Q3-Chương 31: Huyền linh thú kiêu ngạo đáng yêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Dạ đặt tay trên cửa đá, dùng ý niệm trao đổi: "Mặc Nha, có thể!"

Trong không gian huyền linh của Minh Dạ trấn động một chút, liền cảm thấy dọc cánh tay xẹt qua một dòng nước ấm, sau đó ở đầu ngón tay phát ra bạch quang nhàn nhạt, dần dần từ ngón tay khuếch tán toàn bộ cánh tay, sau đó bao vây quanh Minh Dạ.

Minh Nhất cùng mọi người chăm chú nhìn Minh Dạ, thẳng tới khi hắn bị bạch quang bao vây, biến mất trước mặt bọn họ.

"Một mình điện chủ đi vào, không biết có gặp nguy hiểm gì không." Đám người Minh Tam rất ít khi rời khỏi Minh Dạ, cho tới bây giờ đều luôn đi theo bên người, thấy hắn một mình xông vào Minh Tưởng không gian, có chút lo lắng.

Minh Nhất vỗ vai hắn, "Điện chủ tự có chừng mực, chúng ta đợi ở bên ngoài là được rồi, thuận tiện hoàn thành việc điện chủ phân phó cho tốt."

Mấy người nhìn cửa đá lần cuối, rời khỏi cấm địa.

Trong một địa phương trong Minh Tưởng không gian truyền đến giọng nghi vấn: "Ấy, hơi thở của người này rất quen thuộc!"

Tần Ly bị bạch quang trước mắt làm choáng váng đầu óc, vì thế trong quá trình truyền tống luôn nhắm mắt. Một trận trấn động không gian, nàng đang cầm tay Hàn Hi Tuấn thì bị một cỗ lực lượng rất mạnh đánh tới, chờ khi nàng phản ứng, trong tay đã trống trơn. Nàng không biết cỗ lực lượng này đến từ đâu, chờ đến khi mở mắt quan sát một chút, mới phát hiện mình bị truyền tống đến bên một cái cây. Cười khổ một chút, quan sát thấy không khí trầm lặng xung quanh, có chút bất đắc dĩ. Một gốc cây hết sức xiêu vẹo, lồi lõm, lá cây đều rụng hết, khắp nơi đều trụi lủi, mặt đất là bùn lầy. Chung quanh không khí tĩnh mịch nặng nề, bất chợt truyền tới một mùi gay mũi.

Chỗ này khẳng định không có Minh Tưởng trì, thật không biết làm sao lại đen đủi như vậy. Tần Ly thở dài, tính toán đi lên phía trước tìm đường ra.

"Bạch Diễm, ngươi xuất hiện đi, thuận tiện tìm giúp ta làm sao ra ngoài." Tần Ly triệu hồi, đem Bạch Diễm ra bên ngoài.

Tần Ly ôm tiểu Bạch Diễm (Bạch Diễm đã thu nhỏ) nói: "Trời sắp tối rồi, phải nhanh ra khỏi nơi này mới được. Ngươi để ý xem có huyền linh thú quanh đây không, chuẩn bị làm chút đồ ăn dân dã."

Một người một hổ cứ lần mò tiến về phía trước, không có chú ý tới vật theo đuôi phía sau.

Thời điểm Hàn Hi Tuấn trong không gian truyền tống, cảm giác bàn tay phải tựa hồ bị lực lượng nào đó công kích, sau đó liền không có. Khi mở mắt, hắn và Liễu Hàn Vân xuất hiện trên một mảnh bình nguyên.

Liễu Hàn Vân mở mắt ra, thấy trước mặt chỉ có Hàn Hi Tuấn, nhíu mày hỏi: "Tần Ly đâu?"

Hàn Hi Tuấn nhìn bàn tay phải của mình, lắc đầu nói: "Không biết! Vừa mới cảm giác được cái gì đó công kích ta, Tần Ly đã không thấy tăm hơi."

"Đây là địa phương nào? Huynh quen thuộc không?" Liễu Hàn Vân thấy hắn bộ đang không giống nói dối, nhìn xung quanh nói.

