Q6: Chương 1: Đụng bạo long hôn mê, kết bạn thổ hào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vào bên trong lốc xoáy không bao lâu, Tần Ly đi theo lão giả đến trong một không gian trắng xoá. Nhìn màu trắng trước mắt, Tần Ly hơi buồn bực. "Xin hỏi, nơi này chính là thượng vị diện sao?"

Lão giả phất tay trong không gian, xuất hiện bạch quang chói mắt. "Vào đi thôi, bên trong mới là cửa vào Thần Ma đại lục."

Tần Ly thấy vẻ mặt lão giả nghiêm nghị, bộ dáng hình như không muốn nói nhiều, gật đầu đi về phía trước. Một bước tiến vào bạch quang, sau đó liền cảm giác được một lực hút rất lớn, trực tiếp hút nàng vào. Choáng váng mắt hoa được một lúc, còn chưa rơi xuống mặt đất thật. Đây là thông đạo hố cha người nào tạo nên vậy, không thể tu sửa tốt một chút sao? Trong lòng thầm mắng, cảm giác mình sắp nôn mất thôi.

"Phanh" một tiếng, Tần Ly cảm giác được cả người mình rơi trên một vật thể mềm mềm, trong lúc nhất thời choáng váng mắt hoa không được mở mắt. May mắn, một trận rơi xuống vừa nãy, cho rằng rơi xuống vực sâu vạn trượng gì đó, không ngờ nhanh như vậy liền rơi xuống mặt đất.

"Đông Phương thiếu chủ bị đụng hôn mê!"

"Đây là có chuyện gì? Làm sao có thể có người từ phía trên phi xuống dưới?"

"Đúng vậy, tiểu cô nương này là ai nhỉ?"

"Tính sao giờ, đến cùng tính ai thắng?"

......

Tần Ly cảm giác đầu mình còn chưa hôn mê, định mở mắt ra đứng lên. Nhưng nghe được tiếng ồn ào xung quanh, sờ nữa thì thấy dưới thân ấm áp, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Trợn mắt mở to, đầu tiên ánh vào mắt là một màu lam, vừa quay đầu, thì thấy lúc này nàng đang nằm trên người một nam nhân. Nam nhân tóc dài che mặt, lệch qua một bên, hiển nhiên là bị nàng đụng ngất đi thôi. Ngọc trâm trên đầu vỡ vụn, thi thể không trọn vẹn còn nằm ở một bên. Tần Ly trong lòng giật mình, phản xạ có điều kiện từ trên đất đứng lên, thì thấy mấy đầu người đang huyên náo xung quanh.

Lúc này, mấy nam nhân chạy lên lôi đài, trong miệng kêu thiếu gia, chạy tới.

Chỗ nàng đứng hiển nhiên là một lôi đài, đối diện còn công tử trẻ tuổi mặc áo màu lam nhạt, biểu cảm trên mặt có chút kinh ngạc.

Thấy mấy người đi đỡ nam tử trên đất, nàng vội né qua một bên.

Khóe mắt Tần Ly hơi run rẩy, đời này cũng chưa trải qua chuyện lúng túng như vậy. Hiện tại mấy trăm ánh mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu nàng.

"Ngại quá, cái kia, các ngươi tiếp tục, tiếp tục." Tần Ly muốn dậy rời khỏi lôi đài, lại phát hiện nơi này có không gian cấm chế, cáu giận cắn môi. Ở trong lòng mắng người mở không gian thông đạo mấy chục lần, ngượng ngùng ở lại đi vào một góc lôi đài. Nơi này nhiều người nhìn như vậy, nàng cũng không dám vội vàng sử dụng Kính.

"Ca, cô gái kia có chút thú vị, huynh nói nàng phi từ chỗ nào xuống? Cứ nghĩ đến biểu cảm của Đông Phương Hi khi tỉnh lại, đệ liền đặc biệt chờ mong. Ha ha, không nghĩ tới thiên tài Đông Phương gia tộc lại bị người ở trên lôi đài đụng hôn mê." Trên khán đài, Nam Cung Hạ ngoài miệng bô lô ba la nói xong, một đôi mắt phượng hẹp dài loé ánh sáng hứng thú.

