Q5- Chương 5: Huynh muội gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí của Minh gia ở bãi đất trống hướng Tây Bắc, một mảnh đất to như vậy bị Minh gia chiếm cứ. Nhất là sau khi một ít tán nhân với tiểu thế lực đi vào cung điện, đất trống nhìn qua lớn rất nhiều.

Từ vị trí của Minh gia vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ Minh Dạ và Tần Ly vừa nãy, Minh Kính Thiên cụp mắt ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ánh mắt Minh Huyền Tề và Minh Chỉ Nhu nhìn chằm chằm vào động tĩnh Minh Dạ bên kia.

Minh Dạ đứng dậy rồi sải bước hướng tới chỗ đội ngũ Minh gia, nghĩ mau chóng nói xong, rồi hắn mau chóng rời đi. Minh gia với hắn mà nói một chút hương vị gia đình cũng không có, đây là lí do hắn hàng năm lịch lãm ở bên ngoài cũng không nguyện ý về nhà.

Từ nhỏ, tuy rằng hạ nhân trong nhà đối hắn cung kính, đứa nhỏ khác đều hâm mộ hắn, nhưng chỉ có hắn biết vị trí này bi ai. Đứa nhỏ khác còn có lúc làm nũng với cha mẹ, hắn đang luyện công, nghe gia gia dạy. Thời điểm những đứa trẻ khác đang chơi với nhau, hắn đang luyện công, nghe gia gia dạy. Nộ dung dạy chính là làm thế nào để trở thành một gia chủ tốt, làm sao để mang lợi ích lớn nhất cho Minh gia.

Về sau lớn hơn một ít, những đứa trẻ chi thứ đều coi hắn trở thành đối thủ, mỗi người đều nỗ lực siêu việt hơn hắn chỉ vì vị trí gia chủ lạnh như băng kia.

Tuy hắn là cháu trai gia chủ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng thụ tình yêu của gia gia. Ở trong mắt gia gia hắn, chỉ có lợi ích của Minh gia. Hắn đã không phải cháu trai Minh Kính Thiên, chỉ là người thừa kế gia chủ Minh gia tương lai.

Dần dần, hắn bắt đầu tránh về nhà. Từ sau khi thành lập Minh điện, số lần hắn về nhà lại càng ít, nhưng dẫu hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, gia gia hắn vẫn cố chấp sắp xếp mọi chuyện cho hắn như cũ.

Minh Dạ đi đến đứng nghiêm trước Minh Kính Thiên, đôi mắt lạnh như băng liếc về một bên cha và con gái Minh Huyền Tề, tiện đà nửa khép mắt đứng ở nơi đó, khóe miệng mím thành một đường, sắc mặt hơi không kiên nhẫn.

Minh Kính Thiên luôn mặt âm trầm, thấy Minh Dạ lạnh mặt đứng ở trước mặt mình, giọng lạnh lùng nói: "Dạ nhi, con bé kia là chuyện gì xảy ra?" Nói xong quét mắt tới chỗ Tần Ly, trong khẩu khí chất vấn bá đạo hàm chứa một tia áp lực tức giận.

Minh Dạ khẽ nâng đôi mắt, tản mát ra khí phách thượng vị giả (người bề trên). Hắn cùng Minh Kính Thiên đối diện, không hề có ôn nhu giữa ông và cháu. "Nàng tương lai sẽ là thê tử Minh Dạ ta, là nữ nhân ta yêu."

"Ngươi đừng quên, hiện tại lão phu vẫn là gia chủ, việc này không phải do ngươi làm chủ!" Minh Kính Thiên bất mãn thái độ Minh Dạ, trong mắt tinh quang hiện ra.

Minh Dạ lạnh nhạt nhìn Minh Kính Thiên: "Chuyện của ta không tới phiên người khác làm chủ!"

