ngươi ăn cắp vật nó thủ hộ. Sau một trăm năm, Bích Linh Quả mới chín, mỗi lần kết trái cũng chỉ có hai ba quả, cuối cùng đột nhiên có người trộm sạch, các ngươi nói xem, nó sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?" Tần Ly giải thích.

Nguyệt Diệu Thần cùng Hàn Hi Bạch nghe lời nói của Tần Ly, sắc mặt bỗng chốc đen lại. Chỉ vì một phút tham lam của Lôi Ngạo San, mà khiến đội ngũ bị tổn thất lớn tới như vậy. Nếu Tần Ly không xuất hiện, chỉ sợ hơn nửa đội sẽ bị mất mạng.

Khoảng nửa canh giờ sau, đan dược bắt đầu phát huy tác dụng, những người bị thương nên hôn mê đã bắt đầu tỉnh lại, sắc mặt của những người trúng độc cũng bắt đầu trở lại bình thường, lần lượt khôi phục ý thức.

Sau khi các đội viên tỉnh lại, Nguyệt Diệu Hinh tường thuật lại những gì đã xảy ra, bọn họ vô cùng cảm tạ Tần Ly, nàng chính là ân cứu mạng! Biết mình bị Bích Lân Xà công kích điên cuồng là bởi vì Lôi Ngạo San, bọn họ vô cùng phẫn hận. Hai nam hài lúc trước đi cùng với Lôi Ngạo San lập tức phân rõ giới hạn với nàng ta.

Lôi Ngạo San cuối cùng cũng tỉnh, vừa lấy lại ý thức, nàng ta liền thấy mọi người nhìn nàng ta với con mắt ăn tươi nuốt sống, lập tức sờ vào lồng ngực, phát hiện Bích Linh Quả biến mất, trong lòng cáu giận.

Dù sao nàng ta cũng là một luyện dược sư, nàng ta cũng biết chuyện Bích Lân Xà làm bạn với Bích Linh quả. Nàng ta chỉ có thể nghĩ đến chuyện sở hữu hai quả này, căn bản nàng ta không màng lo lắng đến tính nghiêm trọng của hậu quả. Nhìn thấy Bích Lân Xà điên cuồng đuổi theo nàng, nàng ta liền nhanh chóng chạy về đội ngũ để được bảo hộ.

"Ai cho phép các ngươi nhìn ta như vậy? Các ngươi biết đó là gì không? Là Bích Linh quả đã chín sau trăm năm. Hy sinh vài người mà có được Bích Linh quả cũng đáng. Đến khi trở về thì tặng nó cho lão sư, đến lúc đó luyện Bích Linh quả thành đan dược các ngươi cũng có lợi. Hơn nữa, không phải tất cả đều còn sống tốt sao?" Lôi Ngạo San không cảm thấy mình sai ở chỗ nào, nói tiếp: "Ai trộm Bích Linh quả của ta thì lấy ra đây cho ta, nếu không đưa ra, để đắc tội với Lôi gia và lão sư, cũng chỉ có người đó chịu thiệt."

"Bích Linh quả ở chỗ của ta, ngươi muốn làm thế nào?" Hàn Hi Bạch bước lên một bước, nói.

"Huynh nói dối! Huynh cũng không phải là luyện dược sư, lấy Bích Linh Quả làm gì? Huynh đừng có bảo vệ bọn họ, ta biết người trộm Bích Linh Quả của ta là bọn họ!" Lôi Ngạo San chỉ tay vào Tần Ly và Nguyệt Diệu Hinh.

"Ngươi nói đủ chưa? Nếu không phải do ngươi tham lam, thành viên khác sẽ không phải bị thương. Tiểu huynh đệ cứu mạng của ngươi, chẳng những ngươi không cảm kích, còn chỉ trích hắn, ngươi có mặt mũi chỉ trích hắn sao? Lôi Ngạo San trúng độc quá sâu, không thể tiếp tục tham gia thí luyện, hai người các ngươi đuổi nàng về Lôi gia đi!" Nguyệt Diệu Thần phân phó cho hai đội viên khác.

