Q3-Chương 32: Mỏ linh thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trong rừng chủ yếu là cây khô, thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống, Tần Ly rất nhanh hoảng hốt tỉnh lại. Sửa sang lại quần áo một chút, vỗ vỗ tro bụi bám lên trên. Vốn muốn tìm chỗ nào đó có nước để rửa mặt, hiện tại chỉ có thể là hi vọng xa vời. Nuốt nước miếng, trong yết hầu có chút khô rát.

Thập Tà lúc này đang nằm cách Tần Ly không xa, ngã chổng vó ngủ. Cái bụng tuyết trắng bóng loáng phập phồng lên xuống theo tiếng hô hấp ồ ồ, cổ co rụt lại, miệng nhỏ theo hô hấp mở ra khép lại, nhìn qua so với lúc tỉnh còn đáng yêu hơn.

Tần Ly nhìn ngó xung quanh, không có thấy Bạch Diễm, hẳn là nó đi săn thú. Tần Ly duỗi thẳng lưng, thấy trên người có chút đau nhức, xem ra hẳn là hôm qua cùng mãng xà đánh nhau sống chết lưu lại di chứng. Nàng lại ngồi xuống tàng cây, khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy rằng tu luyện một lát không có tác dụng nhiều, nhưng tốt xấu cũng giảm bớt đau nhức.

Thập Tà đang trong mộng đẹp, lại bị âm thanh "ọc ọc" trong bụng phát ra đánh thức. Tâm tình nó có chút phiền chán, xem ra phải nhanh ăn chút gì đó mới được. Nhớ lại thịt heo nướng thơm ngào ngạt đêm qua, miệng lại chảy nước miếng. "Ực" một tiếng nuốt một ngụm nước miếng, bụng càng kêu to hơn.

Thập Tà chớp mắt đậu đen như tiểu nhãn tình, nhìn chăm chú về phía Tần Ly, chống cằm nghĩ: người này tuy rằng tu vi kém, nhưng nướng thịt ăn rất ngon. Mình ra lệnh nàng nướng thêm một ít, nàng hẳn là không cự tuyệt đúng chứ? Nhưng ngay lập tức nó liền lắc đầu, ngẩng đầu nghĩ tiếp: Nàng làm sao có thể cự tuyệt? Hầu hạ bản đại nhân là vinh hạnh của nàng! Đúng, hiện tại yêu cầu nàng đi nướng thịt.

Thập Tà nghĩ xong xuôi, đứng dậy. Hai cái móng vuốt đặt ở sau người, đi tới bên cạnh Tần Ly. "Khụ khụ, nhân loại, bản tôn đói bụng, nhanh chút nướng thịt đi!"

Tần Ly vừa mới cảm thấy đau đớn trên người tiêu giảm một chút, chợt nghe thấy thanh âm của Thập Tà. Nàng rất muốn xem nhẹ thanh âm này, nhưng cũng biết trốn được nhất thời không trốn được cả đời. Mở mắt, nhìn Thập Tà, "Bạch Diễm chắc là đi săn thú, chờ một chút nữa!"

Một lát sau, Bạch Diễm cúi đầu đi trở về. Nó đã một ngày một đêm chưa có ăn gì, ngày hôm qua bắt được con heo kia là nhờ vận may, về sau không còn phát hiện được thứ gì có thể ăn được. Nó cũng không dám đi loạn, sợ đi xa Tần Ly không an toàn.

"Không có bắt được con nào sao?" Tần Ly thấy Bạch Diễm ủ rũ, liền biết không bắt được con nào.

Bạch Diễm gật đầu nói: "Cũng không biết cánh rừng này rộng bao nhiêu, đi dạo một buổi sáng cũng chưa tìm thấy cái gì."

Tần Ly quay đầu lại nhìn Thập Tà, "Ngươi cũng thấy đấy, nơi này không có con mồi. Nếu ngươi muốn ăn thịt, mau mau dẫn bọn ta rời khỏi địa phương quỷ quái này!"

Thập Tà miệt thị nhìn Tần Ly: "Thật sự là phiền toái, xem ra phải nhờ bản đại nhân ta đây." Nó hiện tại muốn mau chút ăn thịt nướng, đi lên phía trước nói: "Các ngươi đứng bên người bản tôn!"

Tần Ly và Bạch Diễm đi đến bên cạnh Thập Tà, quanh người nó bắt đầu tản mát một đoàn bạch quang. Bạch quang chậm rãi khuếch tán, bao vây hai bọn họ. Một trận cảm giác phiêu phiêu qua đi, bọn họ liền ra khỏi cánh rừng.

Sau khi bạch quang biến mất, Tần Ly nhìn thấy trước mặt là một dòng suối nhỏ trong suốt. Thật sự là quá tốt, rốt cục nhìn thấy nước. Nàng ngồi xổm xuống uống hai ngụm nước, suối nước trong veo mát lạnh khiến thần kinh nàng run lên. Tiếp tục lấy nước rửa mặt, mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.

