Q6- Chương 2: Không tệ, bản thiếu thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện Đông Phương Hi từ trong không gian rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm vừa rút ra, lóe một bạch quang chói mát, giống như một cái màu bạc thất luyện. Linh khí ngưng trên thân kiếm, thân kiếm thẳng đứng.

Tần Ly phát hiện linh khí hai người đều là thần khí bình thường, cũng là từ trong hư không lấy ra, có chút kinh ngạc. Kính của nàng cũng là thần khí, nàng hiểu thần khí không thể đặt trong không gian giới chỉ. Nhưng thần khí của họ không phải lấy từ trong Linh Hải, có chút mới mẻ.

Đông Phương Hi dùng nhuyễn kiếm, người khiêu chiến cần nhiều kỹ xảo hơn sử dụng kiếm cứng rắn, chỉ thấy Đông Phương Hi lúc nãy còn đứng ở một góc, nháy mắt đâm tới Nam Cung Hạ. Kiếm như linh xà, một chiêu tràn ngập khiêu khích và quả quyết. Thân kiếm xoay tròn, mang theo linh khí như gió xoáy.

Mắt Nam Cung Hạ ngưng lại, dưới chân vừa chuyển, nghiêng người một cái tránh thoát một kiếm sắc bén. Toàn thân đè thấp chiều cao cơ thể, trên đoản đao mang theo đao phong sắc bén, một đao tiếp một đao chém về phía Đông Phương Hi. Đao phong chứa linh khí, giống như băng sơn hàn phách.

Đoản đao không ngừng va chạm nhuyễn kiếm, phát ra tiếng "keng keng" giòn vang, mang theo tư thế hào hùng đại khí mạnh mẽ. Động tác cơ thể của hai người không dong dài dây dưa, quả quyết anh khí. Tựa như song long, lại mỗi người mỗi vẻ.

Lôi đài bị chiêu thức của hai người đánh tới tạo ra những rung động "ầm ầm", nhưng không có chút hư hao. Tần Ly cẩn thận quan sát lôi đài, phát hiện lôi đài này hoàn toàn khác lôi đài nàng thấy ở Cực đại lục. Tuy rằng lôi đài ở Cực đại lục dùng chất liệu tốt nhất để xây dựng, nhưng trong tỷ thí cũng khó miễn sẽ có hư hao, lôi đài bị huỷ trước mắt Tần Ly cũng có vài cái. Nhưng lôi đài nơi này không biết dùng chất liệu gì, lại có thể hấp thu linh khí công kích của bọn họ, hoàn toàn không có hư hao.

Tu vi Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi nhìn như sức mạnh ngang nhau, nhưng có nhãn lực đều có thể nhìn ra Đông Phương Hi hiện tại đã có chút không ổn, hơn nữa tính hắn vội vàng xao động, bởi vậy rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.

Hiện Tần Ly hoàn toàn không thấy rõ chiêu thức của hai người, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh hai người không ngừng chiến đấu. Tuy rằng cách xa, cũng hiểu chiêu thúc hai người tạo ra nàng hoàn toàn không thể ngăn cản. Đây là thực lực thần vương, thiếu chút phù hoa, lại càng khiếp hồn người.

So với giữa bọn họ, Tần Ly cảm thấy chiến đấu mình dưới hạ giới trải qua tựa như tiểu hài tử gặp gia gia, hoàn toàn không thể so sánh.

Tuy rằng thấy không rõ hướng chiêu thức của hai người, Tần Ly vẫn không chuyển ánh mắt. Nam Cung Ngạo dư quang luôn luôn chú ý nàng, phát hiện nàng cũng không giống nữ tử thế gia khác đều chú ý bộ dáng và động tác của hai người trên đài, mà là chú ý hướng chiêu thức của hai người. 

Nhưng xem tu vi nàng, dẫu có chú ý, cũng không nhìn ra. Không phải vấn đề nhãn lực, mà là thực lực chênh lệch.

