Q2-Chương 163: Nhất sinh nhất thế cả đời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không nói chuyện, Hạ Thiên Tịch  mãi đến tận hôm sau mới tỉnh, cả ngày hôm qua đều trôi qua trên giường, ngẫm lại cuộc sống này thật đủ mị loạn.

Lăng Thần đã rời giường, mới vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, Hạ Thiên Tịch liếc nhìn hắn rồi chu cánh môi, cả người y sạch sẽ thoải mái, sau sự tình đêm qua đã được Lăng Thần tẩy rửa sạch sẽ.

  Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn quần áo trên mặt đất lại nhìn nhìn Lăng Thần chu môi oán trách: "Hai người chúng ta làm sao đi ra ngoài?" 

Tốt xấu gì hôm qua y vẫn có quần áo, nhưng Lăng Thần lại ghét bỏ cởi quần áo quá phiền toái cho nên một bộ quần áo trên người y bị Lăng Thần phá hủy luôn rồi.

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí ngồi vào mép giường nhìn vải vụn trên mặt đất cúi đầu hôn trán Hạ Thiên Tịch nói: "Tóm lại, ta sẽ không để bảo bối không có gì mặc mà ra ngoài, thân thể bảo bối chỉ có thể cho một mình ta xem."

 Ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt liếc nhìn hắn, bĩu môi không nói gì.

"Eo còn mỏi không?" Lăng Thần nhìn vẻ mặt lười biếng của y,rất là hưởng thụ mà đem y ôm vào trong lòng ngực.

"Ngươi nói xem?" Hạ Thiên Tịch tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lăng Thần gợi lên khóe môi, tay tự động đưa tới eo Hạ Thiên Tịch nhẹ nhàng xoa bóp cho y.

  Hạ Thiên Tịch lười nhác nheo lại đôi mắt mà hưởng thụ, ngón tay câu lấy sợi tóc dài buông xuống của Lăng Thần, ngón tay xoắn xoắn vặn vặn, chờ cảm giác nhức mỏi trên eo không còn quá mức nữa y mới thoải mái thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngươi đem sự tình ngày hôm qua nói rõ ràng cho ta, ngươi hôm qua rốt cuộc là phát điên cái gì?"

Đây chính là ngòi nổ để quan hệ của hai người tiến thêm một bước, Hạ Thiên Tịch thật không biết là nên thở dài hay nên vui mừng đây.

Nghe được Hạ Thiên Tịch hỏi câu này, trong mắt Lăng Thần hơi tối xuống, lực đạo trên tay không tự giác tăng vài phần, Hạ Thiên Tịch lập tức cảm giác được, mở hai tròng mắt đang lim dim khó hiểu nhìn Lăng Thần.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhịn không được cúi đầu hôn hôn, sau đó mới thấp giọng nói: "Bảo bối, ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta."

Chỉ cần là lời tuyên bố quyền sở hữu, lời nói của hắn vẫn luôn thực bá đạo.

  Hạ Thiên Tịch một tay câu lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn hôn hai cái lên mặt Lăng Thần cười hì hì: "Rồi rồi, ta biết ta là của ngươi, hiện tại ngươi nên nói cho ta biết là vì sao đi?" 

Hai tròng mắt màu bạc của Lăng Thần hơi tối lại, ánh mắt không tự giác liếc nhìn cổ tay phải của Hạ Thiên Tịch, tay phải của y có đeo vòng tay không gian, một cái vòng màu bạc rất đơn giản, không có hoa văn trang trí gì.

  Hạ Thiên Tịch nhìn theo tầm mắt nhìn vòng tay không gian của mình của Lăng Thần đầy nghi hoặc,  y giơ lên cánh tay nhìn nhìn, khi vòng tay trượt xuống lộ ra một vết sẹo, y cảm thấy hình như mình đã đoán được nguyên nhân Lăng Thần nổi điên ngày hôm qua rồi.

"Là bởi vì cái này?" Hạ Thiên Tịch ánh mắt nhìn vết sẹo trên cổ tay hỏi. 

Tròng mắt Lăng Thần tối sầm, môi mỏng mím lại không nói.

Chỉ nhìn sắc mặt lạnh lẽo hiện tại của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch liền minh bạch vài phần, âm thầm thở dài một tiếng.

Y lúc trước sống lại sau khi tự sát, sở dĩ không xóa vết sẹo trên cổ tay kỳ thực chính là muốn dùng vết sẹo này cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không thể phạm sai lầm như vậy lần nữa, y sao biết mình nhanh như vậy liền kết giao với Lăng Thần? Hơn nữa thời gian lâu rồi, y cũng đem vết sẹo này quên mất.

