Q3- Chương 47: Cánh chim đã lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Minh Dạ và Tần Ly rời đi, Tô Thái và Liễu Nguyên liền bay lên không trung, bay về phía Lôi gia. Bọn họ muốn đích thân coi một chút, Lôi gia đến cùng có phải thật sự bị giết hay không.

Toàn bộ Lôi gia đều thành một đại dương mênh mông biển lửa, nhưng bởi vì kết giới của Tần Ly vẫn còn, bởi vậy cũng không lan đến kiến trúc gần đó. Tô Thái cũng không quá mức dựa vào tiền, cũng không chú ý tới tầng kết giới. Hắn nhìn phía biển lửa dưới, nhìn ngọn lửa phía dưới càng ngày càng nhỏ, lửa cháy hết tạo thành một làn khói dày đặc. Toàn bộ Lôi gia đã hôi phi yên diệt, nếu không bởi khói đặc, hắn cơ hồ cho rằng Lôi gia cho tới bây giờ chưa từng tồn tại. Bởi vì Tần Ly rời khỏi nơi này, kết giới cũng nhạt dần, tiêu tán trong không trung.

Lửa này không đơn giản, lại có thể biến Lôi gia tan thành tro bụi. Hắn híp ánh mắt thế sự xoay vần, liên tưởng đến mấy ngày trước Tô Uyển Nhi bị thiêu cháy còn đứa con mất tích, đoán rằng việc đó có liên quan đến việc này.

Liễu Nguyên theo sát sau Tô Thái đến Lôi gia, nhìn mặt đất cháy đen, hỏi: "Nhạc phụ đại nhân, cái này thật là thiếu niên kia làm sao?"

"Mặc kệ là ai làm, Lôi gia đều đã không tồn tại. Nhưng mà Lôi gia biến mất đối với chúng ta mà nói có thể nói là chuyện tốt, lão gia hỏa Lôi Nham Hạc kia tu vi đã đến võ tôn đỉnh phong, lão tổ tông hai nhà chúng ta cũng không phải đối thủ. Vốn đang cố kị với bọn họ, hiện tại coi như trừ bỏ một mối họa trong lòng. Có điều lửa này sợ là không đơn giản, xem ra cần phải điều tra kĩ con bé Tần Ly kia." Tô Thái từng nghe Tô Hồng kể lại, tự nhiên cũng biết linh kỹ của Tần Ly chính là hỏa diễm.

"Con bé kia có quan hệ thân thiết với nghiệt tử, nếu hắn không phế tu vi Vũ nhi, hiện tại Liễu gia cũng sẽ không xuất hiện nội loạn." Liễu Nguyên nói tới đây, trong mắt sắc mặt đầy giận dữ.

Tô Thái nghĩ đến nữ nhi và cháu ngoại mình, ánh mắt nhìn Liễu Nguyên tràn ngập bất mãn. "Hừ, nói đến đều tại ngươi đồ gia chủ vô năng. Ngay cả nữ nhân và con cái cũng quản không được, lão phu vô cùng thất vọng với ngươi. Năm đó nếu không phải ngươi nhất thời tham luyến mỹ mạo của yêu nữ kia, mơ ước bảo vật của người ta, thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

Liễu Nguyên đối với Tô Thái quát lớn trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Hắn ngượng ngùng liếc Tô Thái một cái, cúi đầu xuống. Hắn không thể phát hỏa với Tô Thái, nên đổ hết lửa giận lên trên người Liễu Hàn Vân và Tần Ly.

Hàn Thuyền Phàm và Vệ Văn Hồng cũng thấy lửa lớn hướng Lôi gia, có điều bọn họ cũng không đến tìm hiểu, ngược lại đi về phía học viện. Hai nhà bọn họ hiện tại là minh hữu của Tần Ly, tự nhiên phải quan tâm tình huống của nàng một chút. Huống chi hai người đều muốn Tần Ly làm con dâu, lúc này càng thêm không thể không nghe thấy không hỏi.

