Q4- Chương 12: Rời rừng, tới tây đại lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ bọn Tần Ly hiện là tầng thứ sáu, hơn nữa là là vị trí chính giữa tháp, cửa tháp thì ở tận cùng bên trong, nếu còn muốn chạy đến cửa tháp còn cần xuyên qua một hành lang. Khổ nỗi hiện tại toàn bộ hành lang nơi nơi phiêu đãng tháp linh, duy nhất đáng được ăn mừng chính là cấp bậc tháp linh này đều ở vương cấp ngũ giai. Nhưng số lượng tháp linh thật sự quá nhiều, tình huống cũng không mấy lạc quan.

Trong bảy người chỉ có Lâm Sùng cấp bậc thấp nhất, hiện tại đã tới võ vương ngũ giai, những người khác cấp bậc đều ở trên hắn, bởi vậy tầng sáu nguy hiểm chẳng phải rất lớn. Nhưng tuy rằng không phải rất nguy hiểm, nhưng tháp linh số lượng nhiều, lại giết không chết, bởi vậy chỉ có thể một bên giữ chân bọn họ, một bên đi về cửa tháp.

Trong bảy người hiện tại cấp bậc Tần Ly, Vân Sơn, Kim Dung cùng Thiên Thành cao nhất, bởi vậy bốn người bọn họ công kích, bảo ba người còn lại rút lui.

Tần Ly đầu tiên ném một đám huyền hỏa, tháp linh theo bản năng lui về hai bên, trong nháy mắt thừa dịp bọn chúng lui tán, mấy người khác vội chạy đến cửa tháp. Huyền hỏa xuyên thấu qua tháp linh đụng vào trên đất, "phanh" một tiếng mặt đất bắt đầu vỡ vụn. Nàng phát hiện huyền hỏa uy lực quá lớn, lại ném nữa, sợ là tầng này sẽ sụp.

Tần Ly không lấy ra Lưu Vân kiếm, chủ yếu là sở làm cho một ít ít người tò mò, tạo thành phiền toái không cần thiết. Nàng lấy ra thiên phẩm thánh khí Kim Huyễn Linh, ném nó hướng về phía trên không. Kim Huyễn Linh phát ra tiếng "linh linh", tháp linh hư thể lập tức đã bị đánh tan. Nàng khống chế Kim Huyễn Linh, không ngừng công kích tháp linh. Nàng phát hiện thời gian tháp linh khôi phục tương đối chậm, bọn họ vừa vặn có thể trong đoạn thời gian này tiến về cửa tháp.

"Mau, phía trước chính là cửa tháp, kiên trì một chút sẽ đến!" Lúc này Đỗ Quang đã chạy tới chỗ cách cửa tháp không xa. Hắn huy khởi linh khí của mình, khiến tháp linh còn lại không dám tới gần hắn, một mặt chém, một mặt nhanh chóng lui lại.

Tần Ly vừa quay đầu lại, phát hiện cửa tháp quả nhiên cách đó không xa. Nàng tiếp tục điều khiển Kim Huyễn Linh, tháp linh sau khi đánh tan lại tụ lại, nhưng tốc độ chậm hiện vừa rồi rất nhiều. "Ba người các ngươi đi trước, chúng ta cản giúp các ngươi!"

Đỗ Quang với Đỗ Lôi che Lâm Sùng ở giữa, ba người đầu tiên đến cửa tháp. Vừa mở cửa, ba người đi vào thang lầu.

Bốn người Tần Ly thấy ba người bọn họ đã vào cửa, cũng không tiếp tục trì hoãn, từng người một đi về cửa. Tần Ly luôn đi sau cùng, giúp bọn hắn chắn phía sau.

"Oành" một tiếng, Tần Ly đóng cửa tháp lại lại, những người khác đang ngồi ở trên thang lầu ổn định lại. Tần Ly cũng đi đến một bậc trên thang lầu ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi không bị thương chứ?"

"Không có, nhưng vừa nãy ngươi nói đến vực chủ, hắn đã ở trong Xích U tháp sao?" Vân Sơn tò mò hỏi.