Nam Cung Ngạo cái gì cũng chưa nói, chỉ khẽ liếc Nam Cung Hạ một cái, làm cả người hắn run lên, thuận theo ngậm miệng.

Có thể nhìn thấy Đông Phương Hi chịu thiệt, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, Nam Cung Hạ làm sao có thể buông tha như vậy. Trong ánh mắt lưu quang chợt lóe, thả người một cái bay vọt đến trước mặt Tần Ly. "Này, ngươi định ở lại à? Ngươi có biết có biết người ngươi đụng choáng váng là ai không?"

Tần Ly thấy một bóng tím lướt đến trước mặt mình, chặn đường đi của nàng, vốn tâm trạng nóng vội trở nên càng thêm phiền chán. Vừa ngẩng đầu, nhìn trước mặt là khuôn mặt phóng đại của một thiếu niên lạnh mặt nói: "Ta cũng không phải cố ý, nếu không có việc gì phiền ngươi tránh ra."

Nam Cung Hạ cho tới bây giờ chưa từng bị nữ nhân chán ghét, ôm lấy khóe miệng  tươi cười bị kiềm hãm nói: "Ngươi thật đúng là rất thú vị, rõ ràng chỉ là một thần giả nho nhỏ cũng dám nói chuyện với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?"

Tần Ly trợn trừng mắt, "Không biết." Nàng có thể cảm giác được thiếu niên trước mặt nhìn không lớn hơn nàng bao nhiêu nhưng tu vi rất cao. Nàng không muốn dây dưa nhiều chuyện với người lạ, không muốn dính thêm nhiều chuyện.

Nam Cung Hạ bị Tần Ly một câu không biết chẹn họng, trong toàn bộ Thần đô có ai không biết tên Nam Cung Hạ hắn? Cô gái này tốt cuộc là ở cái chỗ nào ra vậy?

Cứ như vậy trong khoảng thời gian sửng sốt, Tần Ly đã qua từ bên cạnh hắn.

Rất nhiều người vây xem tỷ thí còn nhìn chăm chú vào Tần Ly, làm nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nàng phát hiện ở trong này tùy tiện một người tu vi cũng cao hơn nàng một ít, thật sự là có chút đả kích.

Nam Cung Hạ cứ như vậy bị bỏ qua, trong lòng có chút không thoải mái. Không thể không nói, có một số người chính là đồ đê tiện, ngươi nịnh nọt hắn, hắn ngược lại khinh thường quan tâm. Giống Tần Ly trực tiếp bỏ qua, ngược lại có thể kích khởi hứng thú của hắn.

Nam Cung Hạ giữ nàng nói: "Này, bản thiếu cho phép ngươi đi rồi à?" Hắn cũng không thể để tiểu cô nương này chạy, bằng không một lát sẽ không có gì chơi.

"Trời ạ, biểu ca!"

Nam Cung Hạ vừa quay đầu, thì thấy Tây Dã Diễm đang bị một đám người vây quanh chạy tới phía lôi đài. Ha ha, cái này tốt lắm, hiện tại trở nên càng ngày càng thú vị.

Tần Ly bị Nam Cung Hạ giữ, lãnh đạm nói: "Buông tay!" Tuy nàng không muốn gặp phải phiền toái, nhưng cũng không tỏ vẻ nàng dễ bắt nạt.

Nam Cung Hạ vốn cầm lấy tay áo của Tần Ly, thấy ánh mắt nàng lạnh như băng, chuyển cầm cánh tay nàng, sức lực không nhỏ. Đuôi lông mày nhướng lên, kề sát vào nói: "Hôm nay là ngày tứ đại gia tộc tranh tài, ngươi đụng hôn mê thiên tài Đông Phương gia Đông Phương Hi, phiền toái không nhỏ đâu. Tây Dã Diễm kia là biểu muội của Đông Phương Hi, là người bá đạo kiêu căng, ngươi làm hại người trong lòng nàng, nàng nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ngươi còn không tốt với bản thiếu một chút, cố gắng ta còn có thể cứu ngươi một mạng."

