Quyển 1: TQĐS1-Chương 62: Xuẩn manh vs khiết phích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá cũng không sao, hắn tin tưởng ở chung với Tịch Tịch một thời gian dài sau, sau khi tình cảm hai người thăng hoa Tịch Tịch nhất định sẽ mời hắn cùng nhau tắm rửa, hiện tại hắn phải sắp xếp tốt giường cho Tịch Tịch.

Lăng Thần xuất ra chăn đệm mới đặt trên giường, chờ hắn sắp xếp hoàn hảo một cái giường lại tiếp tục dọn một cái giường nữa. Chờ Lăng Thần đã sắp xếp tốt hai cái giường Hạ Thiên Tịch cũng tắm xong đi ra, thân thể hiện tại chính là mệt mỏi suy yếu, y phải hảo hảo ngủ một giấc.

"Tịch Tịch, ngươi ngủ trên cái giường nào cũng được." Lăng Thần vẻ mặt biểu tình khoe mẽ cầu khích lệ nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch nhìn hai cái giường chăn đệm sạch sẽ, nhướng lông mày, cười mị mị nói "Ngoan!"

Lăng Thần "..."

Một bộ như khích lệ chó con là muốn nháo cái gì?

Sắc mặt Lăng Thần đen xì.

 Tâm tình buồn bực lúc trước của Hạ Thiên Tịch  rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp, thoải mái ngáp một cái hướng tới một cái giường trong đó nằm lên, Lăng Thần nhìn  động tác của Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày tiến lại bên người y nói "Tịch Tịch, tóc ngươi còn chưa lau khô, không thể ngủ luôn, đứng lên lau khô tóc rồi ngủ tiếp, bằng không ngày hôm sau sẽ đau đầu."

  Hạ Thiên Tịch  đang buồn ngủ than thở một tiếng "Không sao." Đều mệt mỏi một tháng, thật vất vả mới có một cái giường chăn đệm thoải mái, y sao còn quản tóc có khô hay không? Hiện tại y chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

Nhìn Hạ Thiên Tịch cả người lười biếng rúc vào trong chăn, Lăng Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu sau đó đi lấy một cái khăn lông sạch nhẹ nhàng chà lau tóc Hạ Thiên Tịch, động tác ôn nhu mà lại cẩn thận, sợ làm người kia tỉnh giấc.

"Các ngươi là tình nhân sao?" Thẩm Hạo đột nhiên ra tiếng hỏi. 

Động tác trên tay Lăng Thần không dừng lại chút nào, nhướng mày "Đương nhiên." Tâm tình của hắn càng tốt hơn.

"Tình cảm của các ngươi thật tốt." Thẩm Hạo kiên định nói.

"Ân." Lăng Thần gật đầu, tình cảm của bọn họ đương nhiên là tốt.

"Ngươi còn không ngủ?" Lăng Thần ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo, nam hài cao lớn này, đối với thể lực của Thẩm Hạo hắn cũng cảm thấy phi thường kinh ngạc.

Bởi vì hắn sinh ra trong quân nhân thế gia, từ nhỏ đã được phụ thân huấn luyện, cho nên thể thuật đặc biệt tốt, nhưng là thật không ngờ Thẩm Hạo này thể lực so với hắn còn tốt hơn, cõng một người chạy mấy giờ cư nhiên còn không thở dốc.

"Ta đói nên không ngủ được." Thẩm Hạo vẻ mặt xuẩn manh nói, một tay phủ trên bụng mình, tựa hồ thực sự đói không chịu được.

Khóe môi Lăng Thần không khỏi run rẩy một chút.

"Ngươi không phải còn có dịch dinh dưỡng sao?" Chính là hai mươi túi, cũng đủ cho hắn lấp đầy bụng đi! Người bình thường chỉ một túi là được.

"Đó là để dành cho ngày mai, ta hôm nay nếu uống ngày mai liền không có để uống." Vẻ mặt Thẩm Hạo đau khổ bi thôi nói.

Lăng Thần :..."

"Ngươi không có tiền sao?" Cho dù là nghèo cũng không đến mức không có cơm ăn chứ!

"Ta khi đi quên mất túi đồ trên xe công cộng." Thẩm Hạo vẻ mặt đằng đằng sát khí nói "Chờ khi ta nhớ ra, ta đuổi theo cái xe kia một ngày, cũng không có tìm lại được túi đồ của ta."

Lăng Thần "..."

Hắn nên nói người này xuẩn manh sao?

"Ta ở đây còn có dịch dinh dưỡng."

"Thật vậy chăng? ngươi thật sự là quá tốt." Thẩm Hạo hai mắt tỏa sáng, lấy qua ba lô của Lăng thần vừa thấy bên trong còn có mười mấy túi dịch dinh dưỡng, hưng phấn lấy ra ba túi mở ra uống luôn.

Lăng Thần "..."

Ăn nhiều như vậy sao? Quả thật là thùng cơm!

Cảm thấy tóc Hạ Thiên Tịch đã khô khô, Lăng Thần mới dừng tay ánh mắt ôn nhu nhìn vào gương mặt say ngủ của Hạ Thiên Tịch, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, bởi vì vừa mới tắm qua nên bị nước nóng làm cho hai má ửng đỏ, Lăng Thần gợi lên khóe môi tà tứ cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt bóng loáng của Hạ Thiên Tịch, căn bản không thèm để ý có người khác ở đây, cảm thấy mỹ mãn đi tắm rửa.

Chờ Lăng Thần tắm xong, lại giúp Hạ Thiên Tịch dịch dịch một góc chăn, sau đó cũng nằm trên cái giường còn lại ngủ,  mà ký túc xá yên tĩnh cũng chỉ còn một mình Tinh Dạ không sợ vất vả ngồi xổm một góc dùng bàn chải ra sức chà sát mặt đất, miệt mài a!

Hãn! Chứng khiết phích này có bao nhiêu nghiêm trọng a!

Câm nín! nhìn trời!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net