Q2-Chương 153: Có lẽ, đây là tình yêu đích thực!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lúc này Lăng Thần nắm tay Hạ Thiên Tịch ra ngoài đắp người tuyết, chẳng qua là Lăng Thần đắp, Hạ Thiên Tịch  đứng nhìn.

Bị tạo hình thành một quả cầu tròn tròn Hạ Thiên Tịch chu miệng rất không hài lòng nhìn Lăng Thần, trên tay y còn mang găng tay thật dày làm sao làm gì được chứ?

"Ngoan" Lăng Thần đang hoàn thành nốt tác phẩm của Hạ Thiên Tịch, đem thân thể tròn vo mập mạp của người tuyết đắp lên, nhìn Hạ Thiên Tịch bất mãn chu mỏ, liền hôn y một cái, cười hống: "Ngươi vừa tắm rửa xong, cả người còn đang nhiệt khí, rất dễ nhiễm lạnh, một lát găng tay bị nước tuyết ngấm vào, hàn khí vào cơ thể ngươi liền không tốt, ta đắp ngươi xem được không?"

"Nhưng mà...ta cũng không có gì để chơi..." Sao cảm giác bản thân thật dư thừa vậy nhỉ!

"Vậy ngươi chỉ huy ta, ngươi nói đắp như nào ta liền đắp như vậy." 

"Được rồi!" Suy xét nửa ngày, Hạ Thiên Tịch cũng chỉ có thể đồng ý, vì mặc kệ y có đồng ý hay không, y liền biết, Lăng Thần chắc chắn sẽ không cho y tự mình đắp tuyết. Kỳ thực hai người một người chỉ huy một người đắp cầu tuyết, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần, một nam nhân tuấn mỹ cao lớn như vậy, vì dỗ y vui vẻ chạy tới bồi y đắp người tuyết, có mấy ai có thể làm được như này? Lại vì lo lắng y bị cảm lạnh liền cái gì cũng không cho y chạm vào, tuy như vậy sẽ có vẻ là Lăng Thần rất bá đạo, nhưng Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cho dù y chu mỏ, trên mặt lại không có biểu tình không hài lòng gì, kỳ thực trong lòng y đã thực ấm áp.

Y nghĩ, có người yêu đối với mình tốt như vậy cả đời, cũng không tệ.

Cuối cùng bọn họ đã đắp xong người tuyết, bên dưới là một cái thân hình tròn đô đô, đầu là hình tròn nhỏ hơn một chút, hai bên sườn cắm hai cái chổi làm thành tay người tuyết, đôi mặt là hai hình tròn nâu, cái mũi là một củ cà rốt đỏ, miệng là một quả ớt cay, cong cong hình trăng khuyết, Hạ Thiên Tịch còn cho người tuyết này một cái khăn quàng cổ, đem găng tay và mũ của mình cũng cho người tuyết này luôn, Lăng Thần thấy y chơi vui vẻ cũng không ngăn cản, chẳng qua để y chơi một lúc liền đem người kéo vào trong phòng.

Vào phòng Hạ Thiên Tịch vẫn rất cao hứng, Hạ Thanh lúc này đã không còn ở đại sảnh, Libor quản gia mang cho hai người hai ly nước ấm xong liền đi xuống, trong đại sảnh cũng chỉ có hai người.

Lăng Thần nhìn đôi mắt sáng ngời của Hạ Thiên Tịch, khóe miệng và mặt mày đều cong cong như trăng khuyết, tâm tình cũng vui vẻ theo hỏi: "Thực thích đắp người tuyết?"

"Ừ ừ" Hạ Thiên Tịch uống một ngụm nước ấm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói: "Việc mà ta mong muốn nhất trước kia là một năm bốn mùa đều có tuyết rơi."

"Vì cái gì thích tuyết rơi?"

Hình như có rất ít người thích tuyết rơi, bởi vì hiện tại chỉ cần tuyết rơi, thời tiết sẽ trở nên rét lạnh dị thường, không nói đến cái khác, những bách tính nghèo khổ không có tiền, cũng vì tuyết rơi mà vừa lạnh vừa đói đến chết, hiện tại kinh tế đã tốt lên rất nhiều, mỗi năm tuyết rơi chính phủ đều sẽ phát một ít cứu tế, nhưng cho dù như vậy cũng không thể tránh một ít dân chúng bị tử vong. 

Hôm nay nhiệt độ bên ngoài đã âm 20 độ C, nếu tuyết này vẫn không ngừng, nhiệt độ ngày mai liền có thể giảm xuống âm ba bốn mươi độ. Nhớ có một năm nhiệt độ hạ xuống tận âm năm mấy độ, năm đó đừng nói đến con người, ngay cả biến dị thú cũng chết rất nhiều, chỉ có đám tang thi không có nhiệt độ cơ thể mới không chịu tổn thất, hơn nữa mỗi năm khi tuyết rơi, cũng đều là thời điểm thích hợp nhất cho tang thi đánh lén nhân loại.

