Q6- Chương 5: Đại kết cục 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Huyền Ngự, một đôi mắt chỉ lưu lại ở trên người Tần Ly trong chớp mắt, ánh mắt đen tối không rõ. Tần Ly từ trong ánh mắt phức tạp nhìn ra sát ý, không xác định và không rõ ý tứ hàm xúc.

"Về sau sẽ ở nơi này, nếu không có việc gì không cần đi linh tinh, ao kia là hỗn độn linh tuyền, đối với tu vi ngươi hữu ích." Chỉ bỏ lại một câu, Huyền Ngự xoay người ra phòng.

Tần Ly nhíu mày, không rõ hắn rốt cuộc có chủ ý gì. Cái gì cũng không nói, đã bỏ mình ở trong này thế à?

Nhưng không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, hoàn cảnh nơi này coi như thanh u, cũng không có người sẽ đến quấy rầy nàng, vừa vặn có thể ở trong này tu luyện.

Tần Ly phát hiện gần đây hỗn độn căn nguyên trong thân thể tựa hồ có biến hóa, biến hóa này không thể nói rõ là tốt là xấu, khiến nàng hơi bất an.

"Cô nương, ngài còn có cái gì phân phó không?" Tỳ nữ cúi đầu cung kính đứng ở một bên.

Tần Ly nhìn nàng một cái nói: "Ma đế từng đối xử với nữ nhân nào tương đối đặc biệt?" Nàng cảm thấy Huyền Ngự sở dĩ đối nàng để bụng, hoàn toàn đều là bởi vì nữ tử dung mạo tương tự nàng. Nếu có thể hiểu thêm một chút, nói không chừng có trợ giúp với nàng chạy ra nơi này.
Tỳ nữ suy tư một lát, có chút khiếp đảm nói: "Cô nương xin thứ tội."

Xem bộ dáng tiểu tỳ nữ sợ hãi, Tần Ly cũng không có hứng thú muốn hỏi nữa. "Không sao, ngươi đi xuống đi!"

Tiểu tỳ nữ cảm thấy Tần Ly khác với nữ nhân trong hậu cũng của Ma đế, đánh bạo nhìn nàng một cái nói: "Cô nương, linh tuyền bên trong thiên điện chính là hỗn độn linh tuyền, toàn bộ Ma cung chỉ có tẩm cung của Ma đế và thiên điện này mới có. Hơn nữa cô nương được an bày ở thiên điện, mà không phải hậu cung, đặc biệt trong đó ngay cả chúng ta cũng thấy."

Tần Ly không nói gì, chỉ nhìn linh tuyền phía sau. Theo các nàng thấy, Huyền Ngự đối xử với nàng đặc biệt là một loại ban ân, nhưng đối nàng mà nói, cũng không có chuyện như vậy.

Huyền Ngự trở lại đại điện, không gian một trận dao động, một nam nhân ẩn trong áo bào đen đột nhiên xuất hiện, đúng là người áo đen lúc trước luôn luôn đi theo Huyền Ngự.

"Thế nào rồi?" ba chữ, đạm bạc như băng.

"Bệ hạ, Âm U bí cảnh Minh giới còn chưa mở ra, thần hạ luôn luôn chú ý động tĩnh nơi đó, nếu có người thành công đi ra?" Hắc bào cúi đầu chờ Huyền Ngự ra chỉ lệnh.

Huyền Ngự dừng một cái chớp mắt nói: "Hiện nay chỉ cần chú ý động tĩnh bên kia, có dị động lập tức báo lại."

Những người Minh giới đó quả nhiên không phải ngồi không, lại thừa dịp lúc hắn đem lực chú ý đều đặt ở trên người Cơ Thần Nguyệt tìm được người kế thừa. Cố tình Âm U bí cảnh chính hắn cũng không dễ dàng có thể phá vỡ, bằng không cũng sẽ không phiền toái như vậy.

