Q2- Chương 174: Tiểu Bình Quả tiến hóa! Tương ngộ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tiểu Bình Quả căn bản không biếtHạ Thiên Tịch lo lắng, một đôi mắt như trái nho đen quay đầu nhìn bản thân, sau đó nâng lên móng vuốt nhỏ của mình nhìn nhìn, nó một chút cũng không biết chủ nhân lo lắng.

"Cho nên, ngươi cần phải rèn luyện." Nhìn móng vuốt đầy thịt của tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch quả thực không còn gì để nói, móng vuốt mập như vầy có thể làm gì chứ? Chỉ có thể bị người ta bắt rồi lột da nấu canh uống.

  Hạ Thiên Tịch hai tay ôm tiểu Bình Quả đặt nó lên mặt đất, tiểu Bình Quả lập tức múa may bốn chỉ móng vuốt nhỏ ủy khuất kêu to, đất bẩn như vậy, nó mới không muốn đạp lên mặt đất đâu.

"Không cho kêu, ngươi không nghe lời có phải không?"Hạ Thiên Tịch nghiêm túc nhíu mày, cho tới nay y đều coi tiểu Bình Quả như con mà nuôi, cho nên ngày thường đối với tiểu Bình Quả đặc biệt tốt, tiểu Bình Quả tuy không nghe hiểu Hạ Thiên Tịch làm gì, nhưng vừa thấy y lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc, tiểu Bình Quả lập tức không dám kêu lên, chỉ giương lên một đôi mắt như trái nho đen nhìn Hạ Thiên Tịch đầy ủy khuất.

  Hạ Thiên Tịch quyết định lần này phải giáo dục tốt tiểu Bình Quả, vì y phát hiện tiểu Bình Quả ngày thường còn lười biếng hơn cả y, suốt ngày chỉ biết ăn no rồi ngủ, rất ít đi lại, không phải được người ôm chính là đi ngủ.

"Tiểu Bình Quả, nhanh lên, lại đây."Hạ Thiên Tịch đi không xa hô lên như hướng dẫn con trai tập đi. 

Hai mắt tiểu Bình Quả đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, bốn chỉ móng vuốt nhỏ đứng trên mặt đất nâng lên một cái chân trước, mắt nhỏ nhìn mặt đất bẩn bẩn, móng vuốt thịt bụ bẫm không muốn chạm đất.

Kỳ thực, đất rất sạch sẽ, đây đều là đường cái trải nhựa được quét sạch sẽ, trên mặt đất một cái lá cây cũng không có, nhưng là đối với tiểu Bình Quả luôn dẫm lên thảm lông dày mà nói, đường bẩn như vậy, nó không muốn đi chút nào.

Nhìn ra tiểu Bình Quả do dự,Hạ Thiên Tịch lập tức tức giận, giọng nói nghiêm khắc vang lên: "Tiểu Bình Quả, ngươi nếu không tới đây, ta sẽ đi."

Tiểu Bình Quả quẫy cái đuôi lông xù, nâng một cái chân giơ lên không khí vẫy vẫy nhưng vẫn không dám đặt trên mặt đất, hai mắt ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch bán manh.

  Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, xoay người liền đi. 

Y không tin, y còn không trị được một con sủng vật.

"Chít--" Vừa thấy Hạ Thiên Tịch thật sự không chút do dự rời đi, tiểu Bình Quả phát ra tiếng kêu bén nhọn, bốn chỉ móng vuốt như bay chạy trên mặt đất, oạch một cái thân mình nhỏ lẻn lên trên người Hạ Thiên Tịch, trong miệng phát ra từng tiếng kêu bén nhọn: "Mẫu...mẫu...thân....thân..."

  Hạ Thiên Tịch ôm lấy tiểu Bình Quả bất ngờ xông tới, trong đầu vang lên tiếng kêu non nớt mềm mại, thanh âm mềm mại đứt quãng, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn nghe được.

Y bất chấp kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn tiểu Bình Quả trong ngực, ngơ ngác nói: "Tiểu Bình Quả?"

"Mẫu...mẫu...thân....thân..." tiểu Bình Quả ngẩng cái đầu thân mật cọ cọ ngực Hạ Thiên Tịch, thanh âm mềm mại kêu gọi. 


"Ngươi có thể nói?" Hạ Thiên Tịch ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu Bình Quả trong lòng ngực, y biết sau khi khế ước với tiểu Bình Quả sẽ có tinh thần giao lưu, nhưng không phải là tiểu Cửu nói tiểu Bình Quả hiện tại còn chưa có tinh thần giao lưu sao?

