Q3-Chương 16: Minh Dạ đến, thăng cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Ly nhíu mày, người này cũng thật phô trương, cho dù có là người của ngũ đại gia tộc cũng chưa chắc có thể bì kịp hắn. Không thể không nói, tuy rằng nam nhân này đeo mặt nạ nhưng không thể che giấu khí chất lãnh ngạo nghiêm nghị toát ra từ người hắn, giành lấy toàn bộ ánh hào quang, che lấp tất cả những nam sinh khác.

Cho dù là Liễu Hàn Vân ở bên cạnh nàng cũng ảm đạm đi mấy phần. Nam nhân mang mặt nạ đi thẳng một đường ở phía trước, cả đám nữ đệ tử đi theo phía sau, vẫn si ngốc nhìn hắn. Tần Ly nhìn thoáng qua, rồi quay lại nói với mấy người bọn họ: "Đừng nhìn nữa, không phải các ngươi đói bụng sao? Đi ăn cơm thôi."

Một hàng sáu người đi về phía cửa, không còn gì để nói, người vây quanh hắn thật sự nhiều lắm. Tần Ly phát hiện đám đệ tử này nhiều chuyện cũng không phải nhiều bình thường, muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu.

Tần Ly dẫn đầu đi trước, vừa lúc nam tử áo trắng kia cũng chuẩn bị lướt qua, đột nhiên, nam tử đến trước mặt Tần Ly: "Tần Ly?" Bới vì chiều cao chênh lệch, Tần Ly phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy mặt hắn. Thật ra nàng không hề thấp, nhưng khi nam nhân kia đứng đối diện nàng, nàng chỉ cao tới ngực hắn.

Thanh âm nam nhân sạch sẽ như suối mát lại tản mát sự lãnh liệt như có như không len lỏi trong dòng suối kia, thanh âm này, khí chất này thật quen thuộc, một bóng dáng mơ hồ hiển hiện trong trí nhớ của nàng. Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của hắn lập tức hiện trong mắt nàng. Con ngươi hắn đen như mực lại sáng lấp lánh giống như có thể hút mọi thứ vào trong đôi mắt sâu thẳm, nàng nhìn thấy chính hình ảnh của mình trong mắt hắn.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai mở miệng, thời gian phảng phất như đóng băng. Tần Ly chỉ cảm thấy bóng dáng mơ hồ kia càng ngày càng trở nên rõ ràng, bòng dáng người năm đó và thiếu niên này gần như hợp lại làm một.

Tần Nguyệt cảm thấy thanh âm nam nhân này có điểm quen tai, nàng vắt óc suy nghĩ rốt cuộc mình đã nghe thấy thanh âm này ở đâu?

Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh cảm thấy có chút mờ mịt, tên đệ tử vừa mới tới này sao lại biết Tần Ly? Nhất là Lam Tiêu Tiêu, lúc này nàng cật lực phát huy tinh thần bát quái, vểnh tai lắng nghe từng động tĩnh của hai người.

Trực giác Liễu Hàn Vân cho hắn biết hắn không thích nam nhân này, không chỉ vì tu vi nam nhân này làm cho hắn có cảm giác áp bách mà còn bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Tần Ly dao động khi nhìn tên kia. Ngày hôm qua, sau khi hắn trở về, hắn không thể tập trung tu luyện được, vì thế quyết đinh đi ngủ, nhưng vừa đặt lưng nằm xuống hắn lại mơ thấy Tần Ly. Hôm nay, sau khi trở về từ viện của viện trưởng, hắn luôn một mực tự hỏi vấn đề của mình, tuy rằng hắn vẫn chưa thể xác định mình bị gì nhưng hắn biết cảm giác mình đối với Tần Ly khác với những người khác, ít nhất hắn có hảo cảm với nàng. Hình như tên nam nhân mới tới này biết Tần Ly, chỉ cần nghĩ đến điểm này thôi, trong lòng hắn đã muốn phát nổ.