Tần Ly không biết nên nói như thế nào, dù sao nàng nhìn thấy chẳng phải vực chủ người thật. "Hắn không ở trong Xích U tháp, ta chẳng qua là nghe được tiếng của hắn. Đi lên trên tháp linh lại càng không dễ đối phó, các ngươi nghỉ ngơi nhiều một lát, khôi phục một chút thể lực."

"Hiện tại đã qua mười tháng, trong vòng hai tháng chúng ta nhất định phải đi ra Xích U lâm, bằng không sẽ không ra được." Kim Dung nhắc nhở.

Tần Ly không ngờ mình chẳng qua vượt hai ải, bên ngoài thời gian đã qua đi lâu như vậy. Phía trên còn ba tầng, là có thể tới tầng mười, nàng tin tưởng mình nhất định có thể xông qua.

"Phía trên tháp linh tuy rằng số lượng không nhiều như nơi này, nhưng khẳng định càng thêm khó có thể đối phó. Ly nhi, lỡ may nếu thời gian không đủ, muội cũng đừng quản ta, chính muội đi ra ngoài là tốt rồi." Lâm Sùng mở miệng nói. Hắn cứ nghĩ đến mình lại một lần liên lụy Tần Ly, cảm thấy trong lòng cực kỳ không dễ chịu.

"Huynh nói cái gì vậy, huynh nghĩ lần này lại liên lụy hả? Hiện tại không được suy nghĩ miên man, huynh ngẫm lại Lâm gia các huynh, chẳng lẽ muốn cho nó không người nối nghiệp sao?" Tần Ly thật sự là bị hắn tức chết rồi, nàng làm sao có thể bỏ hắn đi chứ?

Trải qua một ngày ổn định lại, đoàn người đi đến tầng thứ bảy. Tần Ly đi theo cửa tháp ra ngoài, phát hiện tháp linh trong hành lang ít hơn tầng sáu, nhưng cấp bậc phổ biến đều ở vương cấp cửu giai.

Tần Ly quan sát cửa tháp bên trên, Kim Dung hỏi: "Thế nào?"

"Bên ngoài cấp bậc tháp linh cơ bản đều ở vương cấp cửu giai, muốn thông qua khó khăn hơn vừa nãy rất nhiều." Tần Ly nói tình huống tháp linh bên ngoài.

Đỗ Lôi với Lâm Sùng không nói gì, bởi vì cấp bậc hai bọn họ thấp nhất.

Thiên Thành vừa nghe tình huống bên ngoài, nhìn đám người Đỗ Lôi, sắc mặt không quá tốt. Nếu chính hắn vượt ải, chắc thoải mái hơn đi theo bọn họ rất nhiều. Hắn hiện tại là huyền linh hoàng lục giai, căn bản không cần đi cùng bọn họ.

"Các vị, kế tiếp ta muốn đi trước một bước, thứ ta không thể phụng bồi. Thời gian càng ngày càng ít, ta cũng không muốn vĩnh viễn ở tại chỗ này. Nói là còn hai tháng, trên thực tế một tháng cuối cùng phải đi ra Xích U lâm. Đã không đến thời gian một tháng, ta không thể cùng các ngươi chết ở chỗ này." Thiên Thành cũng không biết chuyện Xích U Tố, việc này chỉ có Thiên Dương biết. Vừa mới một đường vượt ải thực lực của hắn đã tấn chức, lại chiếm được hai kiện linh khí phòng thân, đã thật thỏa mãn.

Kim Dung khinh bỉ nhìn hắn nói: "Ngươi cho là lão nương nguyện ý đi cùng ngươi chắc? Vừa mới một đường tới đây, ngươi đừng tưởng rằng lão nương không thấy được, ngươi trừ bỏ quan tâm chính ngươi, cái gì cũng chưa giúp đỡ. Phải đi đi mau, đỡ chướng mắt lão nương."