Tang thi không có nhiệt độ cơ thể, cho nên khí hậu rét lạnh căn bản không tạo bất cứ ảnh hưởng gì tới chúng, theo nghiên cứu, trừ khi nhiệt độ giảm xuống dưới âm 100 độ C, mới có thể ảnh hưởng tới một vài cấp tang thi, trực tiếp đóng băng chúng, nhưng nhiệt độ âm mấy chục độ như này lại đúng là thời điểm sôi động nhất của chúng, mỗi năm rất nhiều người trừ bỏ bị đông lạnh mà đói chết, còn có chính là bị tang thi bắt đi ăn luôn, hoặc là biến thành tang thi.

Lăng Thần cũng không thích tuyết rơi lắm, vì tuyết rơi đối với quân nhân mà nói, quả thực chính là một hồi khảo nghiệm sinh tử. Những quân nhân ra ngoài tuần tra, có nhiệm vụ trực, nếu gặp phải thời tiết giá lạnh như này, trực tiếp bị đông chết, cho dù không bị đông chết cũng sẽ bị một ít biến dị thú hoặc tang thi trực tiếp ăn luôn.

Cho nên hắn cũng không thích tuyết rơi như vậy.

  Hạ Thiên Tịch không biết những điều này, cho dù là biết, y vẫn thích tuyết rơi.

Vì sao thích tuyết rơi, Hạ Thiên Tịch căn bản không cần nghĩ, đôi tay ôm lấy cái ly nước ấm uống một ngụm nói: "Ta trước kia là một phế vật, bởi vì phụ thân ta là nguyên soái tối cao của Liên bang, cho nên việc ta là phế vật ở Liên bang mà nói là một sỉ nhục, chê cười, khi đó không có ai chơi cùng ta, mỗi khi ta đi ra đại viện quân khu, chỉ cần có người nhìn đến ta sẽ cười nhạo ta, nhục mạ ta hoặc là đá đánh ta, làm cho ta căn bản là không dám ra khỏi cửa. Đã từng có một người hầu thấy ta đáng thương, liền vì ta đắp một cái người tuyết cho ta chơi, chơi với ta, sẽ nói người tuyết thực đáng yêu, cũng không nhục mạ cười nhạo ta, ta từ lúc ấy liền thích người tuyết."

Người tuyết, bên trong cũng có một chữ người, y chỉ muốn tìm người chơi mà thôi, vì không có người nguyện ý bồi y chơi, y chỉ có thể tìm người tuyết để chơi. Tuy hiện tại những việc này đều đã qua, nhưng Lăng Thần nghe vào tai vẫn thực chấn động, hắn vẫn luôn cho rằng trước kia đều là lời đồn, không nghĩ tới hết thảy đều là sự thực, hắn trước nay cũng không biết, Hạ Thiên Tịch thì ra đã chịu khổ nhiều như vậy, rõ ràng là con trai của nguyên soái tối cao Liên bang, nhưng cuộc sống của y còn không vui vẻ bằng một đứa trẻ của một gia đình bình thường. Lăng Thần từ nhỏ là một thiên chi kiêu tử tồn tại, phụ thân và mẫu thân hắn đối với hắn yêu thương, làm hắn chưa bao giờ thể nghiệm loại khổ mà Hạ Thiên Tịch nói này, nhưng chỉ nghĩ thôi, tim hắn liền đâu đớn một trận.

Bảo bối hiện tại được hắn đặt trong quả tim mà yêu thương, trước kia cư nhiên lại nếm qua nhiều khổ như vậy, bởi vì không có người chơi, y chỉ có thể chơi với cái người tuyết không biết động không biết nói kia!

Lăng Thần hung hăng đem Hạ Thiên Tịch ôm vào trong lòng, tuổi hai người hơn kém nhau cũng chỉ có hai tháng mà thôi, nhưng cuộc sống lại khác nhau một trời một vực, rõ ràng bọn họ đều có thân phận giống nhau.

Hốc mắt Lăng Thần hơi ướt át, hắn nhắm mắt lại áp xuống chua xót trong lòng, ách thanh nói: "Bảo bối, về sau ta vẫn sẽ luôn bồi ngươi."

Không bao giờ làm người chịu loại cuộc sống như vậy nữa, nhất sinh nhất thế, vô luận ngươi đi đâu ta đều bên cạnh ngươi, để ngươi muốn tìm người chơi lúc nào cũng được.

