Q5- Chương 23: Thần thú chi mộ, Uẩn Linh tuỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Phượng Tiêu đã bị gọi đến đến Phượng Tường cung, hắn nghĩ tám phần là phụ hoàng cùng mẫu hậu đã thương lượng ra kết quả, vì thế kích động chạy qua.

Vào đại điện thì thấy Phượng hoàng và Phượng hậu đang ngồi ngay ngắn ở trong đó, Phượng Tiêu đẩy nhanh bước chân: "Phụ hoàng, hai người đáp ứng hỗ trợ?"

Phượng Hậu nhìn Phượng hoàng nói: "Ta cùng phụ hoàng con thương lượng một chút, tuy rằng không thể cùng các con vào thần thú chi mộ, nhưng có thể cho các con chút thủ đoạn bảo mệnh. Tiêu nhi, con nhớ kỹ cho mẫu hậu, phải bình an trở về, nếu không mẫu hậu sẽ......" Phượng hậu cứ nghĩ đến con mình muốn tiến vào thần thú chi mộ lại lo lắng không thôi, nước mắt lã chã rơi xuống.

Phượng Tiêu vội đi qua an ủi: "Mẫu hậu, con còn chưa có sống đủ đâu, người phải tin tưởng con!"

"Hỗn tiểu tử, con nhất định phải bình an trở về cho lão tử, bằng không lão tử không tha cho con! Gọi hai nhân loại kìa tới đây, lão tử hôm nay sẽ đưa các con đi vào." Phượng hoàng tuy rằng ngoài miệng mắng Phượng Tiêu, nhưng trong mắt lo lắng không giả được.

Phượng Tiêu nghe được cha mẹ đồng ý cho hắn và Tần Ly cùng đi, hứng khởi chạy đến nơi ở của Minh Dạ và Tần Ly. "Tiểu Ly, ta có tin tức tốt muốn nói cho các ngươi! Hắc hắc, các ngươi mau ra đây!"

Tần Ly vừa ra khỏi cửa thì thấy Phượng Tiêu một thân cẩm bào hoa đoạn màu đỏ, hồng thao ngọc đái, nhìn qua thật là có khí thế thái tử. Liếc mắt nhìn Minh Dạ, đi đến bên người Phượng Tiêu: "Thế nào, Phượng hoàng cùng Phượng hậu đáp ứng rồi?"

"Ừm, phụ hoàng hôm nay sẽ dẫn chúng ta tới đó, hai người các ngươi thu thập một chút. Bọn họ tuy rằng không thể theo chúng ta đi vào, nói là sẽ cho chúng ta một ít thủ đoạn bảo mệnh." Phượng Tiêu cười nói.

Tần Ly cùng Minh Dạ cũng không có cái gì cần thu thập, hai người chỉ thay đổi một thân trang phục ngắn gọn, một đen một trắng đi ra.

Phượng Tiêu thấy hai người thay đổi trang phục, hắn cũng trở về thay đổi quần áo, cùng hai người đi về phía Phượng Tường cung.

Mấy người vừa đi tiến trong điện, Phượng hoàng đang ở bên trong chờ bọn họ. Phượng hậu đã không ở trong điện, hẳn là luyến tiếc Phượng Tiêu tiến vào thần thú chi mộ.

"Các con trước ngồi xuống đi, bổn hoàng giải thích tình huống ở thần thú chi một cho ba người trước." Vẻ mặt Phượng hoàng nghiêm túc, vung tay áo chỉ vào mất cái ghế bên cạnh.

Tần Ly cùng Minh Dạ nhìn nhau, cảm thấy trước khi bọn họ đi vào quả thật cần tìm hiểu tình huống bên trong. Phượng hoàng đã nói bên trong nguy hiểm như vậy, nếu bọn họ hiện tại có thể hiểu biết rõ ràng một ít, ít nhất có thể tránh được một ít phiền toái không cần thiết.

