Q3-Chương 12: Kì nhân Vệ Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng y nam tử vừa dứt lời, biểu tình mọi người lập tức thay đổi, mỗi người một vẻ. Tần Ly không nhịn được nhướng mi, nghĩ thầm: tên này e sợ thiên hạ không đủ loạn cho hắn xem.

"Sao vậy? Ta nói không đúng à? Sau này đều là đồng học cả, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần phải cư xử xa lạ như vậy! Ta đành mở đầu vậy, ta tên là Vệ Khanh, tên áo lam kia là Liễu Hàn Ngọc, tiếp theo là Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần, chắc ngươi cũng đã biết, tử y nữ tử kia là Lôi Ngạo Nghiên, bên cạnh nàng là Tô Uyển Nhi. Liễu Hàn Vân, ta biết hắn, còn hai vị là...?" Vệ Khanh đem toàn bộ những người hắn biết nói qua một lần, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Ly và Lam Tiêu Tiêu.

"Tần Ly! Nàng ấy tên Lam Tiêu Tiêu."

"Thấy không? Vậy là quen thuộc cả rồi! Cái này gọi là trước lạ sau quen, sau này mọi người đều là đồng học, giúp đỡ nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Ngươi thấy có đúng không? Tần 'huynh đệ'?" Vệ Khanh hiên ngang cười, nhìn Tần Ly, tay phải hắn xoa xoa vành tai. (ý hắn là Tần Ly có bấm lỗ tai, hắn nhìn ra nàng là con gái, chỉ có 3 tên dở người kia bị lừa cho tới giờ.)

Tần Ly mỉm cười, gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Nàng không ngờ tên Vệ Khanh này chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng, thật không hổ với danh hiệu phong lưu của hắn, hiểu biết đối với nữ nhân cũng thật nhiều.

Tô Uyển Nhi vừa nghe tới tên Tần Ly, quay đầu mạnh một cái, nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn sắc mặt Tô Uyển Nhi càng trắng bệch.

"Hơn ba năm không gặp, Tô tiểu thư quên ta rồi sao?" Tần Ly vẫn đạm mạc cười.

Vệ Khanh nhìn thấy phản ứng của Tô Uyển Nhi, nghĩ thầm: Có trò hay!

"Oa... Thì ra là các ngươi biết nhau à!"

"Chúng ta đâu chỉ biết nhau, chúng ta còn rất... quen... thuộc!" Tần Ly trả lời.

Dáng vẻ bệ vệ vừa rồi của Tô Uyển Nhi lập tức biến mất, tất cả mọi người ai cũng thấy sự khác thường của nàng ta. Tô Uyển Nhi lập tức lôi kéo tay Lôi Ngạo Nghiên: "Nghiên tỷ, ở đây nhiều người, không khí không thoải mái cho lắm, chúng ta vẫn nên đi đến gian bên cạnh đi!" Nói xong, không chờ Lôi Ngạo Nghiên trả lời, lập tức lôi nàng ta qua gian bên cạnh.

Lôi Ngạo Nghiên liếc mắt nhìn Tần Ly một cái rồi cũng đi theo Tô Uyển Nhi. Liễu Hàn Ngọc không muốn chạm mặt Liễu Hàn Vân, thấy hai người kia đi rồi, hắn cũng đi theo.

"Ai nha, bọn họ đi rồi, bây giờ có thể ăn cơm được rồi chứ? Lịch lãm lâu như vậy, đã lâu không được ăn uống tử tế. Các ngươi đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau qua đây ăn cơm." Ba người Tô Uyển Nhi vừa đi, Vệ Khanh liền bước vào phòng đầu tiên, tìm ghế trống ngồi xuống, cầm chén đũa được bày trên bàn lên. (trên bàn tròn thường được đặt 8 bộ chén đũa cho dù không đủ tám người ăn)

Khóe mắt Tần Ly giật giật, da mặt người này đủ dày: "Hàn ca ca, Thần ca ca, mời ngồi!"

Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần bước vào phòng, cả đoàn người ngồi xuống. Tần Ly nhìn Hàn Hi bạch và Nguyệt Diệu Thần, nói: "Hai vị ca ca vừa mới lịnh lãm trở về sao? Ba năm không gặp, cảnh giới của các huynh nhất định tăng lên rất nhiều có phải không?"

Hàn Hi Bạch đã là đại huyền linh sư lục giai, Nguyệt Diệu Thần là đại huyền linh sư tứ giai. Tuy rằng không mạnh như Tần Ly, nhưng nếu không có Tần Ly và Liễu Hàn Vân bên cạnh thì bọn họ cũng đã được xem như thiên tài rồi.

"Ha ha, có thể nói là vậy đi! Chúng ta cũng vừa mới trở về, Vệ Khanh đã đòi chúng ta mời hắn đi ăn cơm." Hàn Hi Bạch cười nói.

Vệ Khanh tay gắp một khối thịt bò, đầu ngẩng lên nói với hai người bọn họ: "Cảm tạ ta hậu hĩnh vào, nếu không nhờ ta các huynh có gặp được tiểu huynh đệ trong miệng các huynh không?"

Mọi người cười rộ lên, Liễu Hàn Vân cũng nhịn không được mà nhếch mép, nhờ có Vệ Khanh mà không khí nặng nề lúc nãy xem như tan hết, bữa ăn kết thúc vui vẻ. Đám người Tô Uyển Nhi bên kia lại không được tốt như vậy, ba người nhìn một bàn đồ ăn, nhưng không ăn được gì, mỗi người đều có tâm sự.

Cơm nước xong xuôi, Tần Ly trở về tiểu viện, Phượng Tiêu liền không nhịn được mà rít gào: "Tiểu Ly, mau thả ta ra, cho ta hít thở không khí, ta nhàm chán muốn chết rồi!"

