Q3-C24: Lôi trưởng lão cam chịu, Tần Ly nổi danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta không biết cũng khó, hiện tại chuyện của muội đã lan truyền khắp nơi rồi. Tiểu Ly, cảm ơn muội, ta biết muội làm như vậy đều là vì ta." Nguyệt Diệu Hinh cảm động bật khóc, ngoại trừ Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch, chưa từng có người nào đối nàng tốt như vậy. Nàng không nghĩ tới Tần Ly còn nhớ rõ chuyện mình từng bị Lôi Ngạo Thanh đánh, hơn nữa cam nguyện mạo hiểm đắc tội Lôi gia. Có thể nhận thức bằng hữu tốt như nàng, thật sự là may mắn của bản thân.

Tần Ly đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyệt Diệu Hinh, lấy tay lau nước mắt cho nàng, nói: "Hinh Nhi tỷ, tỷ đừng khóc! Đã gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, muội cũng coi tỷ trở thành tỷ tỷ ruột của mình. Trừ phi tỷ không nhận muội muội này." Nói xong dẩu môi anh đào quay mặt về một bên.

Nguyệt Diệu Hinh biết Tần Ly giận dỗi, nín khóc mỉm cười nói: "Muội muội có bản lĩnh như muội, người khác trông còn không trông thấy, ta làm sao có thể không đồng ý đây? Chỉ là trải qua chuyện này, lại cộng thêm chuyện Lôi Ngạo San, sợ là Lôi gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội."

"Sợ cái gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Nào, Hinh Nhi tỷ, tỷ còn chưa uống trà muội pha đúng chứ?" Tần Ly lôi kéo Nguyệt Diệu Hinh ngồi xuống.

Trên tay Minh Dạ bưng chén trà, nhâm nhi một ngụm lại một ngụm. Nguyệt Diệu Hinh thấy hắn không nói chuyện, hơn nữa không quen thuộc hắn nên không biết phải làm sao. Kỳ thực nàng có thể nhìn ra, người này có tâm tư khác với Tần Ly. Nàng hơi ngượng ngùng nói: "Ta không phải quấy rầy hai người chứ? Nếu không, ta đi về trước!"

"Quấy rầy cái gì? Muội vừa mới một mình ngồi uống trà, kết quả có người da mặt dày ngồi xuống, muội không có mời hắn!" Tần Ly tự mình rót chén trà, đưa cho Nguyệt Diệu Hinh nói: "Hinh Nhi tỷ, nào, nếm thử. Đây là kim chi trà, muội lấy từ chỗ Vệ ca ca, nghìn vàng khó mua, mỹ dung dưỡng nhan."

Minh Dạ nghe Tần Ly nói như vậy cũng không tức giận, dù sao hắn đã nghĩ kĩ rồi, nữ nhân này không đến kề cận hắn, hắn sẽ kề cận nữ nhân này. Dù sao hắn còn rất nhiều thời gian, hơn nữa hắn rất tự tin vào năng lực của mình.

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lam Tiêu Tiêu: "Ta nói ngươi đừng theo ta có được không? Ta đã nói, ta không thích ngươi, ngươi muốn thế nào mới buông tha ta hả?"

"Ta chính là muốn đi theo muội, muội không để ý ta cũng không sao!" Vệ Liêu từ khi biết Tần Ly là nữ sinh rất vui mừng. Hắn biết mình còn cơ hội, mặc kệ Lam Tiêu Tiêu mắng hắn như thế nào hắn cũng không đi, điểm này giống Minh Dạ.

"Ta nói này Vệ mập mạp, ngươi có thấy phiền hay không hả? Quên đi, ngươi nguyện ý cùng thì cùng đi!" Lam Tiêu Tiêu mỗi lần mắng Vệ Liêu đều vô dụng, mỗi lần đều tức chết nàng, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Lam Tiêu Tiêu vừa vào cửa, nhìn thấy Minh Dạ và Nguyệt Diệu Hinh đều ở đây, nói: "Hoá ra chỗ ngươi náo nhiệt như vậy à? Tần Ly hôm nay ngươi rất nổi tiếng, ở ban bọn ta đều nghị luận về ngươi! Có thể ngươi không biết, Lôi Ngạo Thanh kia ỷ vào Lôi gia, ở Cạnh Kỹ Trường làm tàn phế không ít đệ tử. Hôm nay ngươi đánh nàng ta thành như vậy, không ít đệ tử vỗ tay trầm trò khen ngợi ngươi!"

