Q4- Chương 9: Ma châu ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Tiêu chạy vội tới bên Lam U bằng tốc độ nhanh nhất, liền thấy Lam U đang giằng co với đầu sói đen. Hai bên đều nhìn chằm chằm đối phương, tùy thời đều chuẩn bị phát động công kích.

Trước trán Lam U tràn đầy mồ hôi, không ngừng chảy theo mép tóc đi xuống. Hai tay của hắn đều có chút run lên, tiếng thở dốc cũng nặng hơn ban đầu rất nhiều. Hắn không ngờ sức chịu đựng của đầu sói này mạnh như vậy, cường độ cũng biến thái như vậy. Thể lực hắn đã tiêu hao rất nhiều, nhưng đầu sói đối diện trừ bỏ hô hấp có chút dồn dập bên ngoài cũng không có biến hóa.

"Bên kia đều giải quyết? Các ngươi không bị thương chứ?" Lam U không quay đầu nhìn Phượng Tiêu, hai ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm động tác của đầu sói, mở miệng hỏi.

"Không có việc gì, Tiểu Ly có thể thu phục. Ngươi không được nha Lam U, lâu như vậy còn chưa thu phục con sói xấu xí này, còn để ta đến giúp ngươi. Chúng ta đã lâu không vận động gân cốt, lúc này xem ai giải quyết con sói xấu này trước, thế nào?" Phượng Tiêu nhìn ra thân thể Lam U mỏi mệt, cố ý nói như vậy, vì để Lam U có thể hơi thoải mái một chút, cho hắn xả hơi.

Lam U không nói gì, khóe miệng cong cong. Hắn hiện tại cùng Phượng Tiêu tựa như huynh đệ, ý của hắn sao mình không hiểu chứ?

Đầu sói bị ma hoá này không thể mở miệng nói chuyện, cũng chưa hoá hình hoàn toàn, nhưng chỉ số thông minh của nó lại không thấp hơn nhân loại. Nó sở dĩ không phát động tiến công chính là đang tìm cơ hội tốt. Hắn phát hiện Lam U biến hóa, biết hắn đã sắp không ngăn được công kích của mình, trong lòng cũng không sốt ruột. Có điều sau khi thấy Phượng Tiêu, nó lại đổi chủ ý. Hơn nữa nghe được Phượng Tiêu mắng hắn xấu, trong lòng phẫn nộ nhanh chóng tăng lên.

Ánh sáng lục trong mắt đầu sói xẹt qua một chút ám trầm, phát lực mạnh công về phía Lam U. Chỉ cần trước giải quyết con rồng đối diện này, tiểu tử tóc hồng vừa tới này căn bản không phải đối thủ của mình.

Phượng Tiêu không ngờ đầu số này lại tấn công nhanh như vậy, hắn không dám khinh mạn, trong tay nhanh chóng tụ lại một đoàn hỏa diễm, ném về phía đầu sói. Tứ chi của đầu sói lung lay hạ xuống, một cái tàn ảnh xẹt qua tránh thoát hỏa diễm của Phượng Tiêu. Hỏa diễm mất mục tiêu, bay về phía cây cối phía sau. "Rầm rầm" vài tiếng, cây cối bụi cỏ phía sau bị đốt hơn phân nửa, hai cây chặn ngang bẻ gẫy, ầm ầm ngã xuống đất.

Lam U nháy mắt ổn định lại, nắm chặt cơ hội điều chỉnh lại trạng thái, lại tấn công về phía đầu sói. Hắn cũng không muốn dây dưa với đầu sói này, điều động toàn bộ lực lượng. Tốc độ của hắn ngang với đầu sói, long trảo vung tới.

Tần Ly đút đan dược cho Bạch Diễm, qua một khắc, cháy đen trên người hắn dần biến mất, sắc mặt cũng không xanh đen như vừa rồi, khôi phục bình thường. Hô hấp của hắn chậm rãi vững vàng, nhưng một lát mới tỉnh lại.