"Ừ, đi thôi, nơi này coi như tương đối an toàn, vừa đi vừa tìm kiếm Tần Ly!" Hàn Hi Tuấn nói xong, liền đi về phía trước. Cùng lúc đó, bảy người còn lại cũng bị truyền tống đến những nơi khác nhau.

Địa phương Minh Dạ truyền tống tới, cách chỗ Tần Ly vừa đứng không xa. Hắn cảm thấy trong không gian Mặc Nha có chút xao động, hỏi: "Như thế nào?"

"Chủ nhân, có một lực lượng không gian rất cường đại, nhưng không còn ở chỗ này."

"Trước làm chính sự, đi thôi!" Minh Dạ nói xong, hướng tới một địa phương đi đến.

Tần Ly ôm Bạch Diễm ở trong rừng cây tiến về phía trước, dọc đường đi không nhìn thấy một huyền linh thú nào.

May mắn trong Huyền giới còn có linh quả có thể đỡ đói, bằng không quả thật là rắc rối. Cứ như vậy đi đến tận đêm khuya, vẫn không nhìn thấy điểm cuối của cánh rừng.

"Tiểu Ly, ngừng một chút!" Bạch Diễm trong lòng Tần Ly đứng lên, lông trên người dựng đứng.

Tần Ly dừng lại, chợt nghe trên mặt đất truyền đến âm thanh "lả tả". Phía trước xuất hiện hai ánh mắt đỏ tươi, nương theo ánh trăng, thấy được vô số vảy màu bạc.

Tần Ly rủa thầm một tiếng, không biết mình đến cùng gặp phải vận xấu gì. Đầu tiên là mạc danh kỳ diệu bị truyền tống đến địa phương chim không thèm ỉa, còn chưa đi hết một ngày liền đụng phải một đại gia hoả. Kỳ thực không gặp được huyền linh thú, cũng không có quá tệ như vậy. Trước mặt là một Ngân Lân Mãng, thuộc loại cửu cấp huyền linh thiên thú.

Tần Ly nghĩ thừa dịp nó còn chưa tiến lên liền rời đi trước, nhưng còn chưa có động, liền cảm thấy không gian xung quanh ngưng tụ lại. Đây là có chuyện gì? Không có biện pháp, nghĩ nếu thật sự không được liền trốn vào trong huyền giới. Chờ mãng xà rời đi, nàng liền trở ra cũng được. Vừa muốn tiến vào huyền giới, nàng cảm thấy liên hệ của mình và Huyền giới bị chặt đứt.

"Hắc hắc, ngươi đừng thử, nếu không đả thương được con mãng xà này, ngươi không đi được." Xung quanh truyền đến thanh âm non nớt, khiến Tần Ly cả kinh.

"Đừng tìm, ta không hiện thân, ngươi sẽ không nhìn thấy ta! Đã lâu không có nhân loại vào chơi với ta, thật sự rất tịch mịch!"

Tần Ly âm thầm cắn chặt răng, quay đầu đối mặt với mãng xà. "Bạch Diễm, lát ngươi phối hợp với ta công kích, trước tiêu diệt con mãng xà này rồi nói sau!"

Bạch Diễm nghe vậy nhảy ra khỏi cái ôm của Tần Ly, bỗng chốc biến thành thần thú Bạch Hổ. Bạch Hổ uy phong lẫm liệt, vương tự màu đen trên đầu khí phách mười phần.

"Ấy, tiến hoá thần thú Bạch Hổ? Thú vị! Các ngươi như vậy đối với mãng xà có điểm không công bằng, nhân loại, ngươi nên một mình quyết đấu với mãng xà, vậy mới mãn nhãn!"

Dứt lời, Bạch Diễm cảm thấy bản thân không thể động đậy, đôi mắt hổ sốt ruột nhìn Tần Ly.

Tần Ly phẫn nộ, mắt phượng híp lại nhìn vào hư không, quát: "Ngươi đến cùng muốn thế nào? Ta cũng không phải đồ chơi của ngươi!"

"Ha ha, nếu ngươi có thể đi ra mà nói, có thể không cần làm đồ chơi của ta. Hoặc là, ngươi cầu xin ta tha thứ, nếu tâm tình ta tốt sẽ buông tha cho ngươi!"