Minh Dạ ôm Tần Ly trực tiếp đáp xuống tiểu viện, ôm nàng vào phòng. Tần Ly bất đắc dĩ nói: "Huynh bỏ ta xuống giường là được rồi, chỉ là tạm thời không thể sử dụng linh lực thôi mà, huynh không cần khẩn trương như vậy. Buổi tối ta sẽ vào Huyền giới chữa thương, rất nhanh có thể khôi phục."

"Nữ nhân nàng, chính là không để người ta bớt lo." Minh Dạ lắc đầu nói. Đối phó một Lôi gia nho nhỏ đã biến thành như vậy, xem ra hắn không thể cứ như vậy. Hắn ôn nhu nhìn Tần Ly, muốn khắc sâu tướng mạo nàng trong lòng mình. Nữ nhân, có lẽ ta không thể ở cùng nàng lâu được nữa. Nếu có một ngày ta rời đi, nàng có nhớ ta không?

"Được rồi, huynh về trước đi. Đan dược ta đưa cho huynh rất hữu hiệu với nội thương, Mặc Nha bị thương nặng như vậy, nhất định phải điều dưỡng thật tốt mới được. May mắn hắn là huyền linh thú, nếu là con người, phỏng chừng sinh mệnh sẽ nguy hiểm." Tần Ly dặn dò.

Tuy Minh Dạ không nói gì, kỳ thực trong lòng cũng rất lo cho Mặc Nha. Mặc Nha có thể nói là huynh đệ lớn lên từ nhỏ với hắn, hắn bị thương mình khó chịu hơn ai hết. Có điều hắn cũng rất cảm tạ Mặc Nha, nếu không có hắn, bị thương khẳng định chính là Lam U, như vậy nữ nhân này sợ là sẽ càng điên cuồng.

Minh Dạ gật đầu nói: "Vậy nàng tĩnh dưỡng thật tốt, ta đi về trước." Nói xong, đắp chăn cho Tần Ly, rồi đi ra ngoài.

Hàn Thuyền Phàm đáp xuống tiểu viện, sau đó trực tiếp tìm Hàn Hi Bạch. Hàn Hi Bạch còn chưa phát hiện tình huống Lôi gia, tự nhiên cũng không biết Tần Ly đã trở lại. Hắn tìm một lần quanh học viện và phụ cận, vẫn như cũ không tìm được bóng dáng Lam Tiêu Tiêu. Tuy rằng bọn họ đều biết Lam Tiêu Tiêu tám phần là bị bắt đi, nhưng trong đầu vẫn mong kì tích xuất hiện. Hắn có chút chán nản trở lại tiểu viện, thì nhìn thấy Hàn Thuyền Phàm ngồi trong.

"Cha, sao người đến đây?" Hàn Hi Bạch phủi phủi bụi đất trên người, bước đi đến bên Hàn Thuyền Phàm hỏi.

Hàn Thuyền Phàm nhìn vẻ phong trần mệt mỏi của con hỏi: "Con làm cái gì vậy?"

"Có một đồng học mất tích, bọn con hoài nghi là bị người bắt đi, vừa rồi con ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm." Hàn Hi Bạch rót hai chén nước, đưa một chén đến trước mặt Hàn Thuyền Phàm, sau đó bản thân cũng uống mấy ngụm nước cho nhuận họng.

"Lôi gia vừa mới bị người ta diệt, càng kỳ quái là, Tần Ly và thiếu niên Minh gia cùng nhau rời đi từ hướng Lôi gia." Hàn Thuyền Phàm nói lại chuyện vừa nãy.

Hàn Hi Bạch nghe Lôi gia bị giết trong lòng kinh ngạc, nghĩ đến Tần Ly và Lôi gia có thù, trong lòng có đoán được. Nhưng bọn họ rõ ràng đều đang tìm Lam Tiêu Tiêu, nàng làm sao có thể vô duyên vô cớ đi diệt Lôi gia chứ? Trừ phi...... Nghĩ đến đây, hắn cũng không nhịn được có chút phẫn nộ, Lôi gia thật đúng là không biết xấu hổ, lại có thể bắt Lam Tiêu Tiêu để uy hiếp Tần Ly.

Hàn Thuyền Phàm thấy biểu cảm của con, thì biết chắc hắn đã đoán được cái gì. "Hiện tại con có nên đi thăm nha đầu kia không? Vừa rồi nó được ôm trở về, chắc là bị thương."

