Q5- Chương 25: Tư đấu tổn thương hoà khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khắp hải vực nhìn không thấy điểm cuối, vùng biển nơi chân trời bị ánh chiều tà nhiễm lên màu đỏ rực rỡ. Một đảo nhỏ màu xanh xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mấy người Tần Ly, dưới phụ trợ của nước biển trong vắt, tựa như một khối ngọc thạch màu xanh chói mắt.

"Ly nhi, nơi đó chính là Tinh Sa đảo." Minh Dạ chỉ mảnh lục sắc kia.

Tần Ly gật đầu, "Chúng ta đi xuống đi."

Trong giây lát ba người đặt chân lên trên đảo, những bãi biển cát trắng liên tục được rửa sạch bởi nước biển trong xanh tạo ra những tiếng rì rào. Giẫm lên bờ cát mềm mại đi về phía con dường dải ngọc thạch, Tần Ly có thể cảm giác được mùi trong không khí, ẩm ướt pha lẫn gió biển thổi bên tai, làm tóc nàng bị thổi có chút tán loạn.

Tần Ly hít sâu một hơi, cảm giác thể xác và tinh thần đều được thả lỏng. Kỳ thực nếu ẩn cư ở trên hải đảo quả là một lựa chọn rất được.

Ba người theo đường đi đi về phía trước, hai bên đều là các loại thực vật màu xanh thấp bé. Đi không xa thì thấy có rất nhiều hộ vệ đứng hai bên đường.

Hộ vệ nhìn thấy ba người bọn họ tiến đến, lấy tay ngăn trở nói: "Không biết ba vị là cùng môn phái nào, có thể có thiệp mời?"

Minh Dạ và Tần Ly đứng ở nơi đó, Minh Nhất bên cạnh vội lấy từ trong lòng ra ba tấm thiệp mời đưa qua.

Hộ vệ nhìn thiệp mời, lại nhìn ba người. Trả lại thiệp mời cho Minh Nhất, nghiêng người qua một bên nói: "Mời ba vị!"

Minh Dạ và Tần Ly đi ở phía trước, Minh Nhất đi theo sau Minh Dạ, ba người theo đường đá đi đến trước một cổng chào cao mấy trượng. Phía trên có khắc "Tinh Sa", hai chữ thiếp vàng mạnh mẽ hữu lực làm cho cổng chào càng thêm có khí thế.

Đệ tử Tinh Sa phái thật đúng là không ít, đường hai bên đã đứng đầy. Đi lại ở giữa chủ yếu là người một ít thế lực môn phái nhỏ đến quan sát tỷ thí, tiếp theo chính là đệ tử bổn phái của Tinh Sa phái, nhưng không thấy người ba đại thế lực khác, nghĩ đến chắc là ở bên trong nghỉ ngơi.

Dung mạo của Tần Ly và Minh Dạ rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, nữ tử một thân lục sa, dung mạo như tiên, nam tử một thân hắc bào, tựa như thần chi. Hai người đi cùng một chỗ tựa như một ngọn đèn sáng, tất cả tầm mắt đều không tự chủ mà dán lên.

Tần Ly đã cơ bản miễn dịch với cái nhìn chăm chú của người khác, trên mặt cũng không có biểu cảm. Ba người đi tới cửa, lại có người ngăn bọn họ lại: "Phiền ba vị đưa thiệp mời."

Minh Nhất đưa thiệp mời tới, sau đó ba người Minh Dạ lần lượt đi vào. Lúc này có một đệ tử đi tới tiếp đón bọn họ: "Ba vị xin mời theo ta!" Dứt lời lập tức đi về phía trước, đưa bọn họ vào trong Tinh Sa phái.

Ngoài Thanh Vân tông, Tần Ly cũng chưa đi đến tông môn khác. Nếu nói Thanh Vân tông nhìn qua làm cho người ta liên tưởng đến tiên sơn, vậy thì Tinh Sa phái chính là tiên cảnh, như thế ngoại đào nguyên.

Đệ tử bọn họ đều là một thân gấm vóc màu xanh, phía trên thêu một tầng ám văn. Đi vào có thể nhìn đến hai bên gieo trồng hoa cỏ trân quý, lúc này đúng là thời khắc thi nhau khoe sắc. Hoa hồng xanh tím làm cho người ngắm lập tức thoải mái. Bên trong kiến trúc phần lớn là màu trắng, trừ bỏ một tòa đại điện uy nghi bề thế, kiến trúc còn lại cũng không quá cao.

