Q4- Chương 8: Tiến vào Xích U lâm, nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phan Cao Phi đi theo sau Phan Xương cùng Phan Bình, đuổi theo sau Lâm Sùng, tính toán thời cơ xuống tay. Lâm Sùng tiếp tục đi về phía trước, hắn biết Tần Ly luôn lợi dụng huyền giới ẩn thân đi theo  cạnh hắn.

"Ly nhi, bọn Phan Cao Phi thật sự sẽ hành động sao?" Lâm Sùng không dám quay đầu tìm kiếm, sợ bị đám người Phan Cao Phi phát hiện. Có điều hắn đã đi lâu như vậy, vẫn không thấy Phan Cao Phi tới, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Đã đến. Huynh đừng quay đầu, đi về phía trước là được." Tần Ly luôn chú ý hành động của ba người Phan Cao Phi, thấy bọn họ đã đuổi tới, nói với Lâm Sùng.

Lúc này đoàn người đã cách khu tập trung một đoạn, bốn phía một mảnh hoang vu. Khu đất này trống không, cũng không có người ở, hơn nữa hiện tại sắc trời đã ngầm tối, đúng là thời cơ tốt để động thủ.

Phan Cao Phi ra hiệu cho Phan Xương và Phan Bình, hai người lập tức tiến lên định chặn Lâm Sùng. Tuy rằng bọn họ cũng không thể ngự không phi hành, nhưng tốc độ võ vương vẫn rất nhanh, hai người đẩy nhanh tốc độ rất mau đến trước Lâm Sùng.

Lâm Sùng thấy hai người chặn trước mặt hắn, chính kẻ lần trước cùng Phan Cao Phi tập kích hắn, dừng bước nói: "Lại là các ngươi?"

"Lâm thiếu chủ, lần trước cho ngươi chạy, hai huynh đệ chúng ta bị mắng rất thảm. Lần trước là ngươi ăn may, lần này không may như thế đâu. Khuyên  ngươi vẫn đừng giãy dụa vô ích, hai huynh đệ chúng ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái, như thế nào?" Phan Xương nói trước.

Lâm Sùng lạnh giọng: "Cho dù không phải đối thủ của các ngươi, ta cũng tuyệt đối sẽ không hướng Phan gia cúi đầu. Các ngươi muốn động thủ thì động thủ, đừng lãng phí võ mồm." Nói xong, lấy linh khí của mình ra.

Lúc này Phan Cao Phi cũng chạy tới, thấy hai người còn chưa động thủ, lạnh lùng nói: "Nói linh tinh gì với hắn, mau giải quyết hắn cho ta."

Hai người liếc nhìn nhau, cũng không nói thêm nữa, nghe được chỉ thị của Phan Cao Phi, lập tức tấn công. Lâm Sùng đối mặt công kích của hai võ vương ngũ giai, căn bản không đánh lại được, thậm chí ở dưới uy áp hai người, hành động cũng chậm không ít. Ngay tại một khắc hai người sắp bắt được Lâm Sùng, Tần Ly giải trừ trạng thái ẩn thân đi ra.

Phan Xương cùng Phan Bình thấy Tần Ly đều sửng sốt, vốn vươn tay cũng dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn về phía Phan Cao Phi. Phan Cao Phi cũng thật không ngờ Tần Ly sẽ đột nhiên xuất hiện, mở miệng hỏi: "Ngươi không phải rời Lâm gia sao?"

"Ta rời Lâm gia, bằng không các ngươi làm sao có thể gặp ta ở đây chứ?" Tần Ly cười nhìn ba người, sau đó nói với Lâm Sùng: "Huynh vào Huyền giới đi." Nói xong, thu Lâm Sùng vào trong Huyền giới.

Phan Cao Phi dù ngu ngốc cũng hiểu được, hắn nghĩ phục kích Lâm Sùng, mà Tần Ly luôn chờ hắn hành động. Vốn định bọ ngựa bắt ve, lại không ngờ chim sẻ rình mồi. Hắn nghe nói Tần Ly cùng tông chủ Vân Yến tông có giao tình, cũng không muốn đắc tội nàng.