Tần Ly nắm chặt tay, phát ra thanh âm "kha kha", biểu hiện mức độ phần nộ của nàng hiện tại. Được, nếu không đánh bại được con mãng xà này thì không thể ra ngoài, vậy thì chiến đấu thôi! May mắn Nguyệt Diệu Thương đưa cho nàng huyền linh phù chú nàng đã đặt ở trước ngực, nếu không địch lại thì chỉ có thể dùng nó.

Tay trái vừa lật, một đám huyền hỏa màu trắng xuất hiện trên tay Tần Ly. Bên trong huyền hỏa còn xen lẫn thanh quang nhàn nhạt như ẩn như hiện, khiến huyền linh thú thần bí ẩn trong không gian ánh mắt nhíu lại.

Màng xà lấy tốc độ phi thường nhanh tới trước mặt Tần Ly, mở cái miệng khổng lồ, lộ ra hai cái răng nanh trắng, phun ra mùi hôi tanh, khiến Tần Ly không chịu được phải ngừng thở.

Tần Ly nghĩ, nếu chiến đấu thời gian dài nàng căn bản không phải đối thủ của nó, cần phải tốc chiến tốc thắng. Nàng mạnh mẽ phi về phía trước, tay phải vung lên, Vòng như ý trên cổ tay không ngừng xoay tròn phóng đại. Tay phải cầm Vòng Như ý, tay trái phóng hỏa diễm về phía trước. "Liệt Diễm Toàn!" Ba tiếng vừa phát ra, hỏa diễm biến thành con xà dài thiêu đốt không khí xung quanh, hướng mãng xà đánh tới.

Mãng xà cũng không ngốc, biết hỏa xà này lợi hại, trực tiếp dùng cái đuôi rắn cứng rắn quét qua, muốn quét hỏa xà về nơi khác. "Ầm vang" một tiếng, cây cối chung quanh hoá thành hư vô.

Tay phải tiếp tục phóng ra Vòng Như Ý, muốn đánh nó trở tay không kịp. Đáng tiếc, nàng vẫn xem nhẹ năng lực phản ứng của mãnh xà, mãng xà thấy Vòng Như Ý đánh về phía ra mình, nhe răng nanh chuẩn bị cắn. Vốn cho rằng răng nanh của nó chịu không nổi công kích của Vòng Như Ý, nhưng chỉ phát ra " đinh" một tiếng, răng nó chưa chút tổn hại nào.

Tần Ly sau hai hiệp đánh giá mãng xà cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, bắt đầu nghĩ chiêu thức đối phó. Đều nói đánh rắn đánh giập đầu, nhưng màng xà khúc thứ bảy vô cùng cứng rắn, hơn nữa nó rất có ý thức bảo vệ bản thân, nàng rất khó một chiêu đắc thủ. Xem ra, trước phải công kích yếu điểm trên người nó, phần thắng sẽ lớn hơn.

Huyền linh thú thần bí thấy Tần Ly khôi phục bình tĩnh, trong mắt nồng đậm hứng thú.

Tần Ly hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mãng xà, hi vọng nhanh chút tìm ra sơ hở. Nhưng mãng xà không cho nàng cơ hội này, đuôi dài mạnh mẽ vung về phía Tần Ly. Tần Ly lộn ngược ra sau, khó khăn tránh thoát một kích mãnh liệt này.

Mãng xà vươn thẳng thân mình, cái đuôi lần nữa quét tới. Tần Ly lần này trực tiếp phi người bay lên không trung, nhìn xuống mãng xà ở phía dưới. Thấy phía dưới đầu nó có một nơi rất trơn bóng, hẳn là chỗ ít vảy nhất trên người nó. Vì thế hai tay là ngưng tụ ra huyền hỏa, mạnh mẽ phóng tới nơi đó.

Mãnh xà quấn chặt thân mình, mục đích bảo hộ nơi đó. Đáng tiếc tốc độ hỏa diễm của Tần Ly quá nhanh, trên thân vẫn bị thiêu cháy một khối thịt, phát ra mùi thịt nướng cháy khét.