Minh Kính Thiên bị hơi thở lãnh liệt của Minh Dạ làm cho cứng lại, trong mắt tinh quang tối dần, có thần thái của người già. Tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng đối mặt cháu trai tuổi trẻ khí thịnh, khí thế của hắn đã yếu dần.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng  "Mấy năm nay ngươi luôn lấy lý do tăng thực lực ở bên ngoài lịch lãm, gia gia cho tới bây giờ cũng không quản ngươi. Tu vi của ngươi bây giờ làm người thừa kế gia chủ mà nói cũng coi như đủ tư cách, cũng nên cử hành hôn lễ của ngươi với Tiểu Nhu thôi." Hắn không nói về thân phận của Tần Ly nữa, vòng vo đề tài.

Minh Chỉ Nhu nghe Minh Kính Thiên nói, trong lòng vui vẻ. Dạ ca ca, dù huynh không nguyện ý, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh gia chủ gia gia? Hừ, cái nữ nhân ti tiện kia có cái gì tốt, chờ xem, ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi quỳ gối dưới váy thạch lựu của ta!

Minh Dạ lãnh ngạnh không kém Minh Kính Thiên, sắc mặt hắn như sương, ánh mắt lãnh liệt như đao. Mắt nhìn Minh Chỉ Nhu nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng đáp ứng mối hôn sự này, việc này do người sắp xếp, vậy người tự tìm người nào đó cưới nàng ta là được. Đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không sẽ không chỉ đơn giản là ném trở về như vậy!"

Minh Chỉ Nhu một khắc trước còn đang âm thầm vui sướng, trong lòng nghĩ rất đẹp, một khắc sau đã bị ánh mắt lạnh như băng của Minh Dạ dọa khiếp sợ. Nàng vội cúi đầu, không dám tiếp tục đối diện với Minh Dạ.

"Làm càn! Đây là thái độ của ngươi với gia gia sao? Ngươi là người thừa kế gia chủ Minh gia, tương lai gia nghiệp Minh gia đều phải giao cho ngươi quản lý, ngươi sao có thể nói ra những lời này? Hiện tại chính là cho ngươi thú Tiểu Nhu làm chính thê, ngươi nếu không cưới con bé thì không thể, vậy cho nàng làm thiếp là được!" Minh Kính Thiên hét to một tiếng, tức giận đến xanh cả mặt.

"Ly nhi sẽ chỉ là thê tử Minh Dạ ta, hơn nữa là thê tử duy nhất của ta!" Trái tim Minh Dạ vốn đã lạnh như băng lại băng một phần. Mở miệng ngậm miệng đều là Minh gia và gia nghiệp, đây là gia gia hắn.

Minh Huyền Tề bất mãn: "Dạ nhi, ngươi và Nhu nhi là biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhu nhi muốn bộ dạng có bộ dạng, muốn thực lực có thực lực, ngươi còn cái gì không vừa lòng? Con bé kia không môn đăng hộ đối với ngươi, sao có thể ở cùng nhau?"

Minh Dạ đã không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, dù sao nên nói đều nói. "Các ngươi nói xong chưa? Ta vẫn là câu nói kia, đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Hắn vung tay áo, quay đầu bước đi.

"Ngươi sẽ không lo lắng an nguy của con bé kia sao?" Minh Kính Thiên híp một đôi mắt thế sự xoay vần nhìn Minh Dạ đưa lưng về phía mình.

Minh Dạ cũng không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu nói: "Thê tử của ta tự nhiên do ta bảo vệ, nếu ai dám đả thương nàng, ta tất hoàn trả gấp trăm lần!" Tiếng nói vừa dứt, không tiếp tục lưu lại, đi về phía Tần Ly.

"Nghiệp chướng, ngươi đứng lại cho lão phu!" Lời Minh Dạ nói hắn làm sao có thể không hiểu, đây là đang trái lại uy hiếp hắn mà! Thật sự là vô liêm sỉ, hắn lại vì một nữ nhân, cả gia nghiệp Minh gia cũng không để ý.