Không nghĩ tới, mới nửa tháng, tiểu Bình Quả cư nhiên có thể giao lưu, nói giao lưu cũng không chuẩn, tiểu Bình Quả chỉ biết kêu Hạ Thiên Tịch là mẹ, vẫn khiến Hạ Thiên Tịch đầy hắc tuyến, nhưng tiểu Bình Quả có thể ở thời gian ngắn như vậy đã tiến bộ lớn như thế, cũng coi như là một cái an ủi đi! Còn xưng hô, y có thể chờ tiểu Bình Quả lớn lên một chút rồi bắt nó sửa miệng.

Để khen thưởng tiểu Bình Quả, Hạ Thiên Tịch quyết định mang theo tiểu Bình Quả đi ăn một bữa ngon, dù sao hôm nay phụ thân cũng không ở nhà, Lăng Thần cũng có việc không tới được, y liền mang theo tiểu Bình Quả ra ngoài ăn.

  Hạ Thiên Tịch đi vào Bán Khê Lâu, y rất thích đồ ăn trong bán khê lâu, nhưng khi y vào cửa lại gặp phải phiền toái. 

"Tiên sinh." Hai đứa bé giữ cửa ngăn Hạ Thiên Tịch lại ở bên ngoài, trong đó có một người lễ phép nói vớiHạ Thiên Tịch: "Bán Khê Lâu cấm khách nhân mang theo sủng vật tiến vào, nếu tiến sinh muốn vào dùng cơm, có thể trước đem sủng vật giao cho chúng ta trông nom."

  Hạ Thiên Tịch cũng không muốn khó xử đứa bé giữ cửa, nếu không thể đi vào ăn, y đóng gói mang đi là được. 

Nhưng tiểu Bình Quả lúc này lại bám chặt hai móng vuốt vào Hạ Thiên Tịch như thế nào cũng không chịu xuống, nó chính là sợHạ Thiên Tịch vứt bỏ nó, chỉ cần Hạ Thiên Tịch buông tay muốn đặt nó xuống đất, tiểu Bình Quả sẽ trong lòng mềm mại kêu lên: "Mẫu...mẫu...thân...thân..."

Đầu nhỏ chui rúc, nó như thế nào cũng không chịu xuống dưới.

Hạ Thiên Tịch nhìn tiểu Bình Quả quật cường như vậy, không chỉ có điểm bất đắc dĩ, nhìn đứa bé giữ cửa suy tư một chút nói: "Các ngươi xem như này được không? Ta liền mang nó tới trước quầy chọn món, ta sẽ luôn ôm nó, sẽ không cho nó xuống dưới quấy rối."

Vấn đề là, tiểu Bình Quả căn bản sẽ không xuống dưới.

"Này..." hai đứa bé giữ cửa liếc nhau, mỉm cười cung kính nói: "Tiên sinh, đây là quy định của chúng ta, bất luận là sủng vật gì cũng cấm đi vào."

"Ta chỉ mang theo nó gọi món rồi liền đi." Hạ Thiên Tịch không nghĩ tới hai đứa bé giữ cửa này cư nhiên không tình đạt lý như vậy, cũng có chút phát hỏa: "Ta bảo đảm nó sẽ không xuống dưới, cũng không quấy rầy tới người khác."

Hai đứa bé giữ cửa lắc đầu, vẫn là không được.

    Hạ Thiên Tịch tức giận trừng mắt, đem thẻ kim cương trên người đưa ra nói: "Ta có thể cũng không được sao?"  

Thẻ kim cương trân quý của Úc gia cũng không phải người tùy tùy tiện tiện là có được, hai đứa bé giữ cửa vừa thấy liền biết vị này không phải bọn họ có thể dễ dàng đắc tội, khách nhân có thể có được thẻ kim cương của Úc gia, thân phận không phú cũng quý!

Hai đứa trẻ giữ cửa lập tức không dám nói thêm gì nữa, vẻ mặt cung kính mời Hạ Thiên Tịch vào trong Bán Khê Lâu.

  Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, vốn dĩ y không muốn tỏ vẻ như vậy, ai bảo ăn một bữa cơm cũng phiền toái như vậy chứ.

"Thưa tiên sinh, hiện tại phòng riêng đã hết, ngài xem ngài có thể đợi một lát hay là..." Khi biết được có  khách mang theo thẻ kim cương tới đây, ngay cả giám đốc Bán Khê Lâu cũng ra nghênh đón, vẻ mặt sợ hãi nói.

Hiện tại chính là giờ cơm, đừng nói là ghế lô, ngay cả đại sảnh cũng không có chỗ chống mấy.

  Hạ Thiên Tịch ôm tiểu Bình Quả ánh mắt nhàn nhạt nhìn một vị trí góc đại sảnh nói: "Ta ngồi ở đó đi!"