Mãng xà trừng mắt nhìn Tần Ly, ánh mắt càng thêm âm độc, miệng phun tiếng người: "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi dám xâm nhập địa bàn của ta, còn đả thương ta, hôm nay ngươi nhất định là thức ăn trong bụng ta."

"Hừ, đừng có mạnh miệng, ngươi bắt được ta rồi hãy nói." Tần Ly hiện tại xem như đã tìm được chỗ uy hiếp nó, chỉ cần tập trung công kích địa phương kia, nàng sẽ có hi vọng đả bại nó.

Đáng tiếc Tần Ly còn chưa cao hứng được bao lâu, đã thấy mãng xà chậm rãi áp chế thân mình, trên lưng bắt đầu bong vảy, tiếp đó cốt dực (cánh) từ từ mọc ra, duỗi thân bay lên bầu trời. Hai cốt dực trợ giúp nó rất nhiều, giúp nó bảo vệ bộ phận yếu ớt tránh mọi công kích.

Cư nhiên là Ngân Lân Mãng chi vương, nàng đây là gặp cái "vận may" gì?

Tần Ly tuy rằng có thể ngự không, nhưng không thể phi hành. Hiện tại xem ra nàng một chút ưu thế cũng không có, tay sờ sờ huyền linh phù chú trong lòng.

Mãng xà phe phẩy cánh lớn, cười nhạo: "Nhân loại, ngươi vừa mới không phải rất đắc ý sao?" Nói xong liền bay về phía Tần Ly.

Tần Ly thấy nó bay về phía minh, ngưng tụ một ngọn lửa ném về phía nó, "Liệt Diễm Cuồng Tiêu!" Hỏa diễm chia làm ba phần hình thành ba cỗ hỏa diễm xiềng xích. Mãng xà nháy mắt thay đổi phương hướng, liệng xuống phía dưới trốn đi. Tần Ly nhân cơ hội này, nhảy lên lưng nó, hai tay bắt được hai cốt dực.

"Nhân loại, ngươi đi xuống cho ta! Ngươi đây là muốn chết!" Mãng xà chao liệng lúc cao lúc thấp, hi vọng có thể ném Tần Ly xuống.

Tần Ly một tay gắt gao cầm cốt dực của nó, một tay khởi động Vòng Như ý, "Đi xuống? Ngươi nghĩ thật hay!". Vòng như ý hung hăng giã trên đầu mãng xà, làm nó có chút choáng váng hoa mắt.

Bất đắc dĩ, mãng xà đáp xuống đất, tiếp tục cuốn chặt thân mình, Tần Ly thấy thân mình to lớn cuộn lại, nhanh chóng rời khỏi lưng nó.

Mãng xà âm ngoan trừng Tần Ly, thấy nàng định nhảy ra, bỗng chốc dùng thân mình to lớn cuốn lấy thân thể của nàng. Nó hung hăng quấn nhanh, ý đồ cắt đứt thân thể Tần Ly.

Tần Ly cảm giác không khí trong lồng ngực càng ngày càng mỏng manh, biết bản thân sắp chống đỡ không nổi. Nàng ngưng tụ toàn bộ linh lực, thi triển một chiêu cuối cùng. Huyền linh phù chú lấy không được, cùng lắm thì cùng huyền linh thú này đồng vu quy tận.

Hỏa diễm trong tay nàng đã ngưng tụ đến mức tối đa, dùng hết khí lực phóng về phía đầu mãng xà. Đáng tiếc hỏa diễm vừa rời khỏi tay, nàng liền ngất đi, cái gì cũng không biết.

Bạch Diễm bị định trụ (kiểu bị điểm huyệt đó) luôn quan sát trận đấu của Tần Ly cùng mãng xà, thấy Tần Ly mất đi ý thức, nó gấp đến độ thét lên một tiếng. Một tiếng gầm của Hổ vương, truyền khắp cánh rừng.

Minh Dạ sắp rời khỏi cánh rừng nghe thấy tiếng gầm, dừng lại cước bộ, nhưng một lát sau liền tiếp tục hướng về bên ngoài.

Tần Ly cảm giác trên người rất lạnh, ta thức có chút mơ hồ. Không lâu sau đó nàng cảm giác làn da tiếp xúc với một tầng lông tơ, khiến nàng không tự giác rúc lại gần.

