Q5- Chương 15: Dược Cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tần Ly đi đến đan thất, có một đám đệ tử đang chen chúc một chỗ. Bọn họ tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, nhìn phía Tần Ly.

"Nàng là ai?"

"Thế ngươi cũng không biết? Nói cho ngươi, nàng chính là Tần Ly, hiện tại trên dưới Thanh Vân tông ai chẳng biết tên của nàng!"

"Nghe nói nàng là luyện dược đại sư, Dịch Băng sư tỷ cũng không lợi hại bằng nàng."

"Ngươi nghe ai nói? Ta thấy vẫn là Dịch Băng sư tỷ lợi hại!"

......

Tiếng bàn tán liên tiếp, khiến Tần Ly câm nín.

Đỉnh đầu nàng đầy hắc tuyến, đi đến phòng Lê trưởng lão. Đến nơi đó gặp Dịch Băng và Đoan Mộc Vân Nghệ đều ở, cất bước đi vào.

"Tần sư tỷ, ngươi đã đến rồi?" Trên mặt Dịch Băng mang theo mỉm cười hữu hảo, người ngoài nhìn vào, nàng và Tần Ly quan hệ nhất định là rất tốt.

Tần Ly vẫn vân đạm phong khinh, cũng không có biểu hiện thật sự thân thiết, nhưng cũng không lạnh mặt. Nàng chỉ hơi gật đầu, bước qua.

Đoan Mộc Vân Nghệ vừa quay đầu thì thấy Tần Ly, sau đó nói với hai người: "Người đã đến đông đủ, hiện tại xuất phát thôi!"

Tần Ly không ngờ Đoan Mộc Vân Nghệ cũng sẽ đi, hơi tò mò. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, bước đi phía sau bọn họ.

Bốn người vừa ra, thì nghe tiếng líu ríu nghị luận bên ngoài. Có điều bọn họ vừa thấy Đoan Mộc Vân Nghệ, lập tức đều im lặng.

Bốn người trực tiếp thả người bay lên trời, trực tiếp phi hành đi. Tần Ly nghĩ đến không lâu có thể nhìn thấy Minh Dạ rồi, trong lòng có chút nhảy nhót.

Đoan Mộc Vân Nghệ ở phía trước đi đầu, phía sau là Lê trưởng lão, Tần Ly và Dịch Băng song song phi hành. Nơi bọn họ bay qua càng ngày càng hẻo lánh, cuối cùng đứng ở trong một sơn cốc.

Từ bên ngoài nhìn chỉ là một sơn cốc bình thường, cả hai bên đều là núi hoang trơ trụi, bên trong cũng là một mảnh hoang vắng.

"Đi xuống đi!" Đoan Mộc Vân Nghệ nói xong, bọn họ lập tức đáp xuống. Đoan Mộc Vân Nghệ hai tay hư không làm một thủ thế, chợt nghe đến "uỳnh uỳnh" một tiếng, tựa hồ có cái gì bị linh lực của hắn tách ra. Cẩn thận cảm giác Tần Ly mới phát hiện nơi này lại có kết giới.

Bọn họ từ nơi đó bay tới mặt đất, người ba đại thế lực và người Minh gia đã đến. Minh Dạ đứng ở bên trong, ánh mắt bỗng chốc nhìn đến Tần Ly. Theo sau hắn là một lão giả xa lạ, bên cạnh cách đó không xa là hai thiếu nữ cùng tam trưởng lão Minh gia.

Lúc này trưởng lão U cung, Tinh Sa phái và Liệt Diễm môn đều đi tới chào hỏi Đoan Mộc Vân Nghệ, trông rất khách khí, trên thực tế ai cũng biết đối phương có tâm tư gì.

Tần Ly luôn đứng ở nơi đó lặng im không nói, nghe bọn họ khen Thanh Vân tông, hoặc là khen luyện dược thuật của Dịch Băng.