Nam nhân kia ôm lấy thắt lưng Tần Ly bay lên không trung. Tốc độ bay của hắn rất nhanh, hắn đã bay xa mà những người khác còn chưa phản ứng lại. Ngay cả Tần Ly cũng không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên làm như vậy, theo bản năng, nàng nắm chặt vạt áo hắn.

"Xem ra ngươi vẫn còn chưa quên ta, nữ nhân."

"Thả ta xuống."

Tần Ly nghe thấy cụm từ "nữ nhân", nàng đã hoàn toàn chứng thực được suy nghĩ của mình. Kỳ thực nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về quang cảnh khi nàng gặp lại hắn, hắn sẽ có bộ dáng gì, nhưng nàng không nghĩ tình cảnh nàng gặp lại hắn là cái loại này. Mọi người dưới đất ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, mặt Tần Ly đỏ hồng, nàng có chút chịu không nổi: "Minh Dạ, huynh thả ta xuống."

Minh Dạ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng kia, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhẹ. Ba năm trước hắn lặng lẽ đi chỉ để lại một lá thư, trong suốt ba năm, hắn không ngừng nghĩ về nàng, tưởng tượng bộ dáng của nàng ba năm sau, mỗi ngày không ngừng cầu mong ba năm trôi qua nhanh một chút. Lúc đầu hắn không biết đây là loại cảm giác gì, nhưng thời gian cứ chậm rãi trôi, nỗi nhớ nàng cũng chậm rãi ăn dần ăn mòn tim hắn, hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của mình đối với nàng là gì. Hắn không biết từ khi nào hình ảnh nàng đã in sâu vào tâm trí hắn, hắn cứ nghĩ rằng mình chỉ nhất thời tò mò về con người của nàng, nhưng hắn dần phát hiện loại tình cảm này hắn chỉ có thể nảy sinh với nàng, nữ nhân khác hắn không nhìn được vào mắt.

Ba năm trước, hắn trở về bắt đầu không ngừng điên cuồng cố gắng giải quyết mọi việc, mong hoàn thành sớm một chút để hắn được gặp nàng, vài ngày trước, cuối cùng hắn cũng đem mọi việc xử lí thỏa đáng, lập tức mang theo thuộc hạ thân tín mà chạy tới học viện. Ba năm trước, hắn giao hẹn cùng nàng, khi gặp lại, hắn sẽ cùng nàng kết giao bằng hữu, nhưng bây giờ hắn cảm thấy hình như làm bằng hữu cùng nàng vẫn chưa đủ. Một loạt động tác vừa rồi của hắn diễn ra khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ, dường hắn là do ham muốn của hắn muốn làm vậy, hắn liền không suy xét mà lập tức làm theo. Bây giờ mới cảm thấy được có chút không ổn, hình như hắn đã chọc tiểu nữ nhân này mất hứng rồi.

Ba năm thời gian trôi qua, thiếu nữ trong lòng hắn đã trổ mã, càng thêm xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đường nét như được vẽ từ trong tranh, ngũ quan tinh xảo như một bức điêu khắc được chau chuốt tỉ mỉ, so với bộ dáng hắn ngày đêm tưởng tượng còn hoàn mỹ hơn. Nhưng cách ăn mặc của nàng có chút kì quái, Minh Dạ nhíu mày nói: "Nữ nhân, sao ngươi lại ăn mặc thành cái dạng này?"

"Ngươi thả ta xuống trước, bằng không đừng trách ta động thủ." Tần Ly có chút bất mãn, vì cái gì mà mình không bao giờ có thể nắm quyền chủ động trước mặt hắn? Thật giống như hắn không chế mọi thứ trong tay, nàng rất không thích cảm giác vô lực này.