Áo đen nhìn ánh mắt Huyền Ngự đen tối không rõ, cảm thấy cũng đoán được vài phần. Mấy ngàn năm trước, chính là Linh Vị Thần giới Cơ Thần Nguyệt đánh bệ hạ nhà mình thành trọng thương. Hiện tại đã trở lại, rõ ràng biết tình huống Minh giới, vẫn coi mục tiêu đầu tiên là Thần giới, có thế này mới cho người Minh giới cơ hội thở dốc. Dù cho hắn biết cũng sẽ không mở miệng đi khuyên, nếu đổi lại là hắn, cũng tuyệt đối sẽ không để người hại mình mấy ngàn năm yên ổn.

"Như thế nào, còn có việc?"

Áo đen là thần tử theo hắn thời gian dài nhất, lòng trung thành của hắn Huyền Ngự cũng rõ. Huyền Ngự tuy rằng là Ma đế, nhưng trong mấy ngàn năm hắn bị thương, đều là áo đen trải qua cùng hắn, tình cảm chủ tớ giữa hai người, tự nhiên đặc biệt hơn người khác một ít.

Áo đen do dự trong chớp mắt nói: "Thần hạ cáo lui!"

Hắn đã nghe nói tin tức bệ hạ dẫn Tần Ly về, trong lòng có chút lo lắng. Lúc trước ở hạ giới, hắn cho rằng bệ hạ cũng chỉ là nhất thời tò mò, cảm thấy thú vị thôi. Không ngờ thời gian ngắn ngủi, thiếu nữ kia đã phi thăng đến thượng giới.

Mấy ngàn năm trước, bệ hạ nhà mình sở dĩ bị thương, nguyên nhân trong đó hắn cũng biết, không nghĩ ngài lại giẫm lên vết xe đổ. Năm đó phong thái người nọ hắn đã gặp qua, tuy rằng nàng chưa từng lộ người thật, nhưng một thân tao nhã lại làm cho người ta không khỏi tán thưởng. Bệ hạ động tình với nàng, tuy rằng làm thần tử hắn không đồng ý, nhưng làm một người nam nhân cũng có thể lý giải.

Nhưng phong thái tiểu cô nương kia kém người kia quá xa, chẳng lẽ bệ hạ ở hạ giới đã lâu, thưởng thức cũng kém đi?

Nhưng vốn lời nói đến bên miệng, hắn vẫn gắng nuốt xuống, tuy rằng bệ hạ đối xử với hắn không tệ, nhưng thân là đế vương, ai cũng không thích thần tử xen vào việc của người khác. Hơn nữa hắn cũng hiểu tính cách bệ hạ một ít, chuyện ngài đã quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi. Dù mình nhắc nhở, bỏ qua không nói được, cũng sẽ không có tác dụng gì.

"Đi xuống đi!"

Vào thời điểm áo đen do dự Huyền Ngự đã biết hắn muốn nói cái gì. Kỳ thực hắn làm sao không biết đây là tự tìm phiền tới cho mình, nhưng chấp niệm vẫn còn tồn tại trong lòng. Nếu nàng không phải người kia, hắn sẽ không chút do dự đưa nàng xuống địa ngục. Nhưng nếu phải, hắn vẫn muốn hỏi rõ vấn đề năm đó chưa kịp nói, biết đáp án từ chỗ nàng. Nhưng hắn cũng không biết bản thân hi vọng nàng phải, hay là không phải......

"Vâng!" Áo đen lui lại biến mất trong không gian.

Huyền Ngự khép đôi mắt đỏ sậm, ngồi ngay ngắn ở trong điện, trên người lộ ra mỏi mệt nhàn nhạt.

Tần Ly vào Ma cung đã vài ngày, ngoài ngày đầu tiên vào với Ma đế, cũng không đi nữa. Tất cả mọi người đều bắt đầu đoán, tiểu cô nương trong thiên điện có phải chọc giận Ma đế, bị thất sủng rồi không.

Nữ nhân hậu cung vốn ghen ghét Tần Ly, thấy Ma đế không bước vào tẩm cung của nàng, đều là một trận trào phúng. Cũng chỉ như thế, còn tưởng rằng thật sự có bao nhiêu đặc biệt.