"Ngươi tỉnh? Ngươi ở trong này nghỉ ngơi một chút, ta đi qua nhìn xem Lam U và Phượng Tiêu." Tần Ly thấy Bạch Diễm mở mắt, nói với hắn.

Bạch Diễm phản ứng một chút, gật đầu nói: "Ngươi đi đi, ta đã không có việc gì."

Ba người Đỗ Quang, Đỗ Lôi và Lâm Sùng luôn ở bên ngoài kết giới xem tình huống bên trong, thấy hình thể to lớn của sói biến dị, ba người đều phát hoảng. Có điều kinh hách qua đi liền còn lại buồn bực, ba nam nhân chỉ có thể ở bên cạnh xem, lại giúp không được gì, thật sự là nghẹn khuất.

"Tần tiểu thư cũng thật lợi hại, nếu ta cũng có thực lực mạnh như vậy thì tốt rồi." Đỗ Lôi thấy Tần Ly một cái huyền hỏa đi xuống liền thiêu chết không ít sói, trong mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái.

Đỗ Quang tuy rằng không nói gì, nhưng không thể không thừa nhận Tần Ly rất mạnh.

Tâm trạng Lâm Sùng phức tạp hơn hai người nhiều, hắn luôn tự nhủ không được trở thành gánh nặng cho Tần Ly, nhưng đối mặt loại tình huống này hắn lại chỉ có thể đứng trông. Nhìn ba huyền linh thú bên trong, hắn thậm chí bắt đầu hâm mộ, hi vọng mình cũng có thể giống bọn họ thủ hộ ở bên Tần Ly.

Lam U chủ công, Phượng Tiêu ở một bên quấy nhiễu, cùng nhau công kích đầu sói, qua không lâu Tần Ly liền gia nhập công kích với bọn họ.

Tần Ly dùng huyền hỏa ở bốn phía dựng một bức tường lửa, hành động của đầu sói hạn chế ở trong phạm vi cố định, như vậy Phượng Tiêu và nàng công kích dễ hơn rất nhiều. Tốc độ đầu sói mặc dù nhanh, nhưng nó cũng không dám tới gần huyền hỏa, phạm vi có thể di động nhỏ hơn rất nhiều.

Tần Ly và Phượng Tiêu không ngừng ném mạnh hỏa diễm tới đối diện, làm cho đầu sói luôn tránh trái tránh phải. Lam U bắt đầu tập trung lực lượng trong thân thể, phía sau hình thành một hư ảnh bàn long, hư ảnh dần dần ngưng thực, một cổ long màu lam công kích về phía đầu sói.

Đầu sói thấy trong cổ long chất chứa năng lượng khổng lồ, chỉ có thể trúng vài hỏa diễm của Phượng Tiêu. Da lông màu đen phát ra mùi cháy khét, phía trên cháy đen thui. Nó thấy mình bị vây hạ phong, trong lòng cũng rất vội, đáng tiếc thủ hạ của mình đều bị thiêu chết, nó hiện tại chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái.

Đầu sói bắt đầu có chút nóng vội, dồn dập kêu ngao hai tiếng, trước hết đánh tới Lam U. Trong ba người này thực lực Lam U mạnh nhất, hơn nữa tiêu hao cũng lớn nhất, mở miệng sói to lớn, răng nanh trong miệng phản xạ ánh sáng lạnh, cắn về phía cự long.

Cự long một trảo chộp tới nó, nó cũng một ngụm cắn cự long, song phương giằng co, ai cũng không thả ra. Nhưng mà cự long dù sao cần Lam U duy trì, mồ hôi trên trán hắn càng nhiều, mắt thấy đã bị vây hạ phong, kiên trì không được bao lâu.