Phan Cao Phi để hai người dừng lại trước, nói với Tần Ly: "Đây là ân oán giữa Phan gia và Lâm gia, hi vọng ngươi không cần nhúng tay. Lấy thân phận và địa vị của ngươi, cần gì phải làm như vậy?"

"Ta muốn làm thế nào là chuyện của ta không cần ngươi đồng ý?" Tần Ly lạnh lùng cười.

"Ý của Tần tiểu thư là nhất định đối đầu với Phan gia?" Phan Cao Phi tận lực khắc chế cơn tức.

"Không thể nói vậy, không phải ta muốn đối đầu với Phan gia, là Phan gia không để ta bớt lo. Con người của ta không thích nhìn thấy người khác lấy nhiều khi ít, huống chi Lâm Sùng hiện tại là bằng hữu của ta. Các ngươi có người, ta cũng có người. Phượng Tiêu, Lam U, Bạch Diễm, xuất hiện đi!"

Tần Ly dứt lời, ba người bay ra từ trong huyền giới. Bọn họ hiện tại đều không dùng Long tức đan, hơi thở thần thú trên người đều phóng ra.

Trong lòng Phan Cao Phi căng thẳng, biết tình huống hiện tại bất lợi với mình.

"Chủ nhân, ba người này đều là thần thú, trên người bọn họ đều có uy áp thần thú." Huyền linh thú của Phan Cao Phi nhắc nhở.

Cái gì, đều là thần thú? Mặt Phan Cao Phi lập tức trắng bệch, nhãn châu chuyển động, muốn đào tẩu. Hôm nay sợ là giải quyết không nổi Lâm Sùng, tiểu tử này thật đúng là may mắn!

Phan Xương cùng Phan Bình cũng sợ hãi, tiểu cô nương này đến cùng có lai lịch gì, lại có thực lực mạnh như vậy? Ba người phía sau nàng nhìn ngoại hình thôi cũng biết không phải con người, huyền linh thú hóa hình ít nhất cũng phải thánh thú, một người có được ba thánh thú, đặt ở đâu cũng là tồn tại nghịch thiên.

Tần Ly thuấn di chặn trước Phan Cao Phi: "Sao, còn muốn chạy? Hiện tại còn muốn chạy sợ là chậm rồi?"

Trong lòng Phan Xương và Phan Bình đều trầm xuống, xem ra hôm nay bọn họ phải chết ở trong này. Ngoại vực tuy lớn, nhưng lấy thực lực của Phan gia, nếu Phan Trung Thiên biết con mình chết ở chỗ này, mà bọn họ còn sống, sợ là cũng sẽ không có kết cục tốt. Hai người không hẹn mà ý tưởng trùng nhau, đồng thời đánh về phía Tần Ly.

Lam U lạnh giọng : "Không biết tự lượng sức mình!" Hai tay biến thành long trảo, túm lấy hai người.

Phan Cao Phi thấy đối phương chỉ trong chớp mắt đã chế phục được hai tên võ vương, chạy vội. Tần Ly thuấn di tới trước mặt hắn: "Sao, ngươi cho rằng mình có năng lực chạy thoát?"

Trong lòng Phan Cao Phi cực kỳ hận Tần Ly, nhưng giữ lại mạng nhỏ quan trọng hơn, hắn "Phù phù" Một tiếng quỳ gối trên đất, cầu xin: "Cầu ngươi thả cho ta một con đường sống, chỉ cần ngươi thả ta, ta cam đoan về sau Phan gia nếu sẽ không tìm Lâm gia phiền toái."

"Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?" Tần Ly cười nói.

"Ngươi nói, thế nào mới có thể thả ta?" Phan Cao Phi dùng sức ẩn nhẫn phẫn nộ trong lòng, hắn đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy.