Ba người Tần Ly đi theo đệ tử chiêu đãi bọn họ đi sâu vào bên trong, đi ngang qua đại điện, thì thấy có một hồ rộng lớn, trong hồ là nước biển màu xanh lam. "Đây là phái ta dùng để nuôi dưỡng Hắc Sa thú, mấy vị đừng nên đến gần. Hắc sa thú tính tình thô bạo, rất dễ không khống chế."

Tần Ly liếc mắt nhìn bóng đen bơi ở dưới hồ, đi theo bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Phòng khách ở Tinh Sa phái là là một nơi có rất nhiều tiểu viện, đi theo người dẫn đường đi tới chỗ xây rất nhiều tiểu viện, đứng ở trước viện thứ hai. "Vị sư tỷ này, ngươi là đệ tử Thanh Vân tông đúng chứ? Chư vị Thanh Vân tông đều là ở trong viện này, ngươi xem là ở nơi này, hay là tiểu viện bên kia?"

Tần Ly nhìn bên cạnh nói: "Dạ, hai người ở nơi đó đi, ta đi vào chào hỏi mấy người trưởng lão đã." Nói xong, lập tức cất bước vào cửa tiểu viện.

Minh Dạ đi vào viện bên cạnh, Minh Nhất theo sau hắn đi vào.

Tần Ly vào viện thì thấy Dịch Băng, Tiết Duệ, Bạch Việt đang đứng ở trong viện trò chuyện cái gì đó, nhìn qua vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Nghe thấy cửa truyền đến động tĩnh, đám người Tiết Duệ đồng thời quay đầu, thấy người tới chính là người bọn họ tìm không thấy Tần Ly, biểu cảm ba người không giống nhau.

Tiết Duệ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, thời điểm nghe sư phụ nói vẫn chưa liên hệ được với Tần Ly, trái tim hắn liền không buông lỏng. Lo lắng thì lo lắng, nhưng vẫn không thể ngừng liên tưởng lung tung. Hiện tại thấy nàng bình an đứng ở trước mặt, mới chính thức an tâm. Hắn mỉm cười đi đến trước mặt Tần Ly: "Sư muội, sư phụ mãi không liên hệ được với muội, mọi người đều rất lo lắng. Hiện tại thấy muội bình an, sư phụ nhất định phi thường cao hứng."

"Ừ, khiến các huynh lo lắng. Sư huynh, để sau hẵng nói, ta đi thăm sư phụ trước." Tần Ly cười với Tiết Duệ, rẽ hướng sang căn phòng thứ nhất.

Dịch Băng vào một khắc nhìn thấy Tần Ly, sắc mặt liền trầm xuống. Vốn tỷ thí lần này là do Tần Ly tham gia, nhưng bởi không liên hệ được với nàng, mới đổi thành mình. Thời điểm nghe sư phụ nói không liên hệ được với nàng, nàng ta vẫn mãi chờ đợi Tần Ly tốt nhất không cần xuất hiện nữa. Thậm chí nghĩ, nói không chừng lúc này nàng đã chết ở địa phương nào. Nghĩ nếu ở môn phái tranh tài mình có thể đạt được danh hiệu, địa vị của mình ở trong tông nhất định sẽ nâng cao Nhưng mộng đẹp còn chưa biến thành sự thật, Tần Ly cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.

Lúc Bạch Việt thấy Tần Ly, tâm tình cũng có chút phức tạp. Nhưng lúc thấy nàng bình an xuất hiện trước mặt mình, lại có một tia kinh hỉ, đồng thời cũng có một ít lo lắng.

Thời điểm Tần Ly đi vào trong phòng, thì thấy Phong trưởng lão đang cùng Lãnh trưởng lão thảo luận cái gì đó, trong đó nhắc tới ba chữ U cung, nàng nghĩ chắc là đang thảo luận thực lực các môn phái khác. "Sư phụ, đồ nhi đã trở lại."

Phong trưởng lão và Lãnh trưởng lão thấy người vào là Tần Ly, đều sửng sốt trong chớp mắt. Phong trưởng lão vừa mới còn bộ dáng mặt ủ mày chau, nhất thời thấy nàng thì thở phào. "Thật tốt quá, con trở về đúng lúc. Vi sư vừa nãy còn cùng Lãnh trưởng lão thảo luận thực lực phái khác, đang buồn bực đây."

