Q5- Chương 10: Về nhà, động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Ly và Lục Kình Thương xuống núi. Đến Thu thành phía dưới, Lục Kình Thương cảm nhận buổi chợ sáng náo nhiệt dưới núi, có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ một ngày mình có thể ra khỏi cái động kia, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghe tiếng rao hàng ồn ào xung quanh, trên mặt mang theo ý cười.

Tần Ly nhìn phía trước nói: "Lục tiền bối, chúng ta ăn vài thứ rồi hẵng lên đường!"

Lục Kình Thương mở mắt, gật đầu: "Cũng được." Ở Thanh Vân tông tuy cũng gặp được không ít người, nhưng vẫn cảm thấy không không chân thật như cảnh tượng dưới núi này.

Hai người tìm một cửa hàng bán sớm, muốn ăn bát cháo với bánh bao nóng hổi. Lục Kình Thương ở trên núi thời điểm ăn khẳng định khẳng định ngon hơn ở chợ, nhưng cố tình cảm thấy mọi thứ nơi này tương đối chân thật, cũng tương đối gần gũi.

Ăn bữa sáng, hai người liền tiếp tục lên đường. Để sớm tìm được Minh điện, dọc đường đi hai người cơ bản đều là phi hành. Nơi này dù sao cách Thanh Vân tông cũng rất gần, bình thường xuống núi làm việc phần lớn đều là đệ tử nội tông, ngự không phi hành nhìn thấy nhiều rồi, nên chẳng có cảm giác gì.

Phi hành nửa ngày, hai người đã đến Minh điện ở Liêu thành. Minh điện cũng không ở trong thành, mà là ở trên một ngọn núi ngoài thành. Vùng núi cây cối cũng không sum xuê, liếc mắt một cái đã có thể một kiến trúc màu đen khí thế xây dựng cạnh sườn núi, hành lang kéo dài đến lưng chừng núi, mái xoè rộng cao chót. Tần Ly lấy Ngọc bội Minh Dạ giao cho nàng, cùng Lục Kình Thương bay đến giữa cửa vào sườn núi.

Lối vào có bốn đại hán mặc hắc y khôi ngô, trông lạnh lẽo nghiêm túc, làm cho người ta không dám tới gần. Tần Ly cùng Lục Kình Thương đi lên phía trước, lập tức đã bị hai người đứng ở bên ngoài ngăn cản.

"Nơi này là Minh điện, người không phận sự miễn vào." Hai người nhìn thấy Tần Ly cũng nhìn không chớp mắt, Tần Ly âm thầm gật đầu.

Tần Ly đẩy ngọc bội của Minh Dạ tới, một người tiếp nhận ngọc bội quan sát, trong ánh mắt nhìn Tần Ly có thêm một tia nghi vấn lẫn thận trọng: "Mong hai vị chờ, đợi ta đi vào thông báo một tiếng."

"Vậy phiền ngươi!" Tần Ly gật đầu, cùng Lục Kình Thương chờ ở bên ngoài.

Người nọ cầm ngọc bội tiến vào, trực tiếp đi tới bên ngoài thư phòng Minh Dạ. "Cốc cốc" hai tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Điện chủ, ngoài cửa có hai người nói muốn gặp ngài, trong đó có một thiếu nữ cầm ngọc bài tuỳ thân của ngài."

Minh Dạ vốn đang toàn tâm xem văn kiện trên tay, nghe  ngoài cửa bẩm báo không khỏi nhíu mày. Nhưng khi nghe được có người cầm ngọc bài của hắn, lập tức đứng lên. Bước tới mở cửa, ra ngoài hỏi: "Đưa ngọc bài lấy đây."

Người nọ vội cúi đầu, cung kính lấy ra ngọc bội Tần Ly giao cho hắn. Minh Dạ một tay lấy ngọc bội, thấy quả nhiên chính là khối mình giao cho Tần Ly. Hắn để ngọc bội vào trong lòng, bay ra bên ngoài núi.