"Kỳ thực rất đơn giản, ngươi không tồn tại, tự nhiên sẽ không sẽ tìm Lâm gia phiền toái." Nói xong, một chưởng vỗ xuống đầu Phan Cao Phi. Phan Cao Phi không ngờ Tần Ly sẽ đột nhiên động thủ, cái gì cũng không kịp làm thì mất mạng.

Phan Xương cùng Phan Bình nghe Tần Ly nói, biết mình cũng không còn mạng trở về, hai người bị Lam U kiềm chế, cả năng lực phản kháng cũng không có.

"Hai người các ngươi trở về, không cần biết dùng cách nào, dẫn Phan Trung Thiên tới đây. Nếu Phan Trung Thiên đến, để lại cho hai người các ngươi một con đường sống." Tần Ly nghe Lâm Sùng nói qua, kỳ thực chân chính có thù với Lâm gia chỉ có hai cha con Phan Trung Thiên.

Thù hận hai nhà là do ân oán tổ tiên, mà cha con Phan Trung Thiên cũng bởi sự kiện kia mà hận cha con Lâm gia.

Phan Xương cùng Phan Bình biết mình không cần phải chết, đều thập phần cảm kích Tần Ly, nào còn dám có tâm tư khác? Dứt khoát bọn họ cũng không muốn bán mạng cho cha con bọn họ, cùng lắm thì tìm một chỗ trốn đi. Chỉ cần cha con Phan gia mất, bọn họ cũng an toàn.

Phan Xương cùng Phan Bình gật đầu với Tần Ly, Lam U buông hai người ra. Hai người bọn họ đi ra một lúc, nghĩ nếu bọn họ không tổn hại mà trở về nhất định không thuyết phục được Phan Trung Thiên, thì tạo một ít ngoại thương cho nhau. Sau đó làm rối đầu tóc rồi trở về Phan gia.

Trong đại trạch Phan gia, Phan Trung Thiên đang đợi tin tức của Phan Cao Phi, nhưng chờ mãi cũng không thấy trở về. Hắn ninh mi khoanh tay đi đi đi lại trong đại sảnh, khuôn mặt tối tăm. Bọn hạ nhân cũng không dám tới gần, chỉ sợ mình gặp họa.

"Gia chủ, không tốt, thiếu chủ bị bắt đi rồi!" Phan Xương cùng Phan Bình vào Phan gia, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi tới đại sảnh, nhìn qua tình huống rất nghiêm trọng.

Phan Trung Thiên túm cổ áo Phan Xương: "Sao lại thế này?"

"Là Tần, Tần Ly, nàng bắt thiếu chủ đi, chúng ta vốn muốn cứu thiếu chủ, nhưng là, nhưng là chúng ta thật sự không phải đối thủ." Phan Xương thấy Phan Trung Thiên nổi giận, trong lòng hơi bồn chồn.

Mắt Phan Trung Thiên híp thành một đường, ném Phan Xương xuống đất: "Dẫn đường!"

Phan Xương cũng không dám trì hoãn, sợ Tần Ly sẽ đổi ý, hai người lập tức dẫn Phan Trung Thiên tới chỗ hoang vắng.

Phan Trung Thiên đi phía trước, trong lòng một mặt khẩn trương lo cho an nguy Phan Cao Phi, một mặt tính toán làm sao bây giờ. Lực chú ý của hắn cũng không đặt trên người Phan Xương và Phan Bình, mới vừa đi đến bãi hoang, Phan Xương và Phan Bình vội đào tẩu.

Phan Trung Thiên đi đến bãi hoang, nhìn thấy phía trước vài bóng người, biết Tần Ly hẳn là ngay tại phía trước. Hắn vội vã cứu con mình, cũng quản không nổi nhiều như vậy. Lập tức xông tới, Phan Cao Phi nằm trên đất, trên người hắn xương cốt đều nát, nằm trên mặt đất cũng chỉ là một bãi bùn nhão.