Tần Ly với Vân Sơn liếc nhìn nhau, hiển nhiên đối Thiên Thành cũng không có ấn tượng tốt. Vì thế hai người đều không nói chuyện, ý tứ đã thật rõ ràng.

Thiên Thành nhìn đám người Kim Dung cười lạnh: "Vậy chúc các ngươi đều có thể còn sống đi ra ngoài." Hừ, không có mình, bọn họ sẽ ít đi một người trợ giúp, còn mang theo hai cái phế vật, xem bọn họ làm sao đi ra ngoài. Cũng dám nói chuyện như vậy với hắn, hắn chờ xem bọn họ chết như thế nào ở trong này.

Thiên Thành nói xong liền sải bước đến bậc thềm, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

"Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài đi, hiện tại chúng ta có sáu người, hai người một tổ, vẫn có thể phá vây đi qua. Nhưng tất cả mọi người đều không được rời đi quá xa, chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau." Tần Ly nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, Thiên Thành đã sắp đi đến cửa tháng lầu kế tiếp.

Mấy người Tần Ly cũng không thèm nhìn hắn, mà đều bắt đầu đối phó tháp linh xung quanh mình. Tần Ly che Lâm Sùng ở phía sau, hai người khác cũng che hai người khác ở phía sau, nhóm ba người họ ở phía trước kéo tháp linh, sau đó để ba người kia đi qua.

Tháp linh bên cạnh tụ tụ tán tán, số lượng cũng không thiếu. Tháp linh tầng sáu, Kim Huyễn Linh của Tần Ly vừa ra, bọn chúng liền tản ra, thời gian khôi phục chậm chạp. Nhưng tháp linh tầng thứ bảy, tốc độ tụ lại với khôi phục nhanh hơn nhiều.

Tốc độ của sáu người rõ ràng chậm hơn lần trước, phải đối phó tháp linh bên người, còn phải quan tâm một người phía sau, tiêu hao năng lượng lớn hơn lúc nãy.

"Cẩn thận!" Vân Sơn hét lớn một tiếng, một chưởng đánh về phía Đỗ Lôi sau Kim Dung. Đỗ Lôi bị dọa đến ngây ngẩn cả người, sau đó tháp linh phía sau hắn thét một tiếng chói tai thân hình tản ra.

Mấy người cũng không dám cách quá xa, cứ như vậy một chút một chút chống được đến cửa tháp. Vào cửa tháp, bọn họ liền lập tức ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Vân Sơn, Kim Dung cùng Tần Ly tiêu hao lớn nhất, dù sao phải chăm sóc mình còn phải lo cho người bên cạnh.

"Vân Sơn đại ca, vừa rồi thật sự là cám ơn ngươi." Đỗ Lôi ngượng ngùng nói.

Vân Sơn vẫy vẫy tay, sang sảng cười nói: "Đừng có khách khí như vậy, mọi người giúp đỡ tương trợ mà thôi."

Tần Ly nhắm mắt lại bắt đầu khôi phục thể lực trên người, còn hai tầng cuối cùng, tốc độ nhất định phải nhanh hơn mới được. Thời gian một tháng hiện tại đã qua mười ngày, còn có hai mươi ngày nữa bọn họ nhất định phải đi đến tầng mười mới được.

Lúc này sau hai ngày khôi phục, sáu người đến phía sau cửa tháp, chỉ thấy đến toàn bộ hành lang chỉ có số lượng không nhiều lắm hai mươi mấy tháp linh.

"Tiểu nha đầu, lão phu cho ngươi một gợi ý, tháp linh ngoài hoàng cấp là có được linh trí, ý niệm của bọn họ chính là cướp lấy, sau đó trọng sinh. Dù người xuất hiện trước mắt ngươi quen, cũng không phải thật sự là người đó." Lúc này, tiếng vực chủ lại vang lên bên tai Tần Ly.

Tần Ly nhìn mấy người khác, thấy bọn họ không có phản ứng gì, chắc là không nghe được lời vực chủ. Nàng nghĩ ngợi nói: "Tháp linh nơi này đều đã ngoài hoàng cấp, hơn nữa sẽ điên cuồng đoạt xá. Một lát mặc kệ mọi người thấy ai, cũng không thể để hắn gần người."

