Q6- Chương 6: Đại kết cục 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỳ nữ tên Băng Nhi cũng rất thông minh, biết hai người khẳng định là có chuyện muốn nói, vội vàng cáo lui, đi ra đại sảnh.

Tần Ly thấy Vân Ảnh nhìn nàng như vậy, biết hắn đã có chút hoài nghi. Cười nói: "Vân Ảnh Minh quân không hổ là tứ minh quân đứng đầu, đã đoán được, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Lấy thân phận Minh quân, tiến cử một người vào Minh cung không phải việc khó đi?"

"Cô nương muốn vào Minh cung?"
Tần Ly tuy rằng ẩn tu vi, nhưng Vân Ảnh cũng nhìn ra nàng không đơn giản. Cứu người vì tiến vào Minh cung làm tỳ nữ, mặc cho ai nhìn cũng tuyệt đối không tin tưởng. Huống hồ Tử thiếu hiện tại sinh tử chưa biết, quả thật là cái phiền toái.

Thiếu nữ trước mắt này phòng chừng trước khi cứu người đã có hiểu biết về hắn, chỉ cần là có tâm hỏi thăm, có thể biết Vân Ảnh hắn cho tới bây giờ sẽ không thiếu người nhân tình. Ánh mắt đánh giá Tần Ly vài lần, trong lòng còn có so đo.

Tần Ly cười nói: "Minh quân lo lắng xong chưa?"

Nàng biết dù Vân Ảnh mang nàng vào cung, cũng không đại biểu hắn sẽ mặc kệ hành vi của mình, nhất định sẽ giám thị nhất cử nhất động của mình. Nhưng đó cũng không phải vấn đề, coi tu vi của nàng hiện tại, nếu thật sự muốn làm cái gì, những người này căn bản là không ngăn được nàng. Nàng hiện tại chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Minh cung, cái khác cũng không là vấn đề.

"Cô nương trước ở lại trong phủ, sáng sớm ngày mai theo bản quân vào cung." Vân Ảnh cũng không có nhiều lời, sai hạ nhân dẫn Tần Ly đi xuống. Tuy rằng trong lòng hắn có nghi vấn, nhưng nghĩ rằng cho dù nàng có mục đích gì cũng khẳng định không trốn khỏi hai mắt của mình. Minh giới dù không có Minh đế, nhưng tứ đại Minh quân cũng không phải ngồi không, nghĩ mình chú ý một ít là có thể.

Ngày thứ hai, Tần Ly liền đi theo Vân Ảnh vào Minh cung, hôm nay Tử Phù cũng không ở trong cung, vẫn luôn tìm kiếm hung thủ giết đệ đệ mình ở bên đường, lại không biết người nàng ta muốn tìm đã vào cung.

Do Vân Ảnh Minh quân tự mình dẫn người vào Minh cung, người an bày tỳ nữ tự nhiên là không dám đắc tội nàng, vì ý nàng, sắp xếp cho nàng một chức trong tẩm điện của Minh đế.

Đêm hôm đó, cấm địa bên trong Minh cung sinh ra một trận dao động không gian mãnh liệt, Tần Ly biết, đây là dấu hiệu Âm U cảnh sắp mở ra. Minh đế sẽ sinh ra, trong lòng nàng rất là không yên. Nàng thậm chí không dám nghĩ nhiều, nếu người từ bên trong đi ra không phải Minh Dạ, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ.

Ngoài Âm U cảnh, Vân Ảnh Minh quân một vị Minh quân khác đang dẫn theo người bên trong Minh cung đợi bí cảnh mở ra. Tất cả mọi người một mặt chờ mong, Minh giới sau ngàn năm Minh đế chết đi, rốt cục lại nghênh đón tân Minh đế sinh ra.

"Ầm" một tiếng, dao động không gian bên trong bí cảnh càng ngày càng kịch liệt, kết giới bên ngoài hộ đại trận càng ngày càng bạc. Rốt cục, trong một trận chấn động, bí cảnh chậm rãi mở ra, một bóng người từ bên trong đi ra.