Phượng hoàng thanh thanh cổ họng nói: "Các ngươi hẳn là biết, thần thú chúng ta sống rất lâu, nếu không ngoài ý muốn, theo thực lực tăng lên, sống  trên mấy ngàn đến vạn năm cũng không là vấn đề. Từng chủng tộc đối đãi người chết đều có quy củ riêng, bởi vậy từng chủng tộc bên trong đều sẽ thiết lập một mộ địa đặc biệt."

"Thần thú chi mộ kỳ thực chẳng phải hiện tại hình thành, mà là di tích viễn cổ thời kì chủng tộc thần thú. Sở dĩ trở thành cấm địa, cũng là bởi vì trong đó nguy hiểm. Bổn hoàng từng cùng hoàng của tộc khác đi vào, bổn hoàng may mắn gặp qua Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên. Chẳng qua Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên này có linh tính, không dễ dàng có thể lấy được. Nó tuy rằng trân quý, nhưng đối bổn hoàng mà nói thì không cần dùng, bởi vậy cũng không đi hái."

"Chỗ của Tử Hồn Liên xem như chỗ sâu trong thần thú chi mộ, khi đó vốn muốn vào sâu hơn một ít, nhưng bị một cỗ uy áp cường đại chắn bên ngoài. Bởi vậy trong đó đến cùng có cái gì, ai cũng không biết."

Phượng hoàng nói xong, đi đến bên mấy người, sau đó nói với Phượng Tiêu: "Trong không gian giới chỉ có mười tấm linh phù cùng ba tấm ngọc bài không gian, nếu gặp được nguy hiểm, không cần cứng rắn chống đỡ." Sau đó lấy ra một thanh bảo kiếm thần khí đưa cho Phượng Tiêu, "Tiểu nha đầu, mấy thứ này các ngươi lấy đi, sau khi vào nhất định phải cẩn thận một chút."

Tần Ly nhìn mấy thứ Phượng hoàng lấy ra, khóe mắt giật giật. Tình huống trong Phượng tộc quả thật kinh người, linh lực trong mười tấm linh phù đã có thể so sánh với huyền linh phù của Bách Lý Hạo Nhiên cho nàng. Bách Lý Hạo Nhiên lúc trước chỉ cho nàng ba tấm, Phượng hoàng vừa ra tay chính là mười tấm, phỏng chừng đều là chủ ý của Phượng hậu, lo lắng Phượng Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có nhiều phù bảo mệnh như vậy, xảy ra chuyện cũng khó.

"Phượng hoàng, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Phượng Tiêu." Tần Ly cảm thấy mình nhận của người ta nhiều như vậy, vẫn nên tỏ thái độ.

Phượng hoàng gật đầu: "Được, hiện tại bổn hoàng sẽ đưa các người đến cửa vào thần mộ." Nói xong, hai tay bắt đầu kết ấn, linh lực toàn thân tập trung trên ngón tay, rất nhanh trung gian xuất hiện một đạo ánh sáng linh lực. Dải ánh sáng màu đỏ vây tất cả mọi người ở trong đó, sau đó biến mất trong điện.

Một trận không gian chấn động, mấy người từ trong dải ánh sáng đi ra. Tần Ly quan sát xung quanh, phát hiện nơi này dĩ nhiên là ở trong một khe sâu. Ánh nắng chiếu không tới nơi này, bởi vậy ánh sáng có chút âm u. Phía trước có một cửa cốc, bọn họ đi về trước có chút khó khăn, bên tai đều là "Vù vù" tiếng gió.

Hai bên sơn cốc có hai toà điêu khắc lớn màu trắng, Tần Ly phát hiện nàng lại không nhận ra hai pho tượng này là thần thú gì. Hai pho tượng điêu khắc hình thể vĩ đại, uy vũ bá đạo. Không phải long cũng chẳng phải phượng, chỉ có thể nhìn ra một chút bóng dáng Long tộc cùng Phượng tộc. Nó có đầu rồng, thân hổ, hai cánh hỏa phượng, nơi khác còn có thể nhìn ra một ít bóng dáng chủng tộc khác, giống như là hợp lại mà thành một loại thần thú, Tần Ly hoài nghi đây là một loại đồ đằng.

