Q5- Chương 9: Bán thần khí và thần khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khắc sau Minh Dạ vẫn không xuất hiện ở cửa, trong lòng Tần Ly hơi sốt ruột. Không thể đợi lát nữa được, càng nghĩ càng nóng lòng, còn không bằng tự mình vào xem. Nàng quyết định rồi đi đến cửa, Đoan Mộc Vân Nghệ đi phía trước một bước ngăn cản nàng.

Tần Ly lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Vân Nghệ, hiện tại ai cũng không thể ngăn trở nàng đi vào, tuy rằng vừa rồi Đoan Mộc Vân Nghệ giúp các nàng, nhưng cũng không đại biểu có thể can thiệp hành động của nàng.

Đám người Phong trưởng lão thấy thái độ của Tần Ly đối với Đoan Mộc Vân Nghệ như thế, định mở miệng răn dạy. Đoan Mộc Vân Nghệ ngăn lời hắn muốn nói, trên mặt không có gì biến hóa, chỉ nhẹ giọng: "Ta đi vào với ngươi."

Tần Ly thấy hắn không phải ngăn mình thì không nói chuyện, mà đi vào trước hắn một bước. Bên trong có một hành lang vòng tròn, trong hành lang ngập tràn sương khói màu trắng.

Tần Ly liếc mắt một cái nói: "Ta tìm bên kia."

Không đợi Đoan Mộc Vân Nghệ nói chuyện, Tần Ly đã đi tới một hướng trong đó. Nàng đi một lát trong sương mù, ngoài sương khói màu trắng ở vách tường giống nhau như đúc, thì không còn nhìn thấy cái gì khác. Nàng cảm thấy mình vẫn luôn đứng tại chỗ cứ đi đến gần đó rồi lại đi về, căn bản không đi đến đâu.

"Dạ, chàng có nghe thấy ta nói không?" Tần Ly vừa đi vừa gọi, dẫu mình chỉ đi loanh quanh, nhưng tiếng chắc là có thể truyền đi vào.

Minh Dạ lúc này đang dựa theo hiểu biết của mình về Thiên Diễn trận, đi tới chỗ cơ quan. Tuy rằng hao phí không ít thời gian, nhưng cuối cùng cũng đi tới mắt trận. Hắn cũng không dám trì hoãn thời gian, sợ Tần Ly ở bên ngoài chờ sốt ruột. Vừa muốn đi phá mắt trận, chợt nghe đến bên ngoài tựa hồ có người đang kêu tên của hắn. Phân biệt một chút, nghe ra giọng nói này là Tần Ly, liền hô: "Ly nhi, nàng đừng lộn xộn, ta lập tức tới ngay tìm nàng."

Tần Ly nghe tiếng Minh Dạ vọng đến, nỗi lo âu cũng bình ổn trở lại. Nàng không dám lộn xộn, lo lắng sẽ tạo cho Minh Dạ quấy nhiễu gì. Hắn đã an toàn, nàng cứ ở trong này chờ là được.

Đoan Mộc Vân Nghệ cũng cảm giác được mình vẫn loanh quanh tại chỗ, nhưng ở chỗ hắn không nghe được tiếng của Tần Ly. Nghĩ đến Tần Ly đang ở một bên khác, hắn khẽ nhíu mày. Không thể phủ nhận là, hắn có chút lo lắng.

Tần Ly ở tại chỗ đợi một lát, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng ầm ầm, hình như có tiếng cái gì đó khởi động. Tiếp lại phát hiện sương trắng trước mặt càng lúc càng mờ nhạt, chậm rãi tiêu tán ở trong không gian. Nàng cảm thấy chắc trận pháp này đã bị phá, Minh Dạ hẳn là rất nhanh sẽ ra.

Đoan Mộc Vân Nghệ thấy sương mù dày đặc tán đi, chuyện thứ nhất chính là đi đến chỗ Tần Ly, không biết nàng bên kia có nguy hiểm gì không.