Minh Huyền Tề tức giận: "Dạ nhi, ngươi thật sự hơi quá đáng rồi đấy!"

"Dạ ca ca......" Minh Chỉ Nhu đuổi theo vài bước, nhớ tới cảnh cáo của Minh Dạ, lập tức ngừng bước chân.

Minh Dạ vừa đi, ba đạo thanh âm cùng nhau tuôn ra. Có điều hắn cũng không quay đầu, cả tạm dừng cũng không, cứ như vậy một đường tới chỗ Tần Ly.

Minh Dạ đi đến bên cạnh Tần Ly ngồi xuống, lãnh ý trên mặt còn chưa tan. Tần Ly nhìn Minh gia bên kia, đưa tay đặt trên mu bàn tay hắn. Nàng hiểu nỗi đau hiện tại trong lòng Minh Dạ, chẳng bao lâu sau nàng cũng ở trên vị trí kia.

"Đây là nỗi buồn của đại gia tộc, ta đã quen. Ly nhi, có đôi khi ta thật sự cảm thấy rất mệt, tình nguyện sinh sống tại một gia đình nhỏ, một nhà mấy người, cuộc sống điềm đạm."

"Dạ, đừng nghĩ nhiều như vậy, chàng hiện tại có ta, ta sẽ mãi cùng chàng." Tần Ly ngưng mắt nhìn Minh Dạ nói.

Minh Dạ nhìn Tần Ly cười, trong mắt băng hàn dần bị lo lắng thay thế.

"Đúng rồi, lúc đó ta vào điện là đi qua tìm chàng, còn chưa kịp gặp người Thanh Vân tông nữa. Chàng ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi qua chào bọn họ đã." Tần Ly thấy lục tục có người vào đại điện, trên bãi đất trống thế lực càng ngày càng ít, thấy đám người Đoan Mộc Vân Nghệ bên kia, nói với Minh Dạ.

Minh Dạ không muốn Tần Ly đi qua, đi qua lại gặp nam nhân Đoan Mộc Vân Nghệ kia. Hắn mím môi nói: "Ta đi với nàng."

Tần Ly bất đắc dĩ mỉm cười, cùng Minh Dạ đi đến bên Thanh Vân tông.

"Thiếu chủ, chúng ta có vào không?" Lãnh trưởng lão thấy có thế lực đã vào trong điện, trong lòng ít nhiều hơi sốt ruột.

Đoan Mộc Vân Nghệ chắp hai tay sau người, nhìn đại điện nói: "Chờ một chút!"

Tần Ly đi về phía đám người Đoan Mộc Vân Nghệ, Minh Dạ và người Minh điện đi theo sau nàng.

Đoan Mộc Vân Nghệ nhìn thấy Tần Ly đi tới, ánh mắt ở trên người nàng đánh giá một chút, cười yếu ớt nói: "Vừa rồi ngươi không sao chứ?"

"Không sao." Tần Ly khẽ lắc đầu, sau đó thấy đám người Tiết Duệ đằng sau. Nàng gật đầu với Tiết Duệ, nỗi lo lắng của Tiết Duệ mới biến mất.

"Chúng ta cũng vào đi!" Đoan Mộc Vân Nghệ thấy Tần Ly không có việc gì, đi đầu tới đại điện.

Đoàn người Thanh Vân tông và đám người Minh Dạ cùng nhau đi tới đại điện, Minh Dạ lúc này nắm tay Tần Ly không buông, hắn cũng không muốn lại cùng Tần Ly tách ra một lần nữa.

Cửa đại điện mở một nửa, Đoan Mộc Vân Nghệ đi trước, đoàn người một đám đi vào cửa điện. Vừa tiến vào cửa điện, liền cảm giác được một trận không gian vặn vẹo.