Phan Trung Thiên chỉ có một đứa con, giờ hương khói duy nhất của mình không còn, tức giận vô cùng, hét lớn một tiếng : "Ngươi lại giết con lão phu, hôm nay lão phu sẽ lấy mạng của ngươi!" Lấy ra thiên phẩm thánh khí của mình rồi đánh tới.

Phan Trung Thiên là võ vương thất giai, không cùng một đẳng cấp với Tần Ly, Tần Ly chỉ vài chiêu đã bắt được hắn.

Sau khi Phan Trung Thiên bị bắt, biết mạng mình tám phần khó giữ, xem ra Tần Ly cố ý dụ hắn tới. Dù sao cũng khó thoát khỏi chết, hắn cũng không thể để đối phương tốt hơn, vì thế cố lấy toàn thân chiến khí, toàn thân bắt đầu không ngừng bành trướng.

"Ly, hắn muốn tự bạo!" Lam U nhắc nhở.

Tần Ly không ngờ Phan Trung Thiên lại quyết tuyệt vậy, có điều Tần Ly sẽ không cho phép hắn hoàn thành tự bạo. Võ vương tự bạo cũng không dễ chống cự như vậy, khi võ vương tự bạo thực lực chớp mắt sẽ gấp mười lần.

Cơ thể hắn vừa mới bắt đầu bành trướng, Tần Ly đã thuấn di tới trước mặt hắn, một chưởng đánh gãy hành vi muốn tự bạo của hắn. Tiếp đó vòng Như Ý "bang bang" hai tiếng, đánh ngã Phan Trung Thiên. Võ vương muốn hoàn thành tự bạo, cần thời gian  tương đối nhiều, nếu võ hoàng, Tần Ly hiện tại cũng chỉ có chạy trốn.

Phan Trung Thiên trọng thương ngã xuống đất, âm ngoan trừng mắt Tần Ly, Tần Ly trực tiếp biến ra đám huyền hỏa, đốt hắn thành đống tro tàn.

Giải quyết xong Phan Trung Thiên, Tần Ly đốt thi thể Phan Cao Phi thành tro bụi, mới đưa Lâm Sùng từ trong Huyền giới phóng ra.

"Tốt lắm, hiện tại Phan gia hẳn là sẽ không tìm Lâm gia phiền toái. Dù sao hiện tại cha con Phan gia không còn thi cốt, Phan gia phỏng chừng loạn một trận." Tần Ly nói.

Lâm Sùng biết hiện tại Lâm gia không có gì nguy hiểm, tâm cũng buông xuống. Trong lòng hắn cảm kích Tần Ly, cảm tình đối với Tần Ly càng sâu. Song hắn cũng càng ngày càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tần Ly ngày càng xa, nàng nhất định sẽ không lưu lại bên mình. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, còn có chút mất mát.

Còn không đến một tháng nữa Xích U tháp sẽ mở ra, hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này tăng lên thực lực. Tần Ly đã nói với hắn chuyện Vân Yến tông, nếu có thể, hắn cũng nguyện ý đi vào tu tập. Chỉ cần cách có thể tăng lên thực lực, hắn hiện tại đều nguyện ý nếm thử, chỉ cầu khoảng cách giữa mình và nàng trong lúc đó không càng xa nữa, ít nhất cũng có một cái chờ đợi.

Tần Ly và Lâm Sùng về tới Lâm gia, nói chuyện cha con Phan gia cho Lâm Phong cùng Lâm Diên. Hai người bọn họ biết rất cảm kích Tần Ly.

Phan gia sau đó không lâu liền phát hiện tin tức cha con Phan gia mất tích, tìm gần đó cũng không phát hiện tung tích bọn họ. Không chỉ như vậy, hai cao thủ võ vương Phan Xương và Phan Bình cũng không thấy, Phan gia một lần nhân tâm hoảng sợ, rối loạn lung tung. Cuối cùng vẫn là một người chi thứ Phan gia trở thành tân gia chủ, có điều thực lực chỉnh thể của Phan gia đã không thể sánh với Lâm gia.