Minh Dạ đã giải trừ trận pháp, hắn đứng dậy đi đến chỗ phát ra tiếng của Tần Ly. Vừa ra cơ quan, Tần Ly đang ở hành lang. Hắn bước nhanh đi qua, rất nhanh phát hiện Tần Ly đứng ở nơi đó.

Minh Dạ vài bước liền chạy vội tới trước mặt Tần Ly, lập tức ôm nàng vào lòng. "Ly nhi, ta không phải bảo các nàng ở bên ngoài chờ sao? Nàng như thế nào vào được?"

Tần Ly bị Minh Dạ ôm lấy từ phía sau, cảm thụ lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, dán cơ thể lại gần. "Thấy chàng chưa ra, ta làm sao có thể lại ở bên ngoài nữa?"

Minh Dạ khóe miệng khinh dương, nở một nụ cười ấm áp: "Ly nhi, nàng lo lắng cho ta?"

Tần Ly xoay người nhìn Minh Dạ, thấy trong ánh mắt hắn có không xác định cùng chờ đợi, thở dài nói: "Chẳng lẽ chàng vẫn chưa tin tưởng ta sao?"

Minh Dạ nhìn thẳng Tần Ly, thấy trong mắt nàng phản chiếu bóng hình mình, lắc đầu: "Không phải, ta tin. Ly nhi, chỉ là ta có chút không yên." Tuy rằng Tần Ly tỏ vẻ tiếp nhận hắn, nhưng hắn vẫn không dám thả tâm, luôn có một cảm giác lo được lo mất. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn chưa từng được cảm nhận ôn nhu, dần quên mất mình cũng có tình cảm. Nếu không phải Tần Ly xuất hiện, có lẽ trái tim hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có độ ấm.

Từ lúc Tần Ly gặp được đám người Minh Kính Thiên về sau, nàng đã hiểu lý do vì sao Minh Dạ luôn lạnh như băng. Nàng cảm thấy Minh Dạ rất giống đời trước của mình, đều là từ nhỏ đã sống trong gia đình không có ôn nhu. Nhưng nàng tốt xấu còn có mẫu thân, không giống Minh Dạ từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, lại có một gia gia chỉ quan tâm hưng suy của gia tộc.

Nàng luôn không tin tưởng tình yêu, bởi vậy sợ hãi trả giá tình cảm, tin chắc Minh Dạ không khác nàng là bao, bởi vậy mới có thể luôn luôn lo được lo mất như vậy.  Nàng ôm lấy Minh Dạ, tựa đầu vào bờ vai của hắn: "Dạ, về sau để ta bảo vệ chàng nhé?"

Thân thể Minh Dạ run lên, lực đạo trên tay càng chặt. "Ly nhi......"

Đoan Mộc Vân Nghệ lúc này đi tới chỗ Tần Ly bên kia, liếc mắt thấy phía trước hai người ôm nhau. Hắn dừng bước, ánh mắt tối sầm lại, xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, người chờ ở ngoài cửa thấy Đoan Mộc Vân Nghệ đi ra, cũng tiến lên muốn hỏi một chút tình huống bên trong. Đoan Mộc Vân Nghệ không nói gì, chỉ đứng ở cửa vào nhìn tình huống bên trong.

Tần Ly cùng Minh Dạ rất nhanh cũng bước ra, Minh Dạ nói: "Cơ quan đã giải trừ." Tiếp, lập tức cùng mọi người tiến vào.

Đoàn người chọn một phương hướng rồi đi vào trong, bên trong mặc dù có hai hành lang, nhưng ở điểm cuối thông nhau. Đi đến bên trong có thể nhìn thấy cửa vào giữa giữa, đi vào chỉ thấy toàn bộ trong phòng hình tròn đặt ba cái tủ đứng, từng cái tủ có một linh khí.

"Đây là?" Lãnh trưởng lão kinh ngạc nói, những người khác cũng đều là một biểu cảm khiếp sợ. Nguyên nhân mọi người sợ hãi than chính là, trong tủ đứng trung dĩ nhiên là ba kiện bán thần khí. Ba kiện bán thần khí, đây là khái niệm gì? Rất nhiều người cả đời cũng không gặp được bán thần khí, lại càng không phải nói bỗng chốc chính là ba kiện!