Nam Cung Hạ phun ra hơi thở ấm áp không ngừng mà thổi bên tai Tần Ly, làm nàng nhíu mày. Trên người hắn có mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta không thể chán ghét. Không ngờ mình chỉ vô ý đụng phải lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy, thật sự là đau đầu. Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hạ, nhoẻn miệng cười nói: "Không biết vị thiếu gia này định cứu ta như thế nào? Ngươi không phải luôn chờ xem náo nhiệt sao?"

Nam Cung Hạ sửng sốt, khóe miệng dạng ra một nụ cười: "Nha đầu ngươi thật thú vị."

Ngay lúc hai người thì thầm với nhau, Đông Phương Hi đã tỉnh lại. Huyệt thái dương nổi gân xanh, cáu giận cực kỳ. Trận tỷ thí này vốn hắn thắng chắc, ai biết ngay lúc hắn đang ngưng tụ linh kỹ, chỉ thấy một bóng màu trắng lao thẳng về phía hắn. Tốc độ thật sự quá nhanh, rất đột nhiên, hắn căn bản không kịp phản ứng.

Hắn nổi giận nhìn một lượt dưới đài, trong giây lát thì thấy phía dưới Nam Cung Hạ đang lôi kéo một bạch y nữ tử. Nếu hắn nhớ không lầm, đụng choáng váng hắn chính là nữ nhân phía dưới.

Không thèm ở trên đài tỷ thí, Đông Phương Hi đi xuống lôi đài. Mọi người đều nhường đường, chỉ thấy Đông Phương Hi thịnh nộ và Tây Dã Diễm theo sau, hai người thẳng tắp đi về phía Nam Cung Hạ và Tần Ly.

Đông Phương Hi một thân cẩm bào màu lam, tóc mái rủ hai bên. Trên mặt góc cạnh cũng không kiên cường, lại làm cho người ta một loại cảm giác dương cương. Cả người tựa như thái dương, chiếu sáng người loá mắt. Chẳng qua hiện tại bộ dáng hơi có chút chật vật, sắc mặt xanh trắng, một đôi tinh mâu nổi lên cuồng phong.

"Nói, là ai phái ngươi tới?" Đông Phương Hi bất chấp tất cả, lấy tay túm lấy Tần Ly hỏi.

Tần Ly cũng đang cơn tức đầy mình, không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn trở về. "Buông tay! Vừa nãy ta không phải cố ý."

"Không phải cố ý ? Vậy làm sao có thể đụng trúng trên người ta?" Đông Phương Hi không ngờ nữ nhân này đụng hôn mê hắn, chẳng những không giải thích, còn dám trừng hắn.

"Ngươi có chứng vọng tưởng bị hại hả? Ta làm sao mà biết vì sao lại đụng phải chỗ này? Ta từ hạ giới phi thăng lên thì rơi xuống, ta có muốn đâu! Không phải là không cẩn thận đụng ngươi một chút sao? Trận tỷ thí này bỏ đi là được, tin tưởng lấy địa vị của ngươi chẳng phải việc khó." Tần Ly chưa thấy qua nam nhân không phẩm chất như vậy, đã không phân rõ phải trái lại còn keo kiệt. Trận tỷ thí này cùng lắm thì bỏ đi, đối hắn căn bản là không có tổn thất gì.

"Chứng vọng tưởng bị hại"? Đó là cái gì vậy? Nam Cung Hạ thấy Tần Ly không chỉ đối hắn bất kính, còn dám cùng bạo long Đông Phương Hi này to tiếng, trong mắt ý cười càng nhiều. Hắn lại phát hiện một món đồ chơi thú vị, ngày kế tiếp sẽ không nhàm chán.