Y vốn dĩ cũng không muốn đóng gói mang đi, nếu không phải đứa bé giữ cửa gây khó, y vừa rồi đã mang theo tiểu Bình Quả trực tiếp vào rồi, cho dù còn ghế lô hay không cũng không sao, dù sao chỉ có y và tiểu Bình Quả, có chỗ ngồi là được.

"Được được, mời ngài đi bên này." Giám đốc lập tức vẻ mặt cười làm lành dẫn Hạ Thiên Tịch tới một vị trí tận trong góc đại sảnh.

  Hạ Thiên Tịch gọi không ít đồ ăn, toàn bộ quá trình giám đốc vẫn luôn đợi Hạ Thiên Tịch chọn xong món rồi phân phó phục vụ nhanh chóng mang lên đồ ăn rồi mới lui ra.

"Lát nữa cho ngươi ăn ngon."Hạ Thiên Tịch sờ sờ đầu tiểu Bình Quả, tiểu Bình Quả rất thân mật mà dùng đầu cọ tay Hạ Thiên Tịch.

  Hạ Thiên Tịch trong lòng lập tức mềm xuống, con trai đáng yêu như vậy quả thực dễ làm người mềm lòng.

"Oa! Thật đáng yêu."

Khi Hạ Thiên Tịch và tiểu Bình Quả đang hỗ động, một tiếng kêu của nữ nhân vang lên, quấy rầy một người một hổ hỗ động. 

  Hạ Thiên Tịch và tiểu Bình Quả đồng thời quay đầu lại nhìn, là một nữ nhân rất xinh đẹp, ăn mặt rất là thời thượng gợi cảm, đôi mắt hạnh nhân của nàng thấy tiểu Bình Quả đặt trên bàn của Hạ Thiên Tịch, lập tức nhấc đôi giày cao gót đăng đăng chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp mang theo tươi cười, nhìn Hạ Thiên Tịch cười nói: "Oa, cún con thật đáng yêu, một nghìn đồng ta mua." Nữ nhân rất cao ngạo nói, hơn nữa cảm thấy bản thân đã ra giá rất cao.

  Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng ánh mắt nhàn nhạt liếc nữ nhân có chút ngu ngốc này một cái, tuy tiểu Bình Quả không biết nữ nhân này đang làm gì, nhưng thấy ánh mắt nữ nhân này nhìn mình nó liền rất không thích, lập tức đứng lên lông tóc đều xù lên, nhe răng nhếch miệng trừng mức tức giận nhìn nữ nhân này.

Nhưng nữ nhân này một chút cũng không sợ bộ dáng hung ác của tiểu Bình Quả, dù sao nó có hung dữ cũng chỉ là một con 'cún con' mà thôi, nhìn qua cũng chỉ tầm hai tháng tuổi.

Có ai mà lại sợ chó con 2 tháng tuổi?

  Hạ Thiên Tịch ngón tay xoa xoa lông tiểu Bình Quả trấn an cảm xúc của nó, trong miệng nhàn nhạt nói: "Không bán."

Nữ nhân nhíu nhíu mày, nhìn Hạ Thiên Tịch liếc mắt một cái: "Như vậy đi, ta lại cho ngươi thêm 1000 đồng nữa."

Biểu tình rất là kiêu căng.

  Hạ Thiên Tịch nhìn nữ nhân ngu xuẩn này có điểm hết chỗ nói, nàng cho rằng y là người thiếu tiền sao?

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi ánh mắt mang theo ý cười nhìn nữ nhân này, chẳng qua ý cười trong mắt là cười nhạo.

Y nhàn nhạt nói: "Vị tiểu thư này, ngươi cảm thấy ta giống như là người thiếu tiền sao?"

TuyHạ Thiên Tịch cũng không đeo vàng đeo bạc, nhưng cả người y cũng đều lộ ra một cỗ cao quý, sự cao quý này cũng không phải là một dân chúng bình dân có thể tùy tiện giả vờ được, hơn nữa người có thể tiến vào Bán Khê Lâu ăn cơm, tự nhiên cũng sẽ không để ý tới một hai nghìn đồng tiền này.

"Hơn nữa..." khi nữ nhân này nhíu mày, Hạ Thiên Tịch cười quyến rũ, chẳng qua lời nói lại như hung hăng cho nữ nhân này một cái tát: "Ta cho dù có muốn bán, cũng sẽ không đem tiểu Bình Quả bán cho một nữ nhân không có giáo dưỡng như ngươi."