Trong đó một kiện là một thanh bảo kiếm, cả thân tản ra hàn quang màu lam, cho dù sử dụng kiếm tinh phong, vẫn có thể cảm giác rõ ràng được hàn khí bên trong truyền ra. Trên vỏ kiếm điêu khắc một ít tẩu thú đồ văn, cẩn thận quan sát có thể phát hiện đồ văn chạm trổ vô cùng tinh tế, mà ngay cả một ít chi tiết đều có thể thấy phi thường rõ ràng. Đuối thân kiếm có một tiểu bài, mặt trên có khắc ba chữ "Hàn băng kiếm".

Kiện ở giữa là một thanh chủy thủ (dao găm ngắn), vỏ đao sáng bóng loé ra ánh đen, trên vỏ đao được khảm mấy viên tinh hạch huyền linh thú cao cấp. Trên chủy thủ khắc một hắc long, bộ dáng hung ác. Cho dù không đi qua, vẫn có thể cảm giác được trên chủy thủ truyền đến hung thần khí. Bên ngoài Chủy thủ quanh quẩn sương mù màu đen, làm cho người ta không rét mà run. Đồng dạng, phía dưới chủy thủ cũng có một cái tiểu bài, mặt trên có khắc hai chữ "Long Uyên".

Kiện cuối cùng là một cây trượng, trên thân trượng lóe lưu quang màu đỏ, ở trên cùng được khảm một viên linh thạch thập phần quý hiếm. Linh thạch hình tròn, bị mấy móng vuốt bao vây. Phía dưới trên tiểu bài viết hai chữ "Phệ Hồn".

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào ba kiện thứ thần khí, hận không thể lập tức đi lên thu bọn chúng vào trong túi mình. Những người khác nhìn Đoan Mộc Vân Nghệ và Minh Dạ, vẫn kiềm lại khát vọng trong lòng mình. Đoan Mộc Vân Nghệ đầu tiên nói: "Ba kiện bán thần khí này đều có khí linh, cụ thể chia ra sao, vậy xem ba kiện linh khí này lựa chọn đi! Ý các vị như thế nào?"

Mấy người liếc nhìn nhau, cũng cảm thấy biện pháp này tương đối ổn. Tuy rằng linh khí lựa chọn chủ nhân, tốt xấu bọn họ vẫn có hi vọng. Nơi này nhiều người như vậy, nếu dùng phương pháp khác, sợ là căn bản không tới phiên bọn họ.

Vì lấy công bằng, mấy người Đoan Mộc Vân Nghệ và Minh Dạ xếp phía sau, nhường một ít thế lực hơi nhỏ đi lên thử xem trước. Những người đó nhìn ba kiện bán thần khí trong ánh mắt đều lóe u quang tham lam, một đám xoa tay đi tới.

Trong lòng bọn họ đều muốn, nơi này có ba kiện bán thần khí, hi vọng của mình sẽ hơn vài phần. Một đám thử đi qua, nói không chừng sẽ có một kiện sẽ nhận bọn họ là chủ. Nhưng đáng tiếc là, ý tưởng tốt đẹp, nhưng sự thật thường tàn khốc. Có mấy người vừa đi tiến lên đã bị linh khí thả ra hơi thở khiến bắn ra ngoài, có tuy rằng có thể tiến lên, nhưng chỉ cần vừa chạm vào linh khí trên tay đã bị tổn thương. Một đám thất bại, một đám đi lên, rất nhanh cũng chỉ còn lại mấy người Thanh Vân tông cùng đám người Minh Dạ.

Đầu tiên là Lãnh trưởng lão tiến lên, hắn coi trọng Hàn Băng kiếm, đi đến phía Hàn Băng kiếm. Vừa đi gần hắn liền cảm giác được Hàn Băng kiếm bài xích hắn, nhưng hắn cũng chưa chết tâm, vẫn đi về phía trước. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu đại lý không thể cưỡng cầu, ngay lúc ngón tay cảm giác hơi đau đớn, hàn băng khí cũng đã xâm nhập trong cơ thể hắn. Không có cách nào, hắn đành phải thả tay, vẻ mặt có chút uể oải.

