Chương 15 : Phóng hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cười. Lúc này lại là Giang Trừng hỏi, y chịu khổ không chịu nói, lắc đầu nói: "Yên tâm, hắn không biết chuyện."

Giang Trừng nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhấc mắt thấy thần sắc Ngụy Vô Tiện nhịn cười nhịn đến vất vả, liền cảm thấy ngứa răng, giơ đầu gối làm bộ muốn đá hắn, thúc giục nói: "Nói mau!"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Là ngươi muốn ta nói đó!"

Giang Trừng hừ một tiếng, một chân đạp qua.

Ngụy Vô Tiện vội nhảy ra: "Ta nói ta nói."

Vẫy vẫy tay để Giang Trừng đưa lỗ tai lại đây, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một hồi, nói xong mình không nín được mà cười vui vẻ.

Sắc mặt của Giang Trừng lúc hồng lúc xanh, mắng: "Ngụy Vô Tiện! Con mẹ ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Ai với ngươi là..."

Ngụy Vô Tiện vội kêu lên: "Là ngươi bắt ta nói! Hơn nữa, ta nên giải thích thế nào cho sư đệ! Ngươi yên tâm, Ngũ sư đệ sẽ không nói bậy, việc này ngươi biết ta biết hắn biết, chờ ngày sau tìm một cơ hội cùng hắn giải thích là được. Ta cảm thấy này kế cực hay! Ngươi không cảm thấy hả?"

Giang Trừng hừ cười: "Hay cái quái gì! Ngụy Vô Tiện ta cảnh cáo ngươi, việc này nếu bị cha mẹ ta biết được, ngươi đợi mà khóc lóc giải thích đi!"

Ngụy Vô Tiện khoát tay: "Khi còn sống đâu ai quan tâm chuyện sau này!"

Giang Trừng quay đầu đi.

Sau một lúc lâu, tựa hồ cũng cảm thấy việc này vô cùng buồn cười, nhịn không được cười rộ lên.

Ngụy Vô Tiện lại cười hì hì thò qua: "Có điều ở trước mặt Ngũ sư đệ, cũng không thể qua mặt, ngươi ngày thường rất tốt với ta, thế nào cũng thấy giống dáng vẻ liếc mắt đưa tình..."

Giang Trừng nhướng mày trừng mắt: "Ngươi thiếu đánh có phải không!"

Nhào lên liền muốn đánh Ngụy Vô Tiện.

Lại không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện không tránh không né, giơ tay đem Giang Trừng nhào lên ôm vào trong lòng ngực.

Giang Trừng ngây ngẩn cả người, tay nâng lên muốn đánh người lại nhất thời chậm lại.

Giang Trừng nói: "Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện ôm Giang Trừng, lưng dựa vào tường, ở bên tai Giang Trừng thấp giọng thở dài: "Bây giờ có thể cười. Ngươi đừng lúc nào cũng mang vẻ mặt như lâm đại địch, một tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng cùng người như vậy. Thả lỏng một chút, sẽ không có ai phát hiện là chúng ta làm. Nghe ta một lần, nha?"

Giang Trừng cứng ở tại chỗ.

Xúc cảm dính máu tươi còn lưu lại trong lòng bàn tay, hắn thế nào cũng không thể tin được Ôn Trục Lưu đã chết, thật dễ dàng. Mà kẻ thì khi còn sống lại làm hắn mỗi thời khắc đều kinh hồn táng đảm, chốc lát lại bất an.

Thế mà Ngụy Vô Tiện cũng nhìn ra.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng mới chậm rãi gật gật đầu.

Hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, chỗ rẽ ven tường có một người vội vã chạy tới.

Giang Trừng chạm vào tầm mắt người nọ, hai người đồng thời đông cứng lại.

Ngũ sư đệ đột nhiên dừng tại chỗ, hắn tìm khắp nơi không thấy Đại sư huynh, rồi lại quên lúc này không thấy Đại sư huynh thì chẳng phải chỉ có một nguyên nhân?

Thầm mắng một tiếng sao mình lại ngu xuẩn như vậy, Ngũ sư đệ há ra một nụ cười xấu hổ cứng đờ, làm một cái thủ thế 'hai huynh cứ tiếp tục đệ lập tức biến mất', xoay người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy trốn.

Ngụy Vô Tiện mờ mịt buông tay ra, hỏi: "Có người hả?"

Giang Trừng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, tức khắc một cỗ ác khí trong lòng dâng lên.

Hắn bỗng nhiên giơ tay chế trụ Ngụy Vô Tiện, giơ tay một trận đánh tơi bời.

Ngụy Vô Tiện gào lên một tiếng, đau nghẹn ở trong miệng: "Giang Trừng ngươi đánh ta làm chi!?"

Giang Trừng cười lạnh: "Ngứa tay!"

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghiêng người tránh thoát sự kiềm chế của hắn, cười nói: "Vậy đến so chiêu nào! Ai thua thì đi hái trái cây làm cơm ăn!"

"Lại đây!"

Ngũ sư đệ chạy xa, nghe từng trận tiếng vang kỳ quái ở phía sau truyền đến, đỏ mặt tự nhủ phi lễ chớ nghe, giơ tay che lại lỗ tai lủi về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net