Quyển 1: TQĐS1-Chương 47: Tuyên thệ bá đạo! không cho tùy hứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ thiếu niên ủy khuất, rõ ràng ta cái gì cũng không có nói, vì cái gì muốn tàn nhẫn đối với ta như vậy?

Mỹ thiếu niên lúc lay thân thể vẻ mặt biểu tình sợ hãi, cúi đầu hướng đôi mắt nhìn xuống đất, nếu là trên mặt đất có lỗ hổng, Hạ Thiên Tịch tuyệt đối không nghi ngờ hắn sẽ lập tức chui xuống hố.

"Lăng Thần, ngươi rốt cục muốn làm cái gì?" Hạ Thiên Tịch bất mãn rống giận ra tiếng, đối với khí tràng băng lãnh của Lăng Thần có đôi khi y liền duy trì không được, huống chi đối với thiếu niên tinh thần mắc chứng rối loạn lại còn nhát như chuột này!

Lăng Thần quay đầu, đồng tử bạc sắc khẩn nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt lãnh diễm cao quý gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch không nhúc nhích bất động như núi, khuôn mặt lãnh liệt vô biểu tình, rồi lại tuấn mỹ phi phàm, thanh âm lạnh lùng rõ ràng không cao nhưng lại dị thường kiên định nghiêm túc nói "Ngươi-là của ta!"

Thanh âm hắn kiên định, người nghe vào trong tai thật giống như là một loại tuyên thệ, không để cho bất luận kẻ nào nghi ngờ.

"Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta." Lăng Thần khuôn mặt tà mị cuồng quyến, phượng mâu bạc sắc bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, sâu thẳm đôi mắt lại phảng phất như một cỗ mưa rền gió dữ , nếu như Hạ Thiên Tịch giờ phút này dám nói ra lời phản đối, hắn tuyệt đối sẽ nổi điên hủy diệt thế giới này.

Tuyên ngôn bá đạo cường thế gắt gao giam giữ Hạ Thiên Tịch, con ngươi bạc sắc chỉ có một mình bóng dáng Hạ Thiên Tịch bên trong.

Hai người đứng rất gần nhau, lời nói Lăng Thần bá đạo vang vọng bên tai Hạ Thiên Tịch, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt kiên định, khiến Hạ Thiên Tịch vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trong con ngươi màu bạc  đó trời đất đều không tồn tại, duy chỉ có một bóng dáng ảnh ngược của y trong đó.

Lòng Hạ Thiên Tịch giờ khắc này không rung động là giả, cho dù là trước đây khi y cảm thấy thực thích Lancet, Lancet cũng chưa bao giờ nói qua với y lời lẽ bá đạo như vậy.

Không, đây không phải tuyên ngôn, mà là tuyên thệ!

Không có lời ngon tiếng ngọt, thậm chí giọng nói đều lạnh băng không có một tia độ ấm, nhưng chính là những lời nói này khiến Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt đều không thể nói được gì, tựa như y nói cái gì cũng là sai.

Hạ Thiên Tịch  thở dài một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên sau đó lôi kéo cánh tay Lăng Thần kéo sang một bên, tiến đến trước mặt Lăng Thần nói "Ngươi có bị ngốc hay không? Hiện tại là thời điểm tùy hứng sao? hắn là chiến sĩ cơ giáp thổ hệ cấp 3, trong rừng rậm Tử Vong này thổ hệ cùng mộc hệ là hệ có thể phát huy ưu thế nhất, chỉ cần dùng một quả đào có thể dụ dỗ thành đồng bọn của chúng ta, chúng là là kiếm được lợi ngươi nói xem có phải hay không?"

Không để ý tới câu tuyên thệ kia của Lăng Thần, cái gì ngươi là của ta? Lão tử là của chính mình, nhưng là y hiện tại không thể cương lại Lăng Thần, bằng không sự tình phát sinh kế tiếp như thế nào ai cũng không biết, Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ đành phải hống hắn.

"Nhưng mà, ta không thích."

Lăng Thần lãnh ngạnh trả lời ngang ngược, hắn rất không thích người của mình quan tâm người khác.

"Không cho tùy hứng." Hạ Thiên Tịch nhíu mày, ngươi có thích hay không liên quan gì đến lão tử?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net