"Thiếu chủ, bằng hữu của ta ở bên kia, ta đi qua một chút." Tần Ly chờ những người đó đều đi trở về, mới xin chỉ thị của Đoan Mộc Vân Nghệ.

Đoan Mộc Vân Nghệ tất nhiên cũng thấy Minh Dạ, khẽ phất tay xem như đồng ý.

Dịch Băng thấy Tần Ly đi đến chỗ Minh Dạ, nhỏ giọng nói: "Tần sư tỷ hình như rất thân với người Minh gia!" Tuy rằng chỉ là giống như lơ đãng một câu, đã có rất nhiều cách lý giải. Tỷ như nàng rất thân với người Minh gia, không biết trong tỷ thí có cố ý bại bởi bọn họ. Dù sao lần này tham gia sự kiện đan dược, chính yếu chính là tham gia đan thử, cũng chính là luận bàn giữa một ít luyện dược đại sư. Đương nhiên, người thắng sẽ được thưởng. Tỷ thí này còn liên quan đến thể diện môn phái, lúc này mọi người tuy rằng mặt ngoài khách khí, kỳ thực cũng không gặp trao đổi nhiều.

Đoan Mộc Vân Nghệ lạnh lùng liếc nàng một cái, Dịch Văng đành phải miệng. Lê trưởng lão tuy rằng nhíu mày, nhưng cái gì cũng chưa nói.

Tần Ly đi đến bên Minh Dạ: "Dạ, mấy người tới lúc nào thế?"

"Chúng ta cũng vừa đến." Ánh mắt Minh Dạ nhìn chăm chú vào Tần Ly, thật giống như vĩnh viễn cũng xem không đủ.

Tần Ly bị ánh mắt hắn nhìn có hơi ngượng ngùng, cúi đầu. "Nơi này không thấy được cái gì, chẳng lẽ bên trong còn có cấm chế?"

Minh Dạ gật đầu: "Nơi này chính là Dược cốc, cửa cốc có cấm chế. Chỉ có thời điểm mỗi lần sự kiện luyện dược mới có thể mở ra, ngày thường người ngoài không thể vào."

Tần Ly vừa đứng với Minh Dạ vừa nói chuyện, Minh Chỉ Huyên đứng ở bên cạnh luôn trừng mắt Tần Ly. Dịch Băng thấy ánh mắt của nàng, thì biết nàng là vì cái gì. Ha ha, xem ra cô gái này cũng không thích Tần Ly!

Minh Chỉ Nhiễm nhìn hai người Tần Ly hỏi: "Huyên nhi, cô gái kia là ai thế?" Minh Chỉ Nhiễm bình thường chân không rời nhà, bởi vì thân thể không tốt, luôn đều ở trong phòng tu dưỡng. Tuy rằng thực lực của nàng không quá mạnh, nhưng tinh thần lực rất cường đại, thiên phú luyện dược rất cao. Nhưng cũng thật đơn thuần, ở trong mắt nàng, thế giới này cũng không phức tạp như vậy.

Minh Chỉ Huyên thấp giọng nói: "Ngươi không nhìn ra sao, nàng luôn luôn quấn quít lấy Dạ ca ca, là nữ nhân chán ghét."

Minh Chỉ Nhiễm chớp mắt, không nói gì. Nàng biết Minh Chỉ Huyên thích Minh Dạ, nhưng là tâm tư của nàng cũng không ở tình yêu nam nữ. Nàng nhìn Tần Ly, không thể nói rõ thích cũng không thể nói rõ chán ghét, chue nhẹ nhàng gật gật đầu, liền quay mắt đi.

Một lát sau, trên trời lại phát ra tiếng không gian bị xé rách, rất nhanh thấy Lăng Kiếm mang theo ba người bay xuống. Trong đó có một thiếu niên và một thiếu nữ, một người khác là một vị trưởng lão Lăng gia.

Tần Ly quay đầu lại, thì thấy Lăng Kiếm. Tiếp nàng tìm kiếm bóng dáng Lăng Cảnh bên trong, nhưng không tìm được. Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng có điểm lo lắng. "Dạ, hai người trẻ tuổi kia là ai thế?"