Minh Dạ thấy Tần Ly sắp tức giận, không muốn vừa gặp nàng đã khiến nàng có ấn tượng không tốt đối với mình, vì thế hắn chậm rãi đáp xuống mặt đất. Vừa đáp xuống mặt đất, Tần Ly lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, ra khỏi lồng ngực hắn. Vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, nàng trở về nhóm người Lam Tiêu Tiêu.

Mọi người chung quanh vừa chứng kiến một màn này đều có chút ngây dại. Hai nam nhân công khai ôm nhau trước mặt mọi người rốt cuộc là cái dạng tình huống gì? Trọng yếu hơn là có chuyện như vậy phát sinh mà lại không thấy lão sư ra ngăn cản, xem ra người này thật không đơn giản.

Trong mắt đám người Tần Nguyệt, Tần Ly đang bị nam nhân này phi lễ, trong mắt toàn là phẫn nộ.

Hàn khí toát ra từ người Liễu Hàn Vân như muốn đông chết tên nam nhân này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Minh Dạ. Nếu ánh mắt có thể chém người, Minh Dạ chắc chắn đang bị lăng trì.

Ánh mắt Lam Tiêu Tiêu nhìn Tần Ly có chút quái dị, cẩn thận quét mắt qua người Minh Dạ một cái, sau đó kéo kéo tay Tần Ly, nói: "Tần Ly, quan hệ hai người các người là gì vậy?"

"Không có quan hệ gì, chỉ là quen biết thôi." Vốn ba năm trước, Minh Dạ để Trần lão ở lại bảo hộ nàng, nàng liền quyết định lần sau gặp lại sẽ thử làm bằng hữu của hắn. Nhưng xét thấy biểu hiện vừa rồi, Tần Ly còn muốn tự hỏi một chút.

Trái tim Lam Tiêu Tiêu trở về vị trí cũ, không quan hệ là tốt rồi, nếu Tần Ly thật sự là đoạn tụ, nàng sẽ không có hi vọng. Sau đó nàng lại liếc nhìn Minh Dạ thêm một cái, nghĩ: hắn không có việc gì lại đi đeo mặt nạ, sợ người khác nhận ra hắn, biết hắn đoạn tụ sao?

Tần Nguyệt và Nguyệt Diệu Hinh chạy đến bên cạnh Tần Ly, một trái một phải không ngừng lôi kéo nàng, cuối cùng hai nàng hung hăng trừng Minh Dạ một cái. Tuy rằng tu vi hắn rất cao, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tần Ly bị bắt nạt, hai nàng lập tức có can đảm, không còn sợ hãi.

Với tu vi hiện tại của Minh Dạ, nhĩ lực tương đối tốt. Nghe Tần Ly nói hắn chỉ là người mà nàng gặp qua, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Xem ra, hành động vừa rồi của hắn đã khiến nàng tức giận, phải nghĩ cách bù lại mới được.

"Ngươi là ai? Tại sao lại vô cơ ôm lấy người khác một cách tùy tiện như thế?" Tần Nguyệt không thèm để ý cái gì, nàng tức giận gằn tiếng với Minh Dạ.

Tần Giác làm ca ca, cảm thấy mình phải có nghĩa vụ chiếu cố muội muội, tự nhiên hắn cũng đứng cùng chiến tuyến với Tần Nguyệt.

Tần Ly giữ chân hai người lại không cho tiến lên, nàng nói: "Quên đi, đi ăn cơm! Để một kẻ không liên quan trì hoãn nhiều thời gian như vậy có đáng không? Các ngươi không đói nhưng ta đã đói lắm rồi."

Minh Dạ nghe Tần Ly gọi hắn là người không liên quan, đôi mắt hắn chợt nhíu lại. Nhưng hắn cũng coi như hiểu con người Tần Ly, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nên hắn cũng biết bản thân không nên nóng vội khiến quan hệ của hai người trở nên căng thẳng.