Hơn nữa bọn họ cũng đều biết Lâm gia có quan hệ với Đỗ gia trung vực, lại còn có Tần Ly, bọn họ tự nhiên sẽ không đi tìm Lâm gia phiền toái.

Sau khi Lạc gia biết tin cũng lo lắng một trận, mơ hồ cảm thấy chuyện này có quan hệ với Lâm gia. May mà Lâm gia bọn họ không đứng một phía với cha con Phan gia, bằng không hiện tại sợ là cũng không thể bình yên vô sự đứng ở nơi này.

Trong ngoại vực tuy rằng vẫn là Lâm gia, Phan gia cùng Lạc gia thực lực mạnh nhất, nhưng không còn thế chân vạc như trước. Phan gia suy sụp cùng Lâm gia quật khởi, tỏ rõ kết cục mới xuất hiện.

Tần Ly và Lâm Sùng ở Lâm gia ba ngày, trở về đến trung vực, chuẩn bị mười ngày sau tiến vào Xích U tháp.

Lại qua sáu ngày, người Vân Yến tông đến dẫn mười người tứ đại gia tộc vào nội vực. Đỗ gia tiến nội vực có bốn người, phân biệt là Tần Ly, Lâm Sùng, Đỗ Quang và một người trẻ tuổi tên Đỗ Lôi. Hạng gia đi vào có ba người, phân biệt là Hạng Tắc, Hạng Xung và Hạng Huy. Thính gia có hai người, chính là Thính Thiên Bảo và Thính Thiên Long. Dương gia chỉ có Dương Hùng Phi một mình tiến vào, là nhân số ít nhất.

Trong nội vực mỗi ngày có sáu canh giờ ban ngày, giống với bên ngoài, điểm này khiến Tần Ly cảm thấy phi thường tốt. Bởi vì ánh mặt trời trong nội vực  sung túc, tự nhiên nhìn qua đẹp hơn ngoại vực. Nơi nơi đều có thể nhìn thấy hoa tươi cùng các loại thực vật xinh đẹp, khiến Tần Ly cảm thấy phi thường thích. Tuy rằng hoàn cảnh ở trung vực đã hiện ngoại vực, nhưng so với nội vực, còn có chút không đủ nhìn.

Nội vực xem như chiếm diện tích ít nhất trong Tủ Vong chi vực, toàn bộ nội vực đều bị tam đại thế lực chia cắt hầu như không còn. Hai bên phân biệt là địa bàn của Kim Xà môn cùng Thiên Lang cốc, mà bên trong đàn sơn còn lại là của Vân Yến tông.

Đoàn người Tần Ly đều cưỡi huyền linh thú phi hành tiến vào nội vực, một đường trực tiếp bay đến ngọn núi cao nhất thuộc Vân Yến tông.

Vân Yến tông sai người tiếp đãi đám người Tần Ly, dẫn bị họ tới một viện rộng rãi, có thể chứa được mười người.

"Các ngươi mấy ngày nay sẽ ở nơi này, bốn ngày sau chính là thời gian tiến vào Xích U tháp, vài ngày nay các ngươi đều phải chuẩn bị sẵn sàng." Chiêu đãi đám người Tần Ly là thủ hạ kia của Vân Diên, Tần Ly từng gặp hắn. Hắn nói xong sau liền rời đi, sau đó mười người bọn họ bắt đầu chia phòng.

Người ba nhà kia vốn không có hảo cảm với Đỗ gia, hơn nữa nhìn Tần Ly, đều là lạnh lùng, cũng không nói chuyện.

Nhưng Tần Ly cũng chẳng có hảo cảm với bọn họ, không nói chuyện vừa vặn, mấy ngày nay nàng có thể chuyên tâm tu luyện. Trong ba ngày nàng trừ bỏ ăn cơm, thời gian còn lại đều dùng để tu luyện, trải qua mấy ngày hôm trước tỷ thí, nàng đã cảm giác được trong cơ thể linh lực dao động, xem ra không lâu nữa có thể thăng cấp.