"Hai người kia là đệ tử Lăng gia, thiên phú luyện dược rất cao. Đặc biệt thiếu niên, nghe nói mười lăm tuổi đã đạt tới cửu phẩm luyện dược sư, hiện tại qua ba năm không biết trưởng thành đến độ cao nào. Ly nhi, người tham gia đan thử, nàng chỉ cần chú ý bốn người là đủ. Một là Lăng gia Lăng Chiêu, Tinh Sa phái Tinh Diệu, U cung U Liên còn có Minh gia Minh Chỉ Nhiễm. Bốn người này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại đều đã đạt tới thập phẩm luyện dược sư." Minh Dạ nói tình huống của các thế lực phân tích với Tần Ly một lần.

Tần Ly âm thầm nhớ kỹ, tuy rằng nàng đối bản thân rất có tin tưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng tự đại. Đại bộ phận người tham gia tỷ thí luyện dược nơi này đều là người trẻ tuổi, xem ra vài thế lực lớn đều rất chú trọng bồi dưỡng người trẻ tuổi.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, trong cốc truyền ra một trận động tĩnh, nơi vốn không có gì thì có hai đạo màng quang tách ra hai bên, một đội người đi ra từ bên trong màng quang. Cầm đầu là một lão ông nhìn qua sáu mươi mấy tuổi, một thân bạch y, có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

"Các vị, để các ngươi đợi lâu! Cốc chủ có lệnh, để lão phu tới đón các vị vào cốc!" Lão ông khoát tay, chào hỏi mọi người.

Đi lên trước là người Lăng gia và Minh gia, hai nhà này là siêu cấp thế gia ở tây đại lục, các thế lực khác không thể so. Lăng Kiếm và tam trưởng lão Minh gia ôm quyền với người nọ, sau đó người phía sau mới theo đi lên.

Tần Ly đi trở về trong đội ngũ Thanh Vân tông, nhìn phong cảnh hai bên. Lúc nãy nàng đã ngửi thấy một mùi dược hương nồng đậm, càng đi vào bên trong mùi này càng nồng. Hai bên đều là núi cao, nhìn lướt qua, Tần Ly phát hiện phía trên có rất nhiều loại dược liệu. Nhưng dược liệu nơi này không quá trân quý, chỉ được xem như bậc trung.

Giữa sơn đạo có một con đường hẹp dài, một lần chỉ có thể thông qua hai người. Bọn họ từ từ đi vào, phát hiện bốn phía có rất nhiều người canh gác, còn có người đang chăm sóc thảo dược. Mỗi người đều là một thân bố bào (quần áo may bằng vải bố) trắng thuần, rất có phong phạm y giả.

Tần Ly cũng không dám nhìn loạn, thấy bộ dáng bọn họ đều là nhìn không chớp mắt, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua.

"Các vị trước đi xuống tu chỉnh một chút, chờ buổi tối cốc chủ tự mình thiết yến khoản đãi các vị." Nói xong, lão giả kia lập tức phân phó tiểu đồng đi theo phía sau, tiểu đồng dẫn theo người các thế lực đi vào trong vườn.

Tần Ly một mặt đi một mặt quan sát, phát hiện các viện trong vườn đều dùng tên thảo dược để đặt, rất khác biệt. Nơi Thanh Vân tông bọn họ ở là Chi Lan viện, mà nơi Minh Dạ ở tên Huyết Liên viện. Mỗi viện cách nhau không xa, nhưng phong cách cũng không giống nhau.

Tần Ly đi theo đám người Đoan Mộc Vân Nghệ đi vào viện, phát hiện hoa cỏ gieo trồng bên trong đều là dược thảo. Tuy là hồng lục một mảnh, nhưng tỏa ra đều là dược hương.