"Được rồi, hôm nay ta về sẽ mua thuốc xóa vết sẹo này đi." Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói: "Đừng tức giận được không? Chuyện của ta và hắn đã xảy ra từ trước khi ta gặp ngươi, ngươi nếu tức giận liền tức giận chính ngươi không sớm xuất hiện trước mặt ta là được."

Lời Hạ Thiên Tịch nói tuy có chút vô lý, nhưng cũng là sự thật.

Lăng Thần ôm chặt Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm thấp có chút khó chịu, hắn chôn đầu vào cổ Hạ Thiên Tịch thấp thấp nói: "Ta cũng hiểu sự thực này, nhưng trong lòng ta vẫn cứ không thoải mái, nhớ tới ngươi vì người khác tự sát..."

"Ngươi còn có cái gì không thoải mái?" Hạ Thiên Tịch lập tức xù lông, bình thường y đều cảm thấy bản thân có chút vô cớ gây sự, nhưng sao lại thấy Lăng Thần mới là người vô cớ gây sự vậy nhỉ?

  Hạ Thiên Tịch tức giận rống lên: "Lão tử đều đem lần đầu tiên cho ngươi, ngươi còn có cái gì không thoải mái? Khi đó lão tử tự sát cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà thôi, hiện tại người lão tử yêu là ngươi... ngươi CMN nếu còn so đo chuyện trước kia với lão tử, hiện tại liền cút cho lão tử."

Như thế nào lại dông dài như gà mẹ vậy, Hạ Thiên Tịch quả thực đều nén giận. Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần lập tức có chút ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch, nghĩ người mình yêu trước kia vì người khác tự tử qua, trong lòng hắn chẳng lẽ không nên không thoải mái sao?

Hắn một đại nam nhân làm ra vẻ mặt như tiểu tức phụ bị khi dễ, Hạ Thiên Tịch nhìn liền thấy vui, lập tức không còn tức giận, y từ trên giường xoay người một cái, đôi tay ôm cổ Lăng Thần bẹp bẹp hôn hai cái lên má hắn, trán tựa vào trán hắn, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, cánh môi hai người cách xa nhau chỉ có 1cm, hơi thở của bọn họ nháy mắt đều có thể chạm đến trên mặt đối phương.

  Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, cười nói: "Được rồi, ngươi đừng tức giận, ngươi nhìn xem...người ta yêu hiện tại  là ngươi, người trong lòng là ngươi, người mỗi ngày nghĩ đến cũng là ngươi, ta chính là đem toàn thân từ trên xuống dưới đều cho ngươi, còn cam nguyện nằm phía dưới hầu hạ dưới thân ngươi, trừ bỏ không vì ngươi tự sát, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta vì ngươi tự sát một lần sao? Nếu ngươi nỡ, vậy ngươi liền tới giết ta là được."

  Hạ Thiên Tịch nói, còn phi thường vô lại ngẩng cổ mình lên, đem cần cổ trắng nõn hiện ra trước mặt Lăng Thần nói: "Nếu ngươi nỡ, liền cho ta một vết cắt lên cổ, như vậy ngươi sau này mỗi ngày đều nhìn thấy, xem ngươi đau lòng hay là thích?"

Hạ Thiên Tịch có thể nói ra lời vô lại như vậy, Lăng Thần vẫn là lần đầu nhìn thấy, vô lại liêm sỉ, rất có chút không nói đạo lý, nhưng lại khiến hắn vui vẻ.

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí, nhìn cần cổ duyên dáng hiện ra trước mắt mình, da thịt trắng nõn, đường cong xinh đẹp, Lăng Thần không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, cắn một cái lên cần cổ Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch kinh hô một tiếng, thân thể ngã ngửa ra sau giường, Lăng Thần thuận thế đè cả người lên, hôn một hồi trên cần cổ y rồi mới dọc theo đường cong duyên dán hôn lên cái cằm nhọn rồi dừng lại trên cánh môi.

Khi môi hai người chạm vào nhau lập tức trở thành nụ hôn kịch liệt. Độ ấm trong phòng càng lúc càng tăng, lại có xu thế bùng nổ, lại bị Hạ Thiên Tịch đúng lúc ngăn lại.

"Không được." Hạ Thiên Tịch kìm lại tay Lăng Thần, tránh đi nụ hôn của hắn, ngực hơi thở phì phò nói: "Chúng ta hôm nay không thể ở đây nữa, nên về nhà."