Ánh mắt của từng người nhìn hắn, hắn đều để vào trong lòng. Nhất là địch ý trong mắt của tên Liễu Hàn Vân kia khiến hắn có chút khó chịu. Kỳ thực, hắn có nghĩ tới chuyện ba năm sau, quanh nàng không chỉ có mỗi hắn mà còn có rất nhiều ruồi bọ vây quanh. Nhưng nếu hắn đã sẵn sang đến đây để đứng trước mặt nàng, hắn cũng có cách để chậm rãi đuổi lũ ruồi bọ này đi.

Hẵn dõi theo đám người Tần Ly ra khỏi học viện cho tới khi khuất bóng, hành động của Minh Dạ khiến cho đám thuộc hạ bên người hắn hóa đá, hắn quay đầu khôi phục vẻ lãnh ngạo ban đầu rồi nói: "Đi thôi!"

"Điện chủ, người biết tên đệ tử vừa rồi sao?" Một tên có chút tò mò lên tiếng hỏi.

Minh Dạ lạnh lùng liếc hắn một cái nói: "Không nên hỏi thì ngậm miệng lại."

Người nọ rụt đầu lại, không dám lên tiếng nữa. Những kẻ khác cũng rất tò mò về quan hệ của điện chủ bọn họ với tên đệ tử kia, nhưng bọn họ không có can đảm hỏi, sợ điện chủ bọn họ thẹn quá hóa giận mà tát cho kẻ lắm mồm kia một phát, lại còn bị những tên còn lại vui sướng khi người gặp họa mà cười trộm.

Mấy người Tần Ly đến gian phòng Điệp Lan Hiên ở Thiên Hương cư dùng cơm, một bàn đầy đồ ăn được dọn ra rất nhanh. Nhưng mấy người bọn họ không ai lên tiếng, chỉ yên lặng ăn cơm.

Lúc trở lại học viện, sau khi nói lời từ biệt với mọi người, Tần Ly từ biệt đám người Tần Nguyệt xong thì trở về tiểu viện cùng Liễu Hàn Vân.

"Ngươi biết người kia sao?" Liễu Hàn Vân đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tần Ly không nghĩ hắn sẽ nói ra thắc mắc trong lòng hắn, nàng cảm thấy có chút mơ hồ, dường như hắn có gì đó là lạ. Nhưng nàng vẫn gật gật đầu xem như trả lời.

"Ngươi có tham gia thi đấu bài danh không?" Tần Ly nhanh chóng hỏi sang chuyện khác.

Liễu Hàn Vân thấy Tần Ly vội vàng đổi chủ đề, hắn hiểu nàng không muốn nói về vấn đề này. Kỳ thực, hắn cũng muốn tham gia bài danh thi đấu, nếu có cơ hội nào có thể tăng tu vi của hắn lên, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Hắn biết, sở dĩ gia chủ Liễu gia chưa đuổi hắn đi chính là vì thiên phú của hắn. Kỳ thực, hắn cũng không lạ gì cách sống của Liễu gia này, cũng không hiếm lạ với đãi ngộ của Liễu gia, nhưng để mẫu thân được ở lại Liễu gia, hắn vẫn luôn cố gắng tu luyện. Từ nhỏ, những đứa trẻ khác trong gia tộc đều được ăn các loại đan dược cao cấp, còn hắn thì cấp thấp đan dược cũng không có. Bằng với thiên phú của hắn, kỳ thật hắn có thể đạt đến cảnh giới rất cao rồi chứ không dừng lại ở đây. Nhưng bởi vì không được coi trọng, nên tới bây giờ hắn chỉ mới đạt đến trình độ này. Nếu không có cô cô hắn, hắn sẽ chẳng có cơ hội trở thành luyện dược sư, thậm chí đến càng không có khả năng đạt đến loại trình độ này.