Ánh sáng tím cực chói, tô đậm bóng người ở bên trong. Cẩm bào màu vàng ôm lấy người lộ ra dáng người hoàn hảo, bên hông đeo một ngọc đái màu vàng. Trên đầu không trang sức gì, một đầu tóc dài màu tím đậm theo gió phất phới, nhìn qua tôn quý lại mang theo một tia cuồng dã, trong tà mị lộ ra một chút lãnh khốc. Kinh người nhất vẫn là đôi mắt màu tím, bên trong loé ánh sáng tím sắc lẹm, lãnh liệt như băng, bễ nghễ thế gian. Giống như thần chi, không thể với tới.

Người đứng ở bên ngoài trong lúc nhất thời đều ngừng hô hấp, ngoài bí cảnh một mảnh yên tĩnh. Mọi người trong lòng đều mang theo sùng kính cùng kích động, đây là Minh đế của bọn họ, chúa tể toàn bộ Minh giới.

Vân Ảnh đi đầu cúi đầu, cao giọng hô: "Cung nghênh Minh đế!"

Người còn lại có thế này từ sững sờ tỉnh lại, đều hành lễ.

Minh Dạ nhìn bên ngoài đông nghìn nghịt đầu người, chậm rãi nâng một tay lên nói: "Miễn lễ, bình thân!" Thanh âm lãnh liệt như băng, không thể kháng cự.

Vân Ảnh ở phía trước dẫn đường, mọi người đi về phía Minh cung.

Tần Ly lúc này đã lợi dụng Kính chuyển đến ngoài cấm địa, nhìn người từ bên trong bí cảnh đi ra, nước mắt trong suốt liền như vậy rơi xuống. Trong lòng không yên và sợ hãi theo lệ giọt phát tiết ra ngoài, biến thành tràn đầy tưởng niệm cùng quyến luyến.

Lại nhìn thấy hắn, thật giống như đã qua cả vạn năm, một cái chớp mắt mãi mãi.

Minh Dạ vừa đi ra bí cảnh, liền cảm giác được hơi thở trong không trung. "Vân Ảnh, dẫn các vị đại nhân trở về trước đi, ngày mai lại thương thảo chuyện khác."

Tần Ly không giấu diếm tu vi nữa, những người khác ở sau Minh Dạ cũng phát hiện bóng dáng ở không trung. Mắt Vân Ảnh tối lại, nhưng mệnh lệnh Minh đế hắn không thể phản kháng, vì thế đi đầu đi ra bên ngoài.

Minh Dạ trong giây lát đã đi tới đối diện Tần Ly, một đôi tử mâu yên lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt. Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào đối phương, ai cũng không mở miệng.

Cứ như vậy qua không biết bao lâu, Tần Ly lên tiếng: "Dạ, ta đến rồi!"

Minh Dạ khoá chặt Tần Ly trước mặt, ôm nàng vào lòng. "Ta biết." Ly nhi, nàng biết không? Không có nàng sẽ không có Minh Dạ hiện tại.

Lúc trước ngoài Minh Dạ, bên trong các không gian song song khác có ba người được đề cử Minh đế. Sau khi bốn người vào bí cảnh, mới biết được tàn khốc bên trong. Nếu không phía dựa vào chấp niệm trong lòng kia, hắn sớm không biết đã chết bao nhiêu lần. Mỗi khi kiên trì không tiếp, trong đầu hắn sẽ xuất hiện bộ dáng Tần Ly, hắn nói cho mình tuyệt đối không thể cứ như vậy chết ở chỗ này. Một lần lại một lần, chính là bởi vì ý niệm trong lòng này, mới khiến hắn sống qua tầng tầng khảo nghiệm.

Mấy người cùng đi vào bên trong, chỉ có Minh Dạ thông qua khảo nghiệm, cuối cùng tiếp nhận truyền thừa của Minh đế, trở thành tân Minh đế.