Minh Dạ bay đến cửa thì thấy Tần Ly bên dưới, trong mắt đều không giấu nổi tương tư. "Ly nhi, nàng đã đến rồi!"

Tần Ly vừa ngẩng đầu thì thấy Minh Dạ bay tới cạnh mình, trên mặt cũng mang theo ý cười.

"Ngài là?" Minh Dạ không nhận ra người trung niên bên cạnh Tần Ly, chỉ cảm thấy có chút quen mặt. Dù sao ở trong di tích nhìn thấy Lục Kình Thương luôn luôn đều rối bù, cả ngũ quan cũng không thấy rõ.

"Cả lão tử cũng không nhận ra? Minh tiểu tử! Vừa ra cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình Tần nha đầu, hừ!" Lục Kình Thương trên mặt hình như có bất mãn, trên thực tế cũng không thật sự nổi giận. Hắn hiện tại trừ bỏ đối Tần Ly có chút hảo cảm, chính là đối Minh Dạ có chút hảo cảm. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, nhìn hắn cảm thấy thật thuận mắt.

Minh Dạ vừa nghe Lục Kình Thương nói chuyện, sau đầu rơi đầy hắc tuyến. Giọng nói này là Lục Kình Thương không sai, nhưng diện mạo này với giọng nói cũng quá không tương xứng. Hắn hiện tại cảm thấy vẫn là bộ dáng lôi thôi lếch thếch nhìn tương đối thuận mắt, ít nhất giống tính nết của hắn.

"Lục tiền bối?" Minh Dạ hơi nghi hoặc hỏi.

Lục Kình Thương ngắm nghía trên người mình, bàn tay to chụp trên vai Minh Dạ: "Sao nào, lão tử nhã nhặn một hồi thì không quen hả?

Minh Dạ giật giật khoé mắt, ho nhẹ hai tiếng: "Ly nhi, hai người lần này tới là?"

"Dạ, ta cùng Lục tiền bối chuẩn bị trở về đông đại lục một chuyến, gần đây chàng có thời gian không?" Tần Ly tiến lên giải thích ý định của mình.

Minh Dạ kéo tay Tần Ly: "Đi vào rồi nói! Cẩn thận, bên trong có trận pháp."

"Chàng bày Thiên Diễn trận ở trong này? Thảo nào dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy người nào." Tần Ly vốn đang có chút kỳ quái, sao trong kiến trúc to như vậy lại không thấy hộ vệ nào.

Minh Dạ cười khẽ: "Hai ngày này nghiên cứu một chút trận pháp, phát hiện Thiên Diễn trận thật có thể nói là là thiên biến vạn hóa, quỷ dị khó lường. Lúc không có việc gì thì ở trong này thí nghiệm một chút, hiệu quả cũng không tệ. Đúng rồi, sao đột nhiên nàng lại phải về đông đại lục?"

"Vốn là không định trở về sớm như vậy, định chờ cứu được mãi thân ra thì cùng ca ca trở về. Dạ, chàng không phát hiện bộ dạng người nào đó có chút giống Lục tiền bối sao?"

Minh Dạ lúc này nhìn Lục Kình Thương có chút nhìn quen mắt, suy tư một lát: "Nàng nói chẳng lẽ là Liễu Hàn Vân?"

Ba chữ "Liễu Hàn Vân" vừa ra, Minh Dạ cảm thấy càng giống. Nếu đặt hai người ở cùng nhau, người sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa hai người nhất định là có quan hệ thân thích.

Tần Ly gật đầu: "Ta cảm thấy chắc Liễu Hàn Vân có quan hệ với Lục tiền bối, bởi vậy mới dẫn Lục tiền bối trở về nhìn xem. Huống chi ta cũng đã hơn một năm chưa về nhà, đúng dịp trở về thăm."

Minh Dạ suy nghĩ một chút: "Ly nhi, nàng và Lục tiền bối ở chỗ này chờ ta một chút, ta sắp xếp một chút rồi đi cùng hai người."