Chờ năm người Vân Sơn nghe Tần Ly nói xong, đều gật đầu. Tháp linh nơi này lợi hại hơn phía dưới, bọn họ một khắc cũng không dám thả lỏng.

Nhưng nói ra thì dễ chứ làm được hay không thì chưa biết. Mấy người vừa mới gật đầu, một tháp linh từ không xa bay tới, đúng là Kim Dao mấy ngày hôm trước còn ở với bọn họ.

Trên mặt nàng một mảnh bi thương, sắc mặt tái nhợt, thân hình trong suốt. Thấy Kim Dung thì bay đến: "Đại sư tỷ, ta là Tiểu Dao, tỷ rốt cục đến, có thể gặp lại tỷ thật tốt."

Kim Dung sửng sốt một chút, nghĩ tới lời Tần Ly nói vừa rồi. Nhưng nói như thế nào Kim Dao lúc còn sống cũng là tỷ muội tốt của nàng, nàng cũng không phải máu lạnh. "Tiểu Dao, muội......" Nàng nhìn bộ dáng Kim Dao hiện tại, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

"Đại sư tỷ, ta lựa chọn cửa tử, cho nên biến thành như này, hu hu......" Nói xong, sắc mặt Kim Dao bỗng chốc suy sụp, bật khóc.

Thấy Kim Dao như vậy, Kim Dung khó tránh khỏi mềm lòng, theo bản năng cất bước đi lên phía trước. Mấy người Vân Sơn thấy Kim Dao như vậy, cũng bất giác thả lỏng cảnh giác.

Tần Ly một tay kéo Kim Dung lại, lắc đầu với nàng: "Ngươi đã quên lời ta mới nói rồi sao? Nàng đã không phải Kim Dao, chính là một tháp linh."

"Đại sư tỷ, tỷ đừng nghe tiểu nha đầu kia nói bừa, ta là Tiểu Dao mà. Lúc chúng ta còn ở trong môn vui như vậy, tỷ còn thường cổ vũ ta phải tu luyện thật tốt. Đại sư tỷ, tỷ mang Tiểu Dao trở về được không hả?" Kim Dao nói xong nhẹ bay tới chỗ Kim Dung.

"Tiểu Dao......" Biểu cảm trên mặt Kim Dung có chút rối rắm, tựa hồ nghĩ đi nghĩ lại lại có chút do dự. Nàng cũng nhớ đến cuộc sống của hai người lúc còn ở Kim Xà môn, cùng nhau tu luyện. Đứa nhỏ Kim Dao này rất hoạt bát, quan hệ với nàng tốt nhất. Nghĩ lại, không khỏi rơi lệ.

"Đại sư tỷ, ta không muốn ở nơi này, tỷ dẫn ta trở về được không tỷ? Nơi này rất lạnh, còn có rất nhiều người bắt nạt ta!" Kim Dao nói xong co rúm người lại, trông rất đáng thương.

Kim Dung thấy bộ dạng đáng yêu của Kim Dao, trong lòng rất khó chịu. Nhưng nàng không quên lời Tần Ly nói, khẽ lắc đầu, kìm lại một hàng lệ. "Xin lỗi, Tiểu Dao, đại sư tỷ không thể mang muội đi ra ngoài."

"Hừ, ngươi còn nói là tỷ muội với ta, thế mà cả đi tới nhìn ta cũng không chịu, muốn tỷ muội như ngươi làm cái gì? Đem thân thể của ngươi cho ta đi!" Âm điệu cuối cùng của Kim Dao đột nhiên đề cao, nghe rất rợn người. Nàng vừa nghe Kim Dung không chịu đi qua, tính nhẫn nại trong lòng cũng hết, bỗng chốc lộ ra bản tính. Sau đó nàng vươn móng tay dài nhọn, chụp tới Kim Dung.