Minh Dạ nhắm hai mắt lại, tựa đầu dựa vào gáy Tần Ly, tham lam hít hương thơm thiếu nữ trên người nàng, vốn lòng gợn sống mới dần bình tĩnh lại.

"Ly nhi, ta rất nhớ nàng." Tiếng nói khàn khàn truyền ra từ gáy Tần Ly, Tần Ly dịch người lại gần hơn.

Thẳng đến tựa vào Minh Dạ, Tần Ly mới chính thức an tâm, nghe tiếng tim hắn đập mạnh hữu lực, cảm thụ được ấm áp trên người hắn. Nam nhân này, đã thành Minh đế tôn quý, nhưng ở trước mặt nàng vẫn không chút thay đổi.

Minh Dạ ngẩng đầu, gạt sợi tóc bị gió thổi bay của Tần Ly ra sau tai nói: "Đi, trở về nói." Tay giữ chặt Tần Ly, hai người đạp hư không đến ngoài tẩm cung Minh đế.

Tù nữ ngoài tẩm cung có mấy người nhận thức Tần Ly, thấy nàng đứng ở cạnh Minh đế, đều có chút kinh ngạc. Nhưng đều là chịu qua huấn luyện, dù kinh ngạc, cũng không có người nói ra.

"Các ngươi đều đi xuống đi." Minh Dạ đối với người khác lại khôi phục lạnh lùng, nhóm tỳ nữ cũng không dám ngẩng đầu, cảm thấy Minh đế vừa tiến đến, toàn bộ đại điện trở nên lạnh hơn một ít. Một đám lui xuống, lúc đi còn không quên đóng lại cửa điện.

Tần Ly đột nhiên cảm thấy có chút co quắp, bên trong tẩm điện to như vậy chỉ còn lại hai người nàng và Minh Dạ. Không biết vì sao, tim đập cũng nhanh hơn một ít.

Minh Dạ thấy Tần Ly hơi cúi đầu, đi qua cúi đầu nói: "Ly nhi, lâu như vậy không gặp, nàng không có gì nói muốn nói với ta sao?"

"Hửm?" Tần Ly ngẩng đầu, cùng Minh Dạ bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người hiện lên bóng hình của nhau, cứ như vậy đối diện.

Mặt Tần Ly nháy mắt đỏ rực, thực đáng chết, nàng lại có thể ngây dại. Hiện tại Minh Dạ quả thật thật hấp dẫn ánh mắt người khác, đôi mắt màu tím so với đôi mắt đen trước đó càng tăng thêm một ít mị hoặc.

Minh Dạ cong khóe miệng, thấy Tần Ly nhìn mình không dời mắt, tâm tình thập phần sung sướng. Đầu của hắn một chút một chút tới gần nàng, sau đó môi mỏng hơi lạnh cứ vậy đặt lên. Vẫn mềm mại như vậy, mang theo nhàn nhạt thơm ngọt. Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả đôi môi nho nhỏ, cảm giác được trên người nàng run rẩy, đầu lưỡi khẽ đẩy, đi vào trong miệng.

Minh Dạ dang tay, ôm Tần Ly vào trong lòng. Bước vài bước đi vào nội điện, khẽ đặt nàng ở trên giường, áp cả người lên. Đầu lưỡi linh hoạt khẽ cong, bắt được cái lưỡi vội vã trốn tránh, cảm thụ vị ngọt mềm bên trên, mâu quang màu tím trở nên tối mấy phần.

Tim Tần Ly đập càng lúc càng nhanh, tay định đẩy người bên trên ra, nhưng nỗ lực vài lần đều không thành công. Cảm thụ được độ ấm trên người hắn càng ngày càng cao, cơ hồ muốn làm đau nàng.

Minh Dạ rời khỏi, hai tay chống ở đỉnh đầu Tần Ly, "Ly nhi, thả lỏng." Cười khẽ vài tiếng, lại cúi đầu thấp xuống. Lần này thẳng tắp đi xuống gần cổ của Tần Ly, vươn đầu lưỡi miêu tả vành tai trắng nõn của nàng, cuối cùng cắn một cái trên vành tai mềm mại.