Tiểu đồng đưa bọn họ vào bên trong, nói: "Cốc chủ không thích tranh cãi ầm ĩ, bởi vậy khoảng thời gian các vị ở nơi mời giữ yên tĩnh. Không có việc gì thỉnh không cần đi linh tinh, bằng không nếu gặp phiền phức sẽ không tốt lắm. Cần cái gì đều có thể nói với ta, ta sẽ tận lực vì các vị làm thỏa đáng."

Tiểu đồng nói xong thì làm tư thế mời, sau đó đứng qua một bên.

Tần Ly không ngờ trong Dược cốc nhiều quy định vậy, xem ra cốc chủ này cũng là quái nhân.

Tần Ly chọn một gian phòng, đi vào phát hiện màu sắc chỉnh thể trong phòng đều là màu trắng, ở giữa có xen lẫm một số màu khác, nhìn qua thập phần thanh lịch. Nàng ngồi vào ghế tựa, rót một chén nước cho mình. Nước trà vẫn ấm, lá trà bên trong là dược liệu.

Cốc chủ này thật đúng là đem chữ "Dược" này phát huy đến cực hạn, làm Tần Ly cấm nín.

Nàng uống một ly trà, bước đi đến bên giường ngồi xuống. Dù sao cốc chủ cũng không thích người khác đi linh tinh, nàng cứ ngồi ở trong phòng là được.

Tần Ly ngồi đến chạng vạng, tiểu đồng gọi bọn họ đi tham gia tiệc tối. Mỗi người được phát một bộ quần áo màu trắng, nam là cẩm bào, nữ là sa y (váy lụa mỏng), tóm lại đều là một màu trắng.

Bọn họ được đưa đến một cái bể, tắm sạch sẽ bằng nước tắm thảo mộc, mới có thể đi ra ngoài tham gia yến hội. Dược liệu trong nước tắm thảo mộc thập phần kỳ lạ, Tần Ly phát hiện mấy dược liệu này phối hợp rất đặc biệt.

Tần Ly hiện tại thật sự hơi tò mò với cốc chủ kia, đầu tiên hắn có thể có lực kêu gọi, làm các thế lực lớn đều chịu thua, tiếp theo, lại có thể khiến các thế lực lớn làm theo sở thích của hắn. Còn có chính là hắn có một yêu thích cố chấp với màu sắc và dược liệu, đều làm nàng cảm thấy rất hiếu kỳ.

Tần Ly thay váy, theo đám người Đoan Mộc Vân Nghệ đi ra ngoài. Mấy đội đều rời khỏi viện, đi theo tiểu đồng dẫn đường phía trước đến một toà cung điện màu trắng.

Toà cung điện như một khối bạch ngọc, trắng noãn không tỳ vết. Trong kiến trúc nơi nơi khoác lụa trắng, gió mát thổi đến, hơi có chút cảm giác thiên cung. Trong cung điện không ngừng có tiểu đồng đi tới đi lui, bưng trên tay đều là dược liệu nấu thành dược thiện, ngay cả trái cây cũng là mấy loại linh quả bên ngoài hiếm có.

Tiểu đồng dẫn bọn họ đến ngoài điện, rồi phân biệt đứng ở hai bên. Thống nhất làm một tư thế mời, nhìn bọn họ đi tới trong điện.

Trong điện bày rất nhiều án kỷ thấp, án kỷ đều là dùng vân linh ngọc thạch tinh thuần làm ra, mặt trên óng ánh bạch quang. Nơi bọn họ ngồi có phủ một lớp da bạch điêu rất dày, xù xù, rất mềm mại.

Mỗi người đều đi đến vị trí của mình ngồi xuống, nhìn tiểu đồng bày dược tửu và dược thiện lên bàn, chờ cốc chủ đến.

Qua không nửa canh giờ, mới nhìn thấy lão giả đon bọn họ bài cốc ban ngày đi đến. Hắn chắp tay với các thế lực nói: "Cốc chủ lập tức tới ngay, để các vị đợi lâu!" Tuy rằng hắn nói là những lời khách khí, nhưng bên trong cũng không có bao nhiêu ý tứ khách khí hoặc là có lỗi.