Tần Ly cùng Lục Kình Thương ở đại sảnh đợi một lát, đợi Minh Dạ trở lại. Ba người cùng nhau thả người bay lên không trung, đi về phía sa mạc Huyền Nguyệt.

Trong quá trình phi hành, Kính nhi ở trong Linh hải của Tần Ly nói: "Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu thế?"

Tần Ly hai ngày nay chưa nghe được Kính nhi nói chuyện, nàng cũng không nhớ tới. Đột nhiên nghe được Kính nhi nói chuyện, nàng nới có phản ứng. "Ta muốn đi đông đại lục." Tuy rằng biết bé cũng không nhất định biết đông đại lục là nơi nào, nhưng vẫn trả lời.

"Kỳ thực tỷ tỷ muốn đi chỗ nào, chỉ cần là nơi tỷ đã từng đến, trong lòng nghĩ tới nơi đó bỗng chốc là có thể đến, không cần rắc rối như vậy." Giọng Kính nhi lanh lảnh nói.

Trong lòng Tần Ly có chút kinh ngạc, không ngờ thần khí này lại lợi hại như vậy, quả thực còn biến thái hơn không gian lực của nàng. Vậy chẳng phải là nàng chỉ cần suy nghĩ một chút, chỗ nào cũng có thể tới?

"Tỷ tỷ, Kính nhi còn có rất nhiều bản lĩnh nhé, về sau tỷ tỷ sẽ biết. Nhưng chỉ là xuyên qua không gian mà thôi, không cần như vậy kinh ngạc." Kính nhi cảm giác được nội tâm Tần Ly kinh ngạc, bổ sung thêm.

Chỉ là xuyên qua không gian? Còn mà thôi? Sao phải biến thái vậy!

Lúc này Tần Ly không hề dùng sức mạnh của gương, mà là cùng hai ngươi Lục Kình Thương bay về. Lấy cấp bậc bọn họ hiện tại, từ Minh điện đến Tần gia đông đại lục cũng không dùng đến một ngày.

Đến cấp bậc bọn họ, ăn ngủ đã không cần thiết như người thường. Tùy thời đều có thể hấp thu linh khí thiên địa để bổ sung năng lượng tiêu hao, bởi vậy bay trở về vung không tiêu hao gì.

Buổi sáng ngày thứ hai, ba người Tần Ly cũng đã bay đến lối vào Lạc Hoa sơn lâm. Sau đó cũng chỉ một khắc đã đáp xuống kinh thành Nguyệt Diệu.

Đông đại lục cũng không thể so với tây đại lục, trong giây lát nhìn thấy ba cường giả ngự không phi hành, mọi người đều tưởng tôn cấp cường giả. Chỉ như vậy, mấy đại gia tộc trong kinh thành vẫn nhận được tin tức. Hiện tại trong kinh thành trung tuy rằng vẫn là ngũ đại gia tộc, nhưng trên thực tế chỉ có ba gia tộc thế lực mạnh nhất, phân biệt là Tần gia, Vệ gia cùng Hàn gia.

Nguyệt Diệu hoàng tộc tuy rằng mặt ngoài vẫn cầm quyền, nhưng âm thầm cũng không dám đắc tội tam đại gia tộc này. Hơn nữa bởi vì Nguyệt Diệu Thương, Nguyệt Diệu hoàng tộc còn muốn giao hảo với tam đại gia tộc này. Tần Vinh Hải hiện tại mỗi ngày chính là xem sổ sách, sau đó lúc không có việc gì thì qua lại với gia chủ hai nhà Vệ Hàn, cuộc sống cũng coi như thích ý. Người Tần gia hiện tại chỉ nhớ Tần Ly, những chỗ khác không có gì không vừa lòng.

Hai nhà Liễu Tô tuy rằng âm thầm có chút ngăn cách với ba nhà kia, nhưng bên ngoài vẫn phải giao hảo. Bọn họ cũng không muốn giống Lôi gia biến mất khỏi thế gian, vẫn là an phận một chút thì tốt hơn.