"Cha, người ở đây một lát, con đi xem." Hàn Hi Bạch vừa nghe, buông chén nước xoay người đi về phía cửa.

"Không cần, ta với con cùng qua. Nói như thế nào hiện tại Hàn gia chúng ta cùng nàng đứng trên một trận tuyến, tự nhiên phải quan tâm một chút." Hàn Thuyền Phàm cho tới bây giờ chưa từng thấy con trai xúc động như vậy, trong lòng hiểu rõ, xem ra con mình cũng không phải không hề có cảm giác, chỉ là bộ dạng này có lẽ chưa phát hiện ra tình cảm của mình. Ông đứng lên, đi cùng Hàn Hi Bạch ra cửa.

Hai người mới vừa đi thì thấy Vệ Văn Hồng đáp xuống bãi đất trống phía trước họ. Hàn Tuyền Phàm vừa thấy là hắn, cười chào hỏi: "Vệ gia chủ, ông cũng đến thăm nha đầu kia?" Hàn Thuyền Phàm biết Vệ gia có quan hệ với Tần Ly, Vệ Văn Hồng lúc này tới, tám phần cũng là đến thăm Tần Ly.

"Không ngờ Hàn gia chủ nhanh vậy, đúng vậy, vừa nãy xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không đi thăm chứ! Các người cứ đi trước đi, ta đi tìm Khanh nhi đã." Vệ Văn Hồng nói xong, liền đi tới tiểu viện của Vệ Khanh.

Vệ Văn Hồng vào tiểu viện nhưng không thấy Vệ Khanh, đợi một lát cũng không thấy hắn trở về, trong lòng thầm mắng. Lúc cần ở không ở, bình thường không phải rất thanh nhàn sao? Ý đồ của Hàn Thuyền Phàm sao ông có thể không biết chứ, ông hiện giờ chỉ sợ con dâu bị người ta đoạt đi rồi. Thấy Vệ Khanh còn chưa trở về, ông cũng ngồi không yên, định đi thăm trước.

Tần Ly đang nằm ở trên giường, dùng một viên Bách Chuyển đan, vẫn cảm thấy linh lực trong cơ thể thiếu hụt lợi hại. Bất đắc dĩ lắc đầu, biết sốt ruột cũng không phải cách. Lam U lúc này truyền âm từ trong Huyền giới: "Ly, bằng hữu của ngươi muốn ra ngoài. Còn hai người khác nữa, ngươi tính xử trí như thế nào?"

"Cứ giam bọn họ lại đã, đợi tối ta vào Huyền giới thì nói. Ngươi mang Lam Tiêu Tiêu ra đi, hiện tại an toàn, không cần phải tránh ở bên trong." Tần Ly nghĩ đến Nguyệt Diệu Thiến cùng Lôi Ngạo Đình trong Huyền giới, trong lòng phẫn nộ. Tuy rằng chủ ý là Lôi Diệp Lâm ra, nhưng do Lôi Ngạo Đình và Nguyệt Diệu Thiến thực thi, mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

Lam U mang Lam Tiêu Tiêu ra ngoài, nói: "Ly, ta muốn đi thăm Mặc Nha."

Tần Ly gật đầu, Lam U bước đi đi ra ngoài.

Lam Tiêu Tiêu thấy Tần Ly nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, lại hỏi: "Ngươi bị thương à? Sao không?" Tuy rằng nàng rất hứng thú với Huyền giới, cũng biết hiện tại không phải thời điểm hỏi cái đó.

"Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng. Chắc ngươi cũng mệt, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi. Bọn Hinh nhi tỷ đều đang tìm ngươi đó, sau khi ngươi rời khỏi đây đừng quên nói cho bọn họ một tiếng." Tần Ly có chút mỏi mệt nói.

Lam Tiêu Tiêu biết Tần Ly cần nghỉ ngơi, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi về trước, chờ ngày mai ta lại đến thăm ngươi." Nói xong, bước ra khỏi tiểu viện Tần Ly, vừa ra khỏi cửa thì gặp Hàn Hi Bạch với một nam nhân trung niên đi tới.