"Không biết tham gia tỷ thí lần này thực lực các thế lực như thế nào?" Tần Ly thấy sắc mặt hai vị trưởng lão không tốt, tựa hồ đối thực lực mấy thế lực khác có chút kiêng kị.

Lãnh trưởng lão trả lời: "Môn phái tranh tài mỗi tông môn phái ra năm đệ tử, đây là danh sách, con xem đi, ngoài người U cung còn chưa tới, còn lại đều đã đến." Nói xong, đưa một tờ giấy cho Tần Ly.

Tần Ly nhận lấy nhìn xem, phát hiện phía trên lại có tên Đoan Mộc Vân Nghệ. "Sư phụ, thiếu chủ cũng tham gia tranh tài lần này?"

"Ừ, trong danh sách tham gia lần này, xếp hạng thứ nhất đều là thiếu chủ tông môn, bốn người còn lại đều là đệ tử tinh anh." Trong danh sách ngoài thiếu chủ các tông môn, tu vi các đệ tử còn lại cũng không quá cao. Phong trưởng lão biết tu vi Tần Ly đã đột phá thánh cấp, nếu tham gia Thanh Vân tông lần này nhất định có thể lấy được khôi thủ.

"Sư phụ, người được chọn đã có, đồ nhi sẽ không lên đâu." Nàng nghĩ hiện tại năm người đều đã định, nàng thay ai cũng đều rất không tốt. Đều là tinh anh đệ tử, lòng tự trọng đều rất cao.

Phong trưởng lão và Lãnh trưởng lão nhìn nhau, sau đó suy tư một chút nói: "Vậy được rồi, nhưng lúc tỷ thí con vẫn phải đi." Hiện tại Tần Ly đã trở lại, dù không tham gia tỷ thí, vẫn có thể thay thế bổ sung, như vậy bọn họ còn có bảo đảm.

Tần Ly gật đầu, Phong trưởng lão nói tiếp: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này con đi đâu thế? Sao mãi không liên hệ được với con?"

"Đồ nhi luyện chế đan dược thiếu một loại linh dược, trong khoảng thời gian này đi hái thuốc. Có thể do địa thế nơi đó đặc biệt, ngăn cách liên hệ bên ngoài. Biết sư phụ liên hệ không được sẽ lo lắng, cho nên vừa hái xong thì trở lại." Tần Ly không nói ra Thú Lĩnh và Hỗn Nguyên Tử Hồn Liên, dù sao Thú Lĩnh quá mức đặc biệt, nàng không muốn có rắc rối.

Phong trưởng lão gật đầu: "Ừ, thời gian không còn sớm, con đi về trước nghỉ ngơi đi!"

Tần Ly ra khỏi phòng trưởng lão, sắc trời đã dần tối. Nàng nghĩ muốn nói một tiếng với Minh Dạ, bước đi đến tiểu viện cách vách.

Minh Dạ đang đứng ở trong viện, nhìn thấy Tần Ly đi qua hỏi: "Ly nhi, lần này tỷ thí nàng tham gia không?"

"Không, danh sách đều đã định, vẫn không nên thay người khác. Như bây giờ cũng tốt, tương đối thoải mái." Tần Ly cười nói.

Minh Dạ gật đầu, hắn cũng không muốn Tần Ly đi lên. Tuy rằng lấy tu vi Tần Ly hiện tại, sợ là những người đó không ai là đối thủ của nàng, nhưng có thể không đi lên giảm một ít thị phi phiền toái cũng tốt.

Sáng sớm hôm sau, đệ tử Tinh Sa phái đến phòng khách bên này, nói là dẫn bọn họ đi dạo các nơi. Dù sao cách tỷ thí còn hai ngày, hai ngày này chính là thời gian để bọn họ du ngoạn và thả lỏng.

Tần Ly cảm thấy phong cảnh Tinh Sa đảo không tệ, nên chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo. Nàng vốn muốn gọi Minh Dạ, nhưng có mấy người Tiết Duệ, Bạch Việt, nàng ngại làm người đặc biệt.

Mấy người đi theo đệ tử Tinh Sa phái ra ngoài, lúc đi đến cổng chào,  có mấy người từ trên trời bay xuống. Mỗi người đều là một thân cẩm bào màu đen, trên quần áo còn có mấy kẻ sọc màu nguyệt bạch.