Tần Ly cảm thấy hơi choáng váng đầu, lập tức nhắm hai mắt lại. Chờ sau khi cảm giác choáng váng mắt hoa cùng xé rách biến mất mới mở mắt. Thảo nào vừa rồi sau khi những người đó đi vào một chút tiếng vang cũng không phát ra, thì ra ở cửa có một đạo không gian cấm chế.

Vừa mở mắt, trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, căn bản không cảm giác được trong sương đến cùng có cái gì.

"Mọi người cẩn thận một chút!" Đoan Mộc Vân Nghệ nói xong, đi đầu tiến vào, tiếp là Minh Dạ và Tần Ly, sau đó là những người Minh điện và Thanh Vân tông khác.

Tần Ly và Minh Dạ xuyên mãi qua đám sương dày đặc, trước mắt ngoài sương ra thì chẳng thấy cái gì. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, Tần Ly trượt chân, thân thể bỗng chốc hẫng xuống.

"Ly nhi, bắt lấy!" Minh Dạ dùng sức kéo Tần Ly, Tần Ly vừa quay đầu lại, phát hiện phía dưới là vực sâu vạn trượng. Đây là có chuyện gì? Rõ ràng là trong đại điện, làm sao có thể có vực sâu? Chẳng lẽ là trận pháp gì đó?

Nàng định vận dụng không gian lực bay lên, nhưng phát hiện năng lực khống chế không gian lực của mình lại biến mất, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng sức kéo tay Minh Dạ hướng lên trên. May mắn mình cùng Minh Dạ ở cùng nhau, nếu vừa rồi chỉ có nàng, không phải sẽ ngã xuống?

Tần Ly thật vất vả mới lên được phía trên, nhìn Minh Dạ: "Dạ, chàng thử xem còn có thể sử dụng không gian lực không?"

Minh Dạ nghe Tần Ly nói, lắc đầu: "Không thể." Vừa rồi hắn cũng nghĩ phi thân xuống ôm Tần Ly lên, nhưng phát hiện ở trong này hoàn toàn không thể sử dụng không gian lực. "Chúng ta hiện tại chắc đang ở trong một ảo trận, hơn nữa trong trận có không gian cấm chế."

Tần Ly vội dùng ý niệm hỏi: "Khuynh Nhan, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao?"

"Có thể, nơi này mặc dù có không gian cấm chế, nhưng cũng không cản trở liên hệ." Khuynh Nhan đáp.

Tần Ly có thế này mới yên tâm, sửa sang lại quần áo, liền cùng Minh Dạ đi qua sát biên. Bước chân của hai người trở nên rất chậm, không dám khinh thường.

Vách núi đen phía trước đường rất hẹp, hai người đi qua đó thì lại thấy đường phía trước chỉ nhỏ như ruột dê.

"Grào!"

"Ly nhi, nàng đứng ở phía sau ta đi." Minh Dạ đi đằng trước, cẩn thận đi về phía trước.

"Grào!"

Lại là một tiếng gầm rú, thanh âm càng ngày càng gần. Theo tiếng thét truyền ra, từ xa xa có một con Cuồng sư sáu cánh bay tới. Cánh chim đập vào gió tạo nên những phong nhận cuồng bạo, phong nhận đánh vào không gian xung quanh tạo nên những tiếng động lớn.

Thân thể cao lớn như một ngọn núi đáp xuống, chặn lại tất cả cảnh vật phía trước. Lợi trảo sắc bén như đao kéo lê trên đất, phát ra một tiếng "két", trên đất lập tức loé ánh lửa. Thân Sư to lớn vàng óng ánh một mảnh, toàn thân được kim mao (lông vàng) dài và rậm bao trùm, đầu Sư run lên, nhìn qua rất uy phong lẫm lẫm.

Mắt nó lớn như chuông đồng nhìn hai người  Tần Ly và Minh Dạ, hình như vô cùng bất mãn. Lắc đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, bước từng bước đến chỗ hai người.