Ánh mắt Lăng Thần phi thường cơ khát nhìnHạ Thiên Tịch, một đôi mắt màu bạc tràn ngập dục vọng không chút nào che dấu.

  Hạ Thiên Tịch nhìn mà khóe miệng giật giật, trên trán treo đầy hắc tuyến, trong lòng lệ rơi ròng ròng, y hôm qua đã uy đầu sói này một ngày một đêm rồi, sao con sói này còn đói khát như vậy? Còn để người khác sống nữa hay không, Hạ Thiên Tịch  trong lòng điên cuồng gào thét. 

"Được rồi.. cùng lắm thì hôm nào ta lại bồi thường cho ngươi được không?" Hạ Thiên Tịch thân mật hôn lên khóe miệng Lăng Thần lấy lòng nói.

"Vậy bảo bối phải nhớ rõ." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần có vài phần không vui, hắn thực sự rất muốn ăn.

  Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, không kiên nhẫn nói: "Nhớ rõ nhớ rõ..."

Thật là, rõ ràng không phải lỗi của y, sao cuối cùng lại là y phải chịu trách nhiệm?

"Ngươi bây giờ còn tức giận nữa không?" Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nhìn Lăng Thần.

"Về nhà ngươi liền đem vết sẹo dùng thuốc xóa đi ngay." Ánh mắt Lăng Thần tràn ngập bá đạo nói.

  Hạ Thiên Tịch  lập tức gật đầu. 

"Về sau không được đề cập tới tên người kia trước mặt ta, cho dù không ở trước mặt ta cũng không cho ngươi nhắc tới hắn."

Hạ Thiên Tịch hung hăng gật đầu.

Lăng Thần tự hỏi một chút, cúi đầu mổ mổ khóe miệng Hạ Thiên Tịch nói: "Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, về sau không cho phép nhắc tới hai chữ chia tay này cho ta."

Đây là điều hắn không thể chấp nhận được nhất.

"Ừ ừ, ta bảo đảm về sau nếu có tức giận ta cũng sẽ không nói chia tay với ngươi."Hạ Thiên Tịch vòng hai tay câu cổ Lăng Thần cười nói: "Ngày hôm qua ta cũng có chỗ sai, ta không nên ở trước mặt ngươi nhắc tới hắn làm ngươi lo lắng, biết rõ ngươi ghen ta còn tức giận với ngươi, càng sẽ không tùy tiện nói ra lời chia tay, nhưng về sau khi hai chúng ta cãi nhau, ngươi không được phép cãi lại ta, ngươi phải nhịn."

  Hạ Thiên Tịch thân mật dùng đầu cọ cọ ngực Lăng Thần chu môi rầu rĩ mà nói: "Tính tình ta không tốt, dễ dàng tức giận, cho nên về sau mặc kệ là ta sai, ngươi đều phải nhường ta, đừng ồn lên với ta, ngươi cãi nhau với ta, ta càng dễ dàng xúc động, sau đó nói một số lời tổn thương ngươi, về sau chỉ cần ngươi không tranh cãi với ta, để ta một người sinh hờn dỗi là được rồi." 

Nghe lời Hạ Thiên Tịch nói, nội tâm Lăng Thần ấm áp, đây là người hắn yêu, biết bản thân tính tình không tốt, cũng biết mình có tính cách như thế nào, cho nên y mới có thể trước nói hết cho rõ ràng.

Lăng Thần gắt gao ôm lấy Hạ Thiên Tịch, tiếng nói trầm thấp: "Bảo bối, ta bảo đảm với ngươi về sau sẽ không cãi nhau với ngươi, ta cái gì cũng nhường ngươi, ngươi tức giận, ta sẽ dỗ ngươi, cũng sẽ không để ngươi hờn dỗi, về sau hai chúng ta đều hảo hảo ở bên nhau được không?"

"Ừ" Hạ Thiên Tịch gật đầu thật mạnh, đầu ghé vào ngực Lăng Thần nói: "Lăng Thần, ta nếu chọn ngươi, ta liền muốn ở bên ngươi cả đời, chỉ cần ngươi không phản bội ta, vứt bỏ ta, hai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."


"Ta sẽ không phản bội ngươi cũng sẽ không vứt bỏ ngươi." Lăng Thần cảm nhận ấm áp được trong lòng ngực nói: "Bảo bối, ta sẽ cùng ngươi trải qua cả đời, cả đời này cũng chỉ có một người là ngươi."
Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, mi mắt cong cong.
Lăng Thần mềm nhẹ hôn lên đỉnh đầu y, nội tâm một mảnh ấm áp.
..........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net