Tần Ly cũng không quản người bên ngoài nghị luận như thế nào, nàng ước gì Huyền Ngự có thể quên mất nàng, như vậy nàng có thể an tâm tu luyện. Mấy ngày, tu vi nàng đã tăng lên tới thần tông nhị giai, tốc độ nếu ở bên ngoài, đều có thể dọa chết người.

Tần Ly phát hiện hỗn độn linh tuyền kia quả thật là thứ tốt, nếu không phải vì nó, tu vi nàng cũng sẽ không tăng lên nhanh như vậy. Hiện tu vi của nàng cao một chút, cơ hội chạy trốn cũng cao một chút.

Sáng sớm hôm nay, Tần Ly cứ theo lẽ thường ở bên trong nội điện tu luyện. Hiện tại nàng không ra, cũng không có người sẽ tiến vào quấy rầy nàng.

"Bịch bịch", "Cô nương, Bích Cơ Ma quân muốn gặp ngài." Tiếng tiểu tỳ nữ có chút phập phồng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tần Ly từ trong huyền giới đi ra, liền chầm chậm đi tới cửa, mở cửa ra. "Là ai muốn gặp ta?"

Tiểu tỳ nữ vừa muốn nói cái gì, thì một nữ tử váy đen thị huyết như anh túc đã đi tới. Trong mắt nàng có miệt thị và địch ý, hơn nữa không che giấu chút nào.

"Đây là nữ tử ngày ấy mà bệ hạ dẫn về từ Phong Vân đảo? Nhìn thấy bản quân không cần hành lễ sao?" Giọng điệu nàng ta sẵng giọng mà mang theo khinh thị.

Nghe nói bệ hạ dẫn một nữ tử về từ Phong Vân đảo, hơn nữa trực tiếp an bày ở thiên điện, nàng ta còn có chút ngồi không yên. Nàng thầm yêu bệ hạ nhiều năm như vậy, chưa từng có được nửa chút đáp lại. Nếu là nữ nhân năm đó, nàng cho dù không muốn, cũng coi như thua tâm phục. Nhưng cô gái này tính là cái gì, thực lực cũng chỉ là thần tông sơ kỳ, lại có được đãi ngộ của bệ hạ như vậy?

Vốn đang có chút do dự, nhưng thấy bệ hạ lâu như vậy không bước vào thiên điện, nàng hôm nay tìm đến. Một là nhìn xem cô gái này đến cùng có điểm nào đặc biệt, lại được bệ hạ ưu ái. Hai là giáo huấn nàng một phen, nếu chính nàng thức thời, nên biết nên làm như thế nào!

Nữ nhân kia thật vất vả mới chết, Bích Cơ  nàng ta tuyệt đối không cho phép một nữ nhân khác lại đến nhiễu loạn tâm tư bệ hạ.

Tần Ly cười lạnh trong lòng, không ngờ gây rắc rối đầu tiên không phải nữ nhân hậu cung, mà là thần tử của Ma đế?

"Ta vốn không phải người Ma giới ngươi, ta tự nhiên không phải tuân thủ quy củ của Ma giới ngươi." Cô gái này là ma quân? Vậy từ vi nàng ta không chỉ cao hơn nàng một chút. Vậy thì thế nào, cho dù nàng không phải đối thủ, cũng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

"Ngươi sẽ không sợ bản quân giết ngươi?" Con ngươi màu lục của Bích Cơ lóe ra u lãnh lệ quang.

Chưa từng có nữ nhân nào dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Bích Cơ nàng ta. Nữ nhân ở hậu cung, người nào nhìn thấy nàng ta không phải một mặt cung kính? Còn chưa trở thành nữ nhân của bệ hạ đã dâm kiêu ngạo, không biết thức thời như vậy, xem ra cũng không cần lưu lại. Nghĩ đến đây, trong mắt lộ ra sát ý ngoan lệ.