Độ cong khóe miệng Nam Cung Hạ ngày càng lớn, biết Đông Phương Hi bắt đầu nóng vội. Song đao ở trước thân kéo một hình cung tròn, tiếp hình thành một linh kỹ phức tạp. Hai chữ "Toái không!", khí quán cầu vồng, mang theo khí phách không thể chiến thắng.

Đoản đao hình thành linh kỹ giống như ngàn vạn mũi trên bắn cùng lúc, xé rách không gian, vẽ ra từng đạo màu đen, ùn ùn đánh tới trên người Đông Phương Hi.

Mẵt Đông Phương Hi tối sầm lại, biết bản thân vừa mới nóng vội. Dưới chân xoay chuyển, thứ phi thăng cửu tiêu, gian nan tránh thoát một chiêu vừa rồi.

Nam Cung Hạ không cảm thấy thất vọng, độ cong khóe môi ngược lại càng kéo càng lớn. Hắn hiểu biết bạo long Đông Phương Hi hơn tất cả, tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng nếu hiểu biết bản thân không đủ, tuyệt đối sẽ không vào thời khắc mấu chốt bởi vì tính tình của mình mà rơi vào hạ phong. Vừa rồi có thể khiến hắn xuất hiện cảm xúc vội vàng xao động, đã là không dễ dàng.

Nếu Đông Phương Hi dễ dàng đã bại bởi hắn, thì phải khiến hắn thất vọng rồi. Như vậy tên mình và hắn cùng xưng thiên tài, chẳng phải cũng thành đồ chỉ có danh?

Đông Phương Hi một bước lên trời, ở không trung đảo ngược một cái ngưng linh lực đánh xuống phía dưới. Trường kiếm mang theo khí thế không thể địch nổi đâm về phía đỉnh đầu Nam Cung Hạ, Tần Ly dường như thấy được ánh quanh linh khí tạo ra, không khỏi đổ mồ hôi thay Nam Cung Hạ. Nàng hiện tại đã coi Nam Cung Hạ thành bằng hữu, tự nhiên không muốn hắn bị thương.

Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện bản thân lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Nam Cung Hạ tuy rằng không liếc nhìn bên trên, cũng cảm giác được áp lực phía trên. Hắn cũng không trốn tránh, mà đặt song đao lên trên đỉnh, cố gắng kháng một kích này. "Oanh" một tiếng bạo vang, tầm mắt mọi người đều nhìn phía hai thanh đoản đao, sợ giây tiếp theo dường như sẽ vỡ vụn.

Tần Ly có thể nhìn ra hai người đều là huyền linh sư, lại đều không triệu hồi huyền linh thú. Nàng không biết là, ở trên Thần Ma đại lục, phần lớn tỷ thí là dựa vào thực lực chính mình, huyền linh thú cũng chỉ là thủ đoạn bảo mệnh. Nói cách khác, ở dưới tình huống thực lực tương đương sẽ không dễ dàng triệu hồi huyền linh thú. Nếu vừa lên đã triệu hồi huyền linh thú, ngược lại sẽ bị người nhạo báng.

"Hạ, không ngờ lâu như vậy không luận bàn với huynh, thực lực lại có tiến bộ!" Đông Phương Hi phi dừng ở đối diện Nam Cung Hạ, trong mắt có một tia kinh ngạc.

Nam Cung Hạ thủ đoạn vừa chuyển, chắn đoản đao ở trước ngực, mi liếc mắt đưa tình cười nói: "Cũng vậy!"

Ngón tay Đông Phương Hi có hơi hơi run run, hiển nhiên là bị một kích vừa rồi chấn động. Một kích lúc nãy hắn đã dùng chín thành linh lực, hơn nữa còn đánh từ trên xuống, lại có thể bị hắn vững vàng tiếp được.

Quan hệ âm thầm của hai người tuy rằng không tệ, nhưng đề cập đến vinh dự gia tộc, vẫn là không thể nương tay. Hai người đều có đúng mực, tự nhiên sẽ không xuất hiện tình huống xuống nước hay không tận lực. Hắn vừa rồi là hết lực, không ngờ lại không thành công.