Mấy người khác cũng đi tới, nhưng vẫn như cũ là kết quả kia, không có một ai có thể thấy được linh khí mà không bị thương.

Tần Ly nhìn mấy người còn lại, hiện tại chỉ còn lại Minh Dạ, Lăng Cảnh và Đoan Mộc Vân Nghệ và nàng chưa tiến lên. Nàng đi đến cạnh Lăng Cảnh: "Ca, huynh coi trọng linh khí nào?"

"Thanh Hàn Băng kiếm kia không tệ." Lăng Cảnh vẫn luôn sử dụng kiếm, bởi vậy liếc mắt một cái đã coi trọng Hàn Băng kiếm.

Tần Ly cười nói: "Đi lên thử xem đi!"

Lăng Cảnh gật đầu, đi lên trước một bước. Hắn đi thẳng về phía Hàn Băng kiếm, từng bước đều rất cẩn thận, sợ Hàn Băng kiếm phản phệ. Nhưng thẳng đến khi đi tới trước mặt, cũng không cảm giác được hàn khí. Hắn mím môi đưa tay duỗi đến trước thân Hàn Băng kiếm, chỉ thấy thân kiếm Hàn Băng run lên, như đang đối thoại với hắn.

"Ngươi có bằng lòng trở thành linh khí của ta?" Mắt Lăng Cảnh sáng ngời, vui vẻ nói.

Hàn Băng kiếm phi thân dựng lên, bỗng chốc bay lên không trung, xoay vài vòng rồi dừng lại bên người Lăng Cảnh. Những người khác thấy đều là một mặt màu đất, xem ra bọn họ là không hi vọng.

Lăng Cảnh mang theo Hàn Băng kiếm đi trở về bên cạnh Tần Ly, Tần Ly cười nói: "Chúc mừng ca ca, xem ra nó rất vừa ý huynh đó! Mau lấy máu nhận chủ đi!"

Lăng Cảnh gật đầu, nhỏ máu lên thân kiếm. Hàn Băng kiếm lam quang mãnh liệt, sau hóa thành một đạo lưu quang phi vào trong cơ thể hắn.

Tần Ly cảm thấy cấp bậc ba kiện bán thần khí này tựa hồ cao hơn Lưu Vân kiếm của nàng, bởi vì thời điểm nàng lấy máu nhận chủ cũng không cảm giác được Lưu Vân kiếm tác động qua lại với nàng.

Khuynh Nhan nói: "Trong Lưu Vân Kiếm của ngươi còn chưa hình thành khí linh, bởi vậy không có kháng cự. Ba kiện bán thần khí này đều có khí linh tồn tại, quả thật cấp bậc cao hơn Lưu Vân kiếm của ngươi. Ngươi phải biết rằng, bán thần khí sau khi sinh ra khí linh, đã là tiếp cận tới thần khí."

Minh Dạ sau Lăng Cảnh đi tới trước mặt Long Uyên, cảm thấy Long Uyên truyền ra hơi thở khiến hắn cảm thấy phi thường thân cận. Hắn cầm Long Uyên lên, cũng không cảm giác bài xích. Sát khí màu đen trên Long Uyên đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu liễm, từ bên ngoài đã không nhìn thấy dị thường, tựa như một thanh chủy thủ bình thường.

Ánh mắt Minh Dạ nhíu lại, không ngờ bán thần khí này quả nhiên khác biệt, lại có thể cảm giác được tâm ý của hắn. Ngân Long thương của hắn cũng không có loại linh tính này, làm hắn có chút ngạc nhiên. Sau khi lấy máu nhận chủ, Long Uyên ở trong tay Minh Dạ run lên, rồi phong ấn ở giữa hai lông mày của Minh Dạ. Hiện tại giữa hai lông mày của hắn có một hình săm hắc long, khiến hắn nhìn càng thêm lãnh liệt khí phách.