"Tin tưởng nếu ngươi muốn động thủ, sẽ không nói nhiều với ta như vậy, ta nói đúng không?" Tần Ly đoán chắc nàng ta không dám động thủ. Trong mắt cô gái này lóe ra sát ý rõ ràng như vậy, rêu nàng ta thật sự dám động thủ, cũng không nói mấy lời vô ích với nàng nửa ngày.

Bích Cơ dạng ra một chút ý cười, chỉ là sát ý trong mắt càng sâu. Không ngờ nữ nhân này còn có chút đầu óc, biết bản thân còn có cố kỵ. Nhưng vậy thì thế nào, muốn giết cũng không cần nàng ta tự mình động thủ. Tin tưởng qua không bao lâu, nữ nhân trong hậu cũng sẽ có hành động.

Bích Cơ quả thật không có ý động thủ, nhưng trong lòng vẫn hơi tò mò. Cô gái này thực lực không mạnh, chẳng lẽ là bộ dạng thập phần xinh đẹp? Xem nàng tuy rằng dùng hắc sa che mặt, nhưng cái trán trắng nõn lộ ra bên ngoài, với đôi mắt to xinh đẹp vẫn có thể nhìn ra là mỹ nhân. Nàng ta nhẹ nhàng giương tay, mạng che mặt trên mặt Tần Ly đã bị nàng ta xốc lên.

Sắc mặt Bích Cơ bộp một chút liền thay đổi, từ khinh thường và khinh thị chuyển biến thành khiếp sợ và điên cuồng, còn lẫn một chút phức tạp. Nàng ta nhịn không được rút lui hai bước, mới khó khăn ổn định thân hình. Sẽ không, sẽ không, làm sao có thể? Lắc đầu, vẻ mặt không thể tin.

Nhưng mấy biểu cảm này qua đi, chuyển biến thành sát ý nồng đậm. Nàng ta không thể để cô gái này sống thêm được, một khắc cũng không được! Cho dù nàng không phải, cũng tuyệt đối không thể để nàng sống sót!

Nghĩ đến đây, linh lực trên người Bích Cơ bắt đầu vận chuyển, uy áp Ma quân phóng ra, bao trùm toàn bộ thiên điện.

Tần Ly thấy Bích Cơ dường như gặp phải đả kích, cảm thấy có chút nghi vấn. Nhưng còn không cho nàng thời gian tự hỏi, liền cảm giác được linh lực trên người Bích Cơ dao động. Không rõ Bích Cơ mới để xuống sát tâm, vì sao sau khi nhìn thấy bộ dáng của nàng thì lập tức động thủ. Nhưng nàng cũng biết hiện tại trọng yếu nhất là bảo trụ tánh mạng, cái khác chỉ có thể về sau lại nói. Ngay lúc linh lực trên người Bích Cơ bắt đầu dao động, nàng liền chuẩn bị triệu hồi Kính.

"Kính nhi, Kính Thuẫn!"

Tần Ly hiện tại đã có thể tùy ý sử dụng sức mạnh của Kính, một mặt kính bóng loáng từ trong Linh Hải của nàng bay ra, bảo vệ nàng dưới màn hào quang. Mà mấy tỳ nữ ở ngoài cung của nàng không có may mắn như vậy, trực tiếp thành tro bụi, biến mất trong không khí.

Tần Ly thấy Bích Cơ chỉ mới phóng ra một ít uy áp, đã lợi hại như thế, trong lòng cũng rùng mình. Xem ra chính mình tuyệt đối không thể kiên trì đến cùng với nàng ta ở trong này, dù sao hiện thực lực của nàng kém Bích Cơ quá nhiều, nếu nàng cứ cố không biết chừng đẩy mình vào chỗ chết, cũng không biết Kính có thể chịu được bao lâu.

"Kính nhi, đệ không sao chứ?" Tần Ly thấy uy áp Bích Cơ lợi hại như thế, ân cần hỏi.

Kính nhi cắn răng chống lại uy áp của Bích Cơ: "Tỷ tỷ, nếu nàng ta dùng tới toàn lực, chỉ sợ Kính nhi cũng không chống được bao lâu."