"Ừ, dù sao những cái đó đều đã qua." Hạ Thiên Tịch thoải mái oa ở trong lòng ngực Lăng Thần, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Chỉ là đáng tiếc người hầu kia, hắn có một năm về nhà thăm người thân, nghe nói nửa đường đi bị tang thi ăn luôn."

Thật vất vả mới có người nguyện ý chơi với y, lại không nghĩ tới người này không sống được bao lâu, khi đó nho nhỏ Hạ Thiên Tịch một người hơn một tháng đều không nói chuyện, thiếu chút nữa bị bệnh tự kỷ, vẫn là Libor quản gia đúng lúc phát hiện mới xem như cứu được y.

Nội tâm Lăng Thần hung hăng tê rần, Hạ Thiên Tịch đã từng thiếu chút nữa bị bệnh tự kỷ, hắn căn bẳn không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần nghĩ thôi, tim hắn liền giống như bị dao cùn cứa qua vậy.

Hung hăng ôm Hạ Thiên Tịch, ách thanh nói: "Bảo bối, ta sẽ bồi ngươi, vẫn luôn bồi ngươi..."

Hai người oa ở trên sô pha, lẳng lặng ôm nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, loại hình ảnh này vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào...

Tới bữa cơm, một bàn đầy đồ ăn được mang lên nhà ăn, hai người phối hợp ăn ý ăn cơm, Hạ Thanh nhìn Lăng Thần chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ cho con trai mình, trong lúc nhất thời không biết có phải nên cảm thán một tiếng hay không.

Rõ ràng, con anh cũng đã thành niên, vì sao khi ở cùng Lăng Thần liền cảm giác được y là đứa trẻ chưa lớn vậy nhỉ?

Ăn cơm, mắt thấy trời sắp tối đen, Lăng Thần cũng nên về nhà.

Nhìn bên ngoài trời còn tuyết rơi lớn như vậy, gió lạnh vù vù thổi, chỉ nghe thanh âm kia thôi cũng khiến người rùng mình, ánh mắt Hạ Thiên Tịch quan tâm nhìn Lăng Thần nói: "Không thì ngươi đừng về nữa."

Tuyết rơi lớn như vậy còn lái xe, y vẫn rất lo lắng.

"Không sao, ta bảo người lái tòa hạm đưa ta đến đây" Lăng Thần hôn hôn lên cánh môi Hạ Thiên Tịch hống: "Ngoan, ngươi về phòng đi, ta tới nhà liền gọi cho ngươi."

  Hạ Thiên Tịch nhìn tuyết bên ngoài, bĩu môi bất mãn, trong thanh âm tràn đầy lưu luyến: "Tuyết lớn như vậy, cho dù là tòa hạm cũng không dễ đi, nói không chừng hiện tại còn không thể mở tòa hạm, ngươi vẫn là không nên đi, dù sao phụ thân cũng đã thừa nhận ngươi."

Hạ Thiên Tịch thực thích tuyết, lúc này lại có điểm ghét bỏ. 

Lăng Thần bất đắc dĩ cười cười, tòa hạm chính là phương tiện giao thông quân nhân bình thường dùng đi tuần tra biên cảnh, gió to hay tuyết lớn nếu không đi được, nhân loại bọn họ đã sớm bị tang thi ăn sạch rồi.

"Ta hôm nay không thể ở lại, chúng ta còn chưa kết hôn, luôn ngủ lại ở chỗ ngươi, sẽ để lại ấn tượng không tốt với Hạ nguyên soái." Cho dù biết hai bọn họ chỉ là đắp chăn bông ngủ đơn thuần, phỏng chừng Hạ Thanh cũng sẽ không vui.

"Ngoan, ta tới nhà liền gọi lại cho ngươi, ta bảo đảm ta sẽ bình an, được không?"

Hạ Thiên Tịch cắn cánh môi, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Lăng Thần một lúc lâu, thấy Lăng Thần có vẻ rất kiên định, mới tội nghiệp nói: "Vậy ngươi tới nhà nhất định phải gọi ngay cho ta nhé."

"Ừ, ta bảo đảm" Lăng Thần hôn hôn trán y một cái rồi mới xoay người rời đi.

  Hạ Thiên Tịch  nhìn bóng dáng Lăng Thần rời đi, trong lòng nhất thời khó chịu, cho dù biết Lăng Thần ngày mai là quay lại, biết bọn họ chỉ ngắn ngủi tách ra, nhưng trong lòng y vẫn nồng đậm luyến tiếc.

Trước kia chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, nhưng hiện tại lại cảm thấy cảm giác này khiến người lưu luyến như vậy!

  Hạ Thiên Tịch nghĩ, có lẽ, đây là tình yêu đích thực! 


..........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net