Ngay tại thời điểm song phương giằng co, Phượng Tiêu và Tần Ly dùng sức ném mạnh hỏa diễm đến trên người nó, đầu sói bị oanh tạc máu không ngừng chảy, nó đau không thể không thả miệng, sau đó trốn đi. Lam U có thế này nhẹ nhàng thở ra, nhưng người đã mệt đến có chút kiệt lực.

Tần Ly và Phượng Tiêu cũng không có buông tha nó, hiện tại đầu sói đứng cách Lam U một đoạn xa, Tần Ly lập tức dùng Liệt diễm luyện ngục. Tần Ly vốn cho rằng một chiêu này đi xuống, đầu sói trọng thương hẳn là không có dư lực phản kháng, nhưng nó lại bất chấp phi tới, Phượng Tiêu thấy nó phi về phía Tần Ly bỗng chốc phi thân đi qua che ở phía trước Tần Ly, lại một đoàn hỏa diễm ném ra ngoài, đầu sói điên cuồng mà thét lên, toàn bộ máu đã ngừng chảy lại không ngừng phun ra, hơn nữa phun tung toé ra ngoài. Phượng Tiêu không ngờ đầu sói này ương ngạnh như vậy, dù hắn lập tức lui về phía sau, trên người và trên mặt cũng dính không ít máu sói.

Đầu sói không giãy dụa bao lâu liền ầm ầm ngã xuống đất, Tần Ly vội đến xem xét thương thế của Phượng Tiêu. Diện tích cháy trên người và mặt hắn còn nặng hơn Bạch Diễm.

"Mau ăn nó!" Tần Ly đưa một viên Thanh linh huyết tinh đan cuối cùng cho Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu chỉ cảm thấy thời điểm máu đen bắn tung tóe đến trên người có một loại đau đớn như bị hỏa thiêu, tiếp làn da chung quanh rất nhanh liền biến thành một mảnh màu đen. Uy lực của máu sói thật sự là đáng sợ, không biết bên trong còn có thể sẽ gặp huyền linh thú cùng loại không.

Hắn nuốt đan dược nói: "Sói biến dị này khủng bố như vậy, không biết bên trong huyền linh thú có bao nhiêu là biến dị."

Sắc mặt Tần Ly cũng có chút ngưng trọng, một đám sói khiến cho bọn họ biến thành như vậy, nếu lại gặp được lợi hại hơn, không biết phải làm thế nào mới tốt. "Trước tại chỗ nghỉ ngơi đi, các ngươi bị thương, không thể tiếp tục đi."

Tần Ly để bọn Phượng Tiêu trở về Huyền giới chữa thương, mình đi tới bên ba người Lâm Sùng.

"Ly nhi, muội không sao chứ?" Lâm Sùng chứng kiến tình cảnh máu sói tung khắp nơi, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Tần Ly lắc đầu nói: "Nơi này còn nguy hiểm hơn so với ta tưởng tượng, xem ra kế tiếp chúng ta phải càng thêm cẩn thận mới được."

Ba người Lâm Sùng cũng đồng ý, vì thế mấy người tìm địa phương tương đối sạch sẽ ngồi xuống. Tần Ly đã dùng huyền hỏa thiêu bầy sói cùng thi thể đầu sói thành tro tàn, nhưng vẫn còn lưu lại mùi máu tanh.

Tần Ly đã dùng hết Thanh linh huyết tinh đan trên người, may mà bọn họ đều đã ăn đan dược. Tuy rằng hiện tại tạm thời không cần dùng đan dược giải độc, nhưng mọi việc vẫn nên ngừa vạn nhất. Nàng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sẽ lại luyện chế một ít đan dược, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Một đêm này Tần Ly thật sự có chút mệt mỏi, ba người Lâm Sùng nhận trách nhiệm trực đêm, để nàng nghỉ ngơi một buổi tối.

Đến ngày thứ hai, Tần Ly lại dùng một ít đan dược chữa trị linh lực, mới khôi phục lại. Nàng xuất ra dược đỉnh muốn luyện chế đan dược, để ba người Lam U đi ra giúp nàng quan sát tình huống chung quanh. Tần Ly đang ở luyện chế đan dược, lúc này bốn người Vân Yến tông lê thân thể mệt mỏi về hướng mấy người Tần Ly.