"Ngươi tìm ta sẽ không để ca công tụng đức chứ?" Tần Ly nhấp một ngụm trà.

Lam Tiêu Tiêu cười hắc hắc: "Nghe bọn họ nói ngươi lợi hại như thế nào, làm tỷ muội tốt của ngươi tất nhiên có mặt mũi! Kỳ thực ta tới tìm ngươi ăn cơm, hiện tại không phải khai giảng rồi sao, có thể tới nhà ăn học viện ăn cơm."

Tần Ly thấy thời gian không sai biệt lắm, buổi chiều còn có khoá học, vì thế đứng dậy nói với mọi người: "Đi thôi, mọi người cùng ăn cơm. Chờ ta đi gọi Nguyệt tỷ và Giác ca ca, mấy người đi nhà ăn trước đi."

"Không cần gọi, ta và ngốc tử đã đến! Ly nhi, hôm nay muội thành danh nhân rồi, đi đến chỗ nào cũng nghe được tên và sự tích của muội." Tần Nguyệt và Tần Giác đi tới cửa.

Tần Ly không để tâm, thấy mọi người đến đông đủ, liền chuẩn bị đi ăn cơm.

Lúc này trên bầu trời rơi xuống một bóng người, Tần Ly ngước mắt lên, dĩ nhiên là người hồi sáng gặp - Lôi trưởng lão. Sắc mặt hắn âm trầm, uy áp võ tôn nhị giai cũng không che giấu.

Minh Dạ nháy mắt đứng dậy, vung tay áo đánh tan uy áp của hắn, hơn nữa tạo một cái linh quang xung quanh mấy người. Tuy rằng Minh Dạ tốc độ rất nhanh, nhưng mấy người trong viện vẫn có chút thừa nhận không xong. Tần Ly hoàn hảo, tuy sắc mặt không tốt nhưng cũng không có lập tức hỏng mất, nhưng mấy người còn lại đối mặt với uy áp võ tôn, một ngụm máy tươi phun ra, Tần Nguyệt và Tần Giác bỗng chốc quỳ rạp xuống đất. Ẩn náu ở trong viện, Minh Nhất nhanh chóng phi thân xuống, đi đến bên Minh Dạ, bảo hộ đám người Tần Ly ở phía sau.

Sau khi Tần Ly thu phục huyền hoả, thân thể và kinh mạch trong cơ thể cường hãn hơn rất nhiều, bằng không vừa rồi cũng thừa nhận không nổi. Nàng thấy mấy người bị nội thương mức độ khác nhau, nhanh chóng đi tới lấy ra Bách Chuyển Đan, mỗi người ăn một viên, ngay cả Vệ Liêu nàng cũng không keo kiệt.

Vệ Liêu luôn xem nàng không vừa mắt, cũng chỉ vì coi nàng thành tình địch. Hiện tại biết nàng là nữ nhân, địch ý cũng tiêu tán. Thấy nàng không ngại cho mình đan dược, hơn nữa vừa nhìn chính là đan dược phẩm chất không thấp. Trong lòng đối với Tần Ly sinh ra hảo cảm, "Cảm ơn ngươi!"

"Đừng nói chuyện, mau ăn đan dược, ngồi xuống khôi phục." Tần Ly thúc giục.

Minh Dạ thấy Tần Ly ảnh hưởng không lớn, tâm cũng buông lỏng, nhưng cũng không đại biểu hắn không so đo. Nữ nhân của hắn, không ai có thể động. Quanh thân hơi thở bỗng chốc lạnh như băng, ánh mắt lãnh liệt như dao nhỏ lăng trì Lôi trưởng lão. Lôi trưởng lão cảm thấy Minh Dạ tức giận, trong lòng co rút lại. Khí thế thật mạnh, lại khiến hắn không nhịn được sợ hãi.