Cuối cùng là Đoan Mộc Vân Nghệ tiến lên, cũng rất thuận lợi thu Phệ Hồn. Thật giống như ba kiện linh khí này đã sớm quyết định rồi, tự tìm chủ nhân mình.

Bán thần khí tìm được chủ nhân, người khác cũng chỉ có thể ủ rũ rời đi. Tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết không phải có thể miễn cưỡng. Huống hồ thân phận ba người này không cùng đẳng cấp với họ, bọn họ chính là muốn cướp đoạt cũng không có cơ hội.

"Tiểu Ly Ly, vì sao ngươi không đi thử xem? Kỳ thực mấy món bán thần khí kia đều sẽ không bài xích ngươi. Hiện tại trong cơ thể ngươi có khí hỗn độn căn nguyên, thiên địa linh vật gì cũng sẽ sinh ra cảm giác thân thiết với ngươi." Khuynh Nhan hỏi.

"Ta đã có Lưu Vân kiếm, huống chi ta cũng không dùng quen linh khí khác." Linh khí Tần Ly thường dùng cũng chỉ có vòng Như Ý và Lưu Vân kiếm, cả Kim Huyễn Linh cũng không thường xuyên sử dụng.

Mặc dù có một phần nguyên nhân này, nhưng phần lớn nguyên nhân vẫn là nàng muốn nhường ba kiện linh khí này ra ngoài. Nàng luôn muốn giúp Lăng Cảnh tìm một kiện linh khí tiện tay, vốn định tự luyện chế, nhưng lần này bán thần khí đã sinh ra khí linh, tự nhiên là tốt hơn nàng luyện chế. Về phần Đoan Mộc Vân Nghệ, cảm thấy hắn giúp mình rất nhiều, bán thần khí này coi như tạ lễ.

Đoàn người lục tục đi ra ngoài cửa, mấy người Tần Ly đi ở sau cùng. Thời điểm đi tới cửa, Tần Ly theo bản năng nhìn phía trên, tổng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác rất quái dị. Nàng kéo Minh Dạ lại hỏi: "Dạ, phía trên có phòng không?"

Minh Dạ dừng lại quan sát một hồi nói: "Vừa rồi ta đã xem xét qua, không phát hiện nơi này còn có đường có thể đi. Trừ bỏ nơi này có trận pháp, địa phương khác cũng không có thiết trận."

"Dạ, ta giống như nghe được cái gì đang triệu hồi ta, chàng trước đi ra ngoài chờ ta một chút." Tần Ly nghĩ một hồi vẫn quyết định lưu lại xem xét một chút, bằng không luôn có một loại cảm giác bất an trong lòng.

Minh Dạ cau mày nói: "Ta đi với nàng."

"Chàng đi ra ngoài trước đi, không có nguy hiểm, tin tưởng ta." Tần Ly cũng không biết sao lại thế này, chính là cảm giác có cái gì đang triệu hồi nàng.

Minh Dạ thấy Tần Ly kiên trì, gật đầu đi theo những người khác.

Tần Ly luôn theo cảm giác trong lòng đi tới cạnh tường, nàng đi đến phía sau ba cái tủ đứng, đứng ở nơi đó tìm cơ quan, bất kể cái gì cũng không phát hiện. Trong lòng tựa hồ có tiếng nói nói cho nàng, cửa vào ở trong này, khiến nàng có điểm kinh ngạc.

Nàng tĩnh tâm, nghiêm cẩn nghe tiếng nói trong lòng. Nhắm mắt lại, cất bước đi về phía trước đi. Nếu có người ở trong này nhất định sẽ cảm thấy giật mình, bởi vì Tần Ly thẳng tắp xuyên qua tường. Sau khi đi vào trong tường, chính là một mảnh bóng đêm. Nàng tiếp tục cất bước đi về phía trước, thẳng đến khi tiếng nói kia biến mất, nàng mới mở mắt.

Đây là địa phương nào? Tần Ly vừa mở mắt, phát hiện mình đang đứng trong một đoàn bạch quang chói mắt. Ánh sáng làm nàng không mở được mắt, nàng không thể không dùng tay ngăn ánh mắt thích ứng một lát. Đợi đến ánh mắt có thể thích ứng, nàng mới bỏ tay xuống.