Đến buổi sáng ngày thứ tư, mười người tập trung ở cùng một chỗ, theo người Vân Yến tông bay tới chỗ Xích U tháp. Mà Vân Diên là người mở Xích U tháp lần này cũng đi theo bọn họ.

Địa phương Xích U tháp xem như một không gian khác trong nội vực, có điều bên trong chẳng phải rất lớn. Bên trong chính là một cái cây, Xích U tháp ở trong cái cây đó.

Huyền linh thú phi hành của Vân Yến Tông đáp xuống, đội ngũ hai nhà khác đã có mặt. Ngoại vực có hai danh ngạch, tam đại thế lực mỗi thế lực có sáu người, hơn nữa trung vực mười người Tần Ly, người tiến vào Xích U tháp tổng cộng có ba mươi người.

Cốc chủ Thiên Lang cốc cùng môn chủ Kim Xà môn cũng tới rồi, hai người đang đứng phía trước hai đội ngũ. Cốc chủ Thiên Lang cốc là một ông lão khoảng tám mươi tuổi, vóc người không cao, gầy trơ cả xương. Nhưng mà tinh quang trong mắt hắn không có tránh được tầm mắt Tần Ly, vừa thấy chính là cao thủ. Môn chủ Kim Xà môn là một thiếu phụ ba mươi tuổi, trang điểm rất yêu dã.

Trên quần áo Kim Xà môn đều có dấu hiệu kim xà, mà Thiên Lang cốc có dấu hiệu đầu sói trên cánh tay áo. Trang phục Vân Yến tông là màu trắng, mặt trên thêu vân yến màu vàng, vừa thấy chính là Vân Diên yêu thích. Tuy rằng ba người nhìn qua tuổi tác bất đồng, nhưng đến cấp bậc của họ, đã không thể dùng bề ngoài để đoán tuổi.

Vân Diên gọi Tần Ly vào một bên, khẽ cười nói: "Tần cô nương không quên ước định giữa chúng ta chứ?"

"Ngươi yên tâm, hiện tại dù ta không giúp ngươi, chỉ sợ cũng phiền toái quấn thân. Đã đáp ứng chuyện của ngươi, ta nhất định sẽ làm được." Tần Ly hiện tại đã là bốn bề thọ địch, không chỉ có sáu người trung vực kia đối mình như hổ rình mồi, mười hai người Thiên Lang cốc cùng Kim Xà môn kia sợ là cũng sẽ nhìn chằm chằm nàng.

Vân Diên nói xong bước đi đến phía trước dẫn đầu, mang theo một đội người đi vào một con đường nhỏ hẹp. "Phương diện này chính là Xích U lâm, Xích U tháp ngay tại bên trong. Các ngươi chỉ có thời gian một năm, một năm thời gian vừa đến, Xích U tháp sẽ đóng cửa."

Tần Ly cùng hai mươi chín người khác đứng trước kết giới, sau đó Vân Diên dùng chiến khí mở bình chướng, thả ba mươi người bọn họ vào.

Không gian cấm chế trong Xích U lâm còn nặng hơn bên ngoài, cho dù nhóm bọn họ có hoàng cấp cao thủ, vẫn phải đi bộ, không thể phi hành.

Bình chướng hợp lại, phát ra "Oanh" một tiếng, làm cho người ta trong lòng run lên. Bọn họ cần phải rời Xích U tháp sau một năm, bằng không sẽ không ra được. Trong ba mươi người, ngoài mười hai người trung vực và ngoại vực, thực lực mười tám người còn lại đã ngoài hoàng cấp, rõ ràng đã chiếm được điều kiện có lợi. Có điều cho dù ngoài hoàng cấp, cũng cũng chỉ hoàng cấp ngũ giai trở xuống. Tần Ly nhìn một chút, bên trong chỉ có ba người cấp bậc hiện tại cao hơn nàng.