Tam trưởng lão Minh gia chắp tay nói: "Có thể nhìn thấy cốc chủ là vinh hạnh của ta, chờ lâu một chút cũng không ngại."

Bởi vì sự kiện luyện dược trong Dược cốc mười năm mới tổ chức một lần, bởi vậy người trẻ tuổi tham gia ở đây trên cơ bản là lần đầu tiên được đến. Người trẻ tuổi cũng không giống người lớn tuổi, tương đối hiếu động, một đám đều chú ý bài trí trong phòng.

Ngay lúc người trẻ tuổi mất liên nhân chờ đợi, thì có tiếng một tiểu đồng hô: "Cốc chủ đến!"

Tần Ly tò mò nhìn phía cửa, nàng muốn nhìn một chút, xem là ai có thể khiến người thế lực lớn thần phục.

Đầu tiên vào là bốn nữ tử, các nàng phô trương bay trên không trung, tiếp chỉ thấy một bóng trắng tựa như tiên tử đạp không vào đại sảnh, trực tiếp bay đến vị trí chủ vị.

Tất cả mọi người từ trên chỗ ngồi đứng lên, đều ôm quyền hành lễ về phía nam tử trước mặt.

"Các vị mời ngồi! Hôm nay yến hội này chính là vì các vị mà tổ chức, hi vọng các vị tận hứng." Hắn hơi kéo vạt áo trắng, giọng nói như ngọc châu, như tơ như nước.

Tần Ly vốn muốn nhìn khuôn mặt của nam tử một chút, nhưng hắn mang theo mạng che mặt, căn bản không thấy rõ. Nhưng trán hắn rộng, trắng nõn như ngọc, mi như mực họa, mắt như sao sáng. Khiến Tần Ly kinh ngạc không phải bộ dạng hắn, mà là tuổi của hắn.

Hắn trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cũng chính là cùng Đoan Mộc Vân Nghệ không sai biệt lắm, nhưng khí tràng rất mạnh. Nam nhân này quả thực không kém hơn chân nhân, hoặc là nói tiên tử trên trời. Vốn nàng cảm thấy Đoan Mộc Vân Nghệ đã đủ có tiên khí, nhưng nam nhân này quả thực làm cho người ta không dám tưởng vọng, chỉ sợ nhìn hắn thêm một cái cũng có thể nhiễm độc.

Tần Ly thu hồi tầm mắt, nhìn dược thiện trước bàn. Minh Dạ thấy nàng bĩu môi, tâm trạng rất tốt.

Nam nhân vừa dứt lời, có một đám nữ tử tuổi thanh xuân tiến vào hiến vũ, yến hội chính thức bắt đầu.

Tần Ly không hứng thú với hát múa, nhưng đối dược thiện vẫn có chút tò mò. Nàng rót một ly dược tửu, cẩn thận quan sát, phân tích thành phần bên trong.

Mấy người đứng đầu thế lực đều nâng chén mời nam tử phía trên, đơn giản nói cách khác chính là lấy lòng.

Nữ tử trẻ tuổi phía dưới đều muốn nhìn người ngồi ở bên trên nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ có thể vụng trộm liếc vài lần.

Tần Ly chính là một mình nếm thử đồ ăn, phẩm rượu, ngồi chờ yến hội kết thúc. Không biết vì sao, hiện tại nàng ngược lại có chút thất vọng, vốn nghĩ nếu cốc chủ là một người lớn tuổi, nàng còn có thể lãnh giáo hắn một ít vấn đề. Tuy rằng cốc chủ này chắc cũng không còn trẻ, nhưng nhìn gương mặt như vậy, nàng lại mất đi hứng thú đi lên. Có lẽ không biết nguyên nhân gì, nàng hiện tại dù sao cũng không có hảo cảm với cốc chủ này.