Kim Dung không ngờ sắc mặt Kim Dao thay đổi bất thường, vị trí vừa rồi đứng cách nàng cũng tương đối gần. Nàng sửng sốt trong chớp mắt, Kim Dao đã bay đến bên người nàng.

"Mau lui lại!" Tần Ly một tay kéo Kim Dung lại, sau đó ném một đám huyền hỏa tới Kim Dao.

"A!" Kim Dao hét to một tiếng, hiển nhiên rất sợ huyền hỏa, thân thể nhanh chóng bạo lui.

"Mọi người cẩn thận, trăm ngàn đừng phân thần " Tần Ly nói với Kim Dung.

Kim Dung gật đầu với Tần Ly, sau đó ngoan tâm ra chiêu đánh về phía Kim Dao với tháp linh phía trước.

Chỉ chốc lát sau, Vân Chiến và Vân Đình cũng bay đến, hai người luôn lượn lờ bên người Vân Sơn.

"Đại sư huynh, nơi này rất lạnh!"

"Đại sư huynh, mang bọn ta trở về đi!"

......

Ý chí Vân Sơn đã thật kiên định, nhưng dù như vậy vẫn không nhịn được có chút mềm lòng. Hắn phát hiện muốn bỏ qua lời hai người kia nói thật sự là quá khó khăn, không khỏi nhíu mày.

Tần Ly đi đến, đánh tan Vân Chiến và Vân Đình, nói: "Đóng thính giác lại, như vậy bọn họ sẽ không thể nhiễu loạn các ngươi."

Tần Ly vừa nói xong, Vân Sơn dùng chiến khí che chắn thính giác, sau đó bộc phát lực đánh về phía trước. Cấp bậc mấy tháp linh này đều ở hoàng cấp tam giai, bọn họ vẫn có thể ứng phó.

"Kim Xà Vũ Điệu!" Kim Dung phát ra một chiêu, đánh tan hết tháp linh đi trước, sau đó che chở Đỗ Quang phía sau chạy về phía cửa tháp.

Ở phía bên phải nàng là Vân Sơn, hắn cũng hô to một tiếng: "Vân Yến Phi Thiên!" Đánh tan tác tháp linh gần đó, rồi cùng Đỗ Lôi đi về phía trước.

Tần Ly ở sau cùng, nàng vẫn dùng Kim Huyễn Linh công kích vài tháp linh xông tới, nhưng hiệu quả đã không lớn như vừa rồi.

Sau khi lao ra, mấy người đều tinh bì lực tẫn. Ngồi ở trên cầu thang, nhớ lại tình huống lúc nãy, trong lòng Vân Sơn và Kim Dung thật không dễ chịu.

Tần Ly thấy sắc mặt hai người không tốt, thở dài: "Các ngươi đừng tinh thần sa sút như vậy, rất nhanh là có thể xông qua, hiện tại không thể chịu ảnh hưởng. Mọi người không phải đã chuẩn bị tâm lý sao? Nơi này chính là nguy hiểm như vậy, tùy thời đều có thể chết. Các ngươi cần phải nhận điểm này, mà không phải tinh thần sa sút đi xuống. Tầng phía trên mới là nguy hiểm nhất, nếu các ngươi có tâm sự, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Kim Dung và Vân Sơn gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ đạo lý này. Chỉ là thấy đồng bạn bên người biến thành bộ dáng kia, ít nhiều vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.

Mấy người Tần Ly bắt đầu khôi phục thể lực, chỉ chốc lát sau Thiên Thành từ trên thang lầu đi xuống dưới. Hắn vừa mới muốn đi vượt qua tầng chín, nhưng tháp linh phía trên đều cùng cấp bậc với hắn, hắn một mình rất khó xông qua, vì thế mặt dày trở lại.

Mấy người Tần Ly nghe tiếng, thấy là Thiên Thành, một đám đều không nói chuyện, hiển nhiên đã coi hắn trở thành trong suốt.