"Đại sư huynh, hiện tại chỉ còn lại bốn người chúng ta, nếu lại gặp được huyền linh thú biến dị, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Nói chuyện là một đệ tử chi nhánh của Vân Yến tông, trong bốn người này xếp thứ ba, tên là Vân Chiến.

Đại sư huynh cũng chính là Vân Sơn, hiện tại là một thủ hạ tâm phúc của Vân Diên, chuyện Xích U Tố chỉ có một mình hắn biết. Hiện tại trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, lúc trước cũng không có nghe Vân Diên nói bên trong có huyền linh thú biến dị. Bên cạnh mình đã hy sinh hai người, nhìn hướng Xích U tháp, cũng không biết mình có còn mạng đi đến nơi đó không.

Vân Sơn vỗ bờ vai của hắn nói: "Đừng tức giận nữa, chúng ta nhất định có thể đi đến Xích U tháp." Kỳ thực trong lòng hắn cũng không biết, nhưng nếu cả hắn cũng buồn rầu lo lắng, sợ là ba người khác đều chống đỡ không nổi nữa.

Vân Đình ở trong đội ngũ Vân Yến tông xếp thứ năm, nhưng bởi vì hắn là luyện dược sư, mấy người khác đều phải bảo hộ hắn an toàn, đến bây giờ trên người không có tổn thương. Hắn ngửi thấy cách đó không xa truyền đến một trận dược hương, nói với Vân Sơn: "Đại sư huynh, phía trước có người đang luyện dược, chúng ta đi qua nhìn xem đi?"

Vân Sơn nghĩ ngợi, nếu là mấy đội khác, như vậy tình huống hiện tại chỉ sợ cũng không tốt hơn bọn hắn bao nhiêu, nếu có thể đi cũng với bọn họ, tốt hơn nhiều so với bốn người. "Đi, chúng ta đi qua nhìn xem."

Lam U nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm, nói với Tần Ly: "Ly, phụ cận có người."

Tần Ly đã đến đoạn ngưng đan, động tác trên tay không thể ngừng. "Các ngươi đi xem, có lẽ là mấy đội khác."

Trong dược đỉnh nổi lên tám viên đan dược, bọn chúng đều là rất tròn no đủ, vừa thấy chính là phẩm chất thượng thừa. Nàng xuất ra một cái bình nhỏ thu đan dược vào, sau đó cất dược đỉnh vào Huyền giới.

"Ly, là người Vân Yến tông." Lam U tiến lên tìm hiểu một chút, liền nhìn đến cách đó không xa bốn người mặt xám mày tro, nếu không phải vân yến màu vàng trên người bọn họ, hắn thật đúng là có chút không nhận được.

Vân Sơn mang theo ba người khác đi tới, liền thấy bốn người Tần Ly còn có ba huyền linh thú Phượng Tiêu hóa thành hình người. "Tần tiểu thư, vừa mới đi đến phụ cận đã ngửi thấy một cỗ dược hương, không ngờ là các ngươi, không biết các ngươi một đường có thuận lợi?" Hắn nói xong liền quan sát mấy người một chút, phát hiện trên người bọn họ không có vết thương, nhìn qua tình huống tốt hơn bên mình.

"Cũng không phải rất thuận lợi, đụng phải một bầy sói phát sinh dị biến." Tần Ly thấy bọn họ chỉ có bốn người, xem ra hai người khác đã ngã xuống.

Vân Sơn hiểu rõ gật đầu, lộ ra một tia cười khổ: "Không dối gạt Tần tiểu thư, chúng ta đây một đường rất không thuận lợi, bằng không cũng sẽ không chỉ còn lại bốn người chúng ta! Hiện tại phía trước nguy hiểm còn chưa biết, nếu có thể, không bằng chúng ta cùng lên đường như thế nào?"