Hàn Hi Bạch nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu, xác định bản thân đoán đúng, xem ra Tần Ly đến Lôi gia nhất định là đi cứu nàng. Đi qua đánh giá một phen, thấy Lam Tiêu Tiêu không có việc gì, hỏi: "Tiêu Tiêu, muội không sao chứ?"

"Muội không sao, các huynh đến thăm Tần Ly à? Các người vào đi đi, muội đi về trước." Lam Tiêu Tiêu nhìn quần áo đầu tóc rối bù của mình, phải về trước rửa mặt một chút mới được.

"Hiện tại thấy muội bình an ta cũng an tâm, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi! Bọn họ đều đi ra ngoài tìm muội, tí bọn họ đến ta sẽ nói cho bọn họ." Hàn Hi Bạch nói xong, liền đẩy cửa tiểu viện tiến vào với Hàn Thuyền Phàm.

Tần Ly vốn định ngồi dậy chữa thương, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, định bước xuống xem.

Hàn Hi Bạch thấy Tần Ly gian nan đứng dậy, vội vàng đi qua đỡ nàng nói: "Sao biến thành như vậy? Mau nằm yên, không cần đứng lên."

"Hàn ca ca, các người tới rồi! Huynh có gặp Tiêu Tiêu không?" Tần Ly được Hàn Hi Bạch đỡ nằm xuống, tựa vào trên tường nói.

Hàn Hi Bạch gật đầu, "Có gặp! Muội cũng thật là, phát hiện cái gì có thể nói cho chúng ta biết, lại một mình đi cứu người, nhìn muội biến mình thành cái dạng gì rồi! Minh Dạ không phải đi theo muội sao? Sao lại biến thành như vậy?" Hàn Hi Bạch đau lòng Tần Ly, trong lòng đối Minh Dạ có chút bất mãn.

"Hàn ca ca, muội không sao, chỉ là tạm thời không thể sử dụng linh lực mà thôi. Hàn bá bá, các người ngồi đi." Tần Ly nới với Hàn Thuyền Phàm đứng sau Hàn Hi Bạch.

"Tần nha đầu, cháu không có việc gì là tốt rồi, về sau cũng không nên cậy mạnh! Thực lực Lôi gia, bốn nhà chúng ta đều phải kiêng kị, cháu lại diệt nó, thật sự là khiến lão phu nhìn với cặp mắt khác xưa." Hàn Thuyền Phàm quả thật giật mình không nhỏ, đến bây giờ còn có chút không thể tin được. Thiếu niên Minh gia kia quả thật lợi hại, chỉ bằng hai người họ diệt được Lôi gia, thật có chút không thể tin được.

Tần Ly cười gượng hai tiếng nói: "May mắn thôi ạ. Về sau sẽ không mạo hiểm như vậy nữa, để Hàn bá bá lo lắng, là Tần Ly không phải."

Ba người ở trong phòng tán gẫu, Vệ Văn Hồng cũng đẩy cửa đi vào. "Tần nha đầu, Vệ bá bá đến thăm cháu đây! Thế nào, có bị thương không?"

Vệ Văn Hồng vừa vào cửa, thì thấy Tần Ly một nửa tựa vào trên tường, Hàn Thuyền Phàm cùng Hàn Hi Bạch ngồi ở ghế tựa đối diện, lập tức đi lên an ủi.

"Ha ha, Ly nhi không có việc gì, ngài mau ngồi!" Tần Ly trong lòng ấm áp, thản nhiên cười nói.

Vệ Văn Hồng thấy mặt Tần Ly chỉ hơi trắng, cái chỗ khác không thấy bị thương, cũng an tâm. Nghĩ đến chuyện Lôi gia, sắc mặt của ông ngưng trọng hẳn. "Hiện tại Lôi gia bị diệt, hai nhà kia sẽ kiêng kị cháu, phỏng chừng không lâu sẽ tìm chúng ta để thương lượng chuyện này. Hoàng gia sợ là cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, chuyện rắc rối sau này cũng không ít."