"Tiểu Ly, phía trước hình như có người!" Bạch Diễm nhắc nhở.

Tần Ly theo phương hướng Bạch Diễm chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai đỉnh lều trại. Đi qua thì thấy đều là lều trại trống, bên trong không có người. Lều trại bên cạnh có một đống lửa đã tắt, trên đất có chút xương cá.

"Tần Ly?" Liễu Hàn Vân liếc mắt nhìn về phía lều trại nhìn thấy Tần Ly, chỉ phương hướng nói.

Hàn Hi Tuấn nhìn theo: "Hình như đúng là nàng. Thế này tốt quá, chúng ta có thể xuất phát đi Minh Tưởng Trì."

Hàn Hi Tuấn và Liễu Hàn Vân hôm qua đi ngang qua địa phương có cây ăn quả, buổi sáng hôm nay bọn họ đi hái trái cây ăn. Trong không gian này dù sao không phải lúc nào cũng có con mồi, cần dự trữ một chút hoa quả, vừa có thể giải khát lại đỡ đói. May mắn bọn họ đều có không gian giới chỉ trống, trái cây hái được không ít.

Thời điểm hai người đến gần, Tần Ly nhìn thấy bọn họ. "Thật tốt quá, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai người."

"Tần Ly, muội đến nơi nào vậy? Liễu Hàn Vân luôn lo lắng cho muội, sợ muội gặp chuyện không may!" Hàn Hi Tuấn mỉm cười nói giỡn.

Sắc mặt Liễu Hàn Vân có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Đúng vậy, sao ngươi lại buông tay?"

Tần Ly buồn bực, khi đó đâu phải nàng muốn buông tay. Không chỉ đến một địa phương chim không thèm ỉa, còn gặp phải một con mãng xà.

"Đừng nói nữa, lúc đó không biết cái gì công kích ta. Sau khi cùng các ngươi tách ra, ta rơi vào một cánh rừng cây cối trụi lủi." Tần Ly bĩu môi nói.

"Không có việc gì, hiện tại đến là được rồi." Liễu Hàn Vân yên tâm, nhớ tới trái cây trong không gian, lấy ra vài quả nói: "Ngươi còn chưa ăn cơm đi? Ăn chút trái cây cho đỡ đói!"

Tần Ly quả thật hơi đói bụng, liền nhận trái cây ăn.

Hàn Hi Tuấn nhìn Thập Tà, thấy nó thân mình nhỏ nhắn, cả người xù lông, rất là đáng yêu. Nghĩ đem nó về cho Tần Nguyệt làm sủng vật.

Hàn Hi Tuấn vươn tay muốn ôm, Tần Ly nhìn thế thầm kêu không tốt. Nuốt trái cây trong miệng hô lớn: "Đừng nhúc nhích!" Đáng tiếc nàng vẫn kêu chậm, Hàn Hi Tuấn đã vươn tay tới.

"Làm càn!" Thập Tà hét to một tiếng.

Động tác của Hàn Hi Tuấn bị thanh âm của Tần Ly làm đình trệ một chút, liền cảm thấy không khí xung quanh như bị rút đi, không gian chung quanh bắt đầu đè ép hắn.

Tần Ly thấy sắc mặt Hàn Hi Tuấn có chút xanh tím, tựa hồ hít thở không thông. Chạy tới chỗ Thập Tà nói: "Ngươi mau buông hắn ra, ta đi nướng cá cho ngươi ăn!"

Thập Tà nghe đến hai chữ "cá nướng" bụng lại reo lên. Giải trừ không gian lực, chờ Tần Ly nướng cá.

Tần Ly đi lên phía trước nâng Hàn Hi Tuấn dậy hỏi: "Huynh không sao chứ?"

Hàn Hi Tuấn ho khụ khụ vài cái, cố gắng hít không khí. Lắc đầu nói: "Không, không có việc gì." Lại nhìn Thập Tà, trong mắt có chút sợ hãi nói: "Nó là cái gì vậy? Lợi hại như vậy!"

"Suỵt, đừng để nó nghe được! Huynh nhớ kĩ, tốt nhất lên cách xa nó một chút."

Thập Tà thấy Tần Ly cùng Hàn Hi Tuấn nói chuyện, bỏ nó qua một bên, thúc giục: "Này, nhân loại, đừng quên nướng cá cho bản tôn."

Tần Ly thấy Hàn Hi Tuấn không có việc gì, đáp: "Được được được, ta làm sao dám quên!"

"Đi thôi, đi bắt cá!" Tần Ly gọi Hàn Hi Tuấn và Liễu Hàn Vân, ba người đến dòng suối bắt cá.