Nhớ trước đây, tất cả những đứa nhỏ khác trực thuộc gia tộc cho dù là trực hệ hay là chi thứ đều vô cùng chán ghét lại sợ hãi hắn, ai cũng nói hắn là quái vật. Hắn biết, chỉ cần hắn nổi giận, linh lực sẽ tăng lên rất nhanh, căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Cách đây không lâu, trong lúc tức giận, hắn đã vô tình giết một đứa nhỏ trong gia tộc, từ đó về sau, gia tộc càng thêm chán ghét hắn. Nếu không có gia chủ và cô cô bảo vệ, có lẽ hắn đã bị người ta giết từ lâu rồi. Hắn từng hỏi mẫu thân vì sao mà hắn lại bị đối xử như vậy, nhưng mẫu thân cũng không nói cho hắn biết, chỉ bảo hắn cố gắng tăng tu vi.

Tần Ly thấy ánh mắt Liễu Hàn Vân đột nhiên có chút sâu xa, hiển nhiên hắn đã sắp lâm vào trầm tư. Nàng dừng bước chân, nàng vẫy tay trước mặt hắn: "Này, suy nghĩ cái gì vậy?"

Liễu Hàn Vân lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, hắn có chút giật mình, sau đó nói: "Ta sẽ tham gia thi đấu bài danh."

"Ta cũng tham gia, chờ mười ngày sau linh tạp tới tay, chúng ta cùng đi kiếm điểm tích phân!"

"Ừ."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến tiểu viện, nàng và Liễu Hàn Vân tách ra, Tần Ly đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Minh Dạ ngồi trên ghế đá, mặt nạ đã được cởi bỏ, hắn ngồi đối diện nàng. Thiếu niên lạnh như băng của ba năm trước nay lột xác càng thêm hoàn mỹ, giống như gương mặt của thần được mặt trời bao phủ càng thêm chói mắt. Đôi mắt hắn hơi híp lại, ánh sáng trong mắt lóe lên đằng sau lớp lông mi dài, bộ dáng suy tư khiến Tần Ly thêm sợ hãi.

HIện tại nàng cũng biết vì sao hắn lại lấy mặt nạ che lại, gương mặt này thật sự rất mê người, quả thực có thể nói là: nam thông nữ ăn. Cho dù là Vệ Khanh cũng kém hắn không ít.

Minh Dạ thấy Tần Ly đẩy cửa đi vào thì ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Ngươi đã trở lại rồi?"

Kỳ thực khi nãy hắn đã nghe thấy thanh âm của nàng, lại biết thì ra con ruồi kia ở cách vách, điều này làm cho hắn khó chịu. Hắn còn tự hỏi: vì sao mình lại để ý nữ nhân không tim không phổi này?

Tần Ly không quên hành vi tự tiện của hắn trước khi nàng ra khỏi học viện, lại nghe được câu hỏi của hắn, nàng thuận miệng cự lại: "Hình như nơi này là chỗ ở của ta, không có ta cho phép, ai cho ngươi vào đây?"

"Còn giận sao? Ba năm không gặp, ngươi không thể đối với ta tốt một chút được sao? Được rồi, ta thừa nhận hành vi của ta có chút không ổn, ta có thể giải thích." Đôi mắt Minh Dạ ảm đạm, đôi môi hồng mỏng bạc gắt gao mím lại, có chút u oán, cũng có chút ủy khuất.

Tần Ly nhướng mày nhìn hắn, nam nhân này vậy mà biết nàng là loại người chỉ thích ăn mềm không ăn cứng. Nhìn hắn bày ra bộ dạng này, nàng quả thực không thể nào giận hắn nổi. Nàng liếc nhìn hắn một cái, rồi vào phòng lấy bộ trà cụ ra, đặt lên bàn đá bắt đầu pha trà, cũng không mở miệng đuổi hắn đi.

Tần Ly có thói quen uống trà, chính xác hơn là nàng thích pha trà. Pha trà có thể làm cho tâm tình nàng bình thản, có thể tu tâm dưỡng tính. Rót cho mình một chén, rồi lại đưa cho Minh Dạ một chén.