Tần Ly cũng tức giận, trầm giọng nói: "Lôi trưởng lão, ngươi đây là có ý tứ gì?"

Lôi trưởng lão nghe nói Tần Ly ở Cạnh Kỹ Trường đánh Lôi Ngạo Thanh tàn phế, hơn nữa ở trong học viện truyền ồn ào huyên náo. Kỳ thực Lôi Ngạo Thanh hắn không để ở trong mắt, nhưng uy vọng Lôi gia không thể bị tổn hại. Hắn cũng là bị Tô trưởng lão kích động, mới nghĩ đến cảnh cáo Tần Ly một chút, khiến nàng đừng qua đáng. Hắn không ngờ Minh Dạ cũng ở đây, rước thêm không ít phiền toái.

Thân phận Minh Dạ người khác không biết, nhưng trưởng lão bọn họ cũng biết một chút. Không nghĩ tới hắn cùng Tần Ly quan hệ không bình thường. Xem ra hắn không thể làm gì, nhưng vẫn muốn cảnh cáo: "Có ý tứ gì? Luận võ ở Cạnh Ký Trường, vì sao ngươi ra tay ngoan như vậy? Biết rõ Lôi Ngạo Thanh cấp bậc thấp hơn ngươi nhiều như vậy, vì sao còn đánh nàng thành tàn phế?"

"Ha ha, thì ra là thay Lôi Ngạo Thanh xuất đầu! Thời điểm Lôi Ngạo Thanh ở Cạnh Kỹ Trường đánh đệ tử khác tàn phế, sao không thấy ngươi tới chủ trì công đạo? Như thế nào, muốn lấy cái danh trưởng lão đến giáo dục đệ tử?" Tần Ly cười nhạo nói.

"Ngươi..... Tần Ly, đừng tưởng mình là đệ tử viện trưởng thì lão phu không dám động đến ngươi!"

"Ồ? Lôi trưởng lão, ngươi đây là tính toán như thế nào động đến tiểu đồ đệ của ta?"

Lôi trưởng lão vừa dứt lời, bạch y tiểu lão đầu râu dài bay đến, người này đúng là viện trưởng Nguyệt Diệu Thương.

Lôi trưởng lão thấy Nguyệt Diệu Thương vẫn cười tủm tỉm, nhưng lời nói nghe ra có hàn ý. "Viện trưởng, ta chỉ là giáo dục đệ tử này một chút. Nàng ở Cạnh Kỹ Trường ra tay rất ngoan, đánh một đệ tử thành tàn phế, đối với loại đệ tử có phẩm hạnh này, nhất định phải nghiêm túc xử lý."

Nguyệt Diệu Thương vuốt vuốt râu nói với Tần Ly: "Tiểu đồ đệ, con thật đánh người thành tàn phế?"

Tần Ly cũng không phủ nhận, vì thế gật đầu nói: "Dạ, nhưng con thấy mình không sai."

"Tốt, đáng đánh! Đối với loại đệ tử chỉ biết ỷ thế hiếp người, nhất định phải hảo hảo giáo dục một chút! Tiểu đồ đệ, lần sau lại có trường hợp phấn khích như vậy, nhất định phải báo sư phụ một tiếng, sư phụ cũng đi tham gia náo nhiệt. Con không biết chứ, người già rất sợ tịch mịch, mỗi ngày một mình trong phòng, buồn muốn chết!" Nguyệt Diệu Thương vỗ tay trầm trồn khen ngợi, phút cuối cùng còn không quên tố khổ với Tần Ly. Một khuôn mặt biểu cảm thập phần phong phú, một lát tươi cười dào dạt, một lát lại nhăn lại ai oán.

Tần Ly một bên nghe được đầu đầy hắc tuyến, khoé miệng co quắp. Lão sư này của nàng thật là một đóa kỳ ba ( người kì lạ). Nhưng vì phối hợp với hắn, vì tức chết Lôi trưởng lão, nàng gật đầu nói: "Sư phụ yên tâm, về sau lại có loại sự tình này, nhất định sẽ báo cho người trước tiên. Nếu người ngày thường buồn chán, không bằng thường xuyên đến chỗ đồ đệ ngồi chơi."