Mấy đại gia tộc cùng hoàng tộc đều nhận được tin có cường giả không rõ, đều phái người đi ra ngoài xem xét. Người Tần gia tìm hiểu tin tức thấy ba người Tần Ly, chạy về đại sảnh Tần gia báo cáo cho mấy trưởng lão: "Báo cáo các vị trưởng lão, một trong ba người kia đại tiểu thư, đại tiểu thư đã trở lại!"

Mấy trưởng lão vừa nghe, đều cả kinh. Nhất là nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão trực tiếp bật dậy khỏi ghế, tam trưởng lão truy vấn: "Ngươi thấy rõ ràng?"

"Thấy rõ ràng, trong đó một người quả thật là đại tiểu thư." Tất cả thành viên của đội hộ vệ Tần gia đều từng gặp Tần Ly, hiện tại Tần Ly nghiễm nhiên là nữ thần trong lòng bọn họ. Dẫu nhìn lầm ai cũng sẽ không nhận lầm Tần Ly.

Tam trưởng lão cao hứng nói: "Ly nhi đi lâu như vậy, rốt cục đã trở lại. Không được, ta phải nói cho gia chủ." Nói xong, vội chạy về đằng sau.

Ba người Tần Ly đáp xuống, liền cảm giác được thế lực khắp nơi xem xét. Bọn họ cũng không để ý, bởi vì căn bản là không cần. Đến cấp bậc bọn họ, một đòn cũng có thể phá huỷ toàn bộ Nguyệt Diệu cũng không khoa trương.

Tần Ly nói với Lục Kình Thương: "Lục tiền bối, về Tần gia nghỉ ngơi một chút đã, ngày mai lại đi học viện cũng không muộn."

"Đều nghe ngươi, Tần nha đầu." Lục Kình Thương cảm thụ một chút, cấp bậc người nơi này chủ yếu thấp hơn Tây đại lục. Nếu thực sự hậu nhân ở trong này, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đưa cấp bậc bọn họ tăng lên mới được. Nói như thế nào cũng là hậu nhân của Lục Kình Thương hắn, cũng không thể đánh mất thể diện.

Tần Ly mỉm cười, nhìn hoàn cảnh quen thuộc, trong lòng có một loại lòng trung thành. Ba người hướng tới Tần gia, rất nhanh thấy cửa lớn Tần gia.

Cửa lớn rộng mở, Tần gia già trẻ lớn bé đều đã tới cửa, cầm đầu tự nhiên chính là hai người Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương. Bọn họ nhìn quanh bên ngoài, đều đang chờ Tần Ly đến.

Tần Ly bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ mình trở về một hồi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Bước chân của nàng càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đến cửa.

"Gia gia, cha, con đã trở về." Tần Ly đi đến chỗ hai người Tần Vinh Hải, trên mặt nở nụ cười, khuôn mặt sáng bóng như ngọc châu, trông rất là chói mắt.

Kỳ thực không riêng gì người Tần gia, Vệ gia và Hàn gia cũng nhận được tin tức Tần Ly trở về, có điều đám người Vệ Khanh và Hàn Hi Bạch đã đi ra ngoài lịch lãm, bọn họ nghĩ cũng chẳng thông báo được. Trong lòng hi vọng bọn họ có thể nhanh trở về, như thế nào cũng phải gặp mặt một lần mới được.

Tần Vinh Hải liên tục gật đầu, ánh mắt Tần Dịch Dương chăm chú nhìn Tần Ly, chỉ sợ nàng ở bên ngoài ăn khổ. Thấy dáng người nàng càng thêm yểu điệu, thân hình lại cân đối, trong lòng có một cảm giác thành tựu nhà ta có con gái trưởng thành. Con gái hắn là ưu tú nhất, ai cũng kém.

"Ly nhi, để gia gia ngắm con thật kỹ nào. Ừ, không tệ, lại cao thêm rồi, chỉ là gầy chút." Tần Vinh Hải thấy tinh thần Tần Ly sáng láng, mặt như hoa đào, vuốt râu liên tục tán thưởng.