Minh Dạ cầm lấy chén trà, hớp một ngụm nhỏ, cảm thán: "Rất thơm, không ngờ nữ nhân nàng còn biết pha trà, hơn nữa tay nghề rất tốt."

"Những gì ngươi chưa biết còn rất nhiều, đừng bày ra bộ mặt ngươi rất hiểu ta. Trần lão hiện giờ đang ngụ ở Liên Minh Luyện Dược Sư, trong ba năm này, Trần lão đã giúp ta rất nhiều. Biết ngươi đến, người nhất định sẽ rất cao hứng, mai ta mang ngươi đi gặp người."

"Ân, được."

"Hiện tại, ta là đệ tử tinh anh của Nguyệt Diệu học viện, đương nhiên là ở tiểu viện trường này. Nữ nhân, ta còn chưa nói với nàng, ta với nàng hiện tại là hàng xóm." Minh Dạ quan sát vẻ mặt của Tần Ly, trong lòng có chút thích thú.

Tần Ly bĩu môi nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì ngươi về đi, ta muốn tu luyện một chút. Một tháng sau học viện có bài danh thi đấu, ta còn muốn tiến vào mười người đầu tiên. Đúng rồi, ngươi có tham gia thi đấu bài danh không?"

Nếu Minh Dạ tham gia thi đấu bài danh, thì tương đương với việc cơ hội của nàng đã nhỏ lại còn bị chia ra, nhưng nếu hai võ tông kia bị bài trừ, như vậy cơ hội nàng thành công là rất cao.

"Nàng nghĩ ta muốn tham gia sao? Cái Minh Tưởng trì kia ta còn không có để ý đến. Được rồi, không quấy rầy nàng nữa, ta về đây, ở thêm cũng chỉ khiến nàng phiền chán mà thôi." Minh Dạ chậm rãi ra khỏi tiểu viện của Tần Ly.

Tần Ly đóng cửa cẩn thận, sau đó nàng bước vào phòng rồi tiến vào Huyền giới. Nàng đến dược viên hái một chút dược liệu chuẩn bị luyện dược. Hiện tại nàng muốn luyện chế lục phẩm đan dược, nếu thành công nàng sẽ trở thành luyện dược tông sư. Sau khi trở thành luyện dược tông sư, chỉ cần không ngừng luyện tập thì không bao lâu thời gian nữa, nàng sẽ tấn chức huyền linh tông. Chờ tiến cấp, là nàng đã có thể thử thu thập huyền hỏa. Nguyên liệu luyện chế Băng Cơ đan còn thiếu hai loại, hai ngày này nàng đã đi khắp nơi trong thành tìm kiếm, phạm vi ngoài thành nàng để cho bọn Tần Như Phong săn lùng, việc gom góp cho đủ dược liệu cũng không phải là rất khó. Ngoại trừ Băng Cơ đan, nàng còn đáp ứng cho bọn Phượng Tiêu mỗi người một viên Long Tức đan, cho nên nàng nhất định phải mau chóng luyện thành lục phẩm đan dược.

Tần Ly hái vài loại thảo dược, chuẩn bị luyện chế lục phẩm đan dược – Tấn Tông cấp.

Lúc này, Khuynh Nhan xuất hiện, dùng bản hỏa của mình để châm dược đỉnh: "Sinh mệnh chi tinh đã trở về với nhân gia, dùng bản hỏa của nhân gia để luyện dược, xác suất thành công tăng lên rất nhiều, hơn nữa phẩm chất đan dược cũng tốt hơn rất nhiều. Mặt khác, hôm nay nghe lão ngoan đồng kia nhắc tới Minh Tường trì, nhân gia dường như đã cảm nhận được Tinh lọc chi tinh đã ở đâu rồi."

"Tinh lọc chi tinh?" Tần Ly không ngờ Tinh lọc chi tinh sẽ xuất hiện ở nơi này, những nghĩ đến công hiệu thần kỳ của Minh Tưởng trì, thì sự kiện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Khuynh Nhan gật đầu: "Cho nên người nhất định phải tiến vào hàng ngũ mười người đầu tiên, nếu không ngươi lại phải chờ thêm một năm."