Nữ nhân thấy đầu tiên chính là mấy thứ bản thân để ý, Tây Dã Diễm phát hiện bộ dạng Tần Ly đẹp hơn nàng ta, trong lòng có ghen tỵ. Quay đầu nhìn Đông Phương Hi nói: "Biểu ca, không bằng sai người giết nữ nhân này đi, cho huynh nguôi giận được không hả?"

Đông Phương Hi thấy Tây Dã Diễm lôi kéo tay áo hắn, chán ghét lắc tay. "Cút ngay!"

Cho tới bây giờ hắn đều không muốn gặp biểu muội này, hơn nữa hắn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, trên trán gân xanh lại cuồn cuộn.

Tây Dã Diễm bị Đông Phương Hi quát, thân thể run lên, lập tức lui một bước.

Đông Phương Hi quay đầu lại nhìn Tần Ly, hai người vẫn dùng ánh mắt đánh giá. Kỳ thực liên hắn cũng chưa phát hiện, theo thói quen nếu có người muốn tới gần hắn, đã sớm bị ngũ mã phân thây, nhưng Tần Ly toàn bộ áp ở trên người hắn, hắn lại không hề động thủ, theo bản năng xem nhẹ đụng chạm của Tần Ly.

"Ngươi nữ nhân này, có can đảm! Tốt, rất tốt!" Đông Phương Hi thấy Tần Ly một chút cũng không sợ hãi, bỗng chốc lại không biết nên làm như thế nào mới tốt. Không biết có phải bị đụng choáng váng hay không, đầu óc có điểm xoay không kịp.

Tần Ly nhìn Đông Phương Hi chế trụ tay mình, "Có thể buông tay không?"

Lúc này mấy người mới chú ý tới tay Đông Phương Hi vẫn luôn cầm lấy Tần Ly, hắn có tiếng thích sạch sẽ, căn bản không có người có thể tới gần hắn trong vòng ba bước, nhất là nữ nhân. Vì cái này, Tây Dã Diễm luôn đều cho rằng bản thân là đặc biệt, bởi vì nàng có thể đứng cách biểu ca một bước.

Đông Phương Hi thế này mới ý thức được hành vi của mình, lập tức thả tay. Vốn cảm thấy mình nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng xúc cảm ấm áp mềm mại kia, lại không có một chút chán ghét.

Nam Cung Hạ xem đủ náo nhiệt, hắn cũng không muốn Tần Ly hiện tại sẽ chết ở trong này. "Hi, quên đi, trận  tỷ thí này coi như bỏ đi, nàng chỉ là tiểu cô nương vô danh, ngươi cũng đừng tức giận với nàng."

Tần Ly không nghĩ tới Nam Cung Hạ thật sự sẽ vì nàng cầu tình, trong lòng có chút cảm động. Nhưng nếu nàng biết ý nghĩ trong lòng Nam Cung Hạ, nhất định sẽ hận không thể bóp chết hắn.

"Hừ!" Đông Phương Hi vung tay áo, xoay người quay lại trên lôi đài. Hắn thật sự là đầu óc không bình thường mà, lại sẽ cùng nữ nhân kia tranh chấp lâu như vậy, quả thực là lãng phí thời gian của hắn.

Tần Ly lườm Nam Cung Hạ một cái: "Ngươi cũng buông tay đi, ta không đi là được." Vừa mới nàng thầm nghĩ bay khỏi nơi này, nhưng hiện tại nàng phát hiện thân phận mấy người này cũng không thấp, đối nàng hiểu biết nơi này vẫn có trợ giúp, sau khi suy tư một lát cũng không vội rời nơi này.

Nam Cung Hạ thả tay, hai tay khoanh ngực nói: "Thế nào, có phải rất cảm kích bản thiếu?"

Tần Ly vốn rất cảm kích hắn, dù sao đến nơi không quen biết ai, là hắn giúp nàng giải vây. Nhưng thấy biểu cảm đáng đánh đòn của hắn, một chút tâm trạng cảm kích cũng không có.