Phượng hoàng thấy Tần Ly nhìn chằm chằm vào hai tòa điêu khắc, liền giải thích: "Toà điêu khắc trong Thần mộ phía trước là truyền thuyết thần thú Thôn Thiên, coi như là đồ đằng trong Thú Lĩnh chúng ta. Truyền thuyết nó là tổ tiên của mọi thần thú, nhưng ai cũng chưa từng thấy. Được rồi, các ngươi mau vào đi thôi, nhất định phải cẩn thận."

Tần Ly gật đầu, dẫn theo Phượng Tiêu cùng Minh Dạ xuyên qua kết giới giữa hai pho tượng, xuất hiện trong thần thú chi mộ. Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt đều là hài cốt hình thể khổng lồ, xương trắng nửa chôn ở trong đất, mấy huyền linh thú đó hơn phân nửa là chết trong chiến đấu, hơn nữa còn trong hỗn chiến giữa chủng tộc. Bởi vậy hài cốt có mức độ hư hao khác nhau, hơn nữa tinh hạch cũng không có.

Tần Ly cùng Phượng Tiêu từng đi qua mộ địa huyền linh thú, so với nơi này, thật là gặp sư phụ. Hài cốt nơi này cao tới mấy trượng, khí thế cũng không có thể so sánh. Nhưng Tần Ly kỳ quái là, nơi này có nhiều hài cốt như vậy, cũng không gặp linh hồn quang đoàn. Nàng nhớ được trong mộ địa huyền linh thú rất nhiều thú linh bay trên hài cốt.

Hoàn cảnh nơi này so với mộ địa huyền linh thú tốt hơn rất nhiều, cũng không có thực vật. Bọn họ một đường đi về phía trước, trừ bỏ hài cốt vẫn là hài cốt. Có hài cốt oánh bạch như ngọc, phía trên lóe ra từng trận ánh quang, làm Tần Ly có chút kinh hỉ.

Hài cốt thần thú khác nhau, có thể đã hình thành Uẩn Linh tủy. Tần Ly đi đến bên cạnh, nhặt một ít mảnh xương, Phượng Tiêu nhìn xem có điểm tò mò. "Tiểu Ly, đây là cái gì?"

"Đây chính là bảo bối, tinh hoa, chỉ cần luyện hóa một khối là có thể khiến tu vi đột nhiên tăng mạnh." Nói xong, nàng bỏ Uẩn Linh tủy vào trong huyền giới, sau đó bảo Lăng Cảnh luyện hóa một khối.

Minh Dạ luôn luôn đều không nói chuyện, nhưng lúc nhìn thấy Uẩn Linh tủy cũng là trước mắt sáng ngời. Tần Ly quay đầu nhìn về phía hắn: "Dạ, chàng cũng thu thập một ít, đối tấn chức trợ giúp rất lớn. Nhưng đáng tiếc mấy cái này cũng không phải thượng phẩm, Uẩn Linh tủy bên trong có hạn."

Minh Dạ nghe Tần Ly nói, cũng nhặt một ít, sau đó ba người tiếp tục đi về phía trước. Nhưng càng đi trong lòng họ càng kỳ quái, đi như thế nào lâu như vậy, một thú linh cũng chưa thấy.

"Khanh khách, kha kha" Ngay lúc mấy người tò mò, chợt nghe đến chung quanh không ngừng phát ra tiếng xương cốt ma sát. Bọn họ cảm giác được nguy hiểm, vội vàng đứng ở cùng nhau.

Chợt khung xương xung quanh bọn họ đang không ngừng chấn động, một số đã từ trên đất đứng lên.

"Đây là có chuyện gì?" Tần Ly nhìn Phượng Tiêu hỏi.

Sắc mặt Phượng Tiêu cũng rất ngưng trọng, "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, trong cơ thể chúng nó đã không có thú linh, trừ phi là bị lực lượng gì đó khống chế."

Ba người lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, nhìn chăm chú vào khung xương thần thú bốn phương tám hướng đang từ trên đất đứng lên, đều lấy linh khí.

"May mà chỉ là khung xương, không có thú linh, đối phó cũng chưa phải cố hết sức." Tần Ly nhìn khung xương thần thú xung quanh nói.

