Q1-Chương 10: Lòng kiên định của thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy hiểu biết của hắn đối với Hạ Thiên Tịch, đứa con trai này trước kia tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trong phòng họp với tư thế cường ngạnh không để cho những nghị viên kia nghi ngờ lời nói răn dạy của y, lại càng sẽ không có ánh mắt cao ngạo cùng khí thế cường đại. Trước kia Hạ Thiên Tịch có bao nhiêu tự ti cùng nhát gan anh đều rõ ràng, Hạ nguyên soái ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt, y là ai vậy? Vẫn là đứa con trai luôn nhát gan yếu đuối của mình sao?

Hạ Thiên Tịch nhìn phụ thân của mình, tuy rằng y biết phụ thân sủng ái mình, nhưng là y trước đây đều không có nghĩ tới phụ thân sẽ thực sự vì y mà không màng tới đa số người phản đối, cư nhiên cùng đế quốc khai chiến, lòng tình thương của người cha này...y trước kia chưa kịp hưởng thụ, về sau y sẽ chậm rãi hưởng thụ, nhưng là đồng thời y cũng sẽ không làm phụ thân vì y mà chịu thêm bất kỳ khuất nhục nào nữa.

Hốc mắt Hạ Thiên Tịch chậm rãi đỏ, nhìn phụ thân mình nói: "Phụ thân, thực xin lỗi!"

Kỳ thực, y trước kia cùng phụ thân quan hệ cũng không tốt lắm. Chủ yếu chính là vì làm thống soái cao nhất liên bang, phụ thân y quá mức lạnh lùng, trước nay đều không có đối với y cười qua, làm cho y đối với phụ thân cũng có chút sợ hãi.

Nhưng là giờ khắc này y hiểu được, không phải phụ thân không yêu y, chỉ là phụ thân khó biểu đạt ra lời nói mà thôi.

"Nói ngốc nghếch cái gì vậy?" Hạ nguyên soái đứng lên, nhìn hốc mắt hồng hồng của con trai, tổng cảm thấy con anh có chỗ nào không đúng, tuy rằng anh không biết không đúng ở chỗ nào, nhưng là loại thay đổi này anh thích.

"Làm thế nào còn  khóc thút thít còn như trẻ con ? Là con trai của nguyên soái, càng là một nam tử hán, không thể tùy tiện khóc." Hạ nguyên soái nhìn y nói.

"Vâng, vâng" Hạ Thiên Tịch hút hút cái mũi gật đầu, ngẩng đầu nhìn phụ thân cao hơn mình hẳn một cái đầu, cười nói: "Phụ thân, người yên tâm, con sẽ không khiến người mất mặt."

Lời cam đoan trẻ con nhưng lại dị thường kiên định.

Hạ nguyên soái nhìn con trai của mình, trong mắt mười phần chấn động, anh nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu tóc con trai, bởi vì một đầu tóc dài bị y cắt đứt, cho nên hiện tại tóc có đoạn dài đoạn ngắn giống như bị chó gặm, bị bàn tay to của Hạ nguyên soái nhu nhu càng thêm hỗn độn, sợi tóc dài ngắn dính sát trên má trắng nõn, phụ trợ thêm khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của y càng thêm đáng yêu, thấy vậy Hạ nguyên soái không khỏi cười ra tiếng: "Ân, phụ thân tin tưởng con."

Khuôn mặt Hạ Thiên Tịch không khỏi đỏ hồng, cảm thấy được mình trong mắt phụ thân giống như một đứa nhóc con, y cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân tươi cười, lần đầu tiên cảm nhận được sủng nịnh trong giọng nói của phụ thân, giờ khắc này, Hạ Thiên Tịch may mắn mình được sống lại.

"Phụ thân, con muốn ghi danh trường quân đội số 1" giọng nói của Hạ Thiên Tịch dị thường kiên định.

Trường quân đội số 1 là giao giới giữa liên bang và đế quốc, phàm là học sinh có thể tiến vào trường quân đội số 1 sau khi tốt nghiệp ra trường đều được đế quốc hoặc liên bang coi trọng, bọn họ đều sẽ đối với học sinh trường quân đội số 1 tung ra cành ô liu.

Bởi vì có thể tiến vào trường quân đội số 1 đều là thiên chi kiêu tử, lại còn không phải là cái loại trường học chỉ nhìn thân phận mà không nhìn thực lực, muốn tiến vào trường quân đội số 1, thứ nhất phải có thực lực, bằng không nếu là không có thực lực, mặc cho thân phận của ngươi tôn quý như nào trường quân đội số 1 cũng sẽ không tiếp nhận ngươi. Đồng dạng, mặc kệ ngươi có phải bình dân hay không, chỉ cần chứng minh thực lực, ngươi có thể được tiến vào trường quân đội số 1.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net