Tần Ly khẽ thả một hơi dài, thả loại dược liệu đầu tiên vào dược đỉnh, sau đó tiếp tục phóng loại thứ hai.

"Ngươi làm vậy không được, lục phẩm đan dược và ngũ phẩm đan dược hoàn toàn không giống nhau, phải xử lý tạp chất từng loại một. Nếu ngươi dung hợp dược liệu trước khi xử lý tạp chất thì đống dược liệu này sẽ bài xích lẫn nhau." Khuynh Nhan nói.

Nghe lời Khuynh Nhan, Tần Ly bắt đầu tiến hành bài trừ tạp chất và tinh luyện dược liệu. Tuy rằng nàng đã vô cùng cẩn thận nhưng nàng vẫn thất bại ở bước dung hợp dược liệu.

Khuynh Nhan vỗ bả vai của nàng, an ủi: "Đừng nôn nóng, rồi sẽ thành công thôi."

Tần Ly cũng biết mình sẽ không thành công trong lần đầu tiên, nhưng nàng lại sửng sốt trước độ khó của lục phẩm đan dược. Nàng rửa sạch dược đỉnh, mượn lửa của Khuynh Nhan, rồi tiếp tục luyện chế đan dược.

Lúc này, nàng khống chế lửa càng thêm cẩn thận, rồi vô tình nàng lại hiểu thêm một tầng về cách khống chế linh lực, việc luyện chế cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Nhìn thấy nước thuốc màu vàng kim bắt đầu cô đặc, cuối cùng xoáy lại thành hai viên nước tròn, biểu tình Tần Ly càng thêm chuyên chú. Mùi hương của thuốc tỏa ra nồng đậm lan tỏa tứ phía của căn phòng, Khuynh Nhan đưa bình nhỏ lại gần Tần Ly, nàng nhẹ nhàng nâng đan dược bỏ vào.

"Không ngờ mới hai lần đã thành công, lửa của ngươi thật đúng là đồ tốt, hơn nữa lại là Tấn Tông đan hàng cực phẩm." Tần Ly cầm lấy bình nhỏ chuẩn bị đi tu luyện. Mỗi lần luyện dược xong, linh lực trong cơ thể sẽ lưu chuyển vô cùng sinh động, tu luyện sẽ nhanh hơn một chút.

Hiện tại, Huyền Hỏa Quyết của nàng đã tu luyện đến trọng thứ ba tầng thứ chín, sắp tiến đến trọng thứ tư, xem ra chỉ cần nàng tấn chức huyền linh tông là có thể bắt đầu học tập linh kỹ của trọng thứ tư.

Tuy rằng bây giờ nàng là đại huyền linh sư đỉnh phong, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới đạt đến tu vi này, cũng chưa chạm tới bình chướng. Nàng khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục trau chuốt cho từng sợi linh lực, làm cho chúng càng thêm tinh thuần.

Nàng tu luyện khoảng mười ngày theo thời gian của Huyền giới thì thu tay nghỉ ngơi, sau đó thấy Phượng Tiêu lôi kéo Lam U luận bàn, nàng nảy sinh tò mò nên qua nhìn xem. Nàng đã xem qua Phượng Hoàng Thiên Hỏa của Phương Tiêu, uy lực không phải mạnh bình thường, Lam U chưa từng được các trưởng bối hướng dẫn nên không ai có thể nhìn ra chiêu hắn dùng là chiêu gì.

Độ cứng thân thể và tốc độ của huyền linh thú đều vượt trội hơn nhân loại, chúng dùng răng nanh hoặc móng vuốt để công kích. Nhưng cấp bậc thánh thú trở lên đã có khả năng tu luyện năng lực đặc biệt, có thể xưng là thú kỹ. Mà huyền linh thú đặc biệt như Lam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net