Ba người Lâm Sùng không hẹn mà cùng nhìn phía Tần Ly, Vân Sơn biết bên trong bọn họ chân chính quyết định sợ sẽ là Tần Ly.

Tần Ly tự hỏi một chút, cảm thấy đi với bọn họ cũng có lợi, tối thiểu nếu gặp phải nguy hiểm, người nhiều lực lượng cũng lớn. Huống chi thực lực Vân Sơn là võ hoàng ngũ giai, nếu gặp được nguy hiểm, coi như là một trợ thủ đắc lực.

Nàng gật đầu nói: "Kỳ thực chúng ta một đường gặp được nguy hiểm cũng không thiếu, nếu đi cùng nhau, đi đến Xích U tháp tỷ lệ cũng sẽ lớn một chút."

Vân Sơn thấy Tần Ly đồng ý đề nghị của mình, trong lòng cũng an một ít, vì thế bọn họ một hàng tám người chuẩn bị lên đường.

Lại qua vài ngày, bọn họ không gặp phải huyền linh thú ma hóa thực lực đặc biệt cường hãn, cũng chỉ là mấy huyền linh thú vương cấp, dễ dàng đã bị mấy người giải quyết.

Lúc này đã qua hơn nửa tháng, hiện tại trừ bỏ tám bọn họ, cũng chỉ còn ba người Kim Xà môn, bốn người Thiên Lang cốc, sau đó chính là ba người Hạng Tắc, Thính Thiên Bảo và Dương Hùng Phi.

Vốn Thính Thiên Long thực lực trên Thính Thiên Bảo, nhưng Thính Thiên Bảo dù sao cũng là con của Thính gia chủ, hắn chỉ có thể hy sinh bản thân, để Thính Thiên Bảo chạy. Người Hạng gia cũng không thể sống sót, vì thế vốn ba mươi người, đến bây giờ chỉ còn lại mười tám.

Thính Thiên Bảo tận mắt thấy Thính Thiên Long bị một con gấu chó biến dị xé nát, bọn họ ngay cả sức đánh trả cũng không có. Không có cách nào, hắn chạy trốn. Nhưng mà hắn căn bản không dám đi một mình, trốn ở động trong một thân cây qua mấy ngày. Xem như tương đối may mắn là, vài ngày sau hắn liền gặp bốn người Thiên Lang cốc, cùng bọn họ lên đường.

Kỳ thực người Thiên Lang cốc cũng không phải có thiện tâm, bọn họ đánh chủ ý nếu có nguy hiểm thì đẩy Thính Thiên Bảo ra, mới đưa hắn đi theo.

Hạng Tắc sau này gặp Dương Hùng Phi, hai người tuy rằng không có thâm cừu đại hận, nhưng quan hệ cũng không phải tốt lắm. Có điều sau khi chứng kiến nguy hiểm ở Xích U lâm, bọn họ vẫn kết bạn đi cùng nhau. Vài ngày sau lại gặp ba người Kim Xà môn, dù sao người nhiều một chút vẫn là an toàn một chút, ba người Kim Xà môn lo lắng một chút, vẫn mang theo hai người.

Vốn đội ngũ phân tán hiện tại biến thành ba, theo ba phương hướng đi đến Xích U tháp. Ba đội ngũ tuy rằng chỗ khác nhau, nhưng tốc độ đi tới vẫn không sai biệt lắm, không có bao lâu đi đến vị trí gần đó.

Bốn người Thiên Lang cốc và Thính Thiên Bảo đang đi cùng nhau. Vài ngày nay Thính Thiên Bảo đã thành đối tượng bốn người Thiên Lang cốc tuỳ ý sử dụng, hắn tuy rằng không đồng ý, trong lòng cũng cáu giận bốn người này, nhưng thực lực của bọn họ đều ở trên hắn, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Huống hồ nếu bọn họ bỏ lại hắn, tuyệt đối còn khủng bố hơn đi cùng bọn họ.