"Tiểu Ly, ngươi mau tỉnh!" Bạch Diễm luôn gọi Tần Ly. Thấy nàng nhích lại gần về phía mình, mới hơi yên tâm một chút.

Lại không biết qua bao lâu, Tần Ly mới dần khôi phục ý thức. Miễn cưỡng mở hai mắt, nhìn thấy mặt trăng đã lên cao. Nàng cúi đầu mơ hồ thấy phía trước có một đoàn bóng ma, dụi dụi mắt, lại mở, chỉ thấy một con huyền linh thú giống con thỏ đang ngồi trước mặt nàng.

Nói nó giống con thỏ, nhưng lỗ tai nó cũng không dài, còn những chỗ khác lại tương tự. Tai trắng cụp xuống một nửa, lười nhác ngồi đó, một chân khoác lên đùi chân còn lại, nhìn qua muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu.

Huyền linh thú thật đáng yêu, Tần Ly vui mừng mở nụ cười, hai tay muốn ôm lấy nó. Nhưng nó đột ngột mở mắt lim dim buồn ngủ, nhảy lên không trung.

"Nhân loại, bản tôn không phải thứ ngươi có thể định chạm! Ngươi đã tỉnh thì đứng lên đi!"

Ách, âm thanh này? Tần Ly khoé miệng co rút. Đây không thanh âm huyền linh thú vừa đùa rỡn nàng sao? Chẳng lẽ chính là con thỏ đáng yêu này? Được rồi, cũng không thể nói là con thỏ.

Nhớ lại nàng kém chút nữa chết trên tay nó, khuôn mặt liền lạnh đi.

Huyền linh thú thần bí thấy nàng biểu cảm từ kinh hỉ, đến run rẩy, rồi lại lạnh như băng, hỏi: "Nhân loại, ngươi đây là cái biểu cảm gì? Có thể nhìn thấy dung mạo oai hùng phi phàm của bản tôn, là vinh hạnh của ngươi!" Nói xong, còn tự kỉ ngẩng cao đầu.

"Vinh hạnh? Ta tình nguyện không cần cái vinh hạnh này!" Tần Ly cười lạnh hai tiếng, thấy Bạch Diễm kéo một con heo đi tới, hỏi: "Bạch Diễm, con mãng xà kia thế nào rồi? Có phải đã chết?"

Bạch Diễm đầu tiên nhìn con vật đáng yêu kia, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi. Sau đó truyền âm cho Tần Ly: "Tiểu Ly, con mãng xà kia là bị nó đuổi đi, chính là nó cứu ngươi."

Tần Ly vừa nghe con vật thần bí đáng yêu này cứu mình, chất vấn: "Là ngươi cứu ta? Vì sao?"

Manh(*) thú nhìn chằm chằm con heo phía sau Bạch Diễm hỏi: "Nhân loại, ngươi định nướng thịt?"

(*)manh: đáng yêu

Đầu Tần Ly đầy hắc tuyến, con vật này nhìn thấy thịt liền không biết kiềm chế cảm xúc. Nhưng nàng không có trả lời, mà lại nói: "Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, ta mới có thể suy nghĩ có trả lời ngươi không."

Manh thú mắt đen bắn ra quang mang sắc bén, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhân loại, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với bản tôn! Bản tôn muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!"

Giọng nói rơi xuống, Tần Ly cảm giác không gian xung quanh nàng như bị đè ép, mồ hôi lạnh rớt xuống. "Được, ta trả lời ngươi, ta sẽ nướng thịt." Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, Tần Ly nàng có được dãn được.

Manh thú bay đến bên cạnh Bạch Diễm nói: "Nhanh nướng thịt!"

Tần Ly không biết đến cùng nó là vật gì, có điều năng lực của nó nàng đã được trải nghiệm. Nàng bĩu môi, châm lửa, làm thịt heo.

Không mất nhiều thời gian, thịt heo vàng óng tản mát mùi hương nồng đậm. Mỡ bóng rơi xuống đống lửa phát ra tiếng "xèo xèo".

Manh thú chà xát tay, nháy mắt đem giá nướng thịt về phía mình.