Tần Ly rụt cổ, cả người tê dại, khiến nàng cảm thấy có chút thoát lực. Nuốt nước miếng, cũng không dám lộn xộn nữa. Hơi thở nóng hổi liền như vậy phun ở cần cổ, nàng thậm chí cảm giác được hắn đang chậm rãi thức tỉnh.

Minh Dạ vươn hai ngón tay khớp xương rõ ràng gạt tóc phân tán ở cổ của Tần Ly ra, đầu dò xét đi vào. Tay kia thì duỗi đến trên quần áo của nàng, tìm kiếm vạt áo.

Tần Ly trong đầu xuất hiện một trận trống rỗng, quên phản ứng. Chỉ là theo bản năng vặn vẹo cơ thể, tỏ vẻ mình bất mãn.

Minh Dạ thấy Tần Ly khép chặt hai mắt, mi cong khẽ rung động, hai gò má như hoa đào tháng ba, độ cong trên môi kéo càng lúc càng lớn.

Minh Dạ đột nhiên rời đi, khiến Tần Ly cảm thấy phía trước chợt lạnh, suy nghĩ có chút hỗn độn lập tức tỉnh táo lại. Mở to hai mắt, ánh nước ngập mắt, nhẹ giọng nói :"Đừng!"

"Ly nhi, nàng không tin ta sao?" Minh Dạ theo trong mắt Tần Ly thấy được một tia không yên và một chút bất an, động tác trong tay ngừng lại.

Tần Ly kéo lấy vạt áo nói: "Không phải, chỉ là hiện tại không thích hợp." Tuy rằng bình thường nàng biểu hiện có đôi khi còn quả quyết hơn nam nhân, nhưng đối với loại chuyện này vẫn tương đối bảo thủ. Nàng bây giờ còn chưa gả cho Minh Dạ, trong lòng luôn có điểm không nỡ.

Minh Dạ thấy được Tần Ly e lệ, ý nghĩ cũng thanh tỉnh lại. Xoay người nằm ở bên người Tần Ly, nghiêng người nhìn nàng nói: "Ly nhi, chúng ta thành thân nhé?"

"Ừm." Tần Ly cũng không già mồm cãi láo, nàng biết trong lòng mình yêu nam nhân này. Vừa mới thiếu chút nữa cho hắn, nàng cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là có điểm e lệ.

Nhưng sau khi đáp ứng, Tần Ly không tự giác nhíu nhíu mày. Nàng nghĩ tới người nhà và bằng hữu trên Cực đại lục, nếu hôn lễ của mình bọn họ không thể tham gia, thật sự là tiếc nuối.

Minh Dạ nở nụ cười, nụ cười này kéo khoảng cách giữa bọn họ càng gần, một chút khoảng cách gặp mặt lúc nãy cảm nháy mắt biến mất sạch sẽ. "Ta cũng không phải nói hiện tại, chờ ổn định thế cục Minh giới, chúng ta về Cực đại lục thành hôn. Đi, đi tắm." Hắn làm sao có thể không biết ý nghĩ của Tần Ly, nhìn thấy bộ dáng nàng có chút do dự, cũng đã biết nàng nghĩ như thế nào.

Bên trong tẩm cung của Minh đế cũng có một linh tuyền trì rộng rãi, so sánh với của Huyền Ngự không khác là bao. Hai người một đầu một đuôi ở bên tắm rửa trong linh trì, trên mặt ao sương khói lượn lờ, mang đến một tầng mỹ cảm mông lung.

Minh Dạ rất quy củ, hai người chỉ tắm rửa đơn thuần, sau đó cùng nhau nằm ở trên giường. Ở Thú Lĩnh bên trong Phượng tộc, hai người cũng đã đồng giường cộng chẩm, lúc này ngủ tiếp ở cùng nhau đã không có xấu hổ.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tần Ly tỉnh dậy, Minh Dạ đã đi. Ngẫm lại bản thân đã thật lâu không lên giường ngủ, cảm giác một giấc ngủ này thật sự là thoải mái. Thu thập xong, an vị ở trong điện chờ Minh Dạ trở về.