Xương cốt thần thú cũng thắng hơn các loại huyền linh thú, nhưng đã không làm khó được Tần Ly hiện tại, Phượng Tiêu đứng ở bên cạnh Tần Ly, Minh Dạ đã phóng tới khung xương của Hắc Bối hùng.

Sức mạnh khung xương rất kinh người, nhưng hành động không quá linh hoạt. Minh Dạ không ngừng xuyên qua đó, trực tiếp đánh gãy các đốt ngón tay của hắn, rất nhanh một bộ khung xương đã tan tác.

May mắn là, khung xương gãy ra cũng không động nữa, bởi vậy bọn họ đối phó cũng tương đối dễ dàng.

Phượng Tiêu cùng Tần Ly trực tiếp dùng hỏa công, bọn họ một người là phượng hoàng thiên hỏa, một người là huyền hỏa, bên ngoài xương thần thú tuy rằng cứng, nhưng cũng không chịu nổi hai loại hỏa diễm thiêu đốt.

Rất nhanh, mảnh địa vực này liền biến thành một mảnh đất khô cằn, cái gì cũng không còn lại. Trong không khí còn tràn ngập nóng rực cực nóng, có địa phương còn cuồn cuộn khói trắng nguy hiểm.

"Mấy xương thú này lại chủ động công kích, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Phượng Tiêu đã có chút ngu ngơ, hắn cũng không nghe phụ hoàng hắn nói qua, còn có loại tình huống này phát sinh.

Tần Ly nghĩ ngợi nói: "Mặc kệ là cái gì, tóm lại chúng ta hiện tại phải cẩn thận một ít."

"Các ngươi là nhân loại? Mau rời nơi này, nếu không các ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này." Một giọng già nua truyền đến, làm ba người cả kinh.

Bọn họ tìm kiếm nửa ngày, cũng không tìm được tiếng nói là từ chỗ nào vọng lại, làm cho sắc mặt bọn họ trở nên càng thêm ngưng trọng.

Tần Ly thử đáp lại: "Tiền bối, chúng ta chính là tới tìm một thứ, vô tình quấy rầy các ngươi, còn mong tiền bối cho chúng ta đi qua!"

Tần Ly vừa nói, thì thấy xa xa thổi đến một đoàn sương mù màu trắng dày đặc. Nhìn kỹ mới phát hiện, chạy tới đều là một đám thú linh. Sắc mặt ba người đều biến đổi, một đám thú linh này cấp bậc cũng không thấp, bọn họ ba người làm sao đấu?

Tần Ly lắc đầu: "Xem ra nói đạo lý là không thể thực hiện được."

"Dùng linh phù đi, đánh tan bọn họ là chúng ta có thể đi rồi." Phượng Tiêu nói xong định lấy linh phù.

Tần Ly đè tay hắn lại: "Không được, nơi đây đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm chúng ta đều không biết. Trước tránh thoát mấy thú linh này rồi nói, chúng ta vào trong Kính trước." Nói xong, nàng cũng không kịp chờ hai người họ gật đầu, đã kéo hai người vào trong Kính.

Ba người vào Kính, Tần Ly dùng ý niệm truyền âm cho Kính Nhi: "Kính nhi, trước rời nơi này."

Bên ngoài thú linh vọt tới chỗ đám người Tần Ly lúc nãy, vừa muốn công kích thì thấy ba người biến mất trong không trung. Sau đó một mảnh bạch quang loé qua, hoàn toàn biến mất.

"Tỷ tỷ, Kính nhi hiện tại cách ly không gian nơi này." Kính nhi cảm ứng được Tần Ly vào, chạy đến bên Tần Ly.

Minh Dạ lắc đầu: "Như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta vừa ra, bọn họ vẫn có thể cảm ứng được chỗ của chúng ta."

"Trong thần thú chi mộ đều là thần thú, nơi này là nơi bọn họ ngủ yên. Chúng ta đã đến quấy rầy bọn họ yên tĩnh, bị truy kích là bình thường. Xem ra chúng nó đều là nghe mệnh lệnh lão giả kia, bằng không cũng sẽ không đột nhiên chạy ra nhiều thú linh như vậy." Phượng Tiêu nhớ đến nhóm thú linh vừa nãy, da đầu lại run lên.