"Các vị khách quý mời vào!" Đệ tử Tinh Sa phái canh giữ ở cửa nói.

Lúc này một vị trưởng lão Tinh Sa phái đi tới, chắp tay với một nam tử còn trẻ và lão giả: "Thì ra là U Hoàn trưởng lão, thật sự là thất kính thất kính."

"Tinh Doãn trưởng lão khách khí!" U Hoàn đồng dạng chắp tay.

"Vị này chắc là thiếu cung chủ U cung?" Tinh Doãn thấy hơi hơi nam tử cạnh U Hoàn đầy âm lãnh, hỏi.

U Húc Nghiêu hướng về phía Tinh Doãn hơi hơi gật đầu, cũng không nói. Sau đó hắn nhìn thấy mấy đệ tử mặc trang phục Thanh Vân tông, con ngươi u lãnh híp lại, hiển nhiên có chút khó chịu.

U Hoàn cũng chú ý tới, U Chấn lần trước lên Thanh Vân tông vẫn chưa về tông môn, liên hệ cũng không cần liên hệ, sợ là dữ nhiều lành ít, chuyện này khẳng định không khỏi liên quan đến Thanh Vân tông.

Bởi vì chuyện Dược cốc lần trước, quan hệ giữa hai đại tông môn đã rất căng thẳng. Tất cả đệ tử U cung và Thanh Vân tông đều thấy được thù hận trong mắt đối phương, không khí giữa hai bên có chút xấu hổ.

Tinh Doãn cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị giữa bọn họ, nói với U Hoàn: "U trưởng lão, một đường mệt nhọc, đi vào nghỉ ngơi một chút đi!"

U Hoàn gật đầu, đoàn người lập tức đi vào bên trong. Nhưng hướng bọn họ đi đúng lúc đối lập với Thanh Vân tông, người hai bên ai cũng không nguyện ý xê dịch. Hiện tại ai chuyển bước chính là nhận thua với đối phương, bởi vậy hai bên cứ như vậy giằng co.

Tinh Doãn cho đệ tử dẫn đường một ánh mắt, đệ tử đẫn đường cho đám người Tần Ly nói: "Không bằng chúng ta đi thăm hồ Hắc Sa một chút, nơi đó nuôi dưỡng Hắc Sa thú chuẩn bị chọn lựa." Nói xong, đi về phía bên cạnh.

Tiết Duệ nghĩ trước tranh tài không thể tư đấu, nên đi theo đệ tử kia đi và bên cạnh. Đám người Tần Ly thấy Tiết Duệ xoay người, cũng xoay người đi theo hắn.

"Hừ, còn không phải phải nhường đường, cũng dám đối nghịch U cung chúng ta, thật sự là không biết tự lượng sức mình!" Một gã đệ tử nhỏ giọng nói.

Các đệ tử khác cũng cười khẽ, tiếng cười nhạo rơi vào tai đám người Tần Ly. Bạch Việt nghe tiếng cười của bọn họ, nắm chặt hai đấm xoay người vọt tới trước mặt đệ tử vừa mới nhỏ giọng: "Có gan ngươi lặp lại lần nữa! Hôm nay không giáo huấn ngươi, ta sẽ không tên Bạch Việt!"

Tiết Duệ và Tần Ly nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng không tốt. Chẳng qua tính Bạch Việt nóng nảy, trực tiếp liền vọt qua.

Tên đệ tử kia cười nhạo một tiếng: "Sao nào, lặp lại lần nữa hả? Thanh Vân tông thì như thế nào, đụng tới U cung chúng ta còn không phải nhường đường? Trước tranh tài không cho phép tư đấu, chẳng lẽ ngươi còn dám phá hư quy củ?"

Đệ tử nói chuyện là đệ tử của U Hoàn, tên U Sở. Hắn chính là cá chắc người Thanh Vân tông không dám thật sự động thủ, mới có thể lên tiếng khiêu khích. Phải biết rằng đệ tử động thủ sẽ bị loại bỏ tư cách thi đấu, đến lúc đó nếu bởi vì bản thân khiến tông môn thua tỷ thí, sẽ khiến tông môn trở thành trò cười toàn bộ tây đại lục. Ai cũng không đảm đương được trách nhiệm này, tự nhiên sẽ không làm như vậy.