"Các vị, một lát chúng ta vẫn nên cùng nhau vượt ải đi, như vậy tỷ lệ đi qua sẽ lớn hơn. Ta vừa rồi đã quan sát qua, tháp linh phía trên có mười con, cấp bậc ước chừng đều ở hoàng cấp lục giai." Thiên Thành thấy tất cả mọi người không quan tâm hắn, trong lòng hắn rất căm tức. Có điều vì an toàn một chút, hắn vẫn chịu đựng tức giận nói.

Đỗ Quang cười lạnh: "Chúng ta còn có ba người cấp bậc không cao, ngươi không sợ chúng ta liên lụy ngươi sao?"

"Nói cái gì liên lụy, chúng ta cũng là giúp đỡ tương trợ mà thôi. Phía trên nguy hiểm như vậy, thêm một người thì thêm một phần lực thôi!" Thiên Thành hạ thấp tư thái, cười mỉa nói.

Tần Ly làm sao có thể không biết hắn đánh chủ ý gì chứ, nhưng hiện tại cũng không có thời gian quan tâm hắn. Lúc này bọn họ sau năm ngày mới khôi phục thể lực, thời gian đã chủ còn lại hơn ba ngày. Trong vòng 3 ngày bọn họ phải vượt tới tầng mười, bằng không sẽ không kịp.

Tần Ly lúc này triệu hồi Lam U và Phượng Tiêu, có thêm bọn họ, tỷ lệ vượt qua lớn hơn một chút. Vốn triệu hồi một mình Tử Nhiễm là có thể thu phục, nhưng người này bây giờ còn chưa thừa nhận nàng, nàng cũng không thể sai sử hắn.

Thiên Thành thấy Tần Ly có hai huyền linh thú, trong mắt trừ bỏ kinh ngạc còn có chút tham lam.

"Ngươi cũng là huyền linh sư đúng không? Đã muốn giúp đỡ tương trợ, ngươi gọi huyền linh thú của ngươi xuất hiện đi!" Tần Ly thấy ánh mắt Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Lam U và Phượng Tiêu, hỏi.

Thiên Thành triệu hồi huyền linh thú của mình ra, thực lực cũng là hoàng cấp lục giai. Đoàn người vào cửa tháp, mười mấy tháp linh đang bay quanh hành lang.

Sau khi bọn họ rời khỏi đây, tháp linh này nhẹ nhàng đi lại. Tần Ly đầu tiên ném một đoàn huyền hỏa mở đường, sau đó một đám người đi về phía trước.

Bởi vì tháp linh có mười mấy con, ngoài ba người Lâm Sùng, mấy người khác đều phải một người đối phó hai con. Ba người bọn họ một lực chống đỡ với tháp linh cũng không có, bởi vậy đều là được bảo hộ ở bên trong.

Tần Ly chấp khởi Kim Huyễn Linh, ném lên trên không, ít nhiều có thể giữ chân tháp linh một chút.

"Như vậy không được, tốc độ thật sự quá chậm, trong vòng ba ngày chúng ta nhất định phải tới tầng mười, hiện tại tốc độ này nhất định không kịp." Tần Ly nói với mấy người.

Trong lòng đám người Vân Sơn với Kim Dung cũng rất vội, nhưng cũng không có biện pháp.

"Khặc khặc, các ngươi thử nghĩ nhé? Trong các ngươi lưu lại mấy người, mấy người còn lại đi, thế nào?" Một tháp linh nói.

"Không sai, lưu lại vài người, còn lại có thể đi qua." Tháp linh khác cũng phụ họa.

"Chỗ chúng ta tổng cộng cũng không có bao nhiêu người, lưu lại vài người cũng không đủ các ngươi chia!" Tần Ly hỏi.

"Cái này không cần các ngươi quản, các ngươi chỉ cần lo ai lưu lại là tốt rồi." Một tháp linh được xem là thực lực cao nhất trong đó nói.

Tần Ly cười nói: "Phải không? Chúng ta lưu lại, các ngươi để cho bọn họ đi qua như thế nào?" Tần Ly chỉ mình, Lam U cùng Phượng Tiêu nói.