"Thời gian đủ lâu, bản thiếu cũng không thể để giai nhân đợi lâu." Dứt lời, Nam Cung Hạ ngưng toàn bộ linh lực, lại là một linh kỹ đánh ra ngoài.

"Phá Ma!"

Trên đài mọi người một trận một trận hoan hô thét chói tai, không khí dĩ nhiên đạt tới đỉnh. Gia chủ Đông Phương gia tộc Đông Phương Sóc trong mắt lóe ám quang không rõ, tu vi Nam Cung Hạ lại ở phía trên Hi nhi, xem ra trận này nhất định thua.

Gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Lâm Thiên tâm tình không tệ, nhất là nhìn đến sắc mặt Đông Phương Sóc có chút âm trầm, trong lòng lại một trận đắc ý.

Hai vị sứ giả Thần điện liên tiếp gật đầu, Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi đều là thiên phú dị bẩm, tiếp tục trưởng thành, tương lai nhất định có thể thuận lợi tiến vào Thần điện.

Tứ đại gia tộc chấp chưởng một phương, an bày tỷ thí này, ngoài đốc thúc người trẻ tuổi nỗ lực tu luyện, còn vì có thể được Thần điện coi trọng. Mới trước mắt thôi, tứ đại gia tộc đều có không ít người tiến vào Thần điện. Nhìn thấy sứ giả Thần điện gật đầu, tâm tình Đông Phương Sóc mới bình phục một ít.

Phàm là người có tu vi tương đối cao, đều có thể nhìn ra linh kỹ này của Nam Cung Hạ có uy lực hơn Toái Không vừa rồi. Khí thế dời núi lấp biển trong đó, dù là thần vương trung kỳ cũng phải kiêng kị vài phần. Cấp bậc càng cao, chênh lệch một giai càng lớn, dưới tình hình chung, kém một giai, kết cục đã xác định.

Đông Phương Hi mắt thấy linh kỹ của Nam Cung Hạ đánh về phía mình, thân hình uốn éo, nhuyễn kiếm theo một góc độ quỷ dị đâm tới. "Tuyết Phi Trục Tinh!"

Thân kiếm rung động, ánh ra tàn ảnh, phiến phiến ngân quang lượn lờ, trông rất đẹp mắt. Góc độ đâm kiếm rất là xảo quyệt, mọi người lại bắt đầu lo lắng cho Nam Cung Hạ.

Nam Cung Hạ cong khóe miệng, chính là một kích này. Hắn đoán chắc thời điểm mình dùng Phá Ma, Đông Phương Hi nhất định sẽ sử dụng "Tuyết Phi Trục Tinh", bởi vì hai linh kỹ này đều là một kích mạnh nhất của họ.

"Toái Không Phá Ma!"

Cái gì?

Chỉ thấy Nam Cung Hạ dung hợp hai lĩnh kỹ mình đã sử dụng cùng một chỗ, linh lực bên trong dùng mười phần.

Đông Phương Hi xem Nam Cung Hạ hồ li một loại tươi cười, âm thầm cắn chặt răng, trở tay rút kiếm đâm ra về, đem toàn bộ linh lực đều dùng trên phòng ngự.

Cùng lúc Nam Cung Hạ sử dụng linh kỹ, thân thể cũng bắn theo ra ngoài. Trực tiếp vọt tới phía sau Đông Phương Hi, đoản đao đâm tới nói: "Hi, ngại quá, huynh thua!"

Đông Phương Hi chặn linh kỹ vừa rồi, cũng đã không kịp chống đỡ động tác của Nam Cung Hạ. Trên người có chút chật vật, tay nắm nhuyễn kiếm cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ nói: "Xú tiểu tử huynh, một chút mặt mũi cũng không cho ta!"

"Được, buổi tối mời huynh uống rượu." Nam Cung Hạ dứt lời, hai người lại thành huynh đệ tốt kề vai sát cánh.