"Này, vất vả nướng thịt nửa ngày, chí ít phải cho chúng ta một chút chứ? Bằng không ta chết đói, không có người làm đồ chơi cho ngươi." Tần Ly thấy nó cầm hết thịt đi, kháng nghị nói.

Manh thú suy tư một chút, đau lòng xé một nửa chân heo ném qua. "Ngươi nói cũng có chút đạo lý, bản tôn liền thưởng cho ngươi nửa cái chân! Con hổ kia bản tôn mặc kệ nó sống hay chết."

Tần Ly hận nghiến răng nghiến lợi, đem nửa chân heo lùi về phía Bạch Diễm nói: "Hai chúng ta chia ra ăn đi!"

Bạch Diễm lắc lắc đầu nói: "Ngươi ăn đi, ta lại đi săn!" Nói xong cũng chầm chậm hướng chỗ sâu cánh rừng.

Manh thú đem thịt heo đến trước mặt, mở miệng, đem toàn bộ thịt heo nuốt vào trong bụng. Sau đó vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm miệng, thỏa mãn vỗ bụng.

Tần Ly thấy bộ dạng nuốt thịt heo của nó, thật không có một chút đáng yêu nào, đầu đầy hắc tuyến.

Manh thú thỏa mãn híp mắt, nói với Tần Ly: "Đúng rồi, về sau ngươi liền gọi bản tôn là Thập Tà đại nhân đi!"

Tần Ly nhìn bộ dạng lên mặt của nó, có chút buồn cười. Đang chuẩn bị dọn dẹp xung quanh, chợt nghe Thập Tà nói: "Nhân loại, đêm nay thịt vừa dai lại vừa cứng, lần sau cần cải tiến!"

Tần Ly nghe thế đầu đầy hắc tuyến, vừa già lại vừa cứng ngươi còn ăn ngon như vậy?

Không thèm để ý đến nó nữa, cho thêm ít củi, sau đó chuyển chút cỏ khô đến dưới tàng cây, dựa vào cây nằm xuống. Nàng dùng ý niệm liên hệ một chút với Khuynh Nhan, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng, nàng biết không gian xung quanh đã bị Thập Tà kiểm soát. Liên hệ không được nàng cũng không quá lo lắng, Thập Tà muốn lấy nàng làm đồ chơi, hẳn là sẽ không khiến nàng dễ dàng chết. Điều chỉnh tư thế một chút, nhắm hai mắt lại.

Hàn Hi Tuấn cùng Liễu Hàn Vân vẫn tiếp tục đi, dọc theo đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Hai ngươi đi ở trên bình nguyên, ngang quang một con suối nhỏ.

Nhìn sắc trời không còn sớm, hai người quyết định nghỉ lại bên bờ suối một đêm. Dựng lều trại, hai người chuẩn bị bắt một ít cá ở dưới suối ăn.

"Không biết Tần Ly thế nào, nàng là một nữ hài tử, cũng không biết có tìm được thức ăn." Liễu Hàn Vân nhỏ giọng nói thầm.

Hàn Hi Tuấn cười: "Ngươi thật quan tâm nàng! Nghe nói hai người các ngươi quan hệ rất tốt! Tần Ly bộ dáng thật đúng là xinh đẹp, thực lực lại cao. Đáng tiếc không phải loại người ta thích, vẫn là Tần Nguyệt tương đối đáng yêu. Hiện tại Minh Dạ và Vệ Khanh đều nhìn chằm chằm nàng, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội!"

Liễu Hàn Vân không nói gì, chỉ "bành" một tiếng đâm trúng một con cá, nước bắn tung toé.

Bảy người khác, Nguyệt Diệu Thiến đụng phải Lôi Ngạo Đình. Hai người ngồi dưới tàng cây, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Vệ Khanh và hai người khác ở cùng nhau, hắn đã ăn cơm chiều, trong lòng đang tưởng niệm Tần Ly. Tô Hồng đang cùng một huyền linh thú chiến đấu, vừa vặn Lăng Hạo đi ngang qua, liền cùng nhau giải quyết huyền linh thú. Mặt khác, hai người đều tìm kiếm Minh Tưởng trì nhưng chưa gặp nguy hiểm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net