Tần Ly mắt thấy Bạch Việt đã không không chế được cảm xúc của mình, thuấn di một cái trực tiếp xuất hiện trước Bạch Việt, cười yếu ớt nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói trước tranh tài không thể phát sinh tư đấu hả? Tư đấu tổn thương hòa khí, không động thủ ta cũng có thể khiến ngươi xin lỗi."

"Xì, ta không có nghe lầm? Xin lỗi? Tốt, ta liền xem xem ngươi làm sao khiến ta xin lỗi!"

U Sở vừa dứt lời, khinh thường lẫn cười nhạo trên mặt còn chưa biến mất, cảm giác được một hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt hắn, hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp "phù phù" một tiếng quỳ xuống. Hắn khom thắt lưng, nằm rạp trên mặt đất, muốn nâng người nhưng căn bản không làm được.

"Chính là như vậy khiến ngươi xin lỗi!" Tần Ly cúi đầu nhìn U Sở nằm rạp dưới chân: "Ngươi đã chủ động quỳ xuống nhận sai, đệ tử Thanh Vân tông chúng ta sẽ không thèm so đo với ngươi. Mau đứng lên đi, trên đất lạnh lắm đấy."

Lòng Dịch Băng chợt lạnh, tu vi Tần Ly khi nào thì trở nên mạnh như vậy? U Sở kia nghe nói đã đột phá đế cấp, cả uy áp Tần Ly phóng ra cũng không ngăn cản được. Chẳng lẽ khoảng cánh giữa nàng ta và Tần Ly đã xa như vậy sao? Càng nghĩ trong lòng nàng ta càng suy sụp, vốn nàng ta nhìn Tần Ly còn có thể bất mãn và ghen tị, nhưng hiện tại nàng ta phát hiện bản thân cả tư cách ghen tị cũng không có.

Trong lòng Tinh Doãn rùng mình, tu vi tiểu cô nương này hắn lại không nhìn thấu, nhưng theo uy áp nàng phóng xuất ra, cũng không thấp hơn thánh cấp. Khi nào thì trong hàng đệ tử Thanh Vân tông có đệ tử thực lực mạnh như vậy?

Người bên cạnh xem náo nhiệt khóe miệng đều có chút run rẩy, rõ ràng là nàng phóng xuất ra uy áp không ép tới bọn họ, còn biểu hiện dường như thật sự rộng lượng, chưa từng thấy người có thể biểu hiện như vậy.

Phần lớn mọi người đều không thấy rõ động tác của Tần Ly, từ khi nàng đến phía trước Bạch Việt đến chuyện về sau, cũng chỉ là chuyện trong giây lát.

U Húc Nghiêu cho tới bây giờ không chú ý dung mạo nữ tử, bởi vì ở hậu cung của hắn cái dạng nữ tử gì cũng không thiếu, nhưng trên người mấy nữ tử đó đều không có ngạo khí lẫn khí phách như trên người Tần Ly.

Ánh mắt hắn nhìn Tần Ly có chút u ám, mở miệng nói: "Thanh Vân tông thật sự là ngọa hổ tàng long." Hắn vung tay áo quét tới Tần Ly gây uy áp.

Thú vị, hơi thở trên người nữ nhân này thật hùng hậu, xem ra ngoài Đoan Mộc Vân Nghệ, hắn lại tìm được một đối thủ có thể địch nổi hắn.

(Xàm xí vừa thôi chú em, Minh Dạ còn chưa địch nổi thì bao giờ mới đến chú em)

Tần Ly vừa mới chỉ dùng một tầng thực lực, bị U Húc Nghiêu hóa giải cũng rất bình thường. Tuy rằng uy áp hóa giải, nhưng hai chân U Sở vẫn run lên, căn bản là không đứng được, hai người bên cạnh vội giúp đỡ hắn đứng lên. U Sở trừng mắt Tần Ly, trong lòng cáu giận. Vốn là muốn Thanh Vân tông mất mặt, không ngờ cuối cùng lại làm mất mặt U cung.

U Húc Nghiêu lạnh lùng lườm U Sở một cái, hắn vội cúi đầu lui xuống.