Lúc này nghị sự trên đại điện Minh cung, bốn minh quân đều đã đến đông đủ. Minh Dạ ngồi ở chỗ ngồi phía trên, nhìn phía dưới, nhìn không chớp mắt.

Vân Ảnh nhìn ba người bên cạnh một cái nói: "Bệ hạ, Âm U cảnh mở ra, tin tưởng hai giới Thần Ma rất nhanh sẽ nhận được tin tức, Linh Vị cùng Ma đế ít ngày nữa sẽ tới Minh giới ta."

Tử Phù nói tiếp: "Bệ hạ, thần hạ cho rằng, hiện tại chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, để ngừa hai giới Thần Ma cùng đến xâm phạm."

"Ừ, chuyện phòng ngự liền giao cho Vân Ảnh phụ trách, chuyện chiêu đãi đế quân hai giới, liền giao cho ngươi. Thả tin tức Âm U cảnh đã mở ra đi, hiện tại trọng yếu nhất là Minh giới yên ổn." Đêm qua, Tần Ly và hắn đã kể lại những chuyện hai người trải qua trong khoảng thời gian này, bao gồm thân phận Tần Ly và quan hệ đối địch giữa Huyền Ngự và Cơ Thần Nguyệt. Hắn hiện tại không lo lắng hai giới Thần Ma liên hợp xâm phạm, chỉ cần làm tốt cơ bản phòng ngự là tốt rồi.

Bốn Minh quân cùng hô vâng, hiện tại Minh giới bọn họ sinh ra minh quân, sẽ không bao giờ giống trăm ngàn năm qua, phân tranh không ngừng. Có Minh đế làm hậu thuẫn, bọn họ về sau cũng có thể an ổn một chút.

"Được rồi, nếu không còn chuyện khác, đều lui ra đi." Minh Dạ từ trên ghế đứng lên, đi về phía tẩm điện phía sau.

Vừa đi vào trong điện thì thấy Tần Ly đang ở bên trong chờ hắn, tựa như thê tử chờ phu quân về nhà, trong lòng có một hạnh phúc không hiểu.

"Chàng đã trở lại?" Tần Ly đi đến cạnh Minh Dạ.

Minh Dạ vươn tay đặt lên thắt lưng Tần Ly, vừa muốn nghiêng người về phía trước, liền cảm giác được toàn bộ Minh cung, thậm chí toàn bộ Minh giới đều chấn động.

Sắc mặt hai người ngưng lại, đi đến bên ngoài xem xét, chỉ thấy mấy người Vân Ảnh chạy tới. Địa điểm phát sinh chấn động ở ngay trên, đất đai tam giới liên quan đều chấn động. Tần Ly đi theo Minh Dạ bay lên phía trên Thần hải, thời điểm đám người Tần Ly đến phía trên Thần hải, Huyền Ngự cùng Cơ Thần Nguyệt cũng bay đến phía trên Thần hải. Mấy người nhìn thoáng qua nhau, rồi đều phóng tầm mắt tới khe không gian trên bầu trời.

"Chẳng lẽ đây là không gian giáng lâm trong truyền thuyết?" Minh Dạ thì thào nói nhỏ.

"Chủ Thần không gian?" Tần Ly nghe nói qua, ở vạn năm trước khắp Thần Ma đại lục chỉ có một người thống trị, Linh Vị Thần tối cao. Không biết vì sao, ở một lần giáng lâm cuối cùng, không còn sinh ra Chủ Thần, Chủ Thần không gian cũng không giáng lâm.

Ánh mắt mọi người đều lộ ra ánh sáng ngưng trọng và chí nhất định phải, một khi trở thành Chủ Thần, vậy cần phát động chiến tranh rồi, toàn bộ Thần Ma đại lục đều sẽ trở thành lãnh địa của bản thân.