Tần Ly cười nói: "Đã hơn một năm không thấy, gia gia hình như lại trẻ hơn rồi!"

"Ha ha, con đứa nhỏ này! Ly nhi, vị này là?" Tần Vinh Hải lắc đầu, giận trừng mắt nhìn Tần Ly một cái. Nhìn thấy Lục Kình Thương cạnh Tần Ly, trong mắt có nghi vấn.

Tần Ly giới thiệu: "Đây là Lục Kình Thương tiền bối, là người quen của Ly nhi, hắn đến đông đại lục là tìm kiếm thân nhân. Gia gia, chúng ta đi vào nói đi!"

Tần Vinh Hải có thế này mới nhớ tới, mải nói chuyện, cũng chưa mời người đi vào, vội né người: "Mải nói chuyện, để mọi người chê cười! Mời vào!"

Đoàn người đi vào bên trong, lúc này có hai cậu bé giống nhau như đúc chạy tới, nhìn qua tầm mười tuổi. "Ly nhi tỷ tỷ, tỷ đã trở lại, chúng ta rất nhớ tỷ!" Hai huynh đệ đồng thời mở miệng, như đã thương lượng trước.

Tần Ly ngẫm nghĩ, rồi nở nụ cười. "Các đệ là Tần Vĩ và Tần Lang? Lớn vậy rồi à?" Nhìn thấy bọn họ, Tần Ly đột nhiên thấy mình tới nơi này đã dài như vậy. Năm đó thời điểm nàng vừa tới, hai đứa trẻ này cũng chỉ là bé củ cải khoảng năm tuổi. Không ngờ mới hơn một năm không thấy, hai người đã trưởng thành thành mỹ thiếu niên.

Đoàn người chậm rãi trở về, Tần Ly hiện tại chính là nhân vật trung tâm Tần gia, mọi người nghe được nàng trở về, đều muốn trông thấy nàng.

Đến tiền thính, Tần Vinh Hải ngồi ở ghế trên, sau đó bên cạnh ngồi các vị trưởng lão. Lục Kình Thương ngồi trên chỗ ngồi của tân khách, phía sau là Minh Dạ và Tần Ly.

"Ly nhi, đã trở lại, ở nhà lâu mấy ngày rồi đi!" Tần Vinh Hải biết cháu gái mình hơn một năm nay nhất định ăn không ít khổ, nghĩ đến nàng ở bên ngoài giao tranh đều là vì tiền đồ Tần gia, cực kì đau lòng.

Tần Ly gật đầu: "Đã trở lại, tự nhiên là muốn ở lâu mấy ngày. Đã lâu không gặp mọi người, Ly nhi cũng rất nhớ."

"Ly nhi, thiếu chủ Vệ gia và thiếu chủ Hàn gia bọn họ đều đi ra ngoài lịch lãm. Có điều bọn họ đi ra ngoài thời gian không ngắn, chắc là cũng mau trở lại. Con ở nhà lâu mấy ngày, chờ bọn hắn trở lại gặp một lần." Tần Dịch Dương không muốn con gái mình đi sớm vậy.

Mấy người ở phòng khách hàn huyên một lát, Minh Dạ và Lục Kình Thương đã được dẫn đi nghỉ ngơi. Tần Ly, Tần Dịch Dương và Tần Vinh Hải đi tới thư phòng gia chủ.

Tần Ly vừa đi vào thì nói: "Cha, con đã gặp ca ca."

Tần Dịch Dương ngồi đối diện Tần Ly, nghe thế trong lòng chấn động. Hắn chờ đợi nhìn Tần Ly, môi có chút run run nói: "Con gặp mẹ con không?"

"Không ạ, nhưng con thấy Lăng Kiếm. Hắn gặp con, chắc đã nổi lên hoài nghi. Vài ngày nay không có cường giả xa lạ nào đến kinh thành sao?"