Trước mắt là một dãy núi, liên miên không dứt. Bầu trời trong xanh, phía trên có mấy đám mây trắng. Nhìn xuống dưới, nàng mới phát hiện mình đang nổi trên không trung, nhìn xuống phía dưới rừng rậm và dòng sông.

Đây là có chuyện gì? Tần Ly ý niệm vừa động, liền đến mặt đất, quả thực còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Nàng rất khẳng định thực lực của mình tuyệt đối không có tốc độ nhanh vậy, làm lòng nàng cả kinh. "Có ai không? Không biết vừa rồi là ai triệu hồi ta?" Nơi này chẳng lẽ cũng là ảo cảnh sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại lại không giống.

"Tỷ tỷ, tỷ tới chơi với Kính nhi sao?" Lúc này có một tiểu nam hài mặc áo choàng màu trắng chạy tới bên người Tần Ly, ngẩng khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhỏ nhắn, ánh mắt to đen nháy nhìn Tần Ly nói. Ánh mắt bé trong suốt, tựa hồ có thể chiếu rọi đến trong lòng đối phương.

Tần Ly cúi đầu thấy bé đang cầm váy mình, nàng ngồi xổm xuống, cười hỏi: "Tiểu đệ đệ, nơi này là chỗ nào, đệ có thể nói cho tỷ tỷ không?"

"Nơi này là thế giới trong lòng ta! Tỷ tỷ, Kính nhi ở trong này rất tịch mịch, tỷ tỷ chơi với Kính nhi được không ạ?" Trong mắt tiểu nam hài có cô tịch không nên có ở trẻ con, khiến lòng Tần Ly tê rần.

Tần Ly xoa đầu tiểu nam hài: "Đệ tên Kính nhi? Cha mẹ đệ đâu? Làm sao có thể cho đệ một mình ở chỗ này?"

Tiểu nam hài nghiêng đầu tò mò hỏi: "Cha mẹ là cái gì ạ? Kính nhi vẫn một mình ở trong này."

Tần Ly có chút buồn bực, vẫn cảm thấy nơi này có điểm quỷ dị. Vốn muốn hỏi Khuynh Nhan một chút, nhưng lại phát hiện liên hệ giữa mình và Khuynh Nhan lại chặt đứt. "Kính nhi, đệ có thể mang tỷ tỷ đi ra ngoài không?"

"Có thể ạ, nhưng sau khi tỷ tỷ rời khỏi đây sẽ quên Kính nhi làm sao bây giờ? Kính nhi muốn chơi với tỷ tỷ cơ." Mắt Kính nhi ẩn ẩn nước.

Tần Ly lắc đầu, thở dài: "Vậy kính nhi sẽ đi theo tỷ tỷ nhé?"

Tiểu nam hài ngẫm nghĩ, cảm thấy trên người Tần Ly không có hơi thở nguy hiểm, ngược lại cho hắn một loại cảm giác rất thoải mái, gật đầu: "Tỷ tỷ, mau nhỏ máu của tỷ lên trán Kính nhi, về sau Kính nhi có thể luôn luôn đi theo tỷ tỷ ."

Tần Ly kinh ngạc, điều này sao có điểm như là lấy máu nhận chủ? Chẳng lẽ tiểu nam hài này không phải nhân loại? Nhưng nhìn xem cảnh tượng chung quanh, lại suy tư một phen, nàng cũng hiểu một ít. Nàng cắn ngón trỏ, nhỏ máu lên trán tiểu nam hài. Máu dính vào cái trán trắng nõn của tiểu nam hài, nhất thời phát ra một trận bạch quang chói mắt, Tần Ly theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, nàng mở mắt, phát hiện mình lại bị vây trong bóng tối. Tiếp, phát hiện tay mình đang cầm một gương đồng tinh sảo. Gương đồng hình tròn không vàng chẳng ngọc, không biết là dùng chất liệu gì chế thành. Mặt trái điêu khắc hoa văn phong cách cổ xưa phức tạp, phản xạ bạch quang lung linh. Mặt kính chính diện như nước, tựa hồ còn phiếm tầng tầng gợn sóng.