"Chuyện Tô gia cháu còn chưa kịp nói với hai bá bá, hiện tại Tô Bằng ở trong tay cháu. Lần này Tiêu Tiêu bị bắt, chính là Lôi Diệp Lâm hạ lệnh, Lôi Ngạo Đình và Nguyệt Diệu Thiến làm. Hiện tại Lôi gia diệt, nhưng Lôi Ngạo Đình cùng Nguyệt Diệu Thiến còn ở chỗ cháu." Tần Ly nói qua tình huống Tô gia.

Vệ Văn Hồng và Hàn Thuyền Phàm liếc mắt nhìn nhau nói: "Bọn họ quả thật quá đáng, cháu yên tâm, Vệ bá bá cùng Hàn bá bá nhất định sẽ đứng về phía cháu. Liễu gia hiện tại nội loạn, nói đến cùng đều là bởi vì Liễu Hàn Vũ bị phế. Tô Thái và Tô Liên coi hắn như báu vật, hiện tại tuy rằng chưa làm khó dễ, nhưng chỉ là chuyện chuyện sớm hay muộn thôi. Hai nhà này xem như một phía, tuy rằng giữa Lôi gia cùng bọn họ quyết liệt, nhưng nếu biết là cháu diệt Lôi gia, sinh kiêng kị cháu, sớm muộn gì cũng sẽ có động tác."

"Việc đó cháu cũng nghĩ tới, cháu đã dám diệt Lôi gia, tự nhiên cũng không sợ Tô gia và Liễu gia. Hiện tại chỉ sợ bọn họ dùng trò cũ, lợi dụng bằng hữu hoặc là Tần gia đến uy hiếp ta. Hàn ca ca, sau này phải phiền huynh lo cho bọn Tiêu Tiêu, phiền hai vị bá bá giúp cháu bảo vệ tốt Tần gia." Tần Ly nói.

Hàn Hi Bạch đầu nói: "Muội yên tâm đi, ta sẽ giúp muội bảo vệ tốt bọn họ."

Ba người Vệ Văn Hồng ngồi một lúc rồi rời đi, đám người Vệ Khanh gặp được Lam Tiêu Tiêu, biết chuyện Tần Ly diệt Lôi gia, đều chạy tới tiểu viện của Tần Ly.

Tần Nguyệt và Tần Giác tự nhiên lo lắng nhất, Nguyệt Diệu Hinh cũng sợ không ít. Vệ Khanh cũng tỏ vẻ sẽ bảo vệ tốt mấy người, sẽ không để bọn họ bị bắt như Lam Tiêu Tiêu.

Tần Ly giữ Nguyệt Diệu Hinh và Nguyệt Diệu Thần lại, giải thích chuyện Nguyệt Diệu Thiến đã làm với bọn họ một chút. "Thần ca ca, ả đã dám động vào Tiêu Tiêu, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ả."

"Ly nhi, ta và Hinh nhi vĩnh viễn đều đứng về phía muội. Ta đã từng nói với nàng, bảo nàng đừng làm phiền muội, nàng đã không nghe, ta cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ." Nguyệt Diệu Thần tỏ thái độ.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Tần Ly liền đóng cửa vào Huyền giới. Vào cung điện, đầu tiên đi vào phòng giam giữ Tô Bằng.

Tô Bằng nhếch nhác lui ở trong góc, hiển nhiên là bị Phượng Tiêu cùng Lam U tra tấn không nhẹ. Nhìn thấy Tần Ly tiến vào, ánh mắt loé tia thù hận, có điều chỉ trong nháy mắt, hạ mi nói: "Tần Ly, ngươi thả ta đi. Chỉ cần ngươi thả ta về Tô gia, ta cam đoan sẽ không để Tô gia tiếp tục nhằm vào ngươi." Lúc này hắn rất muốn rời khỏi chỗ này, chỉ cần có thể trở lại Tô gia, đến lúc đó.....

Tần Ly cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi thực cho ta là đứa trẻ lên ba sao? Bí mật của ta đã bại lộ trước mặt ngươi, ngươi cho là ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi như vậy? Nhưng ta hiện tại tạm thời sẽ chưa động vào ngươi, ngươi cứ ở lại chỗ này đi!"