"A Thần, vì sao các huynh đều bảo hộ bọn họ như vậy, các huynh vì phế vật mà la ta? Ta không đi, ta không muốn đi." Lôi Ngạo San khóc lớn, muốn phản kháng nhưng lại phát hiện nàng ta không có khí lực, ngay cả ngưng tụ linh lực cũng không ngưng tụ được.

"Tại sao lại như vậy? Linh lực của ta đâu? A!" Lôi Ngạo San sợ hãi hét lớn một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Ly, nàng, nàng làm sao vậy?" Nguyệt Diệu Hinh thấy Lôi Ngạo San trực tiếp hôn mê bất tỉnh, có chút sợ hãi.

"Trúng độc quá sâu, xem ra đan dược của ta cũng không cứu được nàng, ai! Nàng không phải có lão sư rất lợi hại sao? Đừng trì hoãn thời gian nữa, mau đưa nàng đi cứu chữa đi, may ra còn kịp." Tần Ly lắc đầu, nhìn Lôi Ngạo San với ánh mắt đồng tình.

"Tiểu Ly Ly, nhân gia phát hiện tính tình của ngươi càng ngày càng đen tối, nhưng nhân gia thích." Khuynh Nhan cười nhẹ như gió xuân, nói. Người khác không biết nội tình, nhưng hắn biết. Làm sao mà nàng không cứu được? Rõ ràng nàng cô ý diễn như thế.

"Đúng vậy, tính tình của ta càng ngày càng đen tối, cho nên ngươi đừng có dại dột mà đắc tội ta." Tần Ly nhàn nhạt trả về một câu.

Khóe mắt Khuynh Nhan giật giật, không biết nói gì cho phải.

Lôi Ngạo San cứ như vậy mà bị đưa trở về, rất lâu sau đó, nàng ta cũng không tỉnh lại. Lão sư của nàng ta thử lần lượt tất cả phương pháp mà người ta biết, nhưng cũng không thể giải được xà độc trên người nàng. Không chỉ có như thế, người nàng ta chậm rãi chảy mủ, da thịt bắt đầu thối rữa, một thân tu vi bị hủy, đương nhiên chuyện này sau này mới nói.

Ngoại trừ Lôi Ngạo San, độc trên người những thành viên còn lại đều đã được giải, những người bị thương cũng đã được chữa lành. Tuy rằng không có ai nói ra ngoài miệng, nhưng ai cũng đoán được Lôi Ngạo San có kết cục như vậy cũng là do đắc tội với Tần Ly, mọi người ai cũng cảm kích Tần Ly, nhưng đồng thời cũng e ngại nàng. Không có Lôi Ngạo San, mọi người càng thêm cần luyện dược sư Tần Ly này, vì thế thái độ đối xử với nàng cũng tốt hơn rất nhiều, chủ động mời nàng ở lại.

"Tiểu huynh đệ, ngươi ở lại đi, ta với tiểu Bạch lo lắng cho hai người các ngươi." Nguyệt Diệu Thần khuyên nhủ.

"Chúng ta chưa nói là sẽ đi mà, ta cảm thấy đi cùng với bọn ngươi cũng rất tốt." Nghe thấy Tần Ly nói, Nguyệt Diệu Thần rất cao hứng, nhưng hắn bỗng chốc không biết nói cái gì cho phải.

"Tiểu Ly Ly, bây giờ ngươi thu thập vảy và túi mật của Bích Lân Xà đi. Còn có cành cây Bích Linh quả, cũng lấy nốt. Lôi Ngạo San dù có đê tiện nhưng cũng giúp ngươi không ít, nếu không có nàng, ngươi cũng không có được bảo bối." Khuynh Nhan nhắc nhở.

Tần Ly cũng nghĩ như vậy, vì thế nàng đào tinh hạch của Bích Lân Xà giao cho bọn Nguyệt Diệu Thần, còn mình thì lấy túi mật và vảy, đem túi mật cùng vảy của Bích Lân Xà và cành của Bích Linh quả vào để trong Huyền giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net