"Không có. Ly nhi, con nhất định phải cẩn thận. Người kia thực lực cường hãn, không phải chúng ta có thể đối phó, dẫu, dẫu cả đời này không còn được gặp lại mẹ con, cha cũng không muốn cho con có gì sơ xuất, con hiểu chưa?" Tần Dịch Dương nhắc tới đến lăng kiếm còn có một cảm giác phức tạp vừa hổ thẹn vừa phấn hận, nhưng hiện tại trong lòng hắn quan trọng nhất chính là an toàn Tần Ly. Cái khác, dù thống khổ hắn cũng có thể chịu được.

Trong mắt Tần Ly lộ ra kiên định nói: "Cha, ngài yên tâm, Ly nhi trong lòng hiểu rõ. Cấp bậc của hắn cao hơn con không bao nhiêu, sớm muộn gì con sẽ cứu mẫu thân và ca ca."

Tần Dịch Dương cùng Tần Vinh Hải đều được cảm nhận sâu sắc sự cường đại của Lăng Kiếm, thực lực của bọn họ so sánh với hắn, quả thực chính là khác biệt một trời một vực. Nghe được Tần Ly nói thực lực Lăng Kiếm cao hơn nàng không bao nhiêu, trong lòng bọn họ đều có rung động.

Tần Ly rời nhà chỉ hơn một năm, bọn họ dự tính dù là nàng là thiên tài, hơn một năm có thể đạt tôn cấp đỉnh phong cũng đã cực rồi, nhưng hiện tại......

"Ly nhi, con nói thật với gia gia, hiện tại cấp bậc của con là?" Trong lòng Tần Vinh Hải có một loại cảm giác khó có thể tin.

"Ly nhi hiện tại đã là huyền linh thánh tứ giai, có cao hơn một giai, cũng có thể đánh được." Tần Ly đối mặt gia gia cùng phụ thân mình vốn chẳng cần giấu diếm, bởi vậy nói thực lực hiện tại của mình ra.

Trong đầu Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương đều là "ông" một tiếng, còn có chút xoay không kịp. Bọn họ nghe được cái gì? Này, này chẳng lẽ là lỗ tai bọn họ xảy ra vấn đề? Hai người đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương, biểu cảm trên mặt chợt ngẩn ra.

"Ly, Ly nhi, con vừa mới nói cái gì? Huyền linh thánh?" Tần Dịch Dương có chút tìm không thấy đầu lưỡi, dù là hắn nghĩ nát óc, cũng không dám tin những gì mình nghe được.

Tần Ly bất đắc dĩ cười nói: "Cha, người không có nghe lầm, chính là huyền linh thánh! Hơn nữa Ly nhi hiện tại lại khế ước một huyền linh thú, còn có một kiện thần khí. Phượng Tiêu, bốn người các ngươi đi ra!"

Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương hiện tại như lọt vào trong sương mù, cảm giác chính là chuyện nằm mơ cũng không dám tưởng tượng lại xảy ra trước mắt, thật sự là không thể tin được.

Tần Ly vừa dứt lời, Phượng Tiêu, Bạch Diễm, Lam U và Tử Nhiễm từ trong Huyền giới đi ra. Tần Vinh Hải mở to hai mắt nhìn, Tần Dịch Dương rõ ràng đã không biết nên có biểu cảm gì. Nếu bọn họ không có cảm giác sai lầm, bốn người  hẳn là trên thánh thú, chẳng lẽ đều là thần thú?

Tiếp chỉ thấy Tần Ly lại đem hai con rối trong huyền giới ra, nói tiếp: "Đúng rồi, kiện thần khí kia Ly nhi còn chưa nắm giữ tốt, chờ nghiên cứu xong lại cho gia gia và phụ thân nhìn xem."

"Không, không cần!" Tần Dịch Dương sững sờ đủ một khắc, mới hơi tìm về một chút lý trí. Đây đã không phải kinh hỉ, quả thực chính là kinh hách. Đây thật là con gái Tần Dịch Dương hắn sao? Thật sự là rất...... Tuy rằng hắn không nói ra, vẫn cảm thấy rất biến thái.