Nói xong, Tần Ly bước hướng về phòng giam giữ Lôi Ngạo Đình. Lôi Ngạo Đình vừa thấy Tần Ly đến, trong lòng sợ hãi. Khi đó hắn nhìn thấy lão tổ tông ra, Tần Ly lại không bị bắt! "Tần Ly, ngươi vậy mà cũng không bị bắt, thật đúng là may mắn!"

"May mắn? Có lẽ vậy! Ta hiện tại có tốt tin tức muốn nói cho ngươi, Lôi gia các ngươi đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này! Ngươi còn trông cậy vào lão tổ tông của ngươi tới cứu ngươi sao? Hắn sợ là tới không được!" Tần Ly ngồi xổm trước mặt Lôi Ngạo Đình cười yếu ớt nói.

Lôi Ngạo Đình nghe lời nói Tần Ly, bỗng chốc ngây dại. Nàng nói gì đó? Lôi gia không còn? Làm sao có thể? Thực lực lão tổ tông là võ tôn đỉnh phong, Tần Ly làm sao có thể đả bại người? Không đâu, nhất định là Tần Ly lừa hắn. "Cái đồ tiện nhân nhà ngươi, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi không bị bắt thì đắc ý như vậy! Lão tổ tông sao có thể thua ở trên tay ngươi, muốn gạt ta thì nên nói cái có thể tin!"

"Sao, không tin à? Không sao, rất nhanh ngươi có thể nhìn thấy người Lôi gia. Đợi xuống đó rồi, ngươi sẽ biết ta có lừa ngươi hay không!" Tần Ly nói xong, lấy ra một cái bình nhỏ. "Biết trong này là thuốc gì không? Ngươi không phải cùng Nguyệt Diệu Thiến ở cùng nhau sao, ăn thuốc các ngươi có thể vĩnh viễn ở cùng nhau!"

Lôi Ngạo Đình nghe vậy không ngừng lui lại phía sau, kêu lên: "Không, ta không ăn, ngươi không thể làm như vậy!"

Lúc này Phượng Tiêu đưa Nguyệt Diệu Thiến tới phòng Lôi Ngạo Đình, Tần Ly đưa bình nhỏ cho Phượng Tiêu nói: "Không phải ngươi luôn luôn ồn ào chưa chơi đủ sao?"

Phượng Tiêu tiếp nhận bình nhỏ, đầu tiên lấy ra một viên đưa đến miệng Lôi Ngạo Đình. Lôi Ngạo Đình giãy dụa không được, ăn xong rồi muốn nhổ ra, đáng tiếc ói nửa ngày cũng không thành công. Tiếp lại đổ một viên khác ra, đút vào trong miệng Nguyệt Diệu Thiến, chờ xem hai người phát tác.

Tần Ly thấy Nguyệt Diệu Thiến trừng mắt nàng, cười nói: "Ngươi vì nam nhân này làm nhiều như vậy, nhưng nam nhân này tựa hồ cũng không muốn ở cùng ngươi, ngươi làm như vậy đáng giá sao?"

"Ngươi nói bậy, ta biết hắn yêu ta. Hai người chúng ta thế nào, ngươi làm sao biết được? Ngươi đừng nghĩ châm ngòi quan hệ giữa chúng ta, ta sẽ không theo ý ngươi đâu." Nguyệt Diệu Thiến rất yêu Lôi Ngạo Đình, căn bản không tin lời Tần Ly.

"Phải không? Chúng ta để cho sự thật nói chuyện đi! Ngươi nói nếu ngươi trở nên vừa già lại vừa xấu, nam nhân này còn có thể yêu ngươi không?"

Nguyệt Diệu Thiến vuốt mặt mình, trong lòng hơi sợ hãi. Một lát sau, ả liền cảm giác trên mặt mình giống như bị lửa thiêu, tiếp chỉ thấy làn da trắng nõn như ngọc bắt đầu dần dần biến chất, tiếp tóc cũng trắng, giọng nói của ả cũng trở nên khàn khàn. "Tần Ly, vì sao ngươi phải làm như vậy? Ta nguyền rủa ngươi, ngươi nhất định chết không tử tế." Ả nói xong liền bưng kín mặt mình, không muốn Lôi Ngạo Đình thấy.