Vài tháp linh chớp mắt nói: "Được, các ngươi lưu lại, bọn họ có thể đi qua."

"Không được, Ly nhi, sao muội có thể lưu lại? Để ta lưu lại đi, dù sao ta cũng vô dụng." Nơi này nói như thế nào cũng có mười mấy tháp linh hoàng cấp lục giai, Tần Ly dù lợi hại cũng không khả năng một mình đối phó nhiều người như vậy. Lâm Sùng cảm thấy nếu mình lưu lại, có thể cho bọn họ thuận lợi đi qua, vậy cũng đáng.

Thiên Thành vừa nghe tháp linh nguyện ý buông tha bọn họ, suy nghĩ chi nữa. Không đợi Tần Ly nói chuyện, hắn liền vội xông ra ngoài. Đáng tiếc còn chưa tới cửa tháp, đã bị vài tháp linh đồng thời nhảy vào thân thể. "A! Các ngươi không giữ chữ tín......" Vài chữ bật lên, hắn đã bị vài tháp linh chống đỡ bạo thân thể, thịt chỗ chỗ đều tan nát, sau đó mấy tháp linh kia bắt đầu phân chia ăn tinh nguyên của hắn. Mà huyền linh thú của hắn cũng có kết cục như thế, chỉ đổ thừa hắn với chủ nhân sai rồi.

Tần Ly thấy vậy, nhanh chóng ra hiệu cho Vân Sơn và Kim Dung, sau đó mấy người phân biệt lấy ra linh khí của mình, đánh tan vài tháp linh xung quanh, bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía cửa tháp.

"Đều lưu lại cho ta!" Tháp linh thực lực mạnh nhất như bị điên vọt tới chỗ mấy người, một dòng khí trong suốt bay về phía bọn họ, Tần Ly không ngờ hắn lại có thể sử dụng linh kỹ.

Tần Ly lập tức lấy Lưu Văn kiếm cản, lúc này cũng chẳng quan tâm bại lộ hay không bại lộ. Lam U và Phượng Tiêu mở cửa ra, không nói hai lời đẩy mọi người vào. Tần Ly hiện tại mượn sức mạnh của Khuynh Nhan, Lưu Vân kiếm lập tức dài ra, cản dòng khí kia trở về.

"Nói ta sẽ lưu lại, thì nhất định sẽ lưu lại, ngươi gấp cái gì? Chẳng qua ngươi có thể tiêu hoá hay không, thì chưa biết được." Khóe miệng Tần Ly nở một nụ cười quỷ dị, vọt tới tháp linh.

Cửa tháp ngay tại trước mắt, nàng cũng không lo lắng, lại nói Thiên Thành thật đúng là giúp bọn họ đại ân.

"Ly nhi còn ở bên ngoài, cái này làm sao bây giờ?" Lâm Sùng rất sốt ruột, tuy rằng Tần Ly tu vi cao, nhưng đối phó nhiều tháp linh như vậy có thể được không?

"Ngươi cứ ở yên đây đi, chúng ta không thể giúp nàng, chỉ cần đừng cản trở, chắc là không thành vấn đề." Kim Dung nói.

Kim Dung và Vân Sơn đều nhìn ra Tần Ly ở phía trên bọn họ, bởi có bọn họ, tốc độ của nàng mới bị chậm đi, bằng không đã sớm tới tầng mười.

Tần Ly cũng không định ham chiến, vận khởi toàn bộ linh lực rót vào Lưu Vân kiếm, vung tới toàn bộ tháp linh.

"A!" Kiếm khí đánh vào trên người tháp linh, bọn họ nhanh chóng tiêu tán.

Tần Ly thấy tháp linh bị đánh tan, vội thu hồi Lưu Vân kiếm cùng bọn Phượng Tiêu đi vào cửa tháp.

"Ly nhi, muội không sao chứ?" Lâm Sùng thấy cửa tháp mở ra, Tần Ly đi đến, lập tức đi lên xem nàng có bị thương hay không.

Tần Ly bất đắc dĩ cười nói: "Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net