Tần Ly kỳ thực còn chưa nói chuyện hỗn độn căn nguyên và huyền hỏa tinh, thấy Tần Dịch Dương vag Tần Vinh Hải đã có chút không tiếp thụ được, nàng cũng không nói nữa.

Tần Ly để bốn người Bạch Diễm trở về Huyền giới, rồi nói: "Cha, người và gia gia phải tin tưởng Ly nhi, chỉ cần cho con một ít thời gian, con nhất định có thể cứu hai người mẫu thân ra. Đúng rồi, thời gian trước Ly nhi đi lịch lãm trong một di tích, ở bên trong gặp mấy người Liệt Diễm môn và U cung. Tuy rằng còn chưa chính thức đi tới hai tông phái, nhưng ở bên trong gặp mấy trưởng lão của chúng."

"Ly nhi, con không bị thương chứ?" Tần Vinh Hải vừa nghe cháu gái đụng phải người thế lực kia, đầu tiên chính là lo lắng an nguy của nàng. Tuy rằng thực lực của nàng đã đến một độ cao làm cho người ta ngưỡng vọng, vẫn không thể giảm bớt lo lắng trong lòng hắn.

Tần Ly trong ánh mắt có lãnh ý, khinh miệt nói: "Lấy thực lực của bọn họ, còn không xứng! Những người đó đã vĩnh viễn ở lại bên trong, sớm muộn gì con sẽ khiến hai tông môn triệt để biến mất trên thế gian. Bọn họ thiếu Tần gia chúng ta, sớm muộn gì đều phải trả!"

Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương bị lời Tần Ly nói nhiệt huyết sôi trào, Tần Vinh Hải lại cảm thấy, không đến bao lâu nữa, Tần gia nhất định có thể trở lại độ cao trước kia, tái hiện huy hoàng ngày xưa. Hắn thậm chí có một loại dự cảm, tương lai thực lực Tần gia còn mạnh hơn ngày xưa.

"Ly nhi, con nói gặp được Cảnh nhi, nó có khoẻ không?" Tần Dịch Dương hỏi. Đã mười lăm năm, không biết đứa trẻ mới sinh lúc trước, hiện tại trưởng thành như thế nào.

Trên mặt Tần Ly dần ấm lại, nhớ lại tình cảnh mình và ca ca gặp nhau: "Ca ca khoẻ ạ, đã có một đám thủ hạ của mình. Huynh ấy nói vốn định sau lần lịch lãm đó sẽ đi đông đại lục tìm chúng ta, nhưng không ngờ ở nơi đó gặp được con." Tần Ly không nói Lăng Cảnh đang bị Lăng Kiếm khống chế và giám thị, có thể làm cho bọn họ cao hứng một chút là tốt rồi, cái khác sớm muộn gì nàng cũng sẽ giải quyết, không cần phải nói ra làm cho bọn họ lo lắng.

Tần Vinh Hải gật đầu nói: "Hôm nay thời gian cũng không sớm, Ly nhi, con mau đi nghỉ ngơi đi! Hiện tại toàn kinh thành đều biết con đã trở lại, phỏng chừng ngày mai bắt đầu sẽ có người đến đăng môn bái phỏng."

"Dạ, vậy Ly nhi đi xuống trước." Tần Ly nói xong đi về phòng mình, vừa đi tới cửa nàng đã cảm giác được bên trong có người, bởi vậy thả chậm bước đi và hơi thở.

Đẩy cửa, Tần Ly rơi vào một cái ôm ấp áp. Tần Ly đầu tiên là cơ thể cứng đờ, nhưng sau khi nghe thấy hơi thở lạnh giá quen thuộc, thả lỏng cơ thể. "Dạ, chàng đợi ta rất lâu à?"

"Ừm, sao nàng lâu như vậy mới trở về? Ly nhi, hiện tại một ngày không thấy nàng, trước mắt ta tất cả đều là hình bóng của nàng. Ta nghĩ ta đã trúng độc rồi, độc của Ly nhi nàng." Minh Dạ tựa đầu trên vai Tần Ly, sau đó chậm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net