Một khuôn mặt già nua của Lôi trưởng lão một lát xanh, một lát hồng, tức giận đến bốc khói. Trong lòng thầm mắng Nguyệt Diệu Thương, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, ai bảo tu vi không bằng hắn!

"Ai nha, tiểu đồ đệ, có phải nên ăn cơm trưa hay không? Các con nhanh đi ăn cơm đi, đừng để đói bụng!" Những lời này của Nguyệt Diệu Thương chính là bảo bọn hắn đi mau, không cần để ý Lôi trưởng lão.

Tần Ly nhìn sắc mặt mấy người, biết nội thương đã được đan dược chữa trị, mọi người từ từ đứng dậy.

Liễu Hàn Vân nghe thấy động tĩnh chạy tới, chỉ thấy trong viện mọi người đều bị thương. Nhìn lên thấy viện trường cùng Lôi trưởng lão đều ở đây, sắc mặt ngưng trọng. Nguyệt Diệu Thần, Hàn Hi Bạch và Vệ Khanh cùng nhau chạy đến, Lôi trưởng lão làm ra động tĩnh không nhỏ, hơn nữa viện trưởng cũng tới, bọn họ cho rằng có chuyện xảy ra, cũng chạy tới.

Vệ Khanh cũng đoán được chuyện gì xảy ra, mắt đào hoa nhíu lại, ánh mắt loé hàn quang, lạnh giọng nói: "Lôi trưởng lão, ngươi làm cái gì vậy? Lấy tư lịch của ngài, đi khó xử một cái tiểu bối tựa hồ có chút không ổn?"

Lôi trưởng lão vừa bị Nguyệt Diệu Thương cùng Tần Ly làm tức giận, lúc này lại bị một tiểu bối trong ngũ đại gia tộc kể lể, khuôn mặt già nua tái xanh. Nếu là người khác thì thôi, cố tình Vệ Khanh là người thừa kế gia chủ Vệ gia, lời nói đến miệng hắn chỉ có thể mắc kẹt thực sự khó chịu. Xem ra chính mình hôm nay không nên đến một mình, không ngờ Tần Ly có nhiều người che chở như vậy.

Tần Ly không muốn dây dưa với hắn, hôm nay cứ ghi nhớ trước, sớm muộn gì cũng báo. "Vệ ca ca, chúng ta muốn đi ăn cơm trưa, huynh và mấy người Thần ca ca cũng đi cùng đi!"

Mấy người ra khỏi tiểu viện, Vệ Khanh nói với Tần Ly: "Ly nhi, Lôi gia không dễ đối phó, muội đi ra ngoài phải cẩn thận. Lấy thực lực hiện tại của muội, vẫn không nên cùng Lôi gia chính diện xung đột."

"Vệ ca ca, huynh yên tâm đi, muội sẽ cẩn thận. Nhưng hôm nay làm phiền Nguyệt tỷ và bọn họ, muội hơi băn khoăn."

Lam Tiêu Tiêu cười cười nói: "Ly nhi, nếu ngươi băn khoăn thì bữa trưa hôm nay hôm nay ngươi mời đi, chúng ta có thể tiết kiệm chút linh điểm."

"Được, ta mời! Tý nữa mọi người muốn ăn cái gì cứ gọi." Tần Ly biết mọi người không muốn mình rối rắm vấn đề này, vì thế cùng mọi người cười nói vui vẻ đi về phía nhà ăn học viện.

Lôi gia...

Lôi Ngạo Thành được người nâng về hậu viện, phụ thân nàng ta - Lôi Nguyên Bác rất tức giận. Từ miệng người ngày thường quan hệ tốt với Lôi Ngạo Thanh biết được, nàng ta bị một đệ tử tên Tần Ly đánh thành như vậy. Tuy bọn họ chỉ là chi thứ Lôi gia, nhưng nay đã trở về bổn gia, theo tên Lôi Ngạo Thanh là có thể nhìn ra.