"Đây không phải ảo giác, xem ra ảo trận này hư hư thực thực, cũng không phải tất cả đều là ảo cảnh!" Minh Dạ rất khẳng định, con Cuồng Sư sáu cánh trước mặt này chẳng phải ảo trận tạo nên, mà là chân thật tồn tại. Hắn kéo Tần Ly không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Tần Ly cũng cảm nhận được hơi thở cuồng bạo trên người Cuồng Sư, Cuồng Sư sáu cánh này tuy rằng chưa hóa thành hình người, nhưng thực lực chắc là ở thánh cấp.

"Nhân loại, các ngươi vội tới đưa bữa ăn đến cho bổn đại gia sao? Vừa vặn, bổn đại gia đã rất lâu chưa ăn cơm, hôm nay có thịt người ăn cũng không tệ. Tuy rằng hai người các ngươi hơi gầy, còn chưa đủ bổn đại gia dính răng, nhưng làm bữa ăn ngon cũng tốt." Cuồng Sư nói xong, lắc lắc đầu Sư vĩ đại, biểu cảm trên mặt đúng là của con người.

Minh Dạ phía trước ngân quang chợt lóe, Ngân Long thương biến ra.

Tần Ly nghĩ đến trong Huyền giới có hai Tử kim con rối, nói với Minh Dạ: "Dạ, không cần chàng động thủ. Chỗ ta vừa vặn có hai con rối đế cấp cửu giai đỉnh phong, để ta thử xem uy lực của chúng nó."

Minh Dạ suy tư một chút, gật đầu nói: "Nàng cẩn thận một chút, Cuồng Sư này đã tiếp cận thánh cấp."

"Chàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận!" Tần Ly nói xong, lấy hai con rối ra. "Ngươi muốn ăn chúng ta, cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không!" Nói xong, liền thao túng hai con rối đánh tới.

Hai bộ áo giáp Tử kim dong thiết lóe ra lưu quang màu vàng, hai con rối một trái một phải xông tới Cuồng Sư.

"Hừ, không biết điều, cho rằng hai con rối có thể đối phó bổn đại gia sao?" Dứt lời, sáu cánh mở lớn, sáu trận gió tập trung ở trước thân hình thành một cơn lốc, gào thét xông tới con rối.

Tần Ly lập tức khống chế con rối tránh né, sau đó chỉ thấy con rối thần quyền oanh hướng về phía Cuồng Sư đối diện. "Oanh" một tiếng, một quyền đánh vào trên cánh chim Cuồng Sư.

Cuồng Sư vốn cũng không để ý một kích này, không ngờ quyền này đánh tới lông chim trên hai cánh nó đều rụng xuống. Nó "grào!" hét thảm một tiếng, dưới nổi giận cự trảo đã cào về phía con rối.

Cự trảo mang theo lực cương mãnh đánh vào trên người con rối, phát ra "Thứ!" một tiếng, nhưng cũng không giống tưởng tượng của nó, con rối chẳng những không hỏng, trên chiến giáp cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Ánh mắt Tần Ly sáng ngời, Tử kim dong thiết này quả nhiên là thứ tốt, nếu có thể tìm được một ít thì tốt rồi, nàng có thể dùng kim chúc tạo ra một ít linh khí tương đối tốt.

Tâm trạng Cuồng Sư không tốt, lợi trảo nó lấy làm kiêu ngạo lại không thể phá hủy được cái đồ kim loại nát, thật sự là đáng giận.

"Thật sự là tức chết bổn đại gia, cho các ngươi nếm mùi vô địch gió xoáy!" Cuồng Sư ngửa mặt lên trời rống, sáu cánh vỗ nhanh, một cơn gió lốc cuồng bạo gấp mười lần lúc nãy dần hình thành. Trong cơn lốc lại còn mang theo lôi điện lực, xé rách không gian xung quanh, phát ra tiếng "Tư tư".