"Cám ơn ngươi nhé." Tuy rằng cũng là nói cảm ơn, nhưng một chút thành ý đều không có, ngữ khí ôn hoà, tựa như một ly nước lã.

Nam Cung Hạ cũng không để ý, cong môi cười nói: "Đi, lên đài xem tỷ thí đi."

Tần Ly đi theo sau Nam Cung Hạ, cùng tiến lên khán đài. Ngồi ở bên cạnh hắn, Tần Ly không khỏi oán thần trong lòng, thiếu niên này với bạo long vừa rồi chắc là bằng hữu, bằng không thân phận nàng không rõ ở cùng thiếu niên này, bạo long kia sẽ không một chút cũng không hoài nghi hắn. Hơn nữa lại bởi vì một câu của hắn, bạo long lại bỏ qua nàng.

"Nghĩ cái gì đó? Nghĩ làm thế nào để đáp lại hành động anh hùng cứu mỹ nhân vĩ đại của bản thiếu hả?" Nam Cung Hạ thấy Tần Ly cúi đầu cũng không nói chuyện, cũng không nhìn tỷ thí trên đài, trêu ghẹo.

Tần Ly trong lòng trợn trừng mắt, mặc kệ hắn. Nàng hiện tại nào có tâm tình xem tỷ thí, cả đầu đều đang tiêu hóa tình huống hiện tại.

Lơ đãng nhìn thoáng qua bên cạnh, lại thấy kẻ mặt đen bên cạnh Nam Cung Hạ. Ánh mắt Tần Ly ngưng lại, lại từ trên người hắn thấy được bóng dáng Minh Dạ.

Không phải diện mạo tương tự, mà là khí chất tương tự. Đồng dạng lãnh, đồng dạng trên người có một loại hơi thở vương giả bễ nghễ thiên hạ. Đồng dạng yêu thích hắc y, đồng dạng làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn không đến cuối.

Mắt Tần Ly nhìn hắn có chút mơ hồ, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

Nam Cung Hạ vừa quay đầu, liền trông thấy Tần Ly rơi lệ không rời mắt nhìn ca ca mình, trong lòng khó chịu. Ngăn trở tầm mắt nàng, cười quỷ dị: "Nha đầu, không phải là ngươi hâm mộ ca ca ta, mới từ trên trời rơi xuống, muốn thu hút sự chú ý của huynh ấy chứ? Nếu thật sự là như vậy, thì rất có sáng ý."

Kỳ thực hắn cũng chỉ là vui đùa một câu, bởi vì tiêu cự trong mắt Tần Ly mơ hồ, rõ ràng là đang thông qua huynh ấy nhìn một người nào đó. Hơn nữa hắn kết luận nha đầu kia thật sự không biết bọn họ, hơi thở trên người nàng phù hợp với tình huống từ phía dưới phi thăng lên.

Hắn đột nhiên muốn biết người kia trong lòng Tần Ly đến cùng là ai, lại có thể khiến nàng khóc lóc buồn bã như vậy, làm cho người ta xem đều đau lòng.

Nam Cung Ngạo tự nhiên cũng chú ý tới phản ứng của Tần Ly, hơi hơi nhíu nhíu mày. Sau này, hắn nhớ lại, phát hiện ấn tượng bóng dáng kia tiến vào lòng hắn chính là ngày đó, bộ đang nàng nhìn mình khóc. Nữ nhân khóc, đơn giản chính là lê hoa đái vũ, chọc người trìu mến. Nhưng Tần Ly cũng không sẽ cho người ta cảm giác nhu nhược, ngược lại rất kiên cường, kiên cường làm trong lòng hắn cứng lại, rầu rĩ.