Lôi Nguyên Bác sau khi biết tin tức, đi tìm gia chủ đương nhiệm Lôi gia - đệ đệ Lôi Diệp Lâm - Lôi Diệp Đào, cũng chính là cha của Lôi Ngạo San và Lôi Ngạo Nghiên, muốn thương lượng với hắn một chút bây giờ phải làm sao. Hiện tại Lôi Diệp Lâm đang bế quan, tạm thời giao sự vụ trong nhà cho Lôi Diệp Đào xử lý. Đến chỗ ở của Lôi Diệp Đào mới biết hắn đã điều tra người tên là Tần Ly.

Mấy ngày trước đây Tần Ly đến Liên Minh Luyện Dược Sư khảo hạch phát sinh tranh chấp với Lý Thành, Lý Thành đối với Tần Ly ghi hận trong lòng. Tức thời tìm đến Lôi gia, nói chuyện Tần Ly kê đơn (hãm hại) Lôi Ngạo San cho Lôi Diệp Đào. Lôi Diệp Đào không ngốc, cũng không lập tức đi học viện tìm Tần Ly phiền toái, trước điều tra tư liệu về nàng.

Tần gia hiện tại ở Nguyệt Diệu cũng được xếp vào hàng danh hào, chẳng phải tam lưu tiểu gia tộc lúc trước. Tuy rằng Lôi gia không có để Tần gia vào mắt nhưng cũng có chút lo lắng. Hơn nữa, Tần Ly hiện tại là đồ đệ viện trưởng, lại cùng Vệ, Hàn hai đứa nhỏ quan hệ không tệ, nhất là quan hệ với Vệ Khanh, cái này đều phải lo lắng. Để cho hắn đau đầu chính là Minh Dạ bên người Tần Ly, thân phận người này đặc biệt, không phải là người bọn họ muốn động là có thể động. Bởi vì việc này chứa nhiều nhân tố, Lôi Diệp Đào cũng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lôi Nguyên Bác nghe Lôi Diệp Đào kể rõ, đại khái hiểu biết Tần Ly. Trách không được nàng kiêu ngạo như vậy dám đánh Lôi Ngạo Thanh tàn phế, thì ra có chút bối cảnh.

"Diệp Đào, ngươi nói việc này làm sao bây giờ, ta nghe ngươi. Nhưng thù của Ngạo Thanh nhất định phải báo, ngươi không biết, đứa nhỏ hiện giờ biến thành bộ dạng gì nữa!"

Lôi Nguyên Bác bộ dạng cao lớn thô kệch, Lôi Ngạo Thanh như vậy là do hắn. Tương phản, Lôi Diệp Đào tương đối tuấn mỹ, nhìn qua giống bạch diện thư sinh, chỉ tiếc khí chất âm nhu, phá hủy mỹ cảm.

Lôi Diệp Đào trấn an hắn: "Nguyên Bác, ngươi yên tâm. Dù không có chuyện của Lôi Ngạo Thanh ta cũng sẽ không tha cho tiểu tạp chủng Tần Ly. Thiên phú luyện dược của Ngạo San ngươi biết đấy, nếu không bị phế bỏ, Lôi gia chúng ta ở luyện dược cũng không bại bởi tứ gia. Nghe nói cái tiểu tạp chủng kia và Liễu gia quái thai quan hệ không tệ, mấy ngày trước đây còn bởi vì hắn xảy ra tranh chấp với Liễu Nguyên. Có thể từ trên người quái thai kia hạ thủ, có thể khiến Liễu gia thay chúng ta xuất đầu."

"Làm như thế nào?" Lôi Nguyên Bác hỏi.

"Liễu Hàn Vũ là tâm can Liễu Nguyên, nghe nói bị đánh sắp chết, nếu hắn chết, ngươi đoán Liễu Nguyên sẽ bỏ qua cái quái thai kia sao? Đừng nói Liễu Nguyên, chỉ bằng tính tình Tô Liên kia, nàng thế nào cũng phải náo đến Tô gia. Tô lão gia chủ có bao nhiêu yêu thương Tô Liên, ngươi biết đấy, Liễu Hàn Vũ - ngoại tôn hắn là bảo bối trong mắt hắn. Ta còn tra được, Tô gia có nuôi dưỡng một tiểu gia tộc ở Nguyên thành nhưng bị Tần Ly kia tiêu diệt. Tô Uyển Nhi cũng chịu không ít uất ức. Có Tô, Liễu hai nhà xuất thủ, chúng ta không cần động cũng có thể giải quyết nàng." Lôi Diệp Đào âm ngoan nói.