Tần Ly vừa thấy tình huống không ổn, công kích này tuy hai con rối không chắc sẽ hư hỏng, nhưng nàng không muốn mạo hiểm như vậy, lập tức thu con rối trở về.

Minh Dạ cũng phát hiện năng lượng cuồng bạo trong cơn lốc, lập tức che Tần Ly ở phía sau, tạo một linh quang thuẫn trước người.

Cơn lốc mang theo thế phá không cuốn về phía trước, đánh vào linh quang thuẫn phát ra tiếng vang "Phách phách!". Cơn lốc không ngừng đánh vào linh quang thuẫn để tiến về phía trước, có nguy cơ sắp vỡ vụn. Minh Dạ không ngờ cơn lốc này mãnh liệt như vậy, lại bỏ thêm một tầng linh lực nữa. Cuối cùng hai năng lượng chống cự nửa ngày, "Oành!" một tiếng, nổ mạnh trong không gian.

Minh Dạ lập tức mang theo Tần Ly lùi mạnh về sau mới giảm được nguy hiểm.

"Cái gì? Điều này sao có thể?" Cuồng Sư không thể tin nổi, trong đôi mắt như chuông đồng đầy vẻ không thể tin.

Minh Dạ gọi Ngân Long thương, đột ngột từ mặt đất mọc lên, thả người đâm tới người Cuồng Sư. "Không có gì không có khả năng!"

Trường thương như giao long rời bến, vẽ ra từng đường lưu quang màu bạc, hướng tới Cuồng Sư mà đi. Cuồng Sư lập tức vươn cự trảo vồ về phía ngân thương.

Minh Dạ nhắm vào cự trảo của nó, thả người nhảy lên, nương lực đạo này vọt lên. Sức mạnh thánh cấp quả nhiên không thể khinh thường, Cuồng Sư vốn muốn tránh, nhưng chỉ trong nháy mắt, trường thương của Minh Dạ mang theo khí thế phi long tận trời đánh úp về phía mắt nó.

"Phốc!" một tiếng, cuồng sư mù một con mắt, máu tươi chảy ồ ạt. Cuồng sư thét lên một tiếng, năng lượng toàn thân bắt đầu bạo động, Minh Dạ thừa dịp này phi xuống đất.

Minh Dạ dồn linh lực trên ngân thương, vờn quanh thân, sau đó động, một cỗ linh lực lao tới người cuồng sư.

"Oanh!" một tiếng, bụi đất bay lên, cuồng sư trọng thương ngã xuống đất. "Đừng, đừng giết ta, ta cho các ngươi đi qua!"

Cuồng sư ôm hai mắt của mình nằm rạp trên mặt đất, thân thể khổng lồ không ngừng run run, đã hoàn toàn không còn khí thế như lúc bắt đầu.

Minh Dạ cũng không muốn giết nó, dù sao tu luyện đến thực lực cao như vậy không dễ. "Được, ta có thể không giết ngươi!"

"Trong phòng nhỏ phía trước có chút bảo vật, các ngươi có thể lấy đi." Cuồng sư hơi nghiêng mình, dùng chân trước chỉ đằng sau.

Minh Dạ kéo Tần Ly đi về phía trước, ánh sáng Tần Ly trong mắt càng ngày càng thịnh. Vừa rồi là sức mạnh cường giả thánh cấp sao? Quả nhiên không giống bình thường.

Hai người đi qua người Cuồng Sư, đi không lâu thì phát hiện phòng nhỏ phía trước.

Tần Ly chỉ đằng trước: "Dạ, chàng xem!"

"Đi, vào xem!" Minh Dạ đi đằng trước, tra xét bốn phía, sau đó mới mở cửa ra. Hai người vào phòng, phát hiện trong phòng kê rất nhiều giá, trên giá dĩ nhiên là một ít linh khí bán thành phẩm và một ít chất liệu đặc biệt.