Trên đài ánh mắt nữ tử nhìn Nam Cung Hạ càng thêm điên cuồng, bên trong đều là tràn đầy ái mộ, nhưng đều bị Nam Cung Hạ tự giác che chắn. Bỏ song đao vào sát không gian, tự động biến mất.

Trở lại khán đài, Nam Cung Hạ trực tiếp ngồi xuống bên người Tần Ly, cười lưu manh nói: "Tiểu Lưu Ly, thế nào, vừa rồi bản thiếu soái không?"

Tần Ly gật đầu: "Cũng được!"

Nam Cung Hạ cười khổ một tiếng nói: "Cái gì mà cũng được? Có thể không đả kích ta sao?"

"Linh khí lúc nãy ngươi bỏ đâu vậy?" Tần Ly vừa rồi liền cảm thấy mới mẻ, thấy hắn đi qua, đã nghĩ hỏi một chút.

Nam Cung Hạ duỗi tay, trong hư không xuất hiện song đao mỏng như cánh ve. "Ngươi nói cái này? À, ta hiểu rồi, ngươi chưa thấy qua tùy thân không gian hả?"

Tần Ly gật đầu, quả thật chưa thấy qua.

"Chờ thực lực ngươi đến thần vương, tự nhiên là có thể tự mình khai sáng, không gian này dùng tốt hơn không gian giới chỉ nhiều, cái gì cũng có thể đựng. Không gian giới chỉ bỏ phong ấn tinh thần, ai cũng có thể dùng. Nhưng tùy thân không gian thì khác, dẫu ngươi đã chết, nó cũng chỉ phiêu đãng trong hư không. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, nếu không đồ gì đặt ở tùy thân không gian, người khác cả đời cũng lấy không được." Nam Cung Hạ khó được có tâm tư giải thích.

Tần Ly đã hiểu, tùy thân không gian này quả thật là thứ tốt. Lúc ở Cực đại lục, sự tình giết người lấy không gian giới chỉ không ít. Nhưng nếu là tùy thân không gian, người khác căn bản không thể nào xuống tay. Trừ phi là cơ duyên xảo hợp cho ngươi phát hiện cửa vào không gian, có thể nói là bí cảnh tuyệt đối.

Nam Cung Hạ duỗi người, vẫn là bộ dáng lười nhác. "Tiểu Lưu Ly, bản thiếu mang ngươi đi chơi nhé? Tỷ thí về sau không có gì đáng xem, lại nói hiện tại tu vi ngươi cũng xem không hiểu."

Tần Ly nhìn phía dưới, phát hiện người lên sân về sau tu vi đều thấp hơn Nam Cung Hạ mấy cấp bậc, xem qua tỷ thí Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi, những người khác đích xác thực không có gì đáng xem. Trên đài nữ tử trẻ tuổi đều đều yên tĩnh lại, chỉ lén lút ngắm chỗ Đông Phương Hi cùng Nam Cung Hạ.

Tần Ly gật đầu, Nam Cung Hạ lôi kéo nàng xuống khán đài. Tuy rằng kéo tay áo, Tần Ly vẫn có chút khó chịu, rút tay về.

Nam Cung Hạ thấy Tần Ly cúi đầu, đưa tay nắm trở về, trong lòng có chút không thoải mái. Tay vừa đưa ra, Tần Ly né qua.

Nam Cung Hạ nhíu mày, chưa từng có nữ tử sẽ tránh sự đụng chạm của hắn. Mỗi lần nếu tâm tình hắn tốt kéo tay ai đó, hoặc là sờ soạng mặt ai, người nào không phải một mặt thẹn thùng nhìn hắn? Nhưng hắn thấy, Tần Ly không phải bởi vì thẹn thùng, mà là khó chịu. Sắc mặt lạnh đi, tính khí đại thiếu gia tái phát, tay nắm lấy cổ tay nàng đi về phía trước.