Tần Ly cười mỉm: "Tạ U thiếu cung chủ khích lệ! Được rồi, đệ tử Thanh Vân tông chúng ta là người luôn rộng rãi, tự nhiên sẽ không chấp nhặt một tên tiểu nhân miệng lưỡi lợi hại. Hắn đã biết sai, chúng ta trước hết cáo từ." Nói xong, vươn tay kéo Bạch Việt đang ngay ngốc đi tới cạnh đám người Tiết Duệ.

"Không phải muốn đi Hắc Sa trì sao?" Tần Ly thấy đệ tử Tinh Sa phái còn thất thần, bĩu môi nói.

Tên đệ tử kia có thế này mới tỉnh lại, gật đầu nói: "Các vị đi theo ta!"

Tinh Doãn thấy đám người Tần Ly đi rồi, liền nói với U Hoàn: "U trưởng lão mời!"

Sắc mặt U Hoàn không tốt lắm, luôn luôn âm trầm. Không ngờ lúc nãy bị Thanh Vân tông biến thành mất mặt mũi, chờ thời điểm tranh tài, nhất định phải tính sổ hết với bọn họ.

U Húc Nghiêu nhìn bóng lưng Tần Ly, thời điểm tranh tài hắn nhất định phải lĩnh giáo cô gái này.

Đám người Tần Ly đi về phía Hắc Sa trì, sau khi Bạch Việt tỉnh lại sau khiếp sợ, biết được bản thân sai lầm. Hắn vừa mới rất xúc động, nếu không phải Tần Ly che ở phía trước hắn, hắn nhất định sẽ không nhịn được động thủ. Nếu bởi vì hắn xúc động làm Thanh Vân tông hổ thẹn, hắn chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ? Nghĩ đến đây, hắn đỏ mặt đi đến cạnh Tần Ly nhỏ giọng: "Sư tỷ, cám ơn."

Tần Ly lắc đầu: "Giữa chúng ta còn nói mấy cái này? Được rồi, đi thôi!"

Đến một mảnh hải vực được bao bọc, đệ tử Tinh Sa phái nói: "Nơi này chính là Hắc Sa trì, bên trong nuôi dưỡng đều là một số chuẩn bị chọn lựa ra. Trước mỗi lần chọn lực đều sẽ dùng thuốc bột kích phát thú tính của chúng, có thể lưu lại sẽ lấy ra."

Đệ tử Tinh Sa đều có Ngự Sa thuật, mặc kệ là võ giả hay là huyền linh sư, đều có thể có được một Hắc Sa thú. Bởi vì là trên biển, ngày thường đi lại có thể làm tọa kỵ, còn có thể phụ trợ chiến đấu. Hắc Sa thú tuy rằng không thể rời nước biển thời gian dài, nhưng trong thời gian ngắn vẫn là không có vấn đề.

Đi thăm Hắc Sa trì xong, lại thăm vài nơi khác một chút, sau đó đoàn người trở về trong Tinh Sa phái.

Minh Nhất nghe một màn buổi sáng, đã báo cáo mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Minh Dạ. Minh Dạ chỉ cười, không ngờ Ly nhi của hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy.

Sau khi đám người Tần Ly trở lại viện, Phong trưởng lão đã triệu tập bọn họ. Mấy người tập trung ở trong phòng Phong trưởng lão, Đoan Mộc Vân Nghệ đã ở trong đó.

"Chuyện hồi sáng nay chúng ta đã nghe nói, Bạch Việt, về sau nhất định phải khống chế cảm xúc, biết rõ người U cung không có hảo ý, con còn muốn trúng kế? Vi sư ngày thường dặn con như thế nào?"

Bạch Việt cũng nhận ra sai lầm của mình, cúi đầu nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."

Phong trưởng lão thấy Bạch Việt cúi đầu, thở dài nói: "Từ hôm nay trở đi đều ở trong viện bế quan tu luyện, thẳng đến hai ngày sau tranh tài."

Tất cả mọi người hiểu ý Phong trưởng lão, buổi sáng Tần Ly khiến mấy người U cung ăn khổ, bọn họ nhất định không cam lòng, nói không chừng còn có thể gây sự. Chỉ cần hai ngày này bọn họ không ra, những người đó sẽ không có biện pháp.

U Húc Nghiêu lúc này đang đứng trong viện được sắp xếp, nghĩ một màn buổi sáng thì nói với U Hoàn: "Đi điều tra nữ nhân kia."

"Dạ, thiếu cung chủ." U Hoàn đối Tần Ly cũng rất coi trọng, dù sao lập tức sẽ tranh tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net