Mặt nàng chỉ lớn bằng bàn tay, hai mắt ngây ngốc nhìn hắn, tìm không thấy tiêu cự, ánh nước đầy hốc mắt, lã chã rơi xuống. Mỗi một giọt đều nóng hổi, dường như có thể cháy linh hồn người. Tựa hồ giọt nước mắt này rơi xuống lòng hắn, làm hắn đau.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thẳng một nữ nhân, lần đầu tiên bởi vì nữ nhân có cảm giác đau lòng. Hắn không biết trong lòng nàng tình cảm đó nặng bao nhiêu, dù sao đã ép hắn có chút không thở nổi.

Tần Ly nghe được Nam Cung Hạ nói, ngẩn người. Nàng, lại khóc? Lau nước mắt, vội nhìn lên lôi đài, mặt như bị thiêu đốt.

"Không phải bị ta nói trúng rồi chứ? Chột dạ?" Nam Cung Hạ tròng nghẹo.

Tần Ly trừng mắt nhìn hắn: "Ta phát hiện con người ngươi đúng là lắm mồm, chẳng lẽ mấy chục năm không có ai nói chuyện với ngươi sao? Hay là ngươi từ chỗ nào chui ra thế?"

Nam Cung Hạ lại bị nghẹn một câu, bĩu môi. Thành công ngừng nước mắt của Tần Ly, hắn phát hiện hắn vẫn là thích bộ dáng nàng hiện tại, vừa rồi như vậy không thích hợp nàng.

Nam Cung Hạ câm miệng, chung quanh nhất thời liền yên tĩnh, Tần Ly có thế này đem lực chú ý tới trên lôi đài.

Phía dưới tiếng cố lên không ngừng, trên cơ bản đều là nhằm vào Đông Phương Hi.

Không ngờ người ủng hộ bạo long thật đúng không ít, xem ra quả thật là thiên tài.

Trên đài, Đông Phương Hi đã đánh với nam tử đối diện mấy hiệp, một nốt nhạc đệm vừa nãy đi qua, hắn lại khôi phục thành nhân vật thiên tài thần thái phấn khởi. Nam tử đối thủ của hắn đã thay đổi, người nọ hiển nhiên không phải đối thủ của hắn.

"Này, bản thiếu còn chưa biết ngươi tên gì?" Nam Cung Hạ không có tâm tư xem tỷ thí, hiện tại mấy người này đi lên không ai là đối thủ của Đông Phương Hi.

"Tần Ly." Tần Ly cũng không muốn hắn gọi nàng này này.

Nam Cung Hạ gật đầu, vuốt cằm nói: "Tên này không tệ, đồi mồi ngưng xuân sắc, lưu ly dạng thủy ba. Bản thiếu tên Nam Cung Hạ, nhớ kỹ."

Tần Ly gật đầu, xem như trả lời thuyết phục.

"Tiểu Lưu Ly, ngươi thật sự là từ hạ giới phi thăng lên?" Nam Cung Hạ nhìn bộ dạng Tần Ly, đoán tuổi nàng. Không thể trách hắn hỏi như vậy, người hạ giới phi thăng lên đã càng ngày càng ít, tối thiểu hắn chưa thấy qua.

Tần Ly sửa chữa: "Ta không tên Lưu Ly, là Tần Ly! Ta quả thật là vị diện dưới phi thăng lên, lừa ngươi chắc? Đại lục ta sinh sống tên Cực đại lục."

"Ồ, Tiểu Lưu Ly, ngươi không quen thuộc với nơi này lắm nhỉ? Về sau liền đi theo bản thiếu đi, thế nào, đạt đến một trình độ nào đó?" Nam Cung Hạ ném mị nhãn, khép hờ mắt nói.

"Được!" Nàng hiện tại dù sao cũng không có nơi để đi, không bằng trước đi theo Nam Cung Hạ hiểu biết nơi này một chút, mới quyết định. Thật sự không được thì dùng Kính trốn chạy, cũng không sợ chịu thiệt.

Nam Cung Hạ vốn cho rằng nàng sẽ cự tuyệt, không ngờ nàng lại đáp ứng, trong lúc nhất thời lại không biết phải nói tiếp làm sao. Mang theo một cô gái xa lạ về Nam Cung gia, không biết có bị lão cha hắn đánh chết không. Nhưng lời đã nói ra, hắn cũng không thể thu lại.