Mấy người lại quan sát một lát, một đạo bạch quang chói mắt chiếu xuống, bao vây khắp Thần Ma đại lục. Tiếp, bên trong bầu trời xuất hiện một thông đạo truyền tống.

Tần Ly cảm giác hỗn độn căn nguyên trong cơ thể đang cấp tốc xoay tròn, khiến nàng cảm giác được cả người tựa như bị lửa thiêu. Ngẩng đầu nhìn thông đạo truyền tống màu đen kia, cảm thấy hình như có cái gì đang triệu hồi nàng.

Đúng lúc này, toàn bộ thân thể nàng đều bay lên trời, thông đạo truyền tống màu đen phát ra một cột sáng, hút mạnh nàng vào bên trong.

Minh Dạ, Huyền Ngự và Cơ Thần Nguyệt cơ hồ đồng thời động thủ, muốn kéo tay Tần Ly lại, ngay một khắc ba người đối diện nhau do dự, Tần Ly đã bị hút vào không gian thông đạo.

"Ly nhi!" Minh Dạ hét lớn một tiếng, cũng đi theo tiến vào trong thông đạo.

Tiếp Huyền Ngự và Cơ Thần Nguyệt cũng thả người tiến vào trong đó. Không gian thông đạo khép kín, ẩn nấp ở toàn bộ phía trên Thần hải. Chỉ có tân chủ thần giáng lâm, không gian thông đạo mới có thể lại mở ra, nếu không ai có thể thành công hoàn thành truyền thừa, như vậy bọn họ liền vĩnh viễn cũng đi không ra.

Trong Phong Vân đảo trên Thần hải, lúc này người tam giới Thần, Ma, Minh đến không ít, đều ngây ngốc nhìn không gian thông đạo đã biến mất. Đây là tình huống gì? Cái gì cũng chưa kịp phân phó một tiếng, đế vương tam giới cứ như vậy biến mất? Liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này người tam giới cùng có một quyết định, cứ ở trong này chờ đế vương bọn họ đi ra.

Sau khi Tần Ly bị hút vào không gian thông đạo, đầu óc xuất hiện một khắc trống rỗng. Cảm giác được ánh sáng phía trên, có thế này khôi phục ý thức. Nàng lúc này đã xuất hiện trong Chủ Thần không gian, nhưng Chủ Thần không gian luôn luôn đều chỉ có người tu vi đế cấp mới có thể đi vào, tu vi nàng chỉ là thần quân cửu giai đỉnh phong, lại có thể đi vào?

"Ha ha ha, không ngờ trước khi linh hồn tiêu tán lại có thể đợi được hỗn độn thân thể xuất hiện, đây không phải trên trời đã an bày xong sao? Như thế nào, có phải rất hiếu kỳ, lại có thể đi vào Chủ Thần không gian này hay không?" Một tiếng nói già nua còn có hơi điên cuồng từ chỗ sáng truyền ra.

Tần Ly theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên một bóng người đi xuống. Tóc xơ xác, cả khuôn mặt khô quắt nhìn không ra nguyên trạng, chỉ có một đôi ánh mắt tôi độc lóe ánh sáng quỷ dị. Quần áo trên người phủ một tầng tro bụi rất dày, thật giống như quần áo trăm ngàn năm trước mới từ trong đất đào ra. Đây là một linh hồn thể, xem ra đã sắp tiêu tán.

Tần Ly chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, linh hồn thể già kia đang bay tới phía trước mình, vèo cái đã tới trước nàng, một đôi mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, tựa như nhìn chằm chằm con mồi trong tay.

"Hỗn độn thân thể"? Xem ra linh hồn này coi trọng thân thể của chính mình. Tần Ly đang phân tích tình thế nguy hiểm trước mắt, nàng tuyệt đối không phải đối thủ linh hồn thể này, nhưng bảo bản thân mình ngoan ngoãn tặng thân thể cho bà ta, cũng không phải phong cách làm việc của Tần Ly nàng. Xem ra chính mình chỉ có thể tự tay hủy thân thể của chính mình, như vậy Minh Dạ......