Hiện tại Kính sở dĩ lợi hại như vậy, nguyên nhân rất lớn bởi đã có khí linh. Nếu Kính nhi chống không được, như vậy Kính chỉ là một linh khí bình thường. Đến cấp bậc Ma quân muốn một lòng hủy nó, vẫn là có khả năng, càng huống hồ thực lực Bích Cơ đã tới Ma quân hậu kỳ. Kính nhi thật vất vả tạo ra thân thể, Tần Ly sao chịu được hắn bởi vì bản thân mà chịu thương tổn?

"Kính nhi, thử xem có thể thuấn di đi ra ngoài không." Uy lực lớn nhất của Kính vẫn là xuyên qua không gian, bởi vậy dưới tình huống không tránh được, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp trốn tránh.

Bích Cơ thấy uy áp của mình không phá được Kính Tuẫn của Tần Ly, trong mắt càng thêm một tia điên cuồng. Mắt thấy Tần Ly dưới uy áp của nàng ta lại phá không gian trói buộc chuẩn bị thuấn di, nháy mắt phong tỏa không gian quanh thân, phạm vi Tần Ly có thể trốn tránh bị ngăn chặn.

"Ngươi không cần chờ đợi cái gì, hôm nay ngươi phải chết!" Bích Cơ dứt lời, trong tay xuất hiện một linh quang cầu màu đen, bay về phía Tần Ly.

Tần Ly cắn môi anh đào, đã chuẩn bị tốt phương hướng đào tẩu. Nàng không biết bản thân còn có thể trốn bao lâu, nhưng tóm lại không thể ngồi chờ chết.

Bích Cơ hai tay giao nhau trước ngực, một linh kỹ phức tạp sáp hình thành. Tần Ly biết bản thân hiện tại sợ là trốn không thoát, vì vậy linh kỹ hoàn toàn phong tỏa toàn bộ cung điện. Nàng không ngờ Bích Cơ này lại điên cuồng như vậy, nàng ta không sợ Huyền Ngự phát hiện sao?

"Đi tìm chết đi!" Linh kỹ trong tay Bích Cơ hóa thành sương khói màu đen, từ trong tay nàng ta bắt đầu lan tràn, dần dần bao bọc toàn bộ cung điện. Lập tức sẽ kéo dài đến phía trước Tần Ly, trong đầu Tần Ly dần hiện ra hình ảnh Minh Dạ.

"Bá" một tiếng, hắc ám còn chưa bao phủ Tần Ly, liền biến mất. Nàng còn chưa phản ứng lại, thì Huyền Ngự đã xuất hiện trước mặt nàng, vừa quay đầu nhìn Bích Cơ bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra ánh xơ xác tiêu điều, Bích Cơ lập tức "Phốc" một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.

"Nơi này không phải nơi ngươi nên đến, cút!" Cảnh cáo trong mắt Huyền Ngự đã thật rõ ràng, ý là nếu nàng ta còn dám xuất hiện tại nơi này, chờ đợi nàng ta cũng chỉ có một kết cục, chết!

"Bệ hạ, ngài năm đó bị nữ nhân kia làm hại còn chưa đủ thảm sao? Chẳng lẽ ngài còn muốn giẫm lên vết xe đổ?" Bích Cơ thét lên.

Bích Cơ và áo đen xem như phụ tá đắc lực của Huyền Ngự, địa vị ở Ma cũng rất cao. Năm đó áo đen theo bệ hạ đến hạ giới, nàng ở lại làm người nắm giữ toàn cục. Mấy ngàn năm nay, cũng không biết Linh Vị Thần giới vì sao không thừa dịp bệ hạ không ở công chiếm Ma giới, nhưng cũng bởi vì nàng ở đây, không có để Thần giới chiếm được một chút ưu việt.

Mặc kệ nói thế nào, vô luận là Bích Cơ nàng ta trung tâm hay công tích, đều không thể thay thế, lại không nghĩ rằng bệ hạ vì một nữ nhân không chút do dự động thủ với mình.