Tần Ly lại định tránh thoát nhưng tránh không thoát, sắc mặt cũng lạnh xuống. "Hạ thiếu, mời ngươi buông tay."

"Tiểu Lưu Ly, đừng quên, ngươi chỉ là một tỳ nữ của bản thiếu, không có tư cách cùng bản thiếu cò kè mặc cả." Nam Cung Hạ vừa quay đầu lại, hai tròng mắt giống như mạn đà la bên trong luyện ngục, cực xinh đẹp lại mình đầy kịch độc.

Tần Ly một hơi buồn ở ngực, nỗ lực đình chỉ. Được rồi, nàng hiện tại tu vi thấp, quả thật là không có tư cách cò kè mặc cả. Song Tần Ly cũng không phải người mặc người chà đạp, không có thực lực nàng còn có luyện dược thuật. "Lặp lại lần nữa, mời ngươi buông tay, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"

Nàng tuy rằng coi Nam Cung Hạ là bằng hữu, nhưng cũng có điểm mấu chốt. Nàng không thích người đụng chạm ngoài Minh Dạ, cho dù là bằng hữu cũng không được.

Nam Cung Hạ dừng bước chân, quay đầu đến yên lặng nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng đến cùng vì sao nắm chắc vậy, chẳng lẽ không sợ bản thân mất hứng xử lý nàng sao?

Ánh mắt Tần Ly kiên định lạnh lùng, hiển nhiên đã trở mặt. Nếu Nam Cung Hạ cả tôn trọng tối thiểu cũng làm không được, nàng sẽ lo lắng sẽ không coi hắn là bằng hữu nữa.

Nam Cung Hạ im lặng thở dài, cuối cùng thả tay. "Tiểu Lưu Ly, không ngờ ngươi rất quật cường. Không tệ, bản thiếu thích." Trong mắt ánh sáng lãnh nhạt dần, tươi cười lưu manh lại xuất hiện trên mặt.

Nam Cung Hạ cảm thấy bản thân tám phần là điên rồi, lại thật sự coi nữ nhân trở thành bằng hữu. Nếu không một câu nói nàng vừa mới uy hiếp mình, hắn đã sớm vẫy tay giết chết nàng.

Hai người vốn không khí vui thích trở nên có chút xấu hổ, một đường không nói chuyện. Nam Cung Hạ ở phía trước dẫn đường, Tần Ly theo ở phía sau, đi đến phố hạ dân.

Một con phố cũ nát kéo dài xuất hiện trước mặt hai người, so với Nam Cung Hạ một thân xa hoa đứng ở ngã tư có chút không hợp nhau.

"Tiểu Lưu Ly, nơi này chính là phố hạ dân, đi, đi tìm quản lý địa phương hỏi một chút."

Tần Ly thấy Nam Cung Hạ cũng không có quên nhắc nhở mình, sắc mặt dịu đi. Đi theo hắn tới một gian nhà, người lui tới đều nhìn chăm chú vào bọn họ.

Người làm hộ tịch đều đứng xếp hàng một bên, Tần Ly cũng không thể chen ngang. Nam Cung Hạ vốn định hỏi thay nàng, nghĩ ngợi lại không nhúc nhích, tựa vào cạnh cửa chờ.

Người ở bên trong vừa thấy Nam Cung Hạ đều có chút kinh ngạc, đều tránh sang một bên nhường đường. Người vừa tránh ra, quản lý hộ tịch Chương Võ lập tức thấy Nam Cung Hạ đứng tựa vào cửa. Vội từ trên ghế đứng lên, chạy chậm đến trước mặt hắn, một mặt cười nịnh: "Hắc hắc, Nam Cung công tử, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài có chuyện phải làm sao? Cứ việc phân phó."

Nam Cung Hạ hơi nghiêng người, ánh mắt liếc về phía Tần Ly.

Chương Võ có thể leo lên vị trí này, nhãn lực tự nhiên rất tốt. Lập tức chạy đến bên Tần Ly: "Vị tiểu thư này, ngài có chuyện gì muốn làm?"