"Tỷ tỷ, tỷ không phải muốn dẫn Kính nhi đi sao? Chúng ta có thể đi rồi." Tần Ly nghe được tiếng nói trong đầu, tay run lên. Chẳng lẽ tiểu nam hài kia chính là khí linh của gương này sao? Có thể hình thành khí linh có hình, chẳng lẽ là......?

"Thần khí!" Tần Ly lúc này nghe được tiếng của Khuynh Nhan, lập tức hỏi: "Khuynh Nhan, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện?"

"Vừa rồi Huyền giới bị một cỗ linh lực cường hãn ngăn chặn, bởi vậy mới có thể mất đi liên hệ. Gương này nếu nhân gia không nhìn lầm, chắc là thần khí không sai." Khuynh Nhan nói.

Tần Ly nhìn gương trong tay, thử dụng ý niệm truyền âm: "Kính nhi, tỷ tỷ để đệ ở trong Huyền giới trước nhé?"

"Không cần, tỷ tỷ, Kính nhi đã tìm được chỗ tốt rồi." Tiếng Kính nhi vừa dứt, sưu một tiếng treo trên Linh Hải của Tần Ly, cùng Kim Châu do hỗn độn căn nguyên hình thành xoay tròn ở cùng nhau.

Tần Ly có thể cảm giác được Kính nhi hình như rất thích Kim Châu, cười đi ra ngoài. Ra khỏi không gian tối tăm, trở về trong phòng ban nãy. Tần Ly sợ mấy người Minh Dạ chờ quá lâu, vội vã đi ra ngoài.

Sau khi Tần Ly đi ra ngoài, phát hiện người thế lực khác đã đi gần hết, bên ngoài chỉ còn lại mấy người Thanh Vân tông, đám người Lăng Cảnh A Đồ, Lục Kình Thương và Minh Dạ thôi. Minh Dạ vừa thấy Tần Ly đi ra, lập tức tiến lên. "Ly nhi, nàng không sao chứ?"

"Không sao, đã chậm trễ thời gian của mọi người, chúng ta đi ra ngoài đi!" Tần Ly nói xong, đi về phía trước. Đoàn người đi ra Linh Bảo các thì thấy đối diện có một đội người đi tới, trong đó một người đúng là biểu cữu của Lăng Cảnh, cũng chính người đang rất có thế lực ở Lăng gia Lăng Kiếm.

Lăng Kiếm cũng chính là kẻ đầu sỏ lúc trước chia rẽ Lăng Nhân Toàn và Tần Dịch Dương, cũng chính là kẻ thù của Tần Ly. Tần Ly thấy Lăng Cảnh đi đến bên Lăng Kiếm thì đoán được thân phận người này. Nàng rất muốn tiến lên tìm người này báo thù, nhưng thấy thực lực hắn trên mình, bên kia còn có vài trưởng lão Lăng gia, vẫn nhịn xuống.

Lăng Kiếm ánh mắt âm vụ, cả người làm cho người ta một loại cảm giác khó lường. Hắn nhìn về phía mấy người Tần Ly, bỗng chốc thấy Tần Ly ở trong đó. Không phải bởi vì Tần Ly xinh đẹp, mà là bởi vì bộ dạng của nàng.

Lăng Cảnh có chút khẩn trương, sợ Lăng Kiếm hoài nghi cái gì. Hắn thấy Lăng Kiếm nhìn chằm chằm hướng Tần Ly, âm thầm cắn chặt răng.

Song Lăng Kiếm cũng không nói gì, thu hồi tầm mắt: "Đi thôi!"

Lăng Cảnh không ngoảnh đầu nhìn Tần Ly, gật đầu đi với đám người Lăng Kiếm.

"Ly nhi, tên Lăng Kiếm kia rất đa nghi, hắn đã chú ý tới nàng, rất nhanh sẽ đi thăm dò tin tức của nàng." Minh Dạ nói.

"Ta cũng không lo lắng gì khác, chỉ lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net