Lôi Nguyên Bác tự hỏi một chút, nói: "Biện pháp này của ngươi không tệ, nhưng Liễu Hàn Vũ chưa có chết!"

"Không chết, chúng ta có thể giúp hắn một phen."

"Diệp Đào, cũng là ngươi thông minh!"

Lôi gia có thể nhiều năm đứng đầu ngũ đại gia tộc như vậy, ngoại trừ nội tình và chỉnh thể thực lực, cũng bởi ở phương diện suy nghĩ tốt hơn. Cũng không phải bọn họ so với người tứ đại gia tộc thông minh hơn, mà là càng gian trá, ác độc hơn. Rất nhiều chuyện tứ đại gia tộc vì mặt mũi mà không làm, Lôi gia bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lại nói Lôi Ngạo Nghiên sau khi tan học liền trở về nhà, nhớ tới thái độ của Hàn Hi Bạch đối với nàng, cắn chặt răng đi đến phòng muội muội nàng - Lôi Ngạo San.

Lôi Ngạo San bởi vì trúng Cửu Linh Thanh Hồn Đan của Tần Ly cùng với xà độc, tu vi bị phế, người cũng tương đương thành phế nhân. Ngày thường trừ bỏ mẫu thân nàng ta có hay đi lại xem nàng ta, cha nàng ta cũng ngẫu nhiên sẽ tới. Lôi Ngạo Nghiên tuy là tỷ tỷ nàng ta nhưng bởi nàng ta được sủng ái hơn, quan hệ cũng không tốt, hai người tuy rằng là tỷ muội nhưng cũng không nói xong mấy câu.

"San San, tỷ đến thăm muội." Trên mặt Lôi Ngạo Nghiên câu ra một chút tươi cười, vén mành lên, đi vào phòng ở của Lôi Ngạo San, đi đến chiếc ghế đối diện giường ngồi xuống. Bởi vì da Lôi Ngạo San Làn bắt đầu thối rữa, cả ngày trốn ở trong giường. Lôi Ngạo Nghiên cũng không định quá thân cận, nhất là vì tránh né cỗ dị vị trên người nàng ta, hai là sợ nhìn thấy gương mặt thối rữa của nàng ta.

Thái độ Lôi Ngạo San thờ ơ không đứng dậy, thậm chí hơi châm chọc nói: "Tỷ tỷ thật là khách ít đến, thì ra còn nhớ rõ vị muội muội này, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh."

"San San, muội nói gì vậy? Chúng ta là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, tỷ tỷ đến thăm muội là dĩ nhiên. Muội cũng biết, tỷ tỷ ta hiện còn phải học, còn phải vội vàng học tập luyện dược, thật sự là không còn thời gian."

Lôi Ngạo San ở trên giường cắn răng nói: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đặc biệt đến để ghê tởm ta sao. Có chuyện gì nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng. Không có chuyện gì thì mời về, ta còn nghỉ ngơi."

Lôi Ngạo Nghiên nghe xong, lập tức nức nở nói: "San San, tỷ tỷ không phải cố ý, thật sự. Kỳ thực tỷ tỷ trong lòng cảm thấy buồn, nên muốn tâm sự với muội. Muội biết đấy, tỷ tỷ có bao nhiêu thích Hàn Hi Bạch, cứ tưởng thái độ hắn đối với nữ tử đều giống nhau, ta còn có thể có cơ hội. Nhưng hôm nay trong ban có một tân sinh, thái độ Hàn Hi Bạch đối với nàng rất khác. Nữ sinh kia bộ dạng rất xinh đẹp, thiên phú luyện dược và tu vi cao, ta sợ là không có hy vọng. Nghe nói bọn họ đã sớm nhận thức, ban đầu nữ tử kia là nữ phẫn nam trang, Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần đều gọi nàng là tiểu huynh đệ."

Lôi Ngạo Nghiên một bên tố khổ một bên quan sát động tĩnh của Lôi Ngạo San ở trong giường, thời điểm nàng nói xong câu cuối cùng, hô hấp của Lôi Ngạo San bắt đầu dồn dập.