Nghĩ đến Minh Dạ, Tần Ly ánh mắt nhìn phía thông đạo phương hướng. Nàng cùng Minh Dạ thật vất vả mới gặp nhau, không nghĩ tới thời gian ngắn ngủn sẽ lại một lần gặp phải chia lìa kết cục. Lần trước là sinh ly, lần này dĩ nhiên là tử biệt? Nàng đột nhiên có chút hối hận, nếu sớm biết rằng bản thân sẽ có kết quả hôm nay, như vậy tối hôm qua còn không bằng đã đem bản thân cho hắn.

Minh Dạ, Huyền Ngự và Cơ Thần Nguyệt ngay sau Tần Ly đi tới trong không gian, ba người đồng thời ngẩng đầu, liền thấy thân thể Tần Ly bị một linh thể treo trên không trung.

Trong đôi mắt màu tím của Minh Dạ hiện lên ngọn lửa thiêu nóng rực, dường như muốn đốt trọi mọi thứ nơi này. Hắn nhìn khuôn mặt Tần Ly thống khổ giãy dụa, hai tay nắm chặt, trên gân xanh mu bàn tay đều nổi lên.

Huyền Ngự cũng không tốt hơn Minh Dạ bao nhiêu, thời điểm nhìn thấy Tần Ly, trong lòng hắn vẫn luôn do dự, nghĩ ngay từ đầu nên giết nàng, không nên để nàng sống sót, như vậy chỉ biết ảnh hưởng tới hắn báo thù và quyết tâm thống nhất hai giới Thần Ma. Nhưng đến giờ khắc này hắn mới chính thức nhận ra nội tâm của mình, hoá ra hắn căn bản không hạ thủ được, xem nàng chịu khổ hắn thật sự rất muốn đi thay thế.

Đôi mắt màu bạc của Cơ Thần Nguyệt nhìn Tần Ly, trong mắt tràn đầy áy náy và yêu say đắm. Nếu lúc trước không phải mình khư khư cố chấp, Lưu Ly sẽ không phải chết, như vậy sẽ không gặp phải cục diện hôm nay. Tu vi linh thể ở phía trên ba người họ, nếu để bà ta chiếm cứ thân thể Lưu Ly, như vậy Lưu Ly nhất định sẽ tan thành mây khói. Lưu Ly, ta có thể vì Thần giới hy sinh mọi thứ, nhưng đến giờ khắc này, ta lại nguyện ý hy sinh tất cả vì nàng.

Linh thể già nhìn thoáng qua ba người phía dưới, trên mặt tràn đầy nếp nhăn nở một nụ cười quỷ dị. "Tiểu cô nương, không ngờ ngươi rất có diễm phúc, lại có ba nam nhân anh tuấn như vậy thích. Chậc chậc, chờ bản thần đoạt cơ thể ngươi, là có thể trở thành Chủ Thần chân chính, vừa vặn còn thiếu vài Thần phu."

Thần phu? Đáy mắt Tần Ly mang theo cười lạnh trào phúng. Chuyện Tần Ly nàng không đồng ý, còn chưa có ai có thể bức bách nàng. Ngay tại thời điểm suy nghĩ, nàng liền bắt đầu vận chuyển hỗn độn lực trong người, dụng ý niệm nói với đám người Bạch Diễm bên trong huyền giới: "Các ngươi nghe đây, một lát ta sẽ lặng lẽ bỏ huyền giới xuống, mấy người các ngươi lặng lẽ trốn đi, chờ đợi thời cơ đi ra nơi này."

"Không, chủ nhân, ngài không thể làm như vậy. Nếu chủ nhân phải chết, Kim Vũ nguyện ý theo chủ nhân đồng sinh cộng tử." Kim Vũ cứ nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Tần Ly, hét lên.

Phượng Tiêu nói tiếp: "Tiểu Ly, ngươi đừng quên, ngươi cùng ta còn có Lam U là bản mạng khế ước, nếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net