Ánh mắt Huyền Ngự dưới tiếng hét của Bích Cơ, cũng chuyển hướng về phía Tần Ly, phức tạp trong mắt không tránh được mắt hai nữ nhân.

"Lui ra!" Tiếng nói vẫn như cũ lãnh đạm như băng, không có phẫn nộ lúc nãy, lại mang theo mỏi mệt.

Trong mắt Bích Cơ có không cam lòng và quyến luyến, nhưng cũng biết tính nhẫn nại của hắn đã sắp hết. Thu lại tình cảm trong mắt, cúi đầu lui ra ngoài. Nàng ta sẽ không quên đi, cho dù giao mạng này, nàng ta cũng nhất định phải giết nữ nhân kia.

Làm Tần Ly cảm thấy kỳ quái là, trong mắt Bích Cơ đánh cược mọi thứ, quyết tâm phải giết. Lẽ ra cho dù nàng ta ái mộ Huyền Ngự, cũng không điên cuồng như vậy. Huống hồ trước đó rõ ràng nàng ta có cố kỵ, sao khi thấy dung mạo của mình lại thay đổi chủ ý? Tâm tư vừa chuyển, nàng liền phát hiện chỗ mấu chốt, vấn đề hẳn là trên khuôn mặt của nàng, chẳng lẽ lại là bởi vì nữ nhân diện mạo tương tự nàng?

Huyền Ngự quay đầu nhìn Tần Ly, ánh mắt càng thêm phức tạp hơn lúc trước. Nàng rất muốn biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, nữ nhân giống nàng tốt cuộc có thân phận gì?

"Ngươi đi theo bản đế!" Huyền Ngự nhìn Tần Ly, làm một quyết định. Sở dĩ thời gian dài như vậy chưa từng đến, không phải quên nàng, mà là không thể quyết định muốn làm thế nào. Nhưng trải qua chuyện Bích Cơ hôm nay, hắn phát hiện vừa mới chỉ một khắc mành treo chuông kia, hắn lại có hoảng loạn cùng sợ hãi. Rõ ràng cũng không xác định nàng có phải người kia hay không, hắn vẫn có sợ hãi, con ngươi đỏ sậm chợt lóe, trong lòng cười khổ.

Tần Ly không rõ Huyền Ngự đến cùng đánh chủ ý gì, nhưng vẫn theo mệnh lệnh của hắn đi ra ngoài. Đi theo hắn tới tẩm cung của hắn, Tần Ly dừng lại bước chân.

Huyền Ngự quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, trào phúng nói: "Như thế nào, sợ bản đế sẽ làm gì sao?"

Tần Ly cũng lạnh lùng nhìn hắn nói: "Nếu sợ hãi, vừa rồi sẽ không theo tới."

Nàng thừa nhận, nàng tò mò, tò mò vì sao thời điểm Huyền Ngự nhìn nàng, lại giống như trước mắt là một người khác. Tò mò vì sao hắn ba lần bốn lượt giúp mình, lại lạnh lẽo.

Đi tố cuối tẩm cung, vào đến phòng Huyền Ngự, hắn gạt tay áo, một thông đạo màu đen xuất hiện. "Vào đi thôi, nếu ngươi có ý đi ra, bản đế để ngươi trở về."

Trong mắt Tần Ly có một tia nghi vấn, nhưng Huyền Ngự cũng không có ý mở miệng. Nàng nghĩ nếu Huyền Ngự muốn giết nàng, không cần phải phiền toái như vậy, hơn nữa trên người nàng cũng không có chỗ nào đáng giá lợi dụng, chỉ tạm dừng một cái chớp mắt, liền xoay người đi vào không gian thông đạo.

Huyền Ngự nhìn cửa vào thông đạo, ánh mắt có chút phức tạp. Lưu Ly, thật là nàng đã trở lại sao? Nếu thật là nàng, không biết đây là hạnh phúc, hay là bất hạnh! Bản đế nên làm gì với nàng bây giờ, tựa hồ mặc kệ nàng cũng không phải, cũng không nên lại xuất hiện ở trong này......