Lôi Ngạo Đình lúc này cũng bắt đầu phát tác, trên người bắt đầu nóng lên, còn cùng với đau đớn. Hắn không ngừng run rẩy, co quắp. Nguyệt Diệu Thiến thấy Lôi Ngạo Đình lăn lộn trên mặt đất, liền đi qua ôm hắn. "Ngạo Đình, chàng làm sao vậy?"

Lôi Ngạo Đình vừa rồi thấy Nguyệt Diệu Thiến biến thành bộ dáng kia, trong mắt còn có chán ghét. Thấy ả lại gần, bộ dáng lại dọa người. Hắn đẩy Nguyệt Diệu Thiến ra nói: "Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta!"

Nguyệt Diệu Thiến thấy được chán ghét trong mắt Lôi Ngạo Đình, trong lòng giống như bị kim đâm. Nhưng mà ả không hận Lôi Ngạo Đình, ngược lại chuyển mắt trừng Tần Ly, trong mắt tràn đầy oán hận.

"Lúc ngươi bắt Tiêu Tiêu, nên nghĩ tới một ngày này." Tần Ly không nhìn ánh mắt của Nguyệt Diệu Thiến, nói với Lôi Ngạo Đình: "Nếu cho ngươi cơ hội cứu mạng ngươi muốn không? Kỳ thực thân thể ả chính là giải dược, muốn sống hay không tuỳ ngươi!"

Tần Ly nói xong, liền cùng Phượng Tiêu rời phòng. Phượng Tiêu có chút buồn bực nói: "Ngươi liền như vậy tiện nghi bọn họ? Ta còn chưa chơi đủ đâu!"

"Ha ha, tra tấn lớn nhất với con người không phải là tra tấn thân thể, mà là tra tấn tinh thần. Ngươi cho là ta thật sự sẽ cho hắn giải dược sao? Kỳ thực độc kia không thể lấy mạng của hắn, nhưng nếu hắn động vào Nguyệt Diệu Thiến, vậy không giống!" Tần Ly nói xong, trở về phòng mình ngồi xuống tu luyện.

Trong phòng chỉ còn lại Lôi Ngạo Đình cùng Nguyệt Diệu Thiến, cả người Lôi Ngạo Đình như bị ngàn con con trùng cắn xé, mồ hôi đầy đầu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Nhớ tới lời Tần Ly, hắn cũng cố kìm lại ghê tởm, bỗng chốc ấn ngã Nguyệt Diệu Thiến xuống đất.

Lúc này Lôi Ngạo Đình sao còn thương hương tiếc ngọc nữa, không ngừng muốn thân thể Nguyệt Diệu Thiến, ở trong cơ thể ả không ngừng đẩy về phía trước. Nguyệt Diệu Thiến đau không chịu nổi, muốn đẩy Lôi Ngạo Đình ra. Nhưng Lôi Ngạo Đình căn bản mặc kệ ả có đau hay không, dù cơ thể ả không ngừng chảy máu, vẫn như cũ không dừng lại.

Nguyệt Diệu Lhiến khóc bắt lấy Lôi Ngạo Đình: "Đau quá, ngươi mau dừng lại! Xin ngươi, mau dừng lại!"

Lôi Ngạo Đình cảm giác quả thật không đau như vừa nãy nữa, bởi vậy căn bản không có ý dừng lại. Hắn tát Nguyệt Diệu Thiến nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Nguyệt Diệu Thiến không ngừng lắc đầu, cắn rách môi, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt không ngừng trào ra. Hơi thở ả càng ngày càng yếu, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Đây là nam nhân ả yêu, ả vì hắn không tiếc cãi lại mệnh lệnh phụ hoàng, cái gì cũng nguyện ý là vì hắn, không ngờ lại đổi lấy kết cục như vậy. Thẳng đến khi Nguyệt Diệu Thiến mở to đôi mắt đã mất đi hơi thở, Lôi Ngạo Đình vẫn chưa dừng lại.

Đợi đến hắn cảm thấy trên người không còn đau, mới xuất ra trong cơ thể Nguyệt Diệu Thiến. Hắn chán ghét một cước đá văng Nguyệt Diệu Thiến, nghĩ nhất định phải chạy đi. Hắn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net