Thiên Lang cốc đại sư huynh tên là Thiên Dương, là một nam nhân hơi gầy. Hắn nhìn Thính Thiên Bảo ngồi một góc, phân phó: "Thính Thiên Bảo, ngươi đi phía trước dò đường."

Vài ngay nay Thính Thiên Bảo đã nhịn hết nỗi tức bằng hai mươi năm qua, vốn luôn luôn ẩn nhẫn, nhưng không ngờ bọn họ càng ngày càng quá đáng. Thực lực của mình là kém cỏi nhất, lại kêu mình đi phía trước dò đường, thật sự bắt nạt người.

Trong lòng hắn không phục, bởi vậy động tác cũng chậm chạp, không lập tức trả lời Thiên Dương. Thiên Dương vận khởi chiến khí cả giận: "Thính Thiên Bảo, ngươi không có nghe thấy phải không? Hay là hai ngày gần đây chúng ta đối với ngươi thật tốt quá?"

"Đại sư huynh, tiểu tử này chính là ngứa đòn, nên cho hắn nếm thử chút lợi hại." Nam nhân tên Thiên Thành nói, ánh mắt nhìn Thính Thiên Bảo tràn ngập khinh thường.

Hai tay Thính Thiên Bảo nắm thành quyền, móng tay đều cắm trong thịt. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước. Các ngươi chờ, chỉ cần ta có thể đi vào Xích U tháp, sớm muộn gì cũng đem hết sỉ nhục ngày hôm nay trả lại gấp trăm ngàn lần cho các ngươi.

Thính Thiên Bảo thật cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh, hắn hiện tại đã nhát như thỏ đế, có điểm động tĩnh đều sẽ sợ hãi không thôi. Nghe được cách đó không xa có tiếng "xào xạc" ở bụi cỏ truyền đến, hắn không nhịn được chạy về.

"Ngươi chạy về làm cái gì, phía trước có huyền linh thú?" Thiên Dương ngồi dưới đất hỏi.

Thính Thiên Bảo lắc đầu,"Không, phía trước có tiếng động, có thể là có người đi qua."

Thiên Dương từ trên đất bỗng chốc đứng lên, hai bước đi đến trước mặt Thính Thiên Bảo, "bốp" một cái tát đi xuống, Thính Thiên Bảo lập tức bay ra ngoài. Thực lực Thiên Dương là võ hoàng ngũ giai đỉnh phong, một cái tát của hắn mang theo chiến khí, không phải Thính Thiên Bảo có thể chống đỡ.

"Ngươi chán sống có phải hay không? Cho ngươi dò đường, ngươi cả phía trước có cái gì cũng chưa thấy rõ ràng đã dám đi trở về? Lại đi thám!"

Khóe miệng Thính Thiên Bảo chảy máu, rụng hai cái răng. Hắn ôm nửa bên mặt, gian nan bò từ dưới đất lên. Thiên Lang cốc thực lực cường hãn, không phải Thính gia bọn họ có thể trêu chọc. Cho dù đệ tử như Thiên Dương, địa vị cũng cao hơn thiếu chủ như hắn nhiều lắm.

Hắn cúi đầu xoay người lại tiến về phía trước, phun máu trong miệng ra. Thực lực, hết thảy đều là thực lực vi tôn. Trong lòng hắn mặc niệm những lời này, nạp lại dũng khí, đi về chỗ phát ra tiếng động.

Lúc này hắn không dám quay đầu bỏ chạy, tuy rằng trong lòng sợ hãi, vẫn bước từng bước một tới. Hắn ẩn thân ở sau một thân cây, nhìn về phía trước.

Phía trước có năm người, có ba người là người Kim Xà môn, trên người đều có dấu hiệu bàn xà. Phía sau là Hạng Tắc và Dương Hùng Phi, năm người này cũng rất cẩn thận thong thả đi trước, hơn nữa nhìn qua cũng không tốt hơn bọn hắn bao nhiêu.