Tần Ly vừa tiến vào không gian thông đạo, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đạo bạch quang bao phủ lại, trước mắt xuất hiện một thú thể khổng lồ. Giống sư tử, toàn thân là lông màu vàng kim, nhìn qua uy phong hiên ngang, một đôi mắt to nhắm nghiền, tựa hồ là đang ngủ. Nếu nàng không có nhìn lầm, đây là thượng cổ thần thú Toan Nghê. Để cho nàng kỳ quái là, huyền linh thú này lại khiến nàng có một cảm giác quen thuộc.

Nàng theo bản năng đi tới phía trước huyền linh thú, vươn tay sờ về phía nó. Cự thú chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu hồng ngọc thạch loé ánh sáng, ánh mắt từ dày đặc sát ý chuyển biến thành kinh ngạc cùng kích động.

"Ngươi nhận thức ta?" Tần Ly thấy cự thú phản ứng như thế, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lông toàn thân Toan Nghê run lẩy bẩy, mặt thú to lớn lại xuất hiện mỉm cười. "Cung nghênh chủ nhân trở về!"

"Chủ nhân?" Tần Ly buồn bực, nàng căn bản không khế ước một huyền linh thú như vậy mà.

Toan Nghê cũng không có sốt ruột, mà chậm rãi giải thích: "Chủ nhân, mấy ngàn năm trước, sau khi ngài chết, Kim Vũ liền luôn luôn ở nơi này bảo vệ linh hồn căn nguyên của ngài. Trong linh hồn căn nguyên của ngài phong ấn thực lực và trí nhớ, chỉ cần sau khi dung hợp với thân thể ngài, ngài sẽ nhớ lại."

Nói xong, thân hình vĩ đại Toan Nghê run lên, một trận kim quang ánh qua, hắn liền biến thành một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo vàng. "Chủ nhân, theo Kim Vũ."

Đi ra địa phương bạch quang bao phủ, xuất hiện trước mặt Tần Ly chính là một mảnh hắc ám không bờ bến. Trong bóng tối phiêu tán bảy quang đoàn linh hồn, Tần Ly biết đây hẳn chính là linh hồn căn nguyên của nàng. Kỳ thực trong lòng nàng quả thật có nghi vấn, còn có một chút do dự.

Kim Vũ nhìn quang đoàn linh hồn phiêu tán trên trời nói: "Chủ nhân, Kim Vũ đã ở nơi này thủ hộ mấy ngàn năm, rốt cục trông đến ngài trở về. Năm đó ngài chết như vậy, Kim Vũ cho rằng kiếp này sẽ không còn được gặp lại chủ nhân." Dứt lời, trong mắt ngập nước.

"Chết?" Tần Ly có chút kinh ngạc nói.

"Ngài năm đó nếu không phải vì cứu Linh Vị cũng sẽ không...... Kỳ thực Kim Vũ cảm thấy Ma đế đại nhân càng thích hợp chủ nhân, tối thiểu hắn sẽ không lợi dụng tình cảm của chủ nhân. Hơn nữa linh hồn ngài lúc đó đã tan tác, nếu không phải Ma đế dùng tu vi ngưng tụ lại linh hồn của ngài, ngài cũng không có cơ hội tái sinh, hắn cũng sẽ không......"

Kim Vũ vốn chính là huyền linh thú của nàng, tuy rằng sinh ra ở Thần giới, nhưng ai cũng không quan trọng bằng chủ nhân ở trong lòng hắn. Theo hắn, không có phân biệt thiện ác, thị phi. Chỉ cần đối chủ nhân tốt, hắn liền kính trọng, đối chủ nhân không tốt, dù là Linh Vị, hắn cũng không tha.

Thời điểm nói chuyện với Tần Ly, từ trong oán hận với Linh vị, cảm kích với Ma đế của hắn, Tần Ly đã biết một ít tình huống.

Tần Ly tìm chỗ, khoanh chân ngồi xuống, Kim Vũ đặt linh hồn căn nguyên trong tay Tần Ly, rồi phụ trách ở một bên thủ hộ.

Tần Ly nhìn linh hồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net