Quên đi, cùng lắm thì chính là thêm tỳ nữ, hẳn là không có gì. Nghĩ nhìn phía Nam Cung Ngạo, thấy hắn không thay đổi sắc mặt với mình, hẳn là không thành vấn đề đi!

Hôm nay tỷ thí không bao lâu thì kết thúc, Nam Cung Hạ mang theo Tần Ly đến đại trạch Nam Cung gia.

Nam Cung gia ở phía nam Thần đô, chiếm cứ địa phương không nhỏ. Nghe Nam Cung Hạ nói, nơi này tên là Thần Ma đại lục, là từ tam giới Thần giới, Ma giới và Minh giới tạo thành, mà chỗ bọn họ đúng là địa bàn Thần giới.

Thần đô chính là trung tâm của Thần giới, Thần đô chính là địa bàn của tứ đại gia tộc, trên tứ đại gia tộc có Thần điện, là nơi thần quân ở. Trong Thần đô, bốn nhà Đông Phương, Nam Cung, Bắc Đường và Tây Dã chia bốn phương, mà Thần điện ngay vân thiên long phượng phía trên Thần đô.

Tiếp theo bên trong Thần giới còn có rất nhiều thế lực lớn nhỏ, một số là lệ thuộc tứ đại gia tộc, còn lại là những người khác thành lập.

Thời điểm Tần Ly ở lôi đài, cũng không có khái niệm gì, nhưng lúc thật sự đi theo Nam Cung Hạ trở về, nàng mới hiểu được cái gọi là Thần đô đến cùng có bao lớn.

Không nói khoa trương, chỉ một Nam Cung gia ở một địa vực đã lớn hơn toàn bộ Nguyệt Diệu hoàng triều. Khó có thể tưởng tượng, toàn bộ Thần Ma đại lục đến cùng có bao lớn.

Bởi vì Tần Ly không thể phi hành, Nam Cung Hạ đã đem tọa kỵ riêng của Nam Cung gia Kim Sí Đại Bằng cho nàng, còn mình ở một bên phi hành theo.

"Đến, phía dưới chính là đại trạch Nam Cung gia." Nam Cung Hạ chỉ phía đất phía dưới rộng không thua gì hoàng cung, thậm chí còn lớn hơn hoàng cung.

Tần Ly phóng tầm mắt nhìn, trong lòng oán thầm, nơi này đâu phải nhà, rõ ràng chính là hoàng cung mà.

Nói Nam Cung Hạ là thiếu gia Nam Cung gia, trên thực tế không kém hoàng tử một nước.

Kim Sí Đại Bằng giương cánh lướt đi, cuối cùng đứng trên một quảng trường nhỏ. Quảng trường này là nơi Nam Cung Hạ an vị cho tọa kỵ, lại làm Tần Ly đổ mồ hôi một phen.

Không ngờ nàng vừa phi thăng đến nơi đây, liền nhận thức một đại thổ hào, mà nàng tựa như dân quê lần đầu tiên vào thành. Kỳ thực không thể trách Tần Ly không kiến thức, mà là nơi này thật sự là rất khoa trương.

"Tiểu Lưu Ly, nhìn cái gì thế? Thế nào, nơi này của bản thiếu cũng không tệ đúng không?" Nam Cung Hạ dẫn theo Tần Ly đi về phía nơi mình ở, có thể nói là năm bước một lầu, mười bước một các. Hành lang kéo dài liên miên, mái nhà cao chót vót.

Đâu chỉ là không tệ, quả thực xa xỉ người  thần cũng phần nộ. Tần Ly gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng có chút cảm thán.

Đến trước một điện, Nam Cung Hạ dừng bước. "Tiểu Lưu Ly, ngươi trước hết ở tại nơi này đi, nơi này cách ta chỗ ở gần, có chuyện gì ta cũng có thể chiếu ứng đến."

"Ừ, nơi này rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net