Qua nửa canh giờ, ba người bắt được không ít cá. Tần Ly nhóm lửa, lấy que xiên bắt đầu nướng cá.

Tần Ly nướng chín một con, Thập Tà liền nuốt một con. Cuối cùng tất cả ba người họ bắt được đều vào bụng Thập Tà, khiến ba người đầu đầy hắc tuyến.

Tần Ly biết Bạch Diễm chưa ăn, xin vài trái cây cho nó, "Ngươi ăn tạm trái cây đi! Hiện tại nơi này tương đối dễ săn bắn, ngươi đi săn thú đi."

Thập Tà ăn xong cá, nhìn xương đầu cá ghét bỏ nói: "Nhân loại, lần này cá nướng ăn không quen!"

Huyệt thái dương Tần Ly nổi lên gân xanh, trong lòng thầm mắng. Nàng đến cùng khi nào thì mới thoát khỏi ác ma này?

Liễu Hàn Vân và Hàn Hi Tuấn nhìn xương đầu cá đầy đất, khoé mắt có chút run rẩy. Làm sao không quen? Căn bản chính là chờ ngươi ăn không kịp, ăn quá nhanh! Hơn nữa không quen còn ăn nhiều như vậy?

Tần Ly thở ra một ngụm trọc khí (thở hắt), không muốn nhìn nó. Nói với hai người Hàn Hi Tuấn: "Đây là nơi nào? Cách Minh Tưởng trì xa không?"

Hàn Hi Tuấn lắc đầu nói: "Không xa, bay qua ngọn núi phía trước, là có thể đến Minh Tưởng trì."

Bạch Diễm săn thú trở về, mang theo hai con thỏ cực lớn. Huyền giới của Tần Ly bị khoá, vì thế đưa cho Liễu Hàn Vân và Hàn Hi Tuấn cất vào không gian giới chỉ.

"Sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh đi đi! Sớm một chút đến Minh Tưởng trì, có thể sớm rời khỏi không gian này." Tần Ly muốn sớm một chút rời khỏi nơi này, chủ yếu là sớm một chút thoát khỏi Thập Tà.

"Được, đi thôi!" Hàn Hi Tuấn cùng Liễu Hàn Vân thu dọn lều trại, cất những đồ đã mang ra.

Liễu Hàn Vân triệu hồi Băng Chuẩn, cùng Bạch Diễm đi trước dò đường. Ba người Tần Ly và Thập Tà đi ở phía sau, cùng nhau đi đến ngọn núi phía trước mặt.

Dọc đường đi tương đối bằng phẳng, cũng không có gặp gỡ huyền linh thú chặn đường, ba người đến trời tối đi đến chân núi.

Thập Tà một đường đi bị xem nhẹ, trong lòng không thoải mái. Nó nhìn mấy người nói: "Nhân loại, xét thấy các người cho ta ăn cá nướng thịt nướng, bản tôn quyết định nói cho các ngươi một tin tức tốt!"

Ba người Tần Ly đều không có hứng thú gì, đối với tin tức tốt này căn bản không để tâm.

Thập Tà thấy ba người chưa đáp lại nó, đi đến trước mặt mấy người nói: "Thật là tin tức tốt! Đối với nhân loại các ngươi mà nói, nhất định sẽ thích!"

Tần Ly không biết nó đến cùng muốn thế nào, nhưng cũng không dám không cho nó mặt mũi. Ai biết nó có thẹn quá hoá giận một lần nữa, giết luôn mấy người hay không?! "Tin tức tốt gì?"

Thập Tà thấy Tần Ly hỏi nó, ngẩng đầu nói: "Ngọn núi này có mỏ linh thạch!"

"Mỏ linh thạch?" Trong lòng Tần Ly vui vẻ. Nếu thật sự có mỏ linh thạch, bọn họ muốn tu luyện, tốc độ sẽ nhanh hơn. Nhưng nàng cũng không dám cao hứng quá sớm, đỡ phải bị Thập Tà đùa giỡn.

Thập Tà gật đầu nói: "Nhân loại các ngươi tu luyện không phải cần dùng đến linh thạch sao? Ngọn núi này có mỏ linh thạch."

Tần Ly và Hàn Hi Tuấn, Liễu Hàn Vân liếc nhìn nhau một cái, trong lòng rục rịch.

Lúc này Lôi Ngạo Đình và Nguyệt Diệu Thiến vừa vặn đến chân núi cũng nghe được tin tức mỏ linh thạch. Hai người không hiện thân, tiếp tục chú ý động tĩnh của mấy người.

"Nơi này chẳng lẽ thật sự có mỏ linh thạch?" Trên mặt Nguyệt Diệu Thiến vui mừng nói.

"Không biết, nhưng họ khẳng định sẽ đi tìm mỏ linh thạch, chúng ta đi theo là được rồi." Lôi Ngạo Đình nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net