Tần Ly nhìn Nam Cung Hạ, quay đầu lại nói: "Ta muốn tìm một người, chắc hẳn là một ngàn nhiều năm trước phi thăng lên."

"À, không biết hắn tên gọi là gì? Ta sẽ giúp ngài đi thăm dò."

"Diễm Lân!" Tần Ly suy tư một chút, vẫn báo tên.

Chương Võ đã biết tên, lập tức chạy về nghiêm cẩn tìm đọc. Hôm nay hắn may mắn, nếu có thể tìm được người kia, dựa vào tài lực và thế lực Nam Cung gia, nhất định có thể lấy được chút ưu việt. Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được người này, không khỏi có chút thất vọng.

Đi trở về trước mặt Tần Ly: "Ngại quá, vị tiểu thư này, không có tin tức của người này. Nói vậy người này hẳn là gia nhập thế lực nào đó, cũng không có xuất hiện ở phố hạ dân."

Tần Ly có điểm thất vọng, bất quá ngẫm lại cũng phải, lấy tính Diễm Lân, chắc chắn sẽ không cam lòng sinh sống ở nơi này, nhất định sẽ đi chỗ khác. Gật đầu, mỉm cười nói: "Phiền toái ngươi."

"Không tìm được?" Nam Cung Hạ không cần nghe, nhìn sắc mặt Tần Ly cũng biết. "Đi thôi, ngươi nói tên với ta, bản thiếu giúp ngươi đi hỏi thăm một chút."

"Ừ, hắn tên Diễm Lân." Tốt xấu gì lấy địa vị Nam Cung gia, hỏi thăm tự nhiên cũng dễ dàng hơn nàng.

Nam Cung Hạ vừa nghe tên thì biết là một nam nhân, con ngươi trầm trong một cái chớp mắt. Ngẩng đầu nói: "Tiểu Lưu  Ly, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi. Được rồi, người không tìm được cũng không thể lãng phí thời gian, bản thiếu mang ngươi đi nơi này."

"Leng keng"

Nam Cung Hạ vốn đang bước nửa chân thì dừng lại, nhìn ngọc bài bên thắt lưng nhíu mày. Tháo ngọc bài xuống, rót vào một tia linh lực. "Có việc ạ?"

"Xú tiểu tử, nói chuyện với cha ngươi thế à? Về đây mau."

Tần Ly bĩu môi, phương thức ở chung của hai phụ tử này thật đúng là......

Phụ thân Nam Cung Hạ là nhị đệ Nam Cung Lâm Thiên - Nam Cung Lâm Viên, ở Nam Cung gia địa vị cũng tương đối cao. Nam Cung Lâm Thiên không có con, chỉ phải ba nữ nhi, bởi vậy luôn luôn đối xử với Nam Cung Hạ và Nam Cung Ngạo như con ruột.

Người Nam Cung gia đều biết, Nam Cung Hạ cùng Nam Cung Ngạo chính là người thừa kế gia chủ sau này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chính là chọn người kế thừa từ trong hai bọn họ.

"Ài, hôm nay chỉ sợ là đi không được." Nam Cung Hạ lắc lắc đầu, bộ dáng cực không tình nguyện. Quay đầu nói với Chương Võ: "Gì đó ơi, đi tìm tọa kỵ cho bản thiếu."

Chương Võ đối với Nam Cung Hạ không nhớ được tên của hắn, một chút mất hứng đều không có, vui vui vẻ vẻ đi chuẩn bị.

Trở lại Nam Cung gia, Nam Cung Hạ  đuổi Tần Ly về tẩm điện, "Tiểu Lưu Ly, ngoan ngoãn trở về chờ, bản thiếu lập tức trở về, buổi tối dẫn ngươi đi ra ngoài ăn ngon." Nói xong cũng không nhìn Tần Ly, thả người bay đi.