Lâm Sùng, Tần Ly và hai người Đỗ gia đi cùng đi cùng một chỗ, những người còn lại đều dựa theo thế lực phân chia thành vài đội ngũ, tách ra đi vào bên trong Xích U lâm.

"Một lát nghe theo ta, nơi này rất nguy hiểm." Tần Ly nhỏ giọng nói với Lâm Sùng, kỳ thực cũng là nói với hai người kia.

Đỗ Quang nhìn rừng rậm u tối phía trước, nói: "Quả thật phải cẩn thận một chút, sáu người kia có thể sẽ động thủ trong rừng."

Tuy rằng sáu người kia cũng không phải đối thủ Tần Ly, nhưng trong rừng vốn nguy hiểm trùng trùng, ai biết bọn họ có phải tuy thời đánh lén sau lưng, bởi vậy bốn người đều phải rất cẩn thận mới được. Hơn nữa Tần Ly còn có một lo lắng đó là người của hai đại thế lực còn lại, sợ là cũng sẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng. Một khi nàng lấy được Xích U Tố, người hai thế lực đó nhất định sẽ cướp lấy.

Bốn người Tần Ly lựa chọn một phương hướng tiến vào, Xích U tháp ngay tại vị trí trung tâm của Xích U lâm, từ cánh rừng bên ngoài có thể nhìn thấy đỉnh tháp màu đen.

Cây cối ở Xích U lâm cao lớn rậm rạp, ngăn cản ánh mặt trời ở bên ngoài, bên trong chỉ le ló ánh sáng qua các nhánh cây. Cây cối không chỉ có che ánh mặt trời, còn tăng nguy hiểm tiềm tàng lên, ai cũng không biết ngay sau đó sẽ có nguy cơ gì chờ bọn họ.

Trong rừng cây thật yên tĩnh, không có côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng gió, trừ bỏ đi qua bụi cỏ truyền đến tiếng "xào xạc", tiếng gì cũng không có. Tuy rằng tiến vào Xích U lâm có ba mươi người nhưng lại không chút sinh khí, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác lo lắng đề phòng.

"Cánh rừng này tựa hồ cũng không đáng sợ như đồn đại!" Đỗ Lôi nhìn qua nhỏ hơn Đỗ Quang một ít, ở Đỗ gia rất được coi trọng.

Đỗ Quang nhìn Đỗ Lôi, biểu cảm trên mặt chưa từng thả lỏng. "Đệ thấy chỉ là mặt ngoài mà thôi, nơi này huyền linh thú không chỉ hung mãnh, hơn nữa thực lực rất mạnh. Cây hoa cây cỏ trông thì đẹp như có thể trí mạng, độc trùng độc xà nơi nơi đều có. Đệ trăm ngàn đừng sờ loạn, phải luôn theo sát."

"Mỗi lần người tiến vào Xích U cơ bản đều là ba mươi người, nhưng chân chính bước ra Xích U tháp, cũng đi ra Xích U lâm, căn bản không vượt qua năm ngón tay. Hi vọng bốn người chúng ta đều có thể còn sống đi ra, không cần mai cốt ở trong này mới tốt."

Đỗ Lôi nghe Đỗ Quang nhắc nhở, cũng không dám sơ ý, gật đầu lấy lại tinh thần. Tần Ly nhìn Lâm Sùng, không nói gì, mà đi trước một bước, ở phía trước mở đường.

Bốn người đi được một lúc, đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa kỳ dị. Tu vi Đỗ Lôi tuy rằng không phải thấp nhất trong bốn người, thực lực hiện tại là võ vương lục giai sơ kỳ, nhưng hắn đi ngay sau Tần Ly, bởi vậy rất nhanh đã ngửi thấy mùi hoa. Sắc mặt hắn đầu tiên là biến hồng, sau đó trở nên thật hưng phấn, bắt đầu nở nụ cười.

Lâm Sùng có cấp bậc thấp nhất trong số họ, nhưng bởi vì từng dùng Thanh linh huyết tinh đan, có thể kháng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net