Thấy rõ là ai, Thính Thiên Bảo nhanh chóng trở về. Hắn không dám lại chậm trễ thời gian, bằng không cuối cùng chịu khổ vẫn là hắn.

"Lúc này thấy rõ ràng là cái gì chưa?" Thiên Dương nhìn chằm chằm Thính Thiên Bảo hỏi.

Thính Thiên Bảo gật đầu nói: "Thấy rõ ràng, là ba người Kim Xà môn và trung vực Hạng gia Hạng Tắc và với trung vực Dương gia Dương Hùng Phi."

Thiên Dương nghĩ ngợi, liếc mắt với ba người kia, hỏi: "Hiện tại chúng ta năm người, đi xuống cũng không an toàn. Không bằng......"

Thiên Thành gật đầu nói: "Đại sư huynh, không bằng đuổi kịp bọn họ. Nếu phía trước thực sự nguy hiểm, cũng là bọn họ ở phía trước chống đỡ, so với chúng ta một mình đi an toàn một ít."

Thiên Dương kỳ thực cũng nghĩ như vậy, bằng không lúc trước cũng sẽ không mang theo gánh nặng Thính Thiên Bảo. "Đi thôi, đuổi theo bọn họ."

Năm người Thiên Dương theo sau năm người Kim Xà môn, một đường theo dõi. Người Kim Xà môn đều là nữ nhân, trong đó thực lực đại sư tỷ cũng là võ hoàng ngũ giai đỉnh phong. Đi một hồi, chợt nghe phía trước truyền ra động tĩnh.

Tám người Tần Ly đang đi về phía trước, Vân Sơn nghe được động tĩnh phía sau, nói với Tần Ly: "Phía sau hình như có người."

Lam U kỳ thực cũng nghe thấy, hơn nữa cảm giác của hắn so nhân loại còn sâu sắc hơn nhiều. "Có hai đội, chắc là những người khác."

Luyện dược sư Kim Xà môn tên là Kim Dao, nàng đầu tiên thấy được màu vàng phía trước, sau đó liền chú ý tới tám người kia. "Đại sư tỷ, phía trước có tám người, trong đó có bốn người là Vân Yến tông."

Kim Xà môn đại sư tỷ tên là Kim Dung, nàng nhìn bốn người cạnh mình, nói: "Đi, hiện tại chúng ta ít người, đi cùng bọn họ tương đối có lợi."

Lúc năm người đi lên phía trước, mấy người Tần Ly đứng ở ven đường. Kim Dung thấy bọn họ dừng lại, nở nụ cười đi tới trước mặt Vân Sơn. "Vân sư huynh, nghe được phía trước có động tĩnh, không ngờ là các ngươi." Nàng nhìn bốn người Vân Yến tông, biết bọn họ cũng có tổn thất, đề nghị nói: "Chúng ta đã gặp, không bằng cùng lên đường như thế nào? Nếu phía trước gặp phải nguy hiểm, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Tần Ly biết ý của bọn họ, kỳ thực hiện tại bọn họ đi cùng nhau, quả thật là đối song phương đều có lợi.

Vân Sơn vẫn tương đối tôn trọng ý của Tần Ly, liền hỏi: "Tần tiểu thư, ý ngươi như thế nào?"

Tần Ly gật đầu nói: "Đã gặp gỡ, vẫn là cùng nhau đi tương đối tốt." Dừng một chút dừng một chút nói với Kim Dung: "Ngươi một đường dẫn theo cái đuôi, không có phát hiện sao?"

Kim Dung sửng sốt, có điều rất nhanh hiểu ý của Tần Ly. Nàng nhanh chóng triển khai thần thức, quả nhiên phát hiện phía sau có người theo dõi. Nàng tức giận đến mặt cười đều có chút vặn vẹo, nếu không phải gặp được Tần Ly, bọn họ chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net