"Có thể đi ra, nhưng chỉ có thể hoạt động trong phòng, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện." Tần Ly bĩu môi, thả hắn ra ngoài.

Phượng Tiêu vừa ra khỏi Huyền giới, lập tức chạy qua chạy lại trong phòng, nhìn hết cái này tới cái kia, thấy hắn như vậy, nàng có chút không đành lòng. Lúc trước, Phượng Tiêu theo nàng là vì muốn kiến thức cuộc sống của nhân loại, sau đó vì cứu nàng mà khế ước với nàng, cho đến bây giờ, nàng chưa từng dẫn Phượng Tiêu ra ngoài dạo chơi: "Phượng Tiêu, bây giờ còn ở trong học viện, ngươi chịu khổ một chút, chờ ta có dịp ra ngoài, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi dạo chơi."

"Ta hiểu mà, ngươi không cần phải cảm thấy áy náy. Lúc trước cứu ngươi là vì ta tự nguyện, nếu xem ta là bằng hữu thì đừng có cảm thấy ngại ngùng hay áy náy." Phượng Tiêu trừng mắt nhìn Tần Ly, nói.

"Tiểu Ly, muội có ở đây không?" Lúc này, bên ngoài tiểu viện vang lên thanh âm của Nguyệt Diệu Hinh.

Tần Ly ra dấu với Phượng Tiêu bằng ánh mắt, Phượng Tiêu không tình nguyện mà trở về Huyền giới. Tần Ly chạy ra ngoài sân liền nhìn thấy Nguyệt Diệu Hinh đứng ngoài cửa, Tần Ly sực nhớ là mình đã hứa sẽ đến tìm nàng khi qua được vòng hai: "Hinh nhi tỷ, thật ngại quá, chắc tỷ sốt ruột lắm? Ta vừa mới gặp bọn Hàn ca ca, bọn họ đã trở lại."

Nguyệt Diệu Hinh mỉm cười nói: "Không có việc gì, ta nghe lão sư nói muội đã ra khỏi ảo cảnh, ta muốn qua đây hỏi thăm một chút. Thấy muội không có việc gì, ta cũng an tâm."

"Hinh nhi tỷ, tỷ vào đây ngồi chơi với muội một chút! Muội không có nhiều bạn trong học viện, rảnh rỗi thì tỷ qua đây ngồi chơi. Tiểu viện bên này hình như có trận pháp gì đó nên linh khí ở đây nồng đậm hơn chỗ khác, đối với việc tu luyện của tỷ mới có lợi."

"Ừ, đúng vậy, nơi này có Tụ Linh trận, bọn nhị ca cũng ở đây, ta thường đến tiểu viện của bọn họ tu luyện." Nguyệt Diệu Hinh giải thích.

Tần Ly nghĩ ngợi, lên tiếng: "Đúng rồi, ở ký túc xá muội có quen một người tên Lam Tiêu Tiêu, Hinh nhi tỷ, nếu được thì hai người làm quen một chút, xem như có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Thì ra nàng ấy là bằng hữu của muội! Nàng ấy với ta ở chung một phòng, ha ha!"

Nguyệt Diệu Hinh ngồi hàn huyên với Tần Ly một chút rồi đi, Tần Ly đợi nàng đi hẳn liền tiến vào Huyền giới tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ly đến tiểu viện bên cạnh tìm Liễu Hàn Vân, cả hai cùng đi đến phòng viện trưởng. Hai người xuyên qua khu nhà ở, liền nhìn thấy một tòa lâu nhỏ nằm đằng sau một hoa viên, nơi này là nơi viện trưởng sống và làm việc.

"Cẩn thận một chút, nghe nói viện trưởng là một lão ngoan đồng, rất nhiều lão sư và đệ tử đã bị ông ta chỉnh." Tần Ly vừa muốn tiến lên, lại bị Liễu Hàn Vân kéo lại, hắn nhìn chằm chằm tiểu lâu, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Trán Tần Ly hiện lên ba vạch hắc tuyến, nàng không nghĩ tới một viện trưởng lại có loại tính cách này. Bất ngờ hơn là nàng không nghĩ tới Liễu Hàn Vân lại chủ động nhắc nhỏ nàng, còn kéo nàng lại, còn có thể nói một câu đầy đủ cấu trúc như thế, cái này có tính là một loại tính cách của hắn hay không?

Hai người cẩn thận quan sát bốn phía một chút, chậm rãi bước vào bên trong. Vừa bước qua cánh cửa, Tần Ly và Liễu Hàn Vân chỉ thấy một vệt sáng xanh xoẹt qua, cửa bỗng đóng sầm lại, bọn họ bị giam lỏng bên trong.

"Hai tiểu oa nhi kia, sao lại lâu như vậy? Để lão nhân ta chờ lâu như thế. Khi nào các ngươi phá được Linh Quang Giới này mới có thể đi vào gặp lão nhân ta, hừ!"

Tần Ly và Liễu Hàn Vân quay mặt nhìn nhau, Liễu Hàn Vân cười khổ: "Ta không phóng xuất linh lực được!"

Bàn tay Tần Ly lật ngửa lên, một ngọn lửa xuất hiện. Xem ra linh lực nàng không bị ảnh hưởng, chắc chuyện này có quan hệ với Khuynh Nhan. Khóe môi nàng hơi giương lên, tạo thành một đường cong tà tứ: "Ai nha, ngọn lửa này ta không khống chế được. Nếu không thả chúng ta, có lẽ tiểu lâu này cũng không được đảm bảo. Chậc chậc, thật sự đáng tiếc!" Nói xong, ngón tay búng một cái, đám lửa nhanh chóng lao đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net