Trên giá thứ nhất là một ít khoáng thạch kim chúc khó gặp, trên giá thứ hai là một ít tinh hạch huyền linh thú, trên giá thứ ba là một ít linh thạch hiếm có. Tần Ly đi đến trước cái giá đầu tiên, trên đó không chỉ có một khối tử kim dong thiết lớn, mà còn có hồng tông thiết, khoáng thạch linh nguyên rồi vài loại khoáng thạch kim chúc trân quý.

Tần Ly vui sướng, quá tốt rồi, vòng Như Ý của nàng cũng có thể thăng cấp. "Dạ, có mấy thứ này, linh khí của chàng cũng có thể thăng cấp."

"Nàng vui là được rồi, những thứ kia nàng lấy hết đi! Nơi này đã có mấy thứ này, tin tưởng địa phương khác chắc cũng tương tự, chúng ta lại đi tìm xem." Minh Dạ khẽ cười nói.

Tần Ly gật đầu, bắt đầu thu mấy khối khoáng thạch trên giá thứ nhất bỏ vào Huyền giới.

"Trưởng lão, phía trước có gian phòng!"

"Đi, chúng ta đi qua nhìn xem."

Ngoài cửa có mấy tiếng bước chân, Tần Ly nghe ra trong đó có một người đúng là trưởng lão U Tuyền của U cung.

Tần Ly cùng Minh Dạ liếc nhìn nhau, cửa đúng lúc này "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

"Trưởng lão, trong phòng không hề thiếu bảo vật đâu!" Người nọ vừa kêu xong thì thấy Tần Ly và Minh Dạ trong phòng, biểu cảm trên mặt lạnh đi.

U Tuyền vừa vào cửa, thấy thủ hạ đối diện với hai người Tần Ly, nhìn một giá trống không, ánh mắt chợt lóe mở miệng nói: "Minh điện chủ, chúng ta lại gặp mặt!" Đối phương chỉ có hai người, bọn họ bên này có ba người. Hừ, thù vừa nãy trên đất trống hiện tại có thể báo. Con nít ranh cũng dám đối đầu với U cung, hôm nay khiến cho các ngươi chết trong này.

Đôi mắt già nua của hắn nhìn chằm chằm Huyền giới trên tay Tần Ly, phương diện này nhất định không hề thiếu thứ tốt, đúng lúc đoạt lại một thể.

Sặc mặt Minh Dạ cũng lạnh tanh, không ngờ lại đụng phải bọn họ. Vừa vặn, đã đụng phải, vậy vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!

"Minh điện chủ, không biết vừa rồi trên cái giá này bày đồ gì thế, chúng ta đều đã tới nơi này, như vậy nên chia đều mới đúng." U Tuyền nói.

Tần Ly nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong lòng cười lạnh: Lại còn muốn chia đều, thật đúng là không biết xấu hổ. "Nếu chúng ta không lấy ra thì?"

"Hừ, vậy đừng trách chúng ta lấy nhiều nạt ít!" U Tuyền ra hiệu bằng ánh mắt cho thủ hạ đằng sau, hai người đi tới phía trước.

"Xem ra U cung quả nhiên là đứng đầu hành vi minh tranh ám cướp mà, hiện tại đã vô cùng thuần thục!" Tần Ly lạnh lùng châm chọc.

Mặt U Tuyền âm trầm, trong mắt lóe u quang lạnh lẽo: "Hừ, ngươi cứ nói thêm hai câu cũng không sao, dù sao nơi này chính là nơi mai cốt của các ngươi!"

"Nơi này nhỏ, chẳng đủ duỗi người, các ngươi cũng không muốn bảo vậy bị tổn thất đúng không?" Tần Ly nói xong, liền cùng Minh Dạ đi ra ngoài.

Trong phòng có không ít bảo vật, cũng không thể bởi vì bọn họ đánh nhau bị tổn thất. U Tuyền đã coi đồ vật trong phòng thành vật trong tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net