Nào có người mua đồ không dò hỏi lại trực tiếp cao ngạo ra giá, còn vẻ mặt kiêu căng bố thí cho ngươi, đây là mua hay là coi y là dân chạy nạn vậy? 

"Ngươi nói cái gì?" Nữ nhân này có lẽ lần đầu tiên nghe được có người nói nàng không có giáo dưỡng, lập tức nổi giận, nâng tay lên muốn cho Hạ Thiên Tịch một cái tát.

  Hạ Thiên Tịch hơi hơi giơ lên đuôi mắt, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân này một cái, căn bản là không đem nữ nhân này để trong mắt.

"Kesana" Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính hơi có chút không vui truyền đến, giọng nói không lớn lắm, cũng không ảnh hưởng gì không khí trong đại sảnh, nhưng lại khiến kiêu ngạo của nữ nhân này lập tức dập tắt, cánh tay đang giơ lên căn bản là không dám hướng tới Hạ Thiên Tịch lập tức buông xuống.

Bởi vì Hạ Thiên Tịch ở tận trong cùng đại sảnh, vừa lúc dựa gần cầu thang lên ghế lô tầng hai, cho nên chỗ bọn họ phát sinh sự tình cũng không khiến mọi người chú ý.

Theo giọng nói nam tính trầm thấp mang theo uy nghiêm tuyệt đối vang lên, kiêu ngạo của nữ nhân lập tức dập tắt, nhanh chóng chạy về phía nam nhân, ôn thanh nhỏ nhẹ làm nũng: "Thiên, ngươi cuối cùng cũng tới, người kia thật không có giáo dưỡng, cư nhiên dám nhục mạ ta, ngươi phải thay ta giáo huấn y một chút nha!"

Thanh âm nhỏ nhẹ quả thực có thể chảy ra nước, khiến Hạ Thiên Tịch toàn thân nổi hết cả da gà.

  Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn nam nhân kia một cái, chỉ liếc mắt một cái y liền biết, người nam nhân này bộ dạng chỉ cần người chú ý một cái là có thể nhớ kỹ cả đời, hơn nữa nhìn người nam nhân này cả người phát ra quý khí, có thể phán đoán đây tuyệt đối không phải là một người đàn ông đơn giản. 

Nhưng, Hạ Thiên Tịch hơi nhăn lại mày, nhìn dung mạo người nam nhân này, y sao lại thấy có chút quen thuộc vậy nhỉ?

Nhưng mà, y phi thường khẳng định, y và người nam nhân này là lần đầu tiên gặp nhau.

Người nam nhân vừa xuất hiện đúng là Úc Trục Thiên, nhìn thấy  Hạ Thiên Tịch cũng là ngoài ý muốn.

Trước kia, ở trong video nhìn đến Hạ Thiên Tịch, hắn liền cảm thấy thiếu niên này và mình có bảy phần tương tự, nhưng hắn không đem chuyện này để trong lòng, vì hắn biết giữa mình và Hạ Thanh tuyệt đối chưa từng có giao thoa, nhưng lần này ngoài ý muốn gặp được Hạ Thiên Tịch, chỉ nhìn y một cái, trong lòng Úc Trục Thiên có một cái ý tưởng càng thêm chắc chắn.

Thiếu niên này chắc chắn có quan hệ với hắn.

"Thiên..."Thấy Úc Trục Thiên vẫn đang sững sờ nhìn thiếu niên phía trước, nữ nhân lập tức làm nũng kêu lên.

  Hạ Thiên Tịch run khóe miệng muốn nôn.

"Kesana, ta đếm đến 10, lập tức biến mất khỏi mắt ta." Úc Trục Thiên căn bản không thèm nhìn nữ nhân này một cái, hơi hơi gợi lên khóe môi, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vàoHạ Thiên Tịch.

"1"

"Thiên, ta..." nữ nhân hoảng hốt căn bản là không biết bản thân vì việc gì chọc cho Úc Trục Thiên tức giận, vẻ mặt khẩn trương nôn nóng nhìn Úc Trục Thiên muốn giải thích, nhưng Úc Trục Thiên căn bản không để ý tới nữ nhân này, tiếng nói trầm thấp nhàn nhạt: "2...3..."

Biết Úc Trục Thiên đáng sợ, nếu hắn đếm đến 10 mình còn chưa rời đi, như vậy nàng rất có thể sẽ mất đi vị kim chủ Úc Trục Thiên này, nữ nhân không dám nghĩ nhiều, lập tức hoảng loạn hướng tới cửa chạy.

Chờ thân ảnh nữ nhân này biến mất, Úc Trục Thiên mới hơi hơi gợi lên khóe môi híp một đôi mắt phong lưu đi tới chỗ Hạ Thiên Tịch.


..........  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net