"Tỷ nói cái gì? Tỷ nói tân sinh kia nàng tên gọi là gì?" Thanh âm Lôi Ngạo San vốn suy yếu lúc này bỗng mạnh mẽ hơn.

Lôi Ngạo Nghiên khuyên nhủ: "Ai, muội lại không biết nàng, đừng kích động như vậy, đối với thân thể muội không tốt."

"Không biết? Làm sao có thể không biết? Ta hôm nay thành ra như vậy, đều là nàng làm hại. Nàng cũng dám đến kinh thành, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!"

Lôi Ngạo Nghiên thấy mục đích đã đạt được, tìm cớ rời đi.

Nguyệt Diệu học viện

Mấy người Tần Ly đi tới nhà ăn, phát hiện nó so với bộ dạng trong tưởng tượng của nàng không quá giống nhau. Nơi này và tửu lâu ở bên ngoài không sai biệt lắm, ở đây muốn ăn gì là có cái đó, hơn nữa có một số món bên ngoài không có ở đây cũng có thể cung cấp. Chẳng qua bên ngoài thanh toán dùng bạc, nơi này là linh điểm. Sau khai giảng, đệ tử không thể tuỳ tiện vô cớ rời khỏi học viện. Đương nhiên không tính đệ tử ngũ đại gia tộc và tinh anh đường. Ở nhà ăn, đệ tử có đủ linh điểm là có thể gọi món, linh điểm thiếu, phải ăn bữa cơm đệ tử, thức ăn sẽ không được lựa chọn, tự nhiên cũng sẽ không ngon.

"Oa, lần đầu tiên ta tới nơi này, thì ra xa hoa như vậy!" Lam Tiêu Tiêu tò mò đi tới tiền sảnh tiểu lâu, nhìn xem thập phần cẩn thận.

Tiểu lâu tổng cộng có hai tầng, chia ra thành đại đường và nhã gian, ở trong này đại bộ phận đệ tử đều ăn cơm bình dân, vì linh điểm không đủ. Mấy người trở ra, trực tiếp lên lầu hai nhã gian, mấy người trong này mặc dù không biết đám người Tần Ly là ai, nhưng Vệ Khanh và Hàn Hi Bạch bọn họ đều nhận thức. Thấy bọn họ mang theo mấy người Tần Ly lên nhã gian, đám người hâm mộ không thôi.

"Xem, bọn họ có thể trở thành bằng hữu với mấy công tử ngũ đại gia tộc, thực làm cho người ta hâm mộ!"

"Hâm mộ thì thế nào, không quan hệ tới đệ tử bình dân như chúng ta."

"Được rồi, đừng nhìn, mau ăn cơm đi!"

Kỳ thực đến học ở Nguyệt Diệu học viện có rất ít bình dân chân chính, chủ yếu là thiên kim thiếu gia của gia tộc ở địa phương, nhi tử của một số tiểu gia tộc ở kinh thành cũng không ít.

"Ly nhi, nếu không chúng ta ăn bữa cơm như những đệ tử bình thường đi, đồ ăn tự chọn rất đắt, cần rất nhiều linh điểm." Tần Nguyệt và Tần Giác nhìn thoáng qua nhau, Tần Giác đề nghị.

Lam Tiêu Tiêu tuy rằng la hét muốn Tần Ly mời khách nhưng cũng không muốn nàng tiêu pha phung phí. Cầm lấy thực đơn lên xem, thấp nhất cũng 100 điểm, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Tần Ly, ngươi đừng nghe ta, mời bọn ta ăn bữa cơm đệ tử là được rồi."

Tần Ly lấy qua thực đơn, cười cười nói: "Làm sao, khinh thường ta à? Cho mọi người chọn liền chọn, đừng nói nhiều như vậy, mời mọi người ăn cơm, nhiều cũng không để ý."

Lam Tiêu Tiêu nghe Tần Ly nói vậy cũng không già mồm cãi láo, bắt đầu gọi món ăn.

Tần Ly nói với Hàn Hi Bạch: "Hàn ca ca, không biết Hàn gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net