Tần Ly một đầu hắc tuyến, đây là cái ngữ khí gì, nàng cũng không phải sủng vật của hắn. Xoay người trở về trong điện, chuẩn bị về huyền giới tu luyện.

Trở về huyền giới, đem hỗn độn linh thạch Nam Cung Hạ cho nàng ra. Hiện tại tăng lên thực lực mới là mấu chốt nhất, bằng không nàng căn bản không dám một mình đi ra ngoài xông xáo. Cũng không thể mãi ở Nam Cung gia, xem ra nàng phải kiếm một chút tiền trước mới được, đến lúc đó là có thể mua nhiều linh thạch.

Trong huyền giới bốn năm ngày, Tần Ly đã luyện hóa linh thạch sạch sẽ, tu vi tăng đến thần giả lục giai. Cảm giác thời gian không sai biệt lắm, liền ra huyền giới.

Nam Cung Hạ bay đến chính sảnh Nam Cung gia, lúc này Nam Cung gia có thể nói là người đều tập trung ở bên trong. Nam Cung Lâm Thiên, Nam Cung Lâm Viên và Nam Cung Ngạo đều ở trong đó.

"Đều đến đông đủ?" Nam Cung Hạ rảo bước vào đại sảnh, an vị ở cái ghế cuối cùng. Tựa vào trên ghế, lười nhác nói không nên lời.

Nam Cung Lâm Viên nhíu mày lắc đầu, "Ngồi không ra ngồi, tiến vào cũng không biết chào ai!" Ở trong đại gia tộc, đối với quy củ rất nghiêm. Nhưng nói tới nói lui, hai con hắn đều là thiên tài, tự nhiên cũng sẽ không thật sự trách phạt.

Những người khác hiển nhiên đã sớm quen cái dạng này của Nam Cung Hạ, Nam Cung Ngạo cũng không nói một lời, lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, hai huynh đệ này là ngoại lệ của Nam Cung gia, cũng là người không thể đắc tội nhất. Nhất là Nam Cung Hạ, âm tình bất định. Cao hứng thì dễ nói, mất hứng vậy tự cầu nhiều phúc.

Nam Cung Lâm Thiên hắng giọng: "Được ròi, hôm nay gọi các ngươi đến chính là thương lượng một chút chuyện đi Phong Vân đảo. Ma giới từ sau khi Ma đế trở lại, liền bắt đầu công kích thậm tệ lãnh địa thần giới chúng ta. Minh giới bây giờ còn đang ở trạng thái quan sát, thừa dịp trong khoảng thời gian này nhất định phải đuổi người Ma giới về Ma giới. Linh Vị lần này phái hai thần quân muốn dẫn người bốn nhà cùng đi Phong Vân đảo, ta chuẩn bị để Hạ nhi và Ngạo nhi đi lịch lãm một phen."

"Gia chủ, này!" Nam Cung Lâm Viên có chút không vừa ý, để hai con trai bảo bối của hắn cùng đi, lỡ may gặp được cái gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?

Nam Cung Lâm Thiên không nói tiếp, ngược lại nhìn Nam Cung Ngạo cùng Nam Cung Hạ: "Thế nào, có đi hay là không?"

Nam Cung Ngạo chỉ phun ra một chữ "Đi" không có câu sau.

Nam Cung Hạ cười quỷ dị: "Không phải là Ma giới sao? Còn sợ bọn họ chắc?"

Thái độ hai người đã tỏ, Nam Cung Lâm Thiên nở nụ cười, "Tốt, vậy ngày mai phải đi Thần điện đưa tin đi!"

Nam Cung Lâm Viên hận không thể đánh chết hai xú tiểu tử này, đây là có thể tùy tiện đáp ứng sao? Tuy rằng là một thời cơ tốt để lập công, nếu hành động lần này biểu hiện tốt, về sau tiến vào thần điện cơ bản chính là chuyện như đinh đóng cột. Nhưng còn có nguy hiểm nữa, vạn nhất......

Càng nghĩ càng không thoải mái, nghĩ một lát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net