Thời gian Tần Ly nghiên cứu dược thiện trước mặt chậm rãi trôi qua, thẳng đến sắc trời hoàn toàn đen lại, trăng sáng lên cao, yến hội mới kết thúc.

Tần Ly đi theo đám người Đoan Mộc Vân Nghệ trở về, lúc ở trên đường, Minh Dạ đi đến bên người nàng thấp giọng nói: "Ly nhi, buổi tối chờ ta."

Minh Dạ nói xong trở về đội ngũ, nhưng lúc nãy hắn thổi một hơi bên tai Tần Ly, làm hại nàng vội ôm mặt mình, bên tai tê dại.

Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Minh Dạ, không ngờ hắn lại như vậy. Hơn nữa nói được cái gì, cái gì kêu buổi tối chờ hắn, khiến cho bọn họ dường như có quan hệ không bình thường.

Tần Ly không để ý Minh Dạ, trở lại trong phòng, tìm bút giấy viết một ít tâm đắc mình vừa nghiên cứu ra. Nàng một bên ghi lại một bên nhớ lại, càng ngày càng phát giác mấy dược liệu này phối hợp tinh diệu.

"Ly nhi, làm gì đó, chuyên tâm như vậy?"

Tần Ly dừng tay một chút, một giọt mực rơi trên giấy. "Chàng tiến vào sao chẳng có tiếng động gì vậy?"

Minh Dạ vẻ mặt đau khổ nói: "Làm sao có thể không có tiếng động, rõ ràng là nàng quá chuyên chú."

Tần Ly nhìn giọt mực trên trang giấy, cảm thấy viết không nổi nữa, thu dọn mọi thứ. "Dạ, chàng tìm ta có việc?" Hiện tại sắc trời đã rất trễ, Minh Dạ đến phòng nàng có chút không ổn, cho nên nàng vẫn muốn hắn mau trở về.

"Ly nhi, ta nhớ nàng. Hôm nay một ngày cũng không có cơ hội ở riêng với nàng, cho nên đành phải buổi tối đến." Minh Dạ chu môi mỏng, trong con ngươi sáng ngời ba quang lưu chuyển. Hắn kéo Tần Ly lại, để nàng ngồi trên đùi mình.

Tần Ly hai tay bám vào trên tay hắn nói: "Chàng hiện tại thật sự là càng ngày càng không đứng đắn! Nói thật, chàng không biết dược cốc này rất kỳ quái sao? Nơi này nơi nơi đều là thảo dược, một mảnh màu trắng, cốc chủ này thật đúng là quái nhân."

"Nghĩ hắn làm cái gì, nàng có thời gian không bằng nhớ ta." Minh Dạ tựa đầu tựa vào hõm vai Tần Ly, cọ xát.

Tần Ly cười đến bất đắc dĩ, biết bọn họ cũng rất lâu không gặp mặt, thì theo hắn đi!

"Ly nhi, lúc nãy nàng không nhìn chằm chằm nam nhân kia như bọn họ, ta rất cao hứng." Minh Dạ có chút đắc ý nói.

"Kỳ thực hắn đối dược liệu tinh thông vẫn rất làm cho người ta bội phục, vốn thỉnh giáo hắn một ít vấn đề, nhưng thấy người như vậy, bỗng nhiên lại không muốn hỏi. Ban nãy lúc mọi người xem ca múa, ta luôn nghiên cứu dược thiện và dược tửu, phát hiện rất nhiều kiến thức bên trong. Chàng cũng biết cốc chủ này?"

Minh Dạ suy tư một lát nói: "Không biết, chỉ biết hắn là quái nhân. Hắn đối màu sắc rất cố chấp, hơn nữa luyện dược thuật rất cao siêu. Có người đồn đãi hắn đã đến cấp bậc luyện dược thần sư, hoạt tử nhân sinh bạch cốt cũng không là vấn đề. Về phần hắn vì sao kỳ quái như vậy, nghe nói có liên quan đến một nữ tử. Nhưng cụ thể ta cũng không biết, thì cũng chưa tới dược cốc bao giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net