Tần Ly gật đầu, nàng cũng cảm thấy mọi thứ đều do chủ nhân giọng nói sai sử, mục đích chính là ngăn cản bọn họ tiếp tục xâm nhập.

"Tỷ tỷ, chỉ cần không phải thần thú thực lực thần cấp, Kính nhi có thể bảo hộ các người không bị phát hiện." Kính nhi nhìn Tần Ly khó xử nói.

Tần Ly suy tư một lát nói: "Kính nhi, vậy đệ trước hết xâm nhập vào trong đi!"

Kính nhi thực hiện lệnh của Tần Ly, để Kính không ngừng trôi về phía trước. Tần Ly ở trong Kính vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bọn họ đã dần dần tời nơi hỗn loạn, bay đến nơi ít hài cốt hơn. Chủng tộc sinh sống ở đây không ít, nơi ở của từng chủng tộc đều có phong cách riêng.

Kiến trúc cơ bản đã nhìn không ra bộ dáng vốn có, nơi nơi đều là đổ nát thê lương, bên trong còn có rất nhiều hài cốt thần thú. Nhưng nơi này rất yên tĩnh, không thấy một mảnh thú linh như vừa rồi. Xem ra tựa như Phượng Tiêu nói như vậy, là bọn họ đến đã đánh thức thú linh.

Minh Dạ thấy Tần Ly luôn luôn nhìn quanh hai bên, hỏi: "Ly nhi, bên ngoài thế nào?"

"Bên ngoài rất yên tĩnh, chúng ta như vậy đi tới hẳn là có thể xâm nhập một ít. Hiện tại thừa dịp trong khoảng thời gian này, chúng ta về huyền giới đi luyện hóa một chút Linh tủy đi, có thể tăng lên bao nhiêu thì tăng lên bấy nhiêu." Tần Ly đề nghị.

Hiện tại không biết nguy hiểm có bao nhiêu, còn lão giả kìa sợ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy. Thực lực của bọn họ tăng lên một phần, ắt ít đi một phần nguy hiểm.

Vừa rồi lúc quan sát bên ngoài, cũng không nơi nào đặc biệt. Nhớ tới Phượng hoàng giới thiệu, chắc là nơi bọn họ vào trong chưa đủ sâu.

Nghĩ đến đây, Tần Ly lấy ra một khối linh tủy, bắt đầu hấp thu linh lực chứa đựng trong đó. Linh tủy tuy rằng nhỏ, nhưng linh lực bên trong đã cô đọng thành tinh hoa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Ly đã luyện hóa một khối linh tủy. Linh tủy trong tay nàng rất mất đi độ sáng bóng, trở thành một khối xương thú bình thường.

"Ầm ầm" một tiếng, mấy người Tần Ly đang trong huyền giới đều cảm giác được năng lượng va chạm bên ngoài. Bọn họ cũng không hấp thu nữa, đi theo Tần Ly đi ra huyền giới.

"Kính nhi, sao lại thế này?" Tần Ly đi ra huyền giới hỏi.

"Tỷ tỷ, Kính nhi bị tập kích. Người này tu vi rất cao, Kính nhi cũng không có biện pháp đột phó. Nhưng Kính nhi là thần khí, hắn cũng không có biện pháp làm gì Kính nhi." Kính nhi thuật lại tình huống hiện tại.

Tần Ly lập tức nhìn ra bên ngoài, tuy rằng không thấy được người, nhưng rõ ràng cảm giác được bọn họ bị thần thức của người khác tập kích. Nàng cảm giác được một đôi mắt tựa hồ đang nhìn chằm chằm nàng, làm nàng cảm thấy sóng lưng lạnh ngắt. Này đến cùng là loại người nào, lại có thực lực cường đại như vậy, chỉ sợ cũng cả Phượng hoàng cũng không phải đối thủ.

Minh Dạ tuy rằng không thấy tình huống bên ngoài, nhưng cũng cảm giác được một đạo thần thức cường đại đang quét tới chỗ họ.

Phượng Tiêu có điểm sốt ruột nói: "Làm sao bây giờ? Bị người bên ngoài nhìn chằm chằm, chúng ta căn bản là không vào được."

Tần Ly suy tư một lát nói: "Ta đi ra ngoài, nếu không được, thì dùng linh phù. Đã tránh không khỏi, rõ ràng sẽ không né."

"Ly nhi, ta cùng nàng đi ra ngoài." Ánh mắt Minh Dạ kiên định nói, hắn không thể để một mình Tần Ly đối mặt với nguy hiểm bên ngoài.

Tần Ly nhìn Minh Dạ, trong lòng thở dài. Nàng hiểu ý Minh Dạ, cũng không ngăn cản hắn. Bởi vì nếu hiện tại đổi thành là Minh Dạ, nàng cũng sẽ nghĩa vô phản cố đuổi theo hắn.

Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

Tần Ly cùng Minh Dạ đi ra Kính, trong lòng Tần Ly có chút bồn chồn, nhưng trên mặt không nhìn ra sợ hãi và lùi bước.

Ánh mắt luôn quan sát hai người loé qua một chút kinh dị, hai nhân loại kia đến cùng là không biết hay không quan tâm? Đối mặt mình lại còn có thể bảo trì trấn định, quả thật khó được.

Hai mắt Tần Ly tìm tòi chung quanh, mở miệng nói: "Không biết có phải vị tiền bối vừa rồi hay không, nếu đúng vậy, còn mong hiện thân gặp mặt. Hiện tại chúng ta đối ngài mà nói không có năng lực phản kháng, ngài cũng không cần trốn tránh."

"Ha ha, nha đầu nhân loại ngươi thật đúng là hợp khẩu vị của lão phu. Được, lão phu sẽ đi ra gặp ngươi một lần." Dứt lời, không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, nơi cách vị trí Tần Ly đang đứng không xa, xuất hiện một cái lão giả mặc áo bào lam.

Tần Ly phát hiện hắn cũng không giống thú linh thần thú, mà là có thân thể ngưng thực, làm trong lòng nàng cả kinh. Chẳng lẽ ở đây lại có thần thú còn sống? Nàng quay đầu nhìn nhìn Minh Dạ, phát hiện trên mặt hắn cũng có chút bất khả tư nghị. (Không thể tin)

Thân hình lão giả có chút gầy yếu, trông tiều tụy, nhưng một đôi mắt vàng lóe tinh quang khiếp người. Hắn khoanh tay đứng ở không trung, nhìn Tần Ly đối diện.

"Vị tiền bối này, vãn bối Tần Ly. Tuy rằng là nhân loại, nhưng là cũng không có ý mạo phạm thần thú. Đơn giản là vãn bối muốn giúp hai bằng hữu tạo thân thể, cần Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên, bởi vậy mới đến thần thú chi mộ. Còn mong tiền bối thành toàn!" Tần Ly nói xong hai tay ôm quyền, ánh mắt khẩn thiết nhìn trưởng giả đối diện.

"Ngươi nói ngươi có thể đắp nặn thân thể, ngươi là luyện dược sư? Hiện tại cấp bậc ra sao?" Ngữ khí lão giả so vừa rồi vội vàng một phần, trong mắt loé một ánh sáng phức tạp

Tần Ly đối mặt lão giả, cũng không có giấu diếm, gật đầu nói: "Vãn bối quả thật là luyện dược sư, hiện tại đã là cấp bậc luyện dược thần sư."

"Theo lão phu biết, muốn đắp nặn thân thể, chỉ luyện dược thần sư thôi không được. Trên người ngươi chẳng lẽ còn có bí pháp?" Lão giả híp hai mắt, vuốt râu dài nói.

"Không dối gạt tiền bối, trên người vãn bối có Luyện Thần cuốn, bên trong ghi lại phương pháp đắp nặn thân thể." Tần Ly không rõ này lão giả vì sao luôn luôn xoay quanh đề tài này, chẳng